Hậu Cuồng Long Chưởng
Hậu Cuồng Long Chưởng - Hồi thứ 8: Chuyện bí ẩn trong địa thất động.
Trong khung cảnh tối mờ của căn địa thất chật hẹp. Lý Ngọc Uyển đi qua đi lại trước một khung cửa sắt thần thái hết sức khích động.
Thật sự không ai có thể tưởng được với thân phận cao quý như Lý Ngọc Uyển lại có thể có mặt ở một nơi như thế này. Và thật cũng không ai ngờ ở Vạn Hoa Cung lại có một nơi giam người bí mật đến vậy.
Mà người bị giam lại là một người con gái độ chừng 27, 28 tuổi hết sức xinh đẹp. Nàng ta thân hình lõa lồ, ngồi ở một góc phòng. Xung quanh nàng ta chỉ độ hơn 3 trượng đều là những khung sắt to đùng cứng rắn. Rõ ràng mỹ nhân bị giam vì một tội nghiệp rất nặng rồi.
Lúc này Lý Ngọc Uyển đột ngột lên giọng gay gắt :
– Hoàng phủ tỷ tỷ. Muội thật không ngờ tỷ tỷ đã bị giam hơn 10 năm mà vẫn không chịu thay đổi tâm ý. Tỷ có nghĩ rằng kẻ kia bây giờ đã có vợ con rồi không ? Tại sao tỷ lại chung tình đến mức mù quáng như vậy.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều ngồi im bất động. Dường như đối với nàng ta những lời vừa rồi của Lý Ngọc Uyển chỉ như là nước chảy qua cầu chẳng có chút tác dụng.
Phải biết địa vị của Lý Ngọc Uyển có được ngày nay không phải ngẫu nhiên mà có. Nếu không phải vì Hoàng Phủ Ngọc Kiều bị vướng vào tình trường với một nam nhân ngoài cốc thì địa vị Cung chủ bổn cung ngày nay ắt đã về tay Hoàng Phủ Ngọc Kiều rồi.
Cách đây 10 năm, khi Hoàng Phủ Ngọc Kiều chỉ mới là ngoại đường đường chủ của Vạn Hoa Cung nàng đã đem lòng yêu thương Hàn Thiếu Thanh, một lãng tử võ lâm.
Không ngờ mối tình bí mật đó đã bị phát hiện. Hoàng Phủ Ngọc Kiều bị đưa về Vạn Hoa Cung để chịu sự trừng phạt. Nhưng vì thấy nàng còn quá trẻ, lại đang rèn luyện để thay chức Cung chủ bổn cung, do vậy các trưởng lão mới đặt cách cho nàng một phương pháp lấy công chuộc tội.
Phương cách này yêu cầu Hoàng Phủ Ngọc Kiều phải đưa người yêu về cho các trưởng lão phát lạc. Thế nhưng, Hoàng Phủ Ngọc Kiều cương quyết từ chối. Nàng chấp nhận chịu cảnh giam cầm mà nhất định không chịu đưa nam nhân nọ về.
Nếu ai ở vào địa vị Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì mới hiểu rõ nổi khổ tâm trong lòng nàng. Đối với Hàn Thiếu Thanh nàng đã hết dạ yêu thương. Nếu nàng nghe lời của các trưởng lão đưa chàng về đây thì chẳng khác gì giết hại chàng. Bởi lẽ Hàn Thiếu Thanh làm sao qua nổi quy định khắc khe trong việc tuyển chọn tướng công. Mà nếu việc đó xảy ra, thì chắc chắn tính mạng chàng khó thể vãn hồi. Tình thế đó khiến cho nàng thà chịu hy sinh thân mình còn hơn để người yêu phải khổ.
10 năm qua đi, các vị trưởng lão đã lần lượt qua đời. Thế nhưng thời hạn của Hoàng Phủ Ngọc Kiều cũng không vì thế mà được cởi bỏ.
Có một điều đại bí mật mà sau này Lý Ngọc Uyển mới được các trưởng lão của Vạn Hoa Cung cho biết. Đó là nguyên nhân tại sao các trưởng lão lại buộc Hoàng Phủ Ngọc Kiều đưa Hàn Thiếu Thanh về cốc. Thật ra tất cả chỉ là vì Hồng Diệp Y mà thôi.
