Hiệp Sĩ Sắt - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Hiệp Sĩ Sắt


Chương 3


Carly cố kéo tay ra. Mặt nó bắt đầu đỏ dựng lên. Bố và chúSpellman vội vàng bới. Giấy vụn bay tứ tung mọi hướng.

– Gượm nào con gái yêu.

– Bố trấn an.

– Nhanh lên bố! Con đang bị tóm đây này.

– Carly hét lên. Em tôi bối rối không tự chủ mình được nữa.Lúc này tôi cảm thấy thương nó. Bố nhấc tay nó lên. Những ngón tay của một bàntay sắt đang xiết xung quanh cổ tay Carly.

– Chà, mọi người hãy xem này.

– Bố nói. Bố cười. Bàn tay sắt gắn với một cánh tay sắt dài.

– Cái còng tay con đây rồi.

– Bố nói.

– Để nguyên. Bố sẽ gỡ ra cho con ngay đây.

– Ông gỡ những ngón tay sắt ra từng ngón, từng ngón một.Carly chộp lấy cổ taỵ Bàn tay sắt và cánh tay rơi trở lại vào thùng đánh uỳnhmột cái.

– Bộ giáp sắt ngu xuẩn.

– Carly hầm hừ. Nó nhìn xuống cổ tay, xoa xoa bóp bóp. Tôinhìn xéo qua vai liếc chú Spellman. Tôi đưa mắt nhìn chú. Chú ấy cũng đưa mắtnhìn tôi. Bố thò tay vào thùng và lấy ra một bộ phận khác.

– Giờ nhìn cái này xem.

– Ông nói. Vừa mỉm cười, ông vừa giơ lên chiếc mặt nạ. Nhữngtia sáng cuối cùng của mặt trời sắp lặn chiếu vào mặt nạ thép, phản chiếu rathứ ánh sáng đỏ. Nóng. Rừng rực. Miệng tôi trễ xuống, há ra. Thậm chí tôi khôngnhận ra là mình đã nín thở cho đến khi thở hắt ra. Qúa rợn. Bố đưa cái mặt nạcho tôi. Chỉ nhìn thôi thì không thể bì với cảm giác sờ vào nó được. Tôi vuốtdọc theo chiếc mặt nạ. Nó nặng hơn tôi tưởng. Và không lạnh. Không giống cảmgiác khi sờ vào sắt thép. Nó âm ấm. Như là vừa có ai đeo nó mới gỡ ra vậy. Mộtcảm giác rờn rợn chạy ngược sống lưng tôi. Tôi đặt chiếc mũ vào giữa hai taỵ Bốkéo ra một chiếc ống sắt bảo vệ cẳng chân đặt trên bàn. Tiếp theo là một miếngsắt bảo vệ bàn chân. Đôi mắt ông sáng lên. Ông sục tay vào đống giấy vụn để lấyra một bộ phận khác của giáp sắt.

– Nó đây rồi! Cơ hội giàu có và nổi tiếng của chúng ta đâyrồi. Đây sẽ là cuộc triển lãm hay nhất, rùng rợn nhất mà người ta từng thấy. Ởphố Fear hay bất cứ nơi nào khác. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới sẽ đổ đếnđể xem…. Những lời của bố vụt tắt. Bố nhíu mày. Ông tiếp tục quờ tay xungquanh đống giấy vụn. Ông đang cố tìm thứ gì đó ở đáy thùng.

– Cái gì thế này?

– Bố kéo tay ra. Ông kéo ra thứ gì đó sáng và óng ánh. Cáivật tròn tròn kỳ dị đó đính vào một chuỗi dây vàng. Trông nó giống như một viêncẩm thạch lớn, nhưng kỳ dị hơn bất cứ viên đá quý nào tôi từng biết. Bên trongviên cẩm thạch, những làn khói xanh bốc ra cuộn xoắn vào nhau. Màu xanh thẫm.Xanh nhạt. Những tia sáng bạc nhấp nháy chậm rãi lượn vòng trong đám khói, nhưnhững ngôi sao băng nhỏ li ti vậy. Tôi nín thở khi nhìn thấy điều kỳ lạ đó.Carly cũng nín thở. Chú Spellman cũng vậy. Tôi thở hắt ra trước.

