Hiệp Sĩ Sắt
Chương 2
– Này, xem này.
– Tôi kéo chân ra xa cái rìu. Tôi chọc ngón chân qua cái lỗvừa thủng trên giày và ngó ngoáy ngón chân. Chúng vẫn còn. Cả năm ngón. Bố tôithở dài. Tiếng thở dài nhẹ nhõm. Tôi cười với ông.
– Chỉ trúng miếng cao su trên giày của con thôi. Ngón châncủa con không sao bố ạ. Lưỡi rìu chiến đã xén gọn phần mũi giày của tôi nhưngtôi đã kịp rụt chân lại. Thật hú vía cho tôi.
– Con phải cẩn thận hơn, Mike.
– Bố vỗ vào lưng tôi thân thiện. Đấy là cách bố thường làmkhi bố lo lắng mà không muốn tôi biết điều đó.
– Sao con không vào trong nhà và thay giày đi. Tôi khôngmuốn vào. Tôi không muốn bỏ lỡ giây phút cực kỳ phấn khích này. Trước khi tôibắt đầu tập trung lại, chú Spellman đặt một tay lên vai tôi.
– Nào,
– chú nói.
– Lao vào nhà đi thôi. Đó là tất cả những gì tôi cần nghe.Tôi rảo bước chạy lên nhà. Bất chợt tôi thấy dòng chữ bảo tàng Huyền sử viếtbằng chữ màu đỏ ma quái trên nền đen trên cửa. Tôi xô cửa trước và dừng bêncánh phải ngay lối lên cầu thang. Tôi không cần phải chạy lên. Đôi giày cũ củatôi nằm trên bậc thang dưới cùng. Ở ngay nơi mà chẳng bao giờ tôi định để đócả. Chú Spellman chạy vào nhà thổi phù phù như kéo bễ. Tôi đã kịp cởi đôi giàybị rìu chặt ra. Đeo ngay đôi giày mới vào.
– Chậm như sên! Tôi luôn nói với chú Spellman như thế khitôi thắng chú ấy trong một cuộc đua nào đó. Thường chú chỉ cười xòa. Lần nàythì không. Tôi không nghĩ là chú ấy có thèm nghe tôi không. Trông chú Spellmancực kỳ phấn khích. Đôi mắt xanh của chú sáng lên lạ thường. Nụ cười làm mớ riatrắng bù xù của chú xoắn lại với nhau. Chú ngồi phịch xuống bậc cầu thang cạnhtôi.
– Cháu có nhìn thấy cái gì kia không?
– Chú hỏi. Chú ấy liếc ra cửa trước. Qua cánh cửa chính đangmở toang, chúng tôi thấy Stanleyvà mấy nhân viên khác đang tiến lên cầu thang cùng với chiếc thùng.
– Cháu có đọc nhãn hàng trên thùng không?
– Ồ không ạ.
– Tôi trả lời chú Spellman.
– Cháu không đọc!
– Chú kêu lên vẻ không tin.
– Để cháu nghĩ xem đã. Hơi khó đọc nhãn hàng khi bị một cáirìu chiến to như thế suýt bửa làm đôi.
– Đồng ý, đồng ý. Những cái nhãn trên thùng ghi rằng bộ giápsắt được chở từ lâu đài Dreadbury (khiếp đảm).
– Chú Spellman đan tay vào nhau.
– Nó còn xịn hơn thứ chú mong đợi nữa, Mikẹ Xịn hơn nhiều.
– Thế ạ?
– Nếu chú nhớ không sai….
– Vẻ suy nghĩ rất lung, chú Spellman nhắm nghiền cả hai mắt.
– Ừ. Đúng rồi. Chính nó!
– Chú nhón chân lên.
– Lâu đài Dreadbury là nhà của ngài Thomas Barlayne! Chú ấynói cái tên cứ như nó có ý nghĩa gì đó với tôi. Chả có nghĩa gì cả. ChúSpellman lắc đầu.
– Cháu không nhớ câu chuyện về ngài Thomas Barlayne à? NgàiThomas là một hiệp sĩ ma quỉ. Một hiệp sĩ tội lỗi. Có người nói ông ta là hiệpsĩ tội lỗi nhất trong số các hiệp sĩ. Cuối cùng một thầy phù thủy quyền năng đãáp thần chú lên ngài Thomas. Ông ấy đã nhốt ngài hiệp sĩ tội lỗi trong bộ giápsắt mãi mãi. Tôi đứng vọt dậy.
– Nhưng điều đó quá hay, đúng không chú? Đó chính là thứ màbố cần. Một bộ giáp sắt bị ma ám cho bảo tàng.
– Đúng, đó là thứ bố cháu muốn.
– Một chút phấn khích biến mất khỏi đôi mắt chú Spellman.Giọng chú trầm hẳn xuống.
– Chú chỉ băn khoăn liệu bố cháu có biết toàn bộ phần saucủa câu chuyện không. Chú ấy hình như đang tự nói với chính mình, nhưng tôi đãkịp chú ý. Tôi chộp lấy tay áo chú Spellman và kéo.
– Phần sau câu chuyện là gì ạ? Chú Spellman cười.
– Ồ, không nhiều lắm.
– Chú trả lời
– Đấy là một câu chuyện cũ ngu ngốc. Theo truyền thuyết, bấtcứ ai sở hữu bộ giáp của ngài Thomas sẽ bị nguyền rủa. Ông ta mang tới nhữngchuyện không may và những điều tồi tệ!
– Tồi tệ?
– Từ đó buột ra khỏi miệng tôi. Rủi ro, tôi có thể tưởngtượng ra. Tôi mường tượng ra cảnh tôi bị điểm 1 môn toán thậm chí ngay cả khitôi đã học bài. Tôi tưởng tượng ra cảnh thằng Pete bạn tôi nói cho cả thế giớinày biết chuyện tôi đã mê Sara Medlow. Và tôi cũng tưởng tượng ra cảnh tôi làanh của Carlỵ Tất cả những cái đó đều là chuyện không maỵ Nhưng còn tồi tệ?
– Nhưng nếu truyền thuyết là đúng thì nó sẽ càng tuyệt chobảo tàng chớ sao? Chú Spellman nhìn xuống tôi. Đôi mắt chú nhấp nháy. Bộ riaxoắn lại với nhau.
– Có lẽ sẽ không tuyệt vời với chúng ta đâu.
– Chú cúi thấp xuống để nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Chú sẽ nói cho biết điều gì xảy ra, Mikẹ Giữ bí mật củachúng ta nhé, OK? Làm bố cháu lo lắng thêm chẳng ích gì. Và chúng ta cũng khôngmuốn làm Carly sợ. Nếu bộ giáp bị ma ám…. Chú ấy đứng thẳng dậy và nhìn rangoài cửa sổ.
– Cháu nói gì nếu chúng ta chơi trò thám tử?
– ý chú là chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra điều đó? ChúSpellman gật đầu.
– Tuyệt cú mèo! Chú xòe năm ngón tay đập vào tay tôi. Tôibảo chú:
– Đừng lo chú Spellman, cháu sẽ theo dõi giùm chú.
– Còn chú,
– Chú Spellman xoa tóc tôi:
– Sẽ theo dõi giùm cháu.
– Thỏa thuận thế nhé! Chúng tôi cùng bước ra ngoài cổng. Cảhai cùng cười về thỏa thuận bí mật giữa chúng tôi. Tôi thấy mấy nhân viênchuyển bưu kiện đã lên xe tải của họ. Và tôi thấy cái thùng nằm chình ình bêncạnh tôi. Bố không bỏ lỡ tý thời gian nào. Bố cầm thanh xà beng cúi thấp xuốngcạnh chiếc thùng. Ông luồn đầu xà beng vào nắp thùng và đẩy mạnh. Tôi nghe thấytiếng kêu cót két khi những chiếc đinh đóng nắp thùng đang bị kéo dần ra. Tronglúc bố bẩy xà beng, chú Spellman nắm lấy rìa nắp đậy và kéo mạnh. Carly đứngmột bên. Nó giả vờ là không quan tâm lắm. Nhưng tôi để ý thấy nó đang cắn môidưới. Thói quen khi nó cảm thấy căng thẳng. Còn tôi cứ lượn đi lượn lại thànhvòng tròn xung quanh cái thùng. Tôi bị phấn khích đến nỗi không thể đứng yênđược. Cuối cùng bố và chú Spellman cũng đã nhấc được nắp thùng lên. Tôi phóngtới trước. Nín thở. Carly đứng ngay cạnh tôi. Cả hai cùng dướn lên và nhìn vàotrong. Tất cả những gì mà tôi nhìn thấy là hàng chồng hàng đống giấy, báo vớvẩn, cũ rách.
– Đây là giấy.
– Carly có vẻ rất thất vọng như tôi vậy. Bố cười.
– Không chỉ có giấy đâu Carly.
– Ông nói.
– Tiếp tục đi. Cho tay vào trong và tìm xem cái gì ở trongđó.
– Con á?
– Carly nói nghèn nghẹn.
– Con sợ hả?
– Bố hỏi.
– Không đời nào.
– Nó trả lời. Tôi có thể nói là nó đang sợ một cách ngốcnghếch. Nhưng lại cố làm ra vẻ lì, bình tĩnh. Cái thùng dài chợt làm tôi nhớđến chiếc quan tài. Tôi băn khoăn tự hỏi không hiểu Carly có liên tưởng như vậykhông. Miệng mím chặt, nó xắn tay áo len màu xanh lên. Thọc tay vào trongthùng. Tay Carly ngập sâu vào núi giấy vụn. Đống giấy sột soạt trong lúc nó quờquạng cố tìm cái gì đặc rắn. Tôi ngó thấy nó dướn lên và thọc tay vào sâu hơnnữa.
– Em nghĩ là em thấy cái gì đó.
– Nó bảo chúng tôi. Và bỗng nó hét lên.
– Nó bắt được em! Nó chộp tay con! Cứu với! Tôi quan sátCarly cố gắng kéo tay ra khỏi thùng. Nhưng, một cái gì đó
– ai đó
– vừa chộp chặt lấy tay em tôi. Và nó không thả ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!