Vốn dĩ Hồng Diệp Y là bảo vật của bổn môn có ẩn chứa một môn thần công vô cùng lợi hại của Vạn Hoa Cung. Hoàng Phủ Ngọc Kiều không hay biết nên đã đem vật này ra để làm vật đính ước tặng lại cho người yêu. Oái oăm thay, sau khi nàng bị bắt thì tung tích của Hàn Thiếu Thanh cũng biệt tích giang hồ. Trong Vạn Hoa Cung vì thế chỉ còn trông chờ từ Hoàng Phủ Ngọc Kiều để tìm ra tông tích của Hàn Thiếu Thanh nhằm lấy lại Hồng Diệp Y.
Nhưng Hoàng Phủ Ngọc Kiều lại ương bướng nhất định không chịu đi tìm Hàn Thiếu Thanh. Chính vì điều này mà cục diện đi vào thế bế tắc trong suốt một thời gian dài.
Lý Ngọc Uyển thấy nói thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Hoàng Phủ Ngọc Kiều không chịu lên tiếng và cũng chẳng có phản ứng. Tình trạng này khiến cho một người kiên gan bền trí như Lý Ngọc Uyển cũng phải bực mình. Lý Ngọc Uyển tức tối rời khỏi địa thất về lại Cung của mình.
Nàng ngồi một mình suy nghĩ hồi lâu thì nghĩ ra 3 vấn đề cần phải giải quyết.
Thứ nhất, phải phá vỡ được tình yêu mù quáng của Hoàng Phủ Ngọc Kiều đối với Hàn Thiếu Thanh.
Thứ hai, phải dụ cho được Hoàng Phủ Ngọc Kiều xuất cốc đi tìm người yêu.
Thứ ba, phải lấy lại cho bằng được Hồng Diệp Y – báu vật của bổn môn và luyện được công phu tối cao trong đó.
Cả ba vấn đề nêu trên thì vấn đề thứ nhất là điều khó thể thực hiện. Bởi lẽ muốn để Hoàng Phủ Ngọc Kiều từ bỏ tình yêu giữa nàng và Hàn Thiếu Thanh là vô cùng khó.
Lý Ngọc Uyển nhíu mày suy nghĩ chưa biết tính sao thì ở phía ngoài bỗng có tiếng xôn xao.
Nàng lắng tai nghe thì ra bọn cung nữ đang cười cợt thì thào về mối tình duyên mới giữa La Linh và Tiểu Phụng Cô.
Nghe nói Tiểu Phụng Cô đã trao thân cho La tướng công và hiện đang ngủ vùi cùng nhau trong tịnh thất của nàng.
Lý Ngọc Uyển nhớ đến La Linh thì chợt nghĩ ra một việc. Nàng bật cười trong lòng miệng lẩm bẩm.
Đúng rồi. Tại sao ta lại quên người này nhỉ.
Nàng tức tốc rời khỏi Cung thất mang theo 3 ả tỳ nữ tiến thẳng về hướng đại viện.
Lúc này La Linh và Tiểu Phụng Cô vẫn còn đang say giấc nồng. Hai người thân thể trần truồng nằm bên cạnh nhau. Tay La Linh vẫn còn đặt lên eo thon của Tiểu Phụng Cô. Mặt nàng úp vào ngực chàng trong lúc hạ thể hai người áp sát vào nhau.
Bấy giờ trời vẫn còn âm u. Trong khung cảnh mờ tối có mấy bóng người nhanh chóng tiến vào.
La Linh và Tiểu Phụng Cô đều bị dựng dậy. Hai người vừa kinh hoảng vừa xấu hỗ trước mắt mọi người.
Lý Ngọc Uyển hoa dung lạnh lùng. Nàng quát thuộc hạ bắt trói ngay lấy La Linh dẫn đi.
Lý Ngọc Uyển quay sang Tiểu Phụng Cô nói giọng giận dữ:
– Tiểu muội muội chớ nên buồn. Tên dâm tặc kia đã lợi dụng uy danh của ta bức hiếp muội làm muội không thể đắc đạo tu hành khiến ta cũng phải nổi giận. Ta sẽ tống hắn vào trại giam để cho hắn biết thân.
Tiểu Phụng Cô vừa xấu hỗ vừa bối rối. Nàng thấy Cung chủ hôm nay cư xử thật là lạ lùng. Việc bắt bớ người như thế này chưa từng xảy ra. Hơn nữa việc La Linh và nàng ái ân cùng nhau nếu suy cho cùng là do lỗi của Vạn Ngọc Tình. Nhưng bây giờ La Linh lại bị hàm oan. Thật không biết nên giải thích sao đây để cho Cung chủ hiểu.