– Chậm hơn cả sên!

– Tôi cười họ, viên cẩm thạch đã nằm trong tay tôi.

– Đây chắc hẳn là món quà ngạc nhiên đặc biệt của bác Basilgửi cho con!

– Tôi choàng cái dây chuyền vào cổ trong khi chưa ai kịpchạm vào nó. Tôi nhìn chiếc mặt đá lủng lẳng trên chiếc áo phông nền trắng.

– Hì, trông nó thật rùng rợn phải không? Bố đồng ý. Carlycũng vậy. Giọng nó nghe có vẻ ghen tỵ. Điều đó làm tôi càng thích viên đá hơn.

– Trông nó cực kỳ ma quái.

– Chú Spellman bước tới trước. Chú vừa nói vừa nhìn vàomiếng đá.

– Vâng, trông nó thế thật, phải không chú?

– Tôi gật đầu. Một viên cẩm thạch ma quái. Đây là thứ tuyệtvời nhất mà tôi có kể từ khi bố đưa hai đứa đến New York mua cái xác ướp mới. Tất cả chúngtôi dõi theo bố gỡ cái thùng ra. Chúng tôi tập hợp các bộ phận áo giáp lại vàmang đặt ở phòng lớn trước nhà. Chú Spellman và tôi đưa cho bố các mảnh của bộgiáp. Từng miếng từng miếng một, ông ráp lại ngài Thomas. Carly đứng bên cạnhôm chú chó Salemtrong taỵ Tôi có thể nói rằng nó không muốn sờ vào bộ giáp. Khi bố hoàn thànhviệc ráp nối, tất cả chúng tôi lùi lại để nhìn rõ hơn. Bộ giáp của ngài Thomascó lẽ rất vừa với ông thầy dạy thể dục mà tôi quý mến, thầy Hulk Hooligan. Đôivai rộng khoảng một mét. Chân tròn và rắn chắc. Chúng làm tôi liên tưởng đếnnhững thân cây nhỏ. Có lẽ ba thằng tôi vẫn chui vừa cái khoang ngực đó, khôngcó vấn đề gì. Tôi nhớ lại tất cả những câu chuyện trong các cuốn sách về cáctòa lâu đài và các hiệp sĩ.

– Sợ đấy!

– Tôi buột miệng nói sau tiếng thở dài.

– Trông ông ta đáng sợ, đúng không?

– Chú Spellman vỗ vào lưng tôi. Bố cười.

– Bây giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là chờ đợi. Nếuchúng ta may mắn, cái đống sắt cũ này bị ma ám thật. Và nó sẽ làm khách hàng đổxô đến đây! Chuông điện thoại kêu và bố chạy đi trả lời. Chú Spellman cũng vộiđi. Chú ấy bảo có vài việc phải làm với những đồ bảo tàng bằng sáp dưới nhà.Khi họ đã đi cả, Carly bỗng đứng sát lại gần tôi.

– Anh nghĩ gì Mikey?

– Nó luôn gọi tôi là Mikey mỗi khi nó muốn trêu chọc tôi.

– Có phải anh sợ bộ giáp bị ma ám không?

– Điều duy nhất làm anh sợ là cái bộ mặt xấu xí của em!