La Linh nhanh chóng bị bọn cung nữ lôi đi. Chàng chưa kịp mặt lại y phục nên lúc này xấu hỗ vô cùng.
May mà Cung thất của Lý Ngọc Uyển và đại viện nơi ở của Tiểu Phụng Cô lại rất gần nhau. Một điều nữa là do trời còn chưa sáng tỏ nên việc bắt bớ này diễn ra cũng ít người nhìn thấy.
La Linh bị bịt mắt đưa vào một đường hầm bí mật. Lát sau chàng nghe có tiếng khóa lách cách rồi chàng bị buột một sợi dây thòng xuống.
Khi chàng vừa hạ thân xuống đất thì cánh cửa nhỏ đã ụp trở lại. La Linh bị họ buông dây bất ngờ ngã bịch xuống đất.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy có một người bị thòng dây thả xuống thì hết sức ngạc nhiên. Nàng càng kinh ngạc hơn khi thấy kẻ đó là một nam nhân thân thể trần truồng hai mắt bị bịt kín, tay chân bị trói chặt.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thầm đoán gã trai kia chắc là bị trúng ám dược của Vạn Hoa Cung và bây giờ bị giam vào đây để xử lý.
Nhưng tại sao bọn chúng lại thả y vào giam chung với nàng. Chẳng lẽ Lý Ngọc Uyển lại có mưu đồ gì ?
Trong khi Hoàng Phủ Ngọc Kiều còn đang bán tín bán nghi thì La Linh đã ngồi dậy được và đang ra sức cởi trói.
Thật ra bọn nữ tỳ của Cung chủ Lý Ngọc Uyển cũng không đến nỗi trói La Linh chặt lắm. Chàng vùng vẫy một hồi thì đã thoát ra khỏi đám dây trói và đưa tay gỡ khăn bịt mắt ra.
Đập vào mắt chàng đầu tiên là hàng khung sắt bao xung quanh. Phía xa là một ngọn đuốc được cắm trên tường soi tạm khung cảnh âm lạnh trong phòng.
Chàng quay người nhìn về phía sau thì chợt giật mình vì một bóng trắng lõa lồ đang ngồi trên giường.
Phải nói căn phòng giam chỉ rộng chừng ba trượng. Vì thế tuy rằng cảnh vật không được sáng lắm nhưng chàng vẫn nhận ra đối phương là một nữ nhân tóc dài buông thả.
Hai vú nàng vươn lên đầy đặn với hai núm vú tươi hồng.
La Linh kinh ngạc vội quay mặt đi miệng hỏi lớn:
– Cô nương là ai ? Sao lại ở trong này ?
Hoàng Phủ Ngọc Kiều đã hơn 10 năm bị giam cầm trong địa thất, tách biệt với thế gian. Nàng đối với mọi sự đã như một mặt hồ phẳng lặng, dường như chẳng việc gì khiến nàng phải bận tâm hay lo lắng nữa. Ấy thế mà chỉ trong mấy phút đồng hồ. Từ lúc La Linh xuất hiện ở nơi này. Trong lòng nàng đã bị chấn động không ít.
Đầu tiên là sự xuất hiện của chàng làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Sau đó là việc nhìn thấy tấm thân lõa thể của chàng làm cho nàng trở nên xao xuyến.
Rồi bây giờ khi chàng lên tiếng hỏi lại làm cho nàng cảm thấy bối rối không biết nói gì.
La Linh thấy nữ nhân không trả lời thì nghĩ rằng nàng nọ bị câm. Nhưng trong lòng chàng không khỏi thắc mắc nữ nhân này lại ai ? Tại sao nàng ta lại bị giam vào một nơi bí mật như vầy.
Dường như ở Vạn Hoa Cung vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn mà chàng vẫn còn chưa hay biết.
La Linh nhận thấy có một dòng nước nhỏ chảy róc rách từ trên xuống qua bức tường đá. Chàng bước lại gần giơ tay hứng lấy nước uống.
Uống nước xong rồi La Linh mới bắt đầu bình tĩnh ngồi lại suy nghĩ mọi việc. Chàng cảm thấy nội vụ vừa rồi có cái gì đó rất không bình thường. Dường như có một âm mưu gì đó hết sức bí mật mà chàng không thể nhận ra.
Chàng đang ngồi suy nghĩ thì chợt nghe tiếng nữ nhân thánh thót hỏi:
– Công tử là ai ? Tại sao lại bị giam vào đây ?
La Linh nhận ra nữ nhân nọ không hề câm thì hết sức vui mừng vội nói:
– Hóa ra cô nương biết nói ! Tại hạ cứ tưởng cô nương bị câm rồi.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều hứ lên một tiếng giọng lạnh lùng:
– Nhà ngươi quả là nhiều chuyện. Có mau báo tên họ ra không ?
La Linh thấy nàng nọ hách dịch như vậy không khỏi nổi giận. Nhưng chàng nghĩ lại mình cũng chẳng nên chấp nhất làm gì với nàng ta nên từ tốn nói:
– Tại hạ là La Linh. Bị Cung chủ giam vào đây.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều cau mày sẵn giọng:
– Cung chủ là Lý Ngọc Uyển phải không ?
La Linh cũng lạnh lùng đáp trả :
– Phải !
Hai người nói đến đây liền im bặt. Dường như trong đầu họ đều có tâm sự riêng nên không ai lên tiếng nữa.
Rồi trong mấy ngày tiếp sau đó. Cả hai đều hạn chế tiếp xúc với nhau. Hoàng Phủ Ngọc Kiều
thân là con gái nên nàng hết sức giữ gìn. Nàng chỉ sợ La Linh nhân lúc nàng sơ thất lao đến làm ẩu thì rất nguy hiểm.
Thế nhưng Hoàng Phủ Ngọc Kiều lại quên mất một điều. La Linh hiện nay đã mất hết công lực.
Nếu giữa hai người có xảy ra đánh nhau thì chỉ một cái phất tay của nàng cũng khiến cho chàng ta phải mất mạng.
Còn đối với La Linh thì đã biết tên của người bị giam chung với chàng là Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Trong mấy ngày giam chung đó chàng cũng nhận ra nàng ta là một mỹ nhân rất xinh đẹp nhưng lại rất lạnh lùng.
Cả hai vì cùng lõa thể lại bị giam chung trong căn phòng hẹp nên dù muốn hay không cũng không khỏi nhìn thấy hết của nhau.
La Linh thì đã thấy cặp vú no tròn của nàng và đám lông lồn đen kịt che phủ hạ thể. Khi nữ nhân tắm rửa. Chàng không khỏi nhìn thấy cái lồn vung đầy của nàng.
Còn Hoàng Phủ Ngọc Kiều cũng đã thấy tường tận dương vật của La Linh. Không những thế. Đôi khi trong lúc chàng ngủ dương vật của chàng lại tự động sửng cồ lên cứng ngắt và to đùng chỉnh thẳng lên trời. Hoàng Phủ Ngọc Kiều những lúc như vậy không khỏi đỏ mặt suy nghĩ vẫn vơ.
Một tuần nữa trôi qua, Hoàng Phủ Ngọc Kiều và La Linh chợt nhận thấy rằng việc họ ý tứ với nhau thật là vô ích. Cảnh nam nữ trần truồng ở chung một phòng thì có dấu diếm kiểu gì cũng không thể nào làm được. Hoàng Phủ Ngọc Kiều cũng như La Linh từ từ trở nên phóng khoáng hơn đối với việc sinh hoạt. Hai người tự do đi đứng, tự do tắm rửa, tự do cử động thân thể không còn gò bó gì nữa. Cảnh tượng dương vật của La Linh khi to hẳn lên, lúc lại sìu nhỏ không còn ảnh
hưởng gì đến Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Nàng bây giờ có thể tự nhiên tắm rửa trước mặt La Linh.
Thậm chí có lúc nàng còn thò tay vào trong lồn để sục rửa cũng không còn thấy ái ngại nữa.
Những lúc trước, khi đi ngủ, Hoàng Phủ Ngọc Kiều còn khép nép co chân, gác tay để chàng nọ không ngó thấy những chỗ kín đáo của nàng. Nhưng bây giờ nàng cứ thoải mái nằm lăn ra ngủ để mặc chàng thích chỗ nào cứ việc nhìn mà không còn cảm giác xấu hỗ gì.
Còn về phần La Linh. Chàng cũng tự nhiên hơn khi ngắm nghía thân hình nữ nhân. Ở trong địa thất vắng lặng. Thời gian trở nên rất dài. Vì thế có những lúc La Linh ngồi hàng giờ nhìn ngắm cơ thể Hoàng Phủ Ngọc Kiều mà tưởng nhớ đến người thân của chàng.
Hai người ở trong động thất không có việc gì làm. Họ tìm cách giết thời gian bằng những câu chuyện bâng quơ. La Linh thì kể cho Hoàng Phủ Ngọc Kiều nghe về thân thế và hoàn cảnh của mình. Còn Hoàng Phủ Ngọc Kiều cũng kể cho La Linh nghe về lý do tại sao nàng bị giam ở nơi đây.
Hai người nói riết với nhau rồi chẳng còn gì để nói. Họ bắt đầu đem những chuyện yêu đương trước kia ra kể lại. Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì vừa ngạc nhiên, vừa thích thú khi nghe câu chuyện về những tao ngộ kỳ lạ của La Linh đối với các nữ nhân. Đến phiên La Linh thì lại tán thưởng và phục thầm tình yêu và sự hy sinh cao cả của Hoàng Phủ Ngọc Kiều đối với người yêu.
Tình cảm giữa hai người từ từ trở nên gắn bó hơn trước. Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy La Linh mỗi đêm đều run rẩy vì lạnh thì cảm thương cho chàng. Nàng nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu rồi khe khẽ gọi La Linh lên nằm chung cùng giường với nàng.
La Linh lắc đầu không dám thu nhận ân tình đó. Chàng sợ rằng mình lên nằm cùng nàng sẽ không kiềm chế được để xảy ra những chuyện đáng tiếc.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì lại không nghĩ như vậy. Nàng thấy La Linh bị mất hết võ công không có khả năng tự vận công kháng lại sự lạnh lẽo nên giục nàng lên giường ngủ cùng nàng.
La Linh bị nàng giục quá không tiện từ chối đành bước đến nằm ghé một bên.
Chiếc giường nhỏ vốn dĩ chỉ được dùng cho một người nằm. Bây giờ hai người bọn họ cùng nằm một chỗ thì dù La Linh hay Hoàng Phủ Ngọc Kiều có cố gắng thu nhỏ lại thì vẫn không khỏi có chỗ đụng chạm.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy da thịt chàng đụng vào người mình lạnh ngắt thì càng thương xót.
Nàng thấy chàng có vẻ ngại ngần sợ tiết mạn mình thì thở dài thầm nghĩ:
Bây giờ ta với y có chỗ nào che dấu được nhau. E rằng đến như chồng vợ cũng chưa chắc đã được như vậy. Tuy ta không yêu y, nhưng cũng không thể thấy người ta khốn khổ mà không cứu. Quý hồ là chúng ta trong sáng thì không sợ gì cả.
Nàng khẽ khàng thì thầm với La Linh:
– La công tử. Công tử cứ nằm sát lại đây. Chúng ta ôm nhau thì sẽ đỡ lạnh hơn.
La Linh thấy nàng nói giọng ôn nhu như vậy thì hết sức cảm khích. Chàng nghĩ nàng là nữ nhân mà còn khoáng đạt như vậy thì chàng là nam nhân cũng chẳng cần úy kỵ làm gì.
La Linh bèn nằm sát lại bên người ngọc rồi quàng tay ôm lấy người nàng.
Hai người khẽ rùng mình khi thân thể họ lần đầu tiên chạm vào nhau một cách mật thiết.
Cặp nhũ phong no tròn của Hoàng Phủ Ngọc Kiều áp sát vào bên ngực chàng. Hạ thể hai người tiếp giáp lẫn nhau khiến cho trong lòng cả hai tự nhiên cảm thấy xôn xao dễ chịu.
Dương vật của La Linh áp vào vùng bụng thon nhỏ của Hoàng Phủ Ngọc Kiều làm nàng thấy êm êm, ấm ấm lạ lùng.
Hơi thơm từ thân thể Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì lại tỏa ra nhập vào mũi La Linh khiến cho chàng cảm thấy ngây ngất.
Hai người nằm im bất động một lúc. Thế rồi Hoàng Phủ Ngọc Kiều khẽ cựa mình dúi đầu vào ngực chàng.
Hai tay La Linh chợt trở nên mạnh mẽ ôm sát người ngọc vào lòng.
Hai ngươi đều cố gắng kiềm nén hơi thở. Dấu đối phương cảm giác hồi hộp của mình.
Nhưng mà dương vật của La Linh thì lại không chịu theo lệnh chủ nhân. Sau một hồi tiếp giáp với da thịt mịn màng nơi hạ thể của Hoàng Phủ Ngọc Kiều, dương vật đã từ từ nở lớn ra thấy rõ.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều làm gì không nhận ra sự khác lạ. Nàng cảm thấy kinh hãi khi cái thứ kia áp sát vào bụng nàng nóng hổi.
Nó vừa to, vừa tròn, vừa cứng, vừa nóng. Thật không biết làm thế nào nữa.
Hai người nằm im một lúc rồi Hoàng Phủ Ngọc Kiều khe khẽ lên tiếng:
– Công tử ngủ đi. Ngọc Kiều cũng buồn ngủ lắm rồi.
Nàng nói xong nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Qua ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa. Hoàng Phủ Ngọc Kiều và La Linh đã quen với chuyện
ngủ chung. Hai người nằm ôm nhau ngủ mà không còn có cảm giác e ngại nữa.
Tuy nhiên, chuyện nam nữ trần truồng ngủ chung thì khó thể nào không có chuyện. Hôm đó, như thường lệ, Hoàng Phủ Ngọc Kiều ôm La Linh ngủ. Trong đêm, cái chân nàng lại vô tình gác lên hông chàng. Với tình thế đó, cái lồn của Hoàng Phủ Ngọc Kiều tự nhiên được mở rộng hết cở.
Và rồi chuyện gì đến ắt phải đến. Dương vật to lớn cứng ngắt của La Linh đã tìm đúng vào khe đào nguyên của người mỹ nữ.
Hai người đều chìm trong giấc điệp nên không làm sao nhìn thấy sự tình.
Trong cơn mơ đó, La Linh thấy mình gặp lại Tiêu Sơn Thần Nữ trong căn phòng nhỏ. Hai người ôm ấp, hôn hít nhau rồi đưa nhau lên giường.
Thân hình Tiêu sơn thần nữ tuyệt đẹp hiện ra với tất cả sự lộng lẫy mê người. Cái lồn nàng mở rộng ra và vung đầy trong cơn nứng đến tột cùng. La Linh thích thú đưa tay nắm lấy dương vật ấn vào lỗ lồn. Cảm giác chật chội chất ngất tức thì diễn ra. Chàng thấy lồn nàng nọ bó chặt lấy dương vật chàng quả giống hệt như lúc cái lồn trinh của nàng bị chàng phá đầu tiên. La Linh sung sướng ôm chặt lấy thân hình nương tử trong lúc dương vật chàng cứ lừng lững tiến vào âm phong động chật hẹp âm ướt và nóng ran nọ.
Còn về phía Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Nàng mơ thấy mình gặp gỡ với người yêu Hàn Thiếu Thanh.
Hai người sau bao năm không gặp lại nhau giờ nhìn nhau với biết bao ân tình chan chứa. Hàn Thiếu Thanh ôm chặt lấy người yêu hôn nàng say đắm.
Đôi mắt Hoàng Phủ Ngọc Kiều nhắm nghiền trong niềm hạnh phúc vô biên.
Đột nhiên, Hàn Thiếu Thanh bế bỗng nàng lên đi về phía giường. Hoàng Phủ Ngọc Kiều lo lắng nhưng lại không dám cản.
Thế rồi y phục nàng nhanh chóng bị lột ra để lộ phía bên trong là những đường cong gợi cảm và mê hoặc.
Hàn Thiếu Thanh sướng quá lao đến ôm chặt lấy người yêu. Chàng vừa ôm vừa hôn nàng say đắm. Rồi trong một tít tắt, cái lồn nàng đã bị dương vật của người yêu đâm phải.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều sợ hãi định tìm cách đẩy chàng ra.
Nhưng mà đôi môi Hàn Thiếu Thanh đã ngậm lấy một bên vú của nàng mà bú liếm.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều đờ người ra trong trạng thái đấu tranh giữa dục tính và lý trí.
Nàng nửa muốn đẩy chàng ra, nửa lại không nở rời chàng.
Đã hơn 10 năm hai người không gặp lại nhau. Chẳng lẽ vì chuyện này mà nàng lại làm hỏng mối tình yêu thương nhớ bấy lâu giữa hai người được sao.
Thế rồi, trong một tít tắc ngắn ngủi đó. Cái lồn trinh đã bị dương vật to lớn đâm vào lún cán.
Cảm giác đau đớn kèm theo một sự ngất ngây hết sức lạ kỳ.
Cái lồn nàng như bị nong ra hết cở cùng với cảm giác vừa đau vừa tê tái vô cùng.
Rồi hai kẻ nam nữ thoải mái trao cho nhau tất cả. lồn cặc hai người liên tục ma sát lẫn nhau.
Dương vật kia nở lớn khoan sâu vào lỗ lồn. Còn cái lồn nọ lại co bóp nhồi nhét không ngừng dương vật đang trong giai đoạn động dục.
Âm dương hòa hợp, thân xác gắn vào nhau. Cảm giác mê ly trong giấc mơ của hai kẻ nam, nữ giờ lại được họ thực hiện ngay trong lúc này.
Hai người trong mơ đều tưởng rằng mình gặp kẻ trong mộng, họ có ngờ đâu sự thực hoàn toàn không phải như vậy. Trong cơn mơ họ làm gì với người yêu thì trong thực tại họ lại làm với nhau y như vậy.
Thế rồi, cảm giác khoái ngất gia tăng đến cực điểm. Toàn thân dương vật run lên và bắt đầu bắn khí tinh trùng ra xối xả.
Cái lồn nọ cũng xịt khí ra ào ào và liên tục co bóp hút lấy bằng hết từng giọt tinh dịch trong người La Linh thải ra.
Cả hai bất giác choàng người tỉnh dậy.
Họ mở mắt ra kinh ngạc nhìn nhau trong khi hạ thể họ, dương vật và cái lồn vẫn còn đang xịt khí.
Trong một thoáng sau đó, dương vật đã thu nhỏ rời khỏi lỗ lồn.
Toàn thân hai người mới bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều hiểu ra mọi sự đã hoàn toàn xảy ra rồi. Cái lồn trinh của nàng giữ bấy lâu để cho người yêu thì bây giờ đã bị kẻ khác chiếm đoạt lấy.
Đau hơn nữa là bản thân nàng cũng đã chủ động hoan lạc cùng y chứ nào phải nàng bị người ta ép uổng.
Hơn nữa nàng lại không thể nào trách cứ được người ta vì chính nàng đã chủ động để y lên giường nằm chung với nàng.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều càng nghĩ càng đau khổ bất giác oà lên khóc nức nở.
La Linh thì tự thẹn mình đã xâm phạm đến trinh tiết của Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Chàng biết nàng đã có người yêu thế mà chàng lại ra tay chiếm đoạt thân thể nàng được sao.
Đến lúc Hoàng Phủ Ngọc Kiều bật lên tiếng khóc thì La Linh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nữa.
Chàng ôm chặt lấy đầu nàng áp vào ngực mình rồi bật lên tiếng kêu đau khổ:
– Ta , ta là kẻ táng tận lương tâm, là kẻ dâm dục bỉ ổi. Nàng… nàng mau giết ta đi.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều nghe chàng tự trách thì lại càng khóc to hơn. Nàng cảm thấy chỉ có khóc mới có thể giúp nàng vơi đi nỗi đau khổ trong lòng.
La Linh thấy Hoàng Phủ Ngọc Kiều khóc lóc tuyệt vọng như vậy thì chịu không nổi nữa.
Chàng xô nàng ra đứng bật dậy rồi lao đầu mình vào vách đá định tự vẫn.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều đang cơn đau đớn. Nhưng nàng thấy La Linh liều mạng như vậy thì cũng hoảng kinh lên vội nhảy lại ôm chặt lấy chàng.
Hai người cùng lúc ngã lăn ra.
La Linh thấy bị Hoàng Phủ Ngọc Kiều ôm lấy thì càng ra sức giẫy giụa. Chàng thét lên trong nỗi đau khổ tận cùng:
– Ta phải chết. Ta phải chết !
Hoàng Phủ Ngọc Kiều nước mắt dàn dụa ôm chặt lấy eo lưng La Linh miệng nức nở:
– Chàng chết đi thì thiếp cũng không muốn sống nữa. Thôi thì thiếp và chàng cùng chết đi là xong.
La Linh kinh hãi nhìn lại khuôn mặt Hoàng Phủ Ngọc Kiều ở bên cạnh mình nói lớn:
– Ta là kẻ gây ra tội ác, phải chết là đáng rồi. Nàng có tội tình gì đâu mà cũng định quyên sinh ?
Hoàng Phủ Ngọc Kiều nức nở nói:
– Thiếp là kẻ hại trượng phu thì thiếp chết đi cũng đúng lắm !
La Linh ngơ ngác không hiểu gì cả vội nói:
– Ơ ! Nhưng nàng làm gì đã có trượng phu. Sao lại có chuyện lạ kỳ như thế được.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều ngồi dậy đưa tay vuốt tóc và nước mắt để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều e lệ nói ấp úng:
– Chàng … chàng đã hại thiếp như vậy mà còn không chịu nhận nương tử ư ?
Đến lúc này La Linh đã hoàn toàn minh bạch tâm ý của nàng. Đôi mắt chàng chợt chiếu lên long lanh nhìn thẳng vào khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của người con gái xinh xắn.
La Linh run giọng nói:
– Nàng … nàng đã tha thứ cho ta sao …
Hoàng Phủ Ngọc Kiều xấu hỗ cúi đầu không nói một lời.
La Linh thấy thần thái nàng ta như vậy thì chợt hiểu mỹ nhân đã đồng ý nhận chàng làm phu tướng rồi.
Bất đồ La Linh nhảy bỗng lên reo hò inh ỏi:
– Ha .. ha … ha … Ngọc Kiều đã nhận ta làm phu quân rồi .
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy chàng vui mừng như vậy không khỏi cảm động. Nàng nhớ lại tình yêu
nàng dành cho Hàn Thiếu Thanh bao nhiêu năm nay vậy mà giờ đây lại bị mấy lời nói ngây ngô
vừa rồi của La Linh làm cho tan biến hết cả.
La Linh sung sướng quá nhảy phắt lại ôm lấy người ngọc bế hẳn lên giường.
Chàng đè lên người nàng vừa hôn vừa vuốt ve.
Rõ ràng chàng hành động trong tư thế của kẻ chiếm đoạt. Và Hoàng Phủ Ngọc Kiều bây giờ không còn là Hoàng Phủ Ngọc Kiều của mấy ngày trước nữa.
Mà thật đúng như vậy. Trước sự tấn công như điên cuồng của La Linh. Hoàng Phủ Ngọc Kiều chỉ còn biết im lặng chấp nhận. Thân thể nàng nhanh chóng bị chàng khám phá hết mọi chỗ bí ẩn.
Rồi quân tử kiếm của chàng vươn dài, cứng ngắt từ từ đưa vào âm phong ngọc động của nàng.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều bấy giờ chẳng khác gì con cừu non đang đợi bị phanh thây xẻ thịt. Cái lồn nàng bị dương vật to lớn của La Linh nong ra hết cở. Cảm giác đê mê tê tái bắt đầu lan tỏa ra toàn thân.
Cái miệng xinh xắn của nàng bật lên tiếng rên khe khẽ. Cảm giác được dương vật nong đầy trong lỗ lồn làm nàng thấy sướng khoái tưng bừng.
Người mỹ nữ nhắm nghiền mắt lại trong một trạng thái khoái lạc tràn đầy. Hoàng Phủ Ngọc Kiều chợt nghĩ phải chăng nàng đã uổng phí biết bao năm xuân xanh. Hạnh phúc là gì đây khi chỉ có nhớ thương và chờ đợi. Không phải. Nhất định không phải. Vậy thì cái cảm giác sướng đến tê người này là gì ? Đó phải chăng là hạnh phúc ? Cùng không phải nốt.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều bỗng nhiên mở lớn hai mắt. Cơn khoái dục bùng lên khi dương vật của La Linh lại khoan một phát cực mạnh vào lồn nàng. Đôi mắt nàng chợt nhận ra hình ảnh của La Linh và khuôn mặt khôi ngô tuấn mỹ của chàng.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều bỗng từ từ nhắm mắt lại lầm bầm.
Phải rồi. Tình yêu đó là sự khoái sướng khi được người mình yêu ái ân ngây ngất.
Nếu có chàng ở bên cạnh ta, chung đụng cùng ta thì mọi chuyện sẽ không còn là quan trọng nữa. Ta bị giam hay không bị giam cũng vậy mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!