– Tôi giơ nắm đấm đầy hàm ý. Sau đó biến khỏi phòng sảnh vàphi lên lầu. Hôm nay, tới lượt tôi nấu bữa tối. Tôi biết chính xác mình sẽ phảilàm món gì

– mì macaroni và pho mát, món ăn mà Carly căm ghét hơn bấtkỳ thứ gì trên thế giới này. Hôm nay cũng là phiên Carly rửa bát. Tôi dám chắcrằng tôi sẽ nấu món mì và pho mát hơi lâu. Nên sau bữa tối, nó sẽ phải nạo cháyở đáy chảo. Và trong lúc nó vừa làm vừa lầm bầm, tôi chạy về phòng của mình.Tôi còn có một bài tập đề án của trường về loài gấu bắc cực. Tôi phải đọc báocáo trước lớp vào sáng mai. Trong khi đó, vào 9 giờ tối, tivi sẽ chiếu Nhà hátTiếng sấm, chương trình ưa thích của tôi. Tôi làm bài về nhà và chẳng có cơ hộixem Nhà hát Tiếng sấm. Hôm nay quả là một ngày dài. Tôi mệt lử. Đánh răng tốixong, tôi mặc bộ đồ ngủ vào và lăn ra giường. Tôi vẫn giữ viên cẩm thạch. Tôithảy mặt đá ra giường, giơ nó lên trước mặt. Tôi quan sát những lọn khói uốnlượn dưới ánh trăng xuyên qua tấm kính mở ở cửa sổ. Tôi có cảm giác là lạ rằngnhững làn khói kia ẩn giấu điều gì đó. Điều gì đó thật giá trị. Tôi cố quan sátgần hơn. Nhưng càng nhìn gần tôi càng thấy màu sắc cuộn xoắn vào nhau. Tôi ngủthiếp đi trước khi tôi kịp thấy cái muốn tìm. Thụp. Thụp. Tôi đang mơ cái gìđó. Tôi không thể nhớ rõ được. Tôi nhớ láng máng rằng mình phải làm việc gì đóvới lũ gấu bắc cực. Và những viên cẩm thạch. Những hiệp sĩ với bộ giáp sángloáng. Thụp. Thụp. Lại tiếng động đó vang lên. Tôi mở choàng mắt, dỏng tai.Thụp. Thụp. Rõ ràng không phải tôi đang mợ Tôi ngồi dậy và nín thở. Thụp. Thụp.Tiếng động phát ra từ dưới nhà. Thụp. Thụp. Tôi quăng chân ra một bên giườngngồi nghiêng đầu lắng tai nghe. Thụp. Thụp. Tôi không thể đoán ra vật nào ởtrong bảo tàng có thể tạo ra tiếng động như thế. ít ra là từ trước đến tối hômnaỵ Thụp. Thụp. Tôi đứng hẳn dậy. Chân tôi hơi run. Chỉ có một thứ có thể tạora tiếng động đó. Bộ áo giáp. Thụp. Thụp. Tôi nín thở và chạy xuống cầu thang.Phòng bảo tàng

– bếp nằm ngay ở dưới phòng tôi. Càng xuống gần tiếng độngnghe càng to hơn. Thụp. Thụp. Tôi liếc xuống viên cẩm thạch của tôi. Vòng khóicuộn xoáy theo nhịp tiếng động phát ra. Thụp. Thụp. Tôi băng ngang qua phòngtheo hướng có tiếng động. Tới cửa bếp, tôi dừng phắt lại. Tôi hít thở một hơithật mạnh như tôi thường làm mỗi khi thầy Sirk bắt chúng tôi chạy thêm vòng ởlớp thể dục. Đúng rồi!

– Cơ hội để tôi bắt gặp con ma đang hoạt động. Cơ hội để tôichứng minh rằng bộ áo giáp thực sự bị ma ám. Thụp. Thụp. Tôi hít một hơi thậtsâu. Đẩy tung cánh cửa bếp. Thụp. Thụp. Tôi bước vài bước run rẩy vào bêntrong. Thụp. Thụp. Tôi căng mắt nhìn vào trong bóng tối. Và tôi thấy nó. Thậtlà đáng ghét chưa? Không thể ngăn được. Tôi thét lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN