Đầu tháng 11 năm 1943, Châu Âu, nước Áo,
Mùa đông nơi đây lạnh hơn New York không biết bao nhiêu lần, Trong một căn cứ của Hydra, một đám tù nhân nơm nớp lo sợ, mờ mịt nhìn về phương hướng nước Mĩ. Bọn họ không biết chính phủ có quên bọn họ không? Đã phái đại quân tới cứu bọn họ chưa? Tuy rằng nơi xa truyền tới từng tiếng ì ùng pháo nổ, nhưng xem tình huống này, muốn công phá được căn cứ này, còn không biết đến ngày tháng năm nào?
Bucky cũng nhìn về phương hướng New York, hắn không hề tỏ ra lo lắng chút nào. Hắn có lòng tin vào đồng bạn của mình. Hơn nửa năm trước hắn đã nghe thấy tin đồn về Captain America, và thư từ của Steve, bên trong có ghi lại hắn đã trở thành Captain. Bucky đọc xong có một loại xúc động choáng váng. Sau khi hỏi đi hỏi lại kỹ càng, hắn cũng tin tưởng rồi. Hắn cũng biết Captain America rất mạnh, mặc dù bản thân không có một tí ý tưởng nào về lực lượng của Cap, nhưng nghe thấy tin đồn nhiều như vậy, chắc là cũng rất lợi hại a…
Hơn nữa hắn cũng tin tưởng một khi Steve muốn đi cứu hắn, Đinh Minh cũng sẽ không đứng nhìn. Hắn tuy rằng từ Steve mới quen biết Đinh Minh, gặp nhau bất quá là bạn bè bình thường, nhưng hắn có cảm giác Đinh Minh rất thần bí, cũng rất mạnh. Không chỉ qua lời kể của Steve, mà còn qua cả trực giác bản thân. Dù sao trực giác được rèn luyện qua bụi hoa, dùng luôn không tệ chút nào.
Bên ngoài căn cứ, quả thật quân Đồng minh đang đánh nhau với quân Đức túi bụi, đáng tiếc quân Đồng minh cũng không tìm được điểm đột phá nào, đánh lâu cũng không thắng, họ chỉ có thể cầm chân đại bộ phận quân Đức trong căn cứ tại đây thôi.
Trên trời cao, đêm u tối, bông tuyết dày đặc đã che lấp một chiếc máy bay bay rất cao, ngay cả âm thanh máy bay phát ra cũng bị tiếng pháo ì ùng của quân Đồng minh giấu giếm.
Trong khoang đuôi máy bay, có hai người sóng vai nhau đứng đối diện với mưa tuyết, trên vai đeo ba lô dù, biểu tình nghiêm túc.
Một người toàn thân bộ đồ đen, dưới ba lô, áo choàng hơi rung lên, mũ chùm đầu cùng với khăn che mặt chỉ để lộ ra một đôi con ngươi sáng lóng lánh hữu thần. Người còn lại mặc bộ đồ xanh nước biển, giữa ngực có một ngôi sao màu trắng to đùng, đầu đội mũ sắt in hình chữ A cũng to không kém. Mắt đeo kính chắn gió, tay trái cầm cái lá chắn tròn mới tinh, bên hông lại cất khẩu súng lục đời mới nhất. Từ bề ngoài cũng có thể thấy cả người và vật đều chưa từng trải qua máu và lửa tẩy lễ.
Song hôm nay bất đồng, vì cứu người bạn thân của mình, vì thực hiện mộng tưởng của mình, hắn quyết định dấn thân vào con đường gian khổ kia.
“Ta nói Steve, thả lỏng chút a, nhìn ngươi mặt đều tái xanh rồi.” Người mặc bộ đồ đen cười hắc hắc quay sang người bên cạnh.
“Ta cũng không như ngươi a, từ nhỏ đã là Super Hero.” Steve miệng hơi méo, trả lời. Từ khi hắn biết Đinh Minh là Super Hero Shadow Paladin, Steve luôn cảm thấy hơi hoang đường. Khi còn nhỏ, tuy rằng biết Đinh Minh cũng rất lợi hại, nhưng khoảng cách tới Shadow Paladin có vẻ còn cách xa vạn dặm a…
“Được rồi, ta đi trước đây, hy vọng các ngươi theo kịp.” Đinh Minh cười hắc hắc quay về Steve và mấy người đằng sau nói. Hắn cũng sẽ không đi cùng với Steve, vì đây là lần thử thách đầu tiên của hắn, chỉ có vượt qua được một kiếp này, hắn mới coi như chân chính trưởng thành. Hơn nữa, Đinh Minh còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Dứt lời, hắn lấy ra kính chắn gió, đeo lên, lập tức nhảy xuống.
Gió thổi qua mặt, tay chân giang rộng, cảm giác như một con hùng ưng chuẩn bị vồ mồi. Không thể phủ nhận, Đinh Minh giờ khắc này mới hiểu tại sao kiếp trước có nhiều người thích chơi dù đến thế, mặc dù không kích thích bằng đôi giày Perseus của hắn, nhưng cảm giấc tự do bay lượn, đối kháng tự nhiên này luôn làm người ta nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi. Đinh Minh nhưng là đã dành ra mấy tuần lễ để tập làm quen với món đồ chơi này. Đây cũng không phải là hắn không thể dùng giày Perseus để bay, nhưng thử nghĩ xem, từ trời cao hạ xuống, ngay từ đầu dùng giày thì khá tốn Chakra, lúc ở thấp độ cao mới dùng giày, rất có khả năng sẽ ngã lộn cổ. Đinh Minh nhưng là rất muốn giữ hình tượng a, ở đây có bao nhiêu người trông xem? Không cẩn thận lời truyền lời sẽ truyền tới tương lai cả thế kỷ đấy. Hắn cũng không muốn các muội tử chưa gặp được mà anh danh của hắn đã tuột dốc không phanh.
Đến độ cao nhất định, Đinh Minh lập tức bung dù, giảm tốc độ hạ xuống. Lập tức hắn có cảm giác rất nhiều khẩu súng đang chĩa vào mình, trên trán toát ra trận trận mồ hôi lạnh… Không phải chứ quên mất để mấy tên lính kia đi thế mạng… Xong rồi, xong rồi, tình hình này chắc hình tượng khó giữ được… Không được, nhất định phải giữ, chết cũng phải giữ…
Ngay tức khắc, Đinh Minh truyền Chakra hệ thổ vào đôi giày, tốc độ hạ xuống của hắn lập tức gia tăng nhanh chóng, rất may mắn tránh thoát được võng đạn lướt qua.
Trước khi đáp xuống đất, Đinh Minh vội vàng rút Chakra khỏi giày, chiếc dù bị gió thổi bay, mắc vào một cây đại thụ gần đó. Hắn thuần thục rút dao (tanto) đeo bên hông ra cắt đứt dây đeo dù. Dao này hắn chế tạo mới vài ngày trước khi ra trận, vì đề phòng bất cứ trường hợp nào có thể phát sinh, ví dụ như trường hợp này, phi tiêu, shruiken quá ngắn, khó cắt dây nhanh chóng, kiếm lại dài, không tiện rút ra, vẫn là làm thêm con dao cho thuận tiện.
Đinh Minh ngẩng đầu nhìn trời, lập tức nhìn thấy tên lính theo phía sau đã có mấy tên chết ngắc ngoải. Trán hắn lại toát ra mồ hôi lạnh, may mà mình phản ứng nhanh, không e rằng đã chết mất xác. Đạn bắn ra kia có thể không phải đạn bình thường, đó là đạn năng lượng của Terracsact a… May mà Steve không sao, có lẽ vì cái lá chắn phòng ngự vô cùng không tệ, cũng có lẽ vì hắn ăn mặc hơi buồn cười, khiến tụi linh kia mới coi khinh tập trung nhắm bắn hắn.
Đinh Minh lại ngoái đầu nhìn lại căn cứ, toàn thân chính là một con nhím cự thú sắt thép, từng tầng súng ống, nòng pháo đen ngòm chĩa ra, rất có tư thế một lời không hợp, lập tức bắn thành cái sang. Nhìn từ bên ngoài, quả nhiên rất khó có điểm đột phá. Bất quá may mắn là hầu hết binh sĩ đã ra tiền tuyến mà hắn cũng không phải ninja bình thường.
Ngay sau đó, Đinh Minh kết ấn, sử dụng biến thân thuật, biến thành một tên lính Đức. Chỉ thấy tên lính này cả người đeo băng, gạc trắng bóc, người chảy đầy mô hôi, bẩn thỉu vô cùng từ đại lộ dẫn tới tiền tuyến chạy ngược trở về…
Binh lính này chạy tới gần căn cứ lập tức thét lên bằng tiếng Đức (uhm, hai kiếp học tập Đinh Minh nhưng là cũng thông thạo mấy thứ tiếng a): “Mở cửa, mở cửa, tướng quân, ta có tình báo trọng yếu.”
“Ngươi là … oh… Friedrich? Chúng ta tưởng ngươi bị bắt rồi, ngươi làm sao trốn về được vậy?” May mắn người trong căn cứ nhận ra hắn, không phải vậy lại phải tốn nước bọt một phen.
“Ta cũng không phải trốn về, ta giả chết, may mắn thoát được, tình cờ nghe được tin tình báo quan trọng cần chuyển cho tướng quân, ngươi mau mau mở cửa ra.” Đinh Minh vội vàng nói. Hắn cũng rất hồi hộp, bộ dạng tên lính này nhưng là hắn trước khi đi đặc biệt yêu cầu Howard và Carter chuẩn bị cho hắn, kèm theo tư liệu chi tiết liên quan. Hai bên đánh nhau lâu như vậy, tổng không thể không có tù binh chứ?
“À à được rồi, ta thông báo tướng quân đã, ngươi chờ chút…” Bên trong truyền ra giọng nói: “Ok, tướng quân cho phép ta mở cửa.”
Lập tức, cửa sắt chậm rãi mở ra. Đinh Minh tiến vào lập tức được một tên lính dẫn theo đi tới căn phòng của tướng quân.
Con tường đi tới là một đường ngầm dưới lòng đất, một hành lang sắt thép u tối, tựa như huyết mạch dẫn tới trái tim của con cự thú kia.
Tiến vào trước cửa phòng, có thể thấy hai tên lính nghiêm trang ôm súng mà đứng, rất có phong phạm chuyên nghiệp.
“Tướng quân, người đã tới.” Tên linh dẫn đường hướng vào trong hô.
“Dẫn hắn vào đi.” Bên trong truyền ra giọng nói không cảm xúc.
Vừa vào phòng, Đinh Minh chỉ liếc mắt quan sát rất nhanh, lập tức mấy trăm phi tiêu bay ra, giải quyết mấy chục tên lính đang chĩa súng vào mình, cùng lúc đó truyền Chakra Lôi vào giày, tốc độ như tia chớp tóm vào cổ tên tướng quân, nhẹ nhàng nhấc hắn ra ngoài.
“Ngươi…” Tên tướng quân quả thực chưa kịp phản ứng, hắn vốn là dự định vừa vào liền lập tức bắt lại a. Ai biết nhân gia phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ của hắn.
“Ta biết là ngươi biết ta là giả mạo. Một tên lính bị thương nếu muốn về căn cứ, không mượn phương tiện giao thông mà được. Có lẽ ngươi cũng biết ta rất mạnh, nhưng ngươi cũng quá tự tin vào bản thân, trực tiếp kêu ta vào đây, chậc chậc,… chẳng lẽ những dị nhân kia không dạy ngươi bài học gì?” Đinh Minh mỉm cười hỏi. Hắn vừa vào liền ngay lập tức khống chế tên kia, là vì sợ hắn lại chơi cái gì yêu thiêu thân, hoặc là dưới ghế, trong bàn có cái nút thông báo cho Red Skull, kế hoạch của hắn sẽ hỏng bét.
Tên tướng quân cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo mình là tướng coi giữ, không ra tiền tuyến bao nhiêu, bình thường đều là hầu hạ quanh Red Skull. Mấy tên dị nhân đó gặp mình cũng phải khúm núm, nào có bộ dạng trời đệ nhất, ta đệ nhị bộ dạng? Cho nên dần dần hắn cũng rất khinh thị dị nhân, càng ngày càng tin tưởng súng ống trong tay mình, đặc biệt là khi Red Skull sáng chế ra súng dùng năng lượng Terracsact. Súng kia nhưng là dễ dàng hủy xe tăng a, làm gì có dị nhân nào chịu được? Đàng tiếc hắn quên mất súng xịn cũng phải có người dùng. Súng tuy mạnh nhưng năng lực phản ứng theo không kịp, lại không có đội hình bắn trùm, võng đạn, đối mặt dị nhân tốc độ hoặc có những kỹ năng độc đáo chính là tự sát.
Tên tướng quân ấp úng nói không ra lời, gương mặt càng ngày càng tím tái, có lẽ vì cổ bị bóp quá chặt đi.
“Bây giờ ngươi sẽ nói cho ta biết khu dự trữ các loại vũ khí sử dụng Terracsact, cùng với khu lưu trữ thông tin, tư liệu nghiên cứu, ok?” Đinh Minh mỉm cười ra lệnh.
“Đừng, đừng hòng, ta thà chết,…” Tên tướng quân rất có dũng khí kêu lên.
Đinh Minh lập tức bịt miệng hắn, sử dụng ra các chiêu số tra tấn hắn học được từ các nhân viên tình báo của công ty Stark. Các kiến thức này cũng không phải nói chơi. Phải biết ngành tình báo của các tập đoàn lớn thường thường cũng cực kỳ mạnh mẽ a.
Tên tướng quân này bình thường cũng sống xa hoa quen rồi, sau một lúc đã không chịu được, lập tức khai ra tất cả hắn biết. Đáng tiếc, khu thông tin tư liệu chỉ có Red Skull mới biết, hắn còn chưa có tư cách. Không phải vậy tại sao trong nguyên kịch bản, Red Skull rời đi nơi đây nhưng là bỏ lại hắn a? Đủ thấy hắn là con cờ không hơn không kém.
Mười lăm phút sau, Đinh Minh đi ra ngoài, khóa lại cửa phòng, gật đầu chào với hai tên lính coi giữ. Bây giờ bộ dáng của hắn đã trở thành tên tướng quân, rất có phong phạm trang hốt du.
Hắn đi bộ dọc theo hành lang sắt thép tới nơi cần đến, tiến vào, lập tức trông thấy một rừng súng ống, nòng pháo năng lượng. Đinh Minh vui vẻ, ngay tức khắc bắt tay vào công việc, chạm tay vào từng món vũ khí, mặc kệ quyển thư đang điên cuồng hút năng lượng vào trong cơ thể.
Nguồn năng lượng này cũng cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải hắn có tố chất thân thể của Might Guy thượng nhẫn đỉnh phong, cộng thêm có Chakra ôn dưỡng, e rằng đã đứt đoạn kinh mạch mà chết.
Làm xong mọi việc, đã là nửa tiếng sau, đoán chừng giờ này Steve đã giải cứu đám lính ra. Hắn quyết định đi ra ngoài tiếp viện đám lính một chút, không phải vậy sẽ tổn hại nhân mạng vô ích. Dù sao nhân gia nhưng ngày sau đa số đều là thành viên của Howling Commandos a…
Bước ra khỏi lòng đất, nhìn trời đầy mưa tuyết, Đinh Minh rất cảm khái. Hơn hai mươi năm a, cuối cùng cũng tìm ra phương pháp mở ra Phong Ấn Chi Thư. Hắn hiện tại rất có xúc động muốn chạy đến cướp đoạt Terracsact của Red Skull. Bất quá ngẫm lại cũng thôi. Hiện tại không nói có cướp được hay không, cướp xong rất có khả năng sẽ rơi vào sự báo thù của Hydra vô cùng vô tận, thậm chí là tính mạng hai lão sẽ rơi vào nguy hiểm. Thậm chí các chính trị gia nước Mĩ cũng sẽ theo đuổi không bỏ. Hắn hiện tại nhưng là đã phần nào đó lộ ra thân phận cho cao tầng SSR rồi. Một khi lại chiếm đoạt cái gì quá quý giá, không thể đảm bảo ruồi không bu vào. Có thể phòng tặc một lúc, không thể phòng suốt đời a. Uhm… yên lặng phát tài mới là chính đạo…
Nghe tiếng súng nổ vang, chắc là quân coi giữ đang cố gắng ngăn cản tù binh chạy trốn, hắn lập tức biến trở lại chính mình,vung áo choàng lên, bóng người hòa vào màn đêm tăm tối, tô điểm bởi những bông tuyết rợp trời…
Tới gần chiến trường, có thể thấy được tù binh đang khổ sở chống đỡ bốn phía mặt trước súng đạn điên cuồng oanh tạc càn quét.
Lập tức, Đinh Minh từ đằng sau tới gần, không phát một tiếng động, vung phi tiêu lên giải quyết đám lính Đức.
Sau một hồi giằng co, tiếng súng lẻ tẻ dần rồi ngưng hẳn, Đinh Minh mới đi tới gần đám tù binh.
“Ngươi là ai vậy?” Một tên lính hơi run rung hỏi. Hắn nhưng là chứng kiến cái bóng đen kia một người quét sạch cả binh đoàn a, cái này quá không có thiên lý…
“Ở New York, mọi người gọi…” Đinh Minh chưa kịp kết thúc câu trả lời, một tên lính khác đã hô to: “Cẩn thận!”
Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức kết ấn, đập tay xuống đất: “Thổ độn. Thổ lưu bích!”
Một tầng đất đá lập tức nhô lên sau lưng hắn, lập tức che chắn cho bản thân hắn và đám lính phía trước. Bất quá vụ nổ lớn vẫn làm hắn bay ngược về phía trước một quãng.
Vừa đáp xuống đất, hắn lập tức thét to: “Tản ra!”
Bất quá cũng không đợi hắn kêu, đám tù binh kia chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đinh Minh quay đầu lại, đối mặt hắn chính là một con thú sắt thép khổng lồ, nòng pháo to lớn chĩa ra ngoài biểu thị sự khủng khiếp của nó.
Tiếp đó, lại một quả đạn to đùng bay lại đây, Đinh Minh lập tức kết ấn thế thân thuật. Bụi mù tản đi, để lại một cọc gỗ đứng thẳng, bên trên còn khắc họa một vài ấn ký kì diệu.
Đinh Minh xuất hiện ở một bên khác, lập tức kết ấn Lôi độn. Nhẫn thể thuật, tăng lên nấc cuối cùng, thân hóa Siêu Xayda, rất nhanh tăng tốc tột cùng, tiếp cận cỗ xe tăng kia.
Đến gần, hắn nhảy lên, rút kiếm, truyền Chakra lôi vào, giơ cao quá đầu, chém xuống. Chỉ thấy một vệt sáng vàng bổ dọc nòng pháo dễ dàng như chém dưa thái rau, tiến thẳng tới nội bộ chiếc xe tăng kia. Chỉ thấy con quái thú sắt thép lập tức ủ rũ như chập mạch. Mấy giây sau đó, chợt một tiếng nổ to vang dội, xe tăng nổ thành mảnh nhỏ, ánh lửa bốc ngùn ngụt.
Trong khi đó, bóng đen đã quay trở lại vị trí ban đầu.
Đinh Minh hơi lau mồ hôi lạnh, lần này suýt nữa thì chơi lớn rồi, may hắn giác quan thứ 6 nhạy bén, cảm giác một tia không lành, bỏ chạy kịp, không thì vụ nổ kia chắc khiến hắn nằm liệt giường mười ngày nửa tháng… Hắn chỉ là muốn làm chập mạch cái xe tăng thôi, ai biết Chakra lôi tác động lên dầu hỏa, gây ra vụ nổ lớn như vậy…
Đám tù binh lại vòng trở về, Đinh Minh lập tức biểu lộ ra vẻ tiêu sái: “Uhm, ta nói đến đâu rồi nhỉ? À… Các đồng chí, mọi người ở New York thường gọi ta là Shadow Paladin a…”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đầu tháng 11 năm 1943, Châu Âu, nước Áo,
Mùa đông nơi đây lạnh hơn New York không biết bao nhiêu lần, Trong một căn cứ của Hydra, một đám tù nhân nơm nớp lo sợ, mờ mịt nhìn về phương hướng nước Mĩ. Bọn họ không biết chính phủ có quên bọn họ không? Đã phái đại quân tới cứu bọn họ chưa? Tuy rằng nơi xa truyền tới từng tiếng ì ùng pháo nổ, nhưng xem tình huống này, muốn công phá được căn cứ này, còn không biết đến ngày tháng năm nào?
Bucky cũng nhìn về phương hướng New York, hắn không hề tỏ ra lo lắng chút nào. Hắn có lòng tin vào đồng bạn của mình. Hơn nửa năm trước hắn đã nghe thấy tin đồn về Captain America, và thư từ của Steve, bên trong có ghi lại hắn đã trở thành Captain. Bucky đọc xong có một loại xúc động choáng váng. Sau khi hỏi đi hỏi lại kỹ càng, hắn cũng tin tưởng rồi. Hắn cũng biết Captain America rất mạnh, mặc dù bản thân không có một tí ý tưởng nào về lực lượng của Cap, nhưng nghe thấy tin đồn nhiều như vậy, chắc là cũng rất lợi hại a…
Hơn nữa hắn cũng tin tưởng một khi Steve muốn đi cứu hắn, Đinh Minh cũng sẽ không đứng nhìn. Hắn tuy rằng từ Steve mới quen biết Đinh Minh, gặp nhau bất quá là bạn bè bình thường, nhưng hắn có cảm giác Đinh Minh rất thần bí, cũng rất mạnh. Không chỉ qua lời kể của Steve, mà còn qua cả trực giác bản thân. Dù sao trực giác được rèn luyện qua bụi hoa, dùng luôn không tệ chút nào.
Bên ngoài căn cứ, quả thật quân Đồng minh đang đánh nhau với quân Đức túi bụi, đáng tiếc quân Đồng minh cũng không tìm được điểm đột phá nào, đánh lâu cũng không thắng, họ chỉ có thể cầm chân đại bộ phận quân Đức trong căn cứ tại đây thôi.
Trên trời cao, đêm u tối, bông tuyết dày đặc đã che lấp một chiếc máy bay bay rất cao, ngay cả âm thanh máy bay phát ra cũng bị tiếng pháo ì ùng của quân Đồng minh giấu giếm.
Trong khoang đuôi máy bay, có hai người sóng vai nhau đứng đối diện với mưa tuyết, trên vai đeo ba lô dù, biểu tình nghiêm túc.
Một người toàn thân bộ đồ đen, dưới ba lô, áo choàng hơi rung lên, mũ chùm đầu cùng với khăn che mặt chỉ để lộ ra một đôi con ngươi sáng lóng lánh hữu thần. Người còn lại mặc bộ đồ xanh nước biển, giữa ngực có một ngôi sao màu trắng to đùng, đầu đội mũ sắt in hình chữ A cũng to không kém. Mắt đeo kính chắn gió, tay trái cầm cái lá chắn tròn mới tinh, bên hông lại cất khẩu súng lục đời mới nhất. Từ bề ngoài cũng có thể thấy cả người và vật đều chưa từng trải qua máu và lửa tẩy lễ.
Song hôm nay bất đồng, vì cứu người bạn thân của mình, vì thực hiện mộng tưởng của mình, hắn quyết định dấn thân vào con đường gian khổ kia.
“Ta nói Steve, thả lỏng chút a, nhìn ngươi mặt đều tái xanh rồi.” Người mặc bộ đồ đen cười hắc hắc quay sang người bên cạnh.
“Ta cũng không như ngươi a, từ nhỏ đã là Super Hero.” Steve miệng hơi méo, trả lời. Từ khi hắn biết Đinh Minh là Super Hero Shadow Paladin, Steve luôn cảm thấy hơi hoang đường. Khi còn nhỏ, tuy rằng biết Đinh Minh cũng rất lợi hại, nhưng khoảng cách tới Shadow Paladin có vẻ còn cách xa vạn dặm a…
“Được rồi, ta đi trước đây, hy vọng các ngươi theo kịp.” Đinh Minh cười hắc hắc quay về Steve và mấy người đằng sau nói. Hắn cũng sẽ không đi cùng với Steve, vì đây là lần thử thách đầu tiên của hắn, chỉ có vượt qua được một kiếp này, hắn mới coi như chân chính trưởng thành. Hơn nữa, Đinh Minh còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Dứt lời, hắn lấy ra kính chắn gió, đeo lên, lập tức nhảy xuống.
Gió thổi qua mặt, tay chân giang rộng, cảm giác như một con hùng ưng chuẩn bị vồ mồi. Không thể phủ nhận, Đinh Minh giờ khắc này mới hiểu tại sao kiếp trước có nhiều người thích chơi dù đến thế, mặc dù không kích thích bằng đôi giày Perseus của hắn, nhưng cảm giấc tự do bay lượn, đối kháng tự nhiên này luôn làm người ta nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi. Đinh Minh nhưng là đã dành ra mấy tuần lễ để tập làm quen với món đồ chơi này. Đây cũng không phải là hắn không thể dùng giày Perseus để bay, nhưng thử nghĩ xem, từ trời cao hạ xuống, ngay từ đầu dùng giày thì khá tốn Chakra, lúc ở thấp độ cao mới dùng giày, rất có khả năng sẽ ngã lộn cổ. Đinh Minh nhưng là rất muốn giữ hình tượng a, ở đây có bao nhiêu người trông xem? Không cẩn thận lời truyền lời sẽ truyền tới tương lai cả thế kỷ đấy. Hắn cũng không muốn các muội tử chưa gặp được mà anh danh của hắn đã tuột dốc không phanh.
Đến độ cao nhất định, Đinh Minh lập tức bung dù, giảm tốc độ hạ xuống. Lập tức hắn có cảm giác rất nhiều khẩu súng đang chĩa vào mình, trên trán toát ra trận trận mồ hôi lạnh… Không phải chứ quên mất để mấy tên lính kia đi thế mạng… Xong rồi, xong rồi, tình hình này chắc hình tượng khó giữ được… Không được, nhất định phải giữ, chết cũng phải giữ…
Ngay tức khắc, Đinh Minh truyền Chakra hệ thổ vào đôi giày, tốc độ hạ xuống của hắn lập tức gia tăng nhanh chóng, rất may mắn tránh thoát được võng đạn lướt qua.
Trước khi đáp xuống đất, Đinh Minh vội vàng rút Chakra khỏi giày, chiếc dù bị gió thổi bay, mắc vào một cây đại thụ gần đó. Hắn thuần thục rút dao (tanto) đeo bên hông ra cắt đứt dây đeo dù. Dao này hắn chế tạo mới vài ngày trước khi ra trận, vì đề phòng bất cứ trường hợp nào có thể phát sinh, ví dụ như trường hợp này, phi tiêu, shruiken quá ngắn, khó cắt dây nhanh chóng, kiếm lại dài, không tiện rút ra, vẫn là làm thêm con dao cho thuận tiện.
Đinh Minh ngẩng đầu nhìn trời, lập tức nhìn thấy tên lính theo phía sau đã có mấy tên chết ngắc ngoải. Trán hắn lại toát ra mồ hôi lạnh, may mà mình phản ứng nhanh, không e rằng đã chết mất xác. Đạn bắn ra kia có thể không phải đạn bình thường, đó là đạn năng lượng của Terracsact a… May mà Steve không sao, có lẽ vì cái lá chắn phòng ngự vô cùng không tệ, cũng có lẽ vì hắn ăn mặc hơi buồn cười, khiến tụi linh kia mới coi khinh tập trung nhắm bắn hắn.
Đinh Minh lại ngoái đầu nhìn lại căn cứ, toàn thân chính là một con nhím cự thú sắt thép, từng tầng súng ống, nòng pháo đen ngòm chĩa ra, rất có tư thế một lời không hợp, lập tức bắn thành cái sang. Nhìn từ bên ngoài, quả nhiên rất khó có điểm đột phá. Bất quá may mắn là hầu hết binh sĩ đã ra tiền tuyến mà hắn cũng không phải ninja bình thường.
Ngay sau đó, Đinh Minh kết ấn, sử dụng biến thân thuật, biến thành một tên lính Đức. Chỉ thấy tên lính này cả người đeo băng, gạc trắng bóc, người chảy đầy mô hôi, bẩn thỉu vô cùng từ đại lộ dẫn tới tiền tuyến chạy ngược trở về…
Binh lính này chạy tới gần căn cứ lập tức thét lên bằng tiếng Đức (uhm, hai kiếp học tập Đinh Minh nhưng là cũng thông thạo mấy thứ tiếng a): “Mở cửa, mở cửa, tướng quân, ta có tình báo trọng yếu.”
“Ngươi là … oh… Friedrich? Chúng ta tưởng ngươi bị bắt rồi, ngươi làm sao trốn về được vậy?” May mắn người trong căn cứ nhận ra hắn, không phải vậy lại phải tốn nước bọt một phen.
“Ta cũng không phải trốn về, ta giả chết, may mắn thoát được, tình cờ nghe được tin tình báo quan trọng cần chuyển cho tướng quân, ngươi mau mau mở cửa ra.” Đinh Minh vội vàng nói. Hắn cũng rất hồi hộp, bộ dạng tên lính này nhưng là hắn trước khi đi đặc biệt yêu cầu Howard và Carter chuẩn bị cho hắn, kèm theo tư liệu chi tiết liên quan. Hai bên đánh nhau lâu như vậy, tổng không thể không có tù binh chứ?
“À à được rồi, ta thông báo tướng quân đã, ngươi chờ chút…” Bên trong truyền ra giọng nói: “Ok, tướng quân cho phép ta mở cửa.”
Lập tức, cửa sắt chậm rãi mở ra. Đinh Minh tiến vào lập tức được một tên lính dẫn theo đi tới căn phòng của tướng quân.
Con tường đi tới là một đường ngầm dưới lòng đất, một hành lang sắt thép u tối, tựa như huyết mạch dẫn tới trái tim của con cự thú kia.
Tiến vào trước cửa phòng, có thể thấy hai tên lính nghiêm trang ôm súng mà đứng, rất có phong phạm chuyên nghiệp.
“Tướng quân, người đã tới.” Tên linh dẫn đường hướng vào trong hô.
“Dẫn hắn vào đi.” Bên trong truyền ra giọng nói không cảm xúc.
Vừa vào phòng, Đinh Minh chỉ liếc mắt quan sát rất nhanh, lập tức mấy trăm phi tiêu bay ra, giải quyết mấy chục tên lính đang chĩa súng vào mình, cùng lúc đó truyền Chakra Lôi vào giày, tốc độ như tia chớp tóm vào cổ tên tướng quân, nhẹ nhàng nhấc hắn ra ngoài.
“Ngươi…” Tên tướng quân quả thực chưa kịp phản ứng, hắn vốn là dự định vừa vào liền lập tức bắt lại a. Ai biết nhân gia phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ của hắn.
“Ta biết là ngươi biết ta là giả mạo. Một tên lính bị thương nếu muốn về căn cứ, không mượn phương tiện giao thông mà được. Có lẽ ngươi cũng biết ta rất mạnh, nhưng ngươi cũng quá tự tin vào bản thân, trực tiếp kêu ta vào đây, chậc chậc,… chẳng lẽ những dị nhân kia không dạy ngươi bài học gì?” Đinh Minh mỉm cười hỏi. Hắn vừa vào liền ngay lập tức khống chế tên kia, là vì sợ hắn lại chơi cái gì yêu thiêu thân, hoặc là dưới ghế, trong bàn có cái nút thông báo cho Red Skull, kế hoạch của hắn sẽ hỏng bét.
Tên tướng quân cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo mình là tướng coi giữ, không ra tiền tuyến bao nhiêu, bình thường đều là hầu hạ quanh Red Skull. Mấy tên dị nhân đó gặp mình cũng phải khúm núm, nào có bộ dạng trời đệ nhất, ta đệ nhị bộ dạng? Cho nên dần dần hắn cũng rất khinh thị dị nhân, càng ngày càng tin tưởng súng ống trong tay mình, đặc biệt là khi Red Skull sáng chế ra súng dùng năng lượng Terracsact. Súng kia nhưng là dễ dàng hủy xe tăng a, làm gì có dị nhân nào chịu được? Đàng tiếc hắn quên mất súng xịn cũng phải có người dùng. Súng tuy mạnh nhưng năng lực phản ứng theo không kịp, lại không có đội hình bắn trùm, võng đạn, đối mặt dị nhân tốc độ hoặc có những kỹ năng độc đáo chính là tự sát.
Tên tướng quân ấp úng nói không ra lời, gương mặt càng ngày càng tím tái, có lẽ vì cổ bị bóp quá chặt đi.
“Bây giờ ngươi sẽ nói cho ta biết khu dự trữ các loại vũ khí sử dụng Terracsact, cùng với khu lưu trữ thông tin, tư liệu nghiên cứu, ok?” Đinh Minh mỉm cười ra lệnh.
“Đừng, đừng hòng, ta thà chết,…” Tên tướng quân rất có dũng khí kêu lên.
Đinh Minh lập tức bịt miệng hắn, sử dụng ra các chiêu số tra tấn hắn học được từ các nhân viên tình báo của công ty Stark. Các kiến thức này cũng không phải nói chơi. Phải biết ngành tình báo của các tập đoàn lớn thường thường cũng cực kỳ mạnh mẽ a.
Tên tướng quân này bình thường cũng sống xa hoa quen rồi, sau một lúc đã không chịu được, lập tức khai ra tất cả hắn biết. Đáng tiếc, khu thông tin tư liệu chỉ có Red Skull mới biết, hắn còn chưa có tư cách. Không phải vậy tại sao trong nguyên kịch bản, Red Skull rời đi nơi đây nhưng là bỏ lại hắn a? Đủ thấy hắn là con cờ không hơn không kém.
Mười lăm phút sau, Đinh Minh đi ra ngoài, khóa lại cửa phòng, gật đầu chào với hai tên lính coi giữ. Bây giờ bộ dáng của hắn đã trở thành tên tướng quân, rất có phong phạm trang hốt du.
Hắn đi bộ dọc theo hành lang sắt thép tới nơi cần đến, tiến vào, lập tức trông thấy một rừng súng ống, nòng pháo năng lượng. Đinh Minh vui vẻ, ngay tức khắc bắt tay vào công việc, chạm tay vào từng món vũ khí, mặc kệ quyển thư đang điên cuồng hút năng lượng vào trong cơ thể.
Nguồn năng lượng này cũng cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải hắn có tố chất thân thể của Might Guy thượng nhẫn đỉnh phong, cộng thêm có Chakra ôn dưỡng, e rằng đã đứt đoạn kinh mạch mà chết.
Làm xong mọi việc, đã là nửa tiếng sau, đoán chừng giờ này Steve đã giải cứu đám lính ra. Hắn quyết định đi ra ngoài tiếp viện đám lính một chút, không phải vậy sẽ tổn hại nhân mạng vô ích. Dù sao nhân gia nhưng ngày sau đa số đều là thành viên của Howling Commandos a…
Bước ra khỏi lòng đất, nhìn trời đầy mưa tuyết, Đinh Minh rất cảm khái. Hơn hai mươi năm a, cuối cùng cũng tìm ra phương pháp mở ra Phong Ấn Chi Thư. Hắn hiện tại rất có xúc động muốn chạy đến cướp đoạt Terracsact của Red Skull. Bất quá ngẫm lại cũng thôi. Hiện tại không nói có cướp được hay không, cướp xong rất có khả năng sẽ rơi vào sự báo thù của Hydra vô cùng vô tận, thậm chí là tính mạng hai lão sẽ rơi vào nguy hiểm. Thậm chí các chính trị gia nước Mĩ cũng sẽ theo đuổi không bỏ. Hắn hiện tại nhưng là đã phần nào đó lộ ra thân phận cho cao tầng SSR rồi. Một khi lại chiếm đoạt cái gì quá quý giá, không thể đảm bảo ruồi không bu vào. Có thể phòng tặc một lúc, không thể phòng suốt đời a. Uhm… yên lặng phát tài mới là chính đạo…
Nghe tiếng súng nổ vang, chắc là quân coi giữ đang cố gắng ngăn cản tù binh chạy trốn, hắn lập tức biến trở lại chính mình,vung áo choàng lên, bóng người hòa vào màn đêm tăm tối, tô điểm bởi những bông tuyết rợp trời…
Tới gần chiến trường, có thể thấy được tù binh đang khổ sở chống đỡ bốn phía mặt trước súng đạn điên cuồng oanh tạc càn quét.
Lập tức, Đinh Minh từ đằng sau tới gần, không phát một tiếng động, vung phi tiêu lên giải quyết đám lính Đức.
Sau một hồi giằng co, tiếng súng lẻ tẻ dần rồi ngưng hẳn, Đinh Minh mới đi tới gần đám tù binh.
“Ngươi là ai vậy?” Một tên lính hơi run rung hỏi. Hắn nhưng là chứng kiến cái bóng đen kia một người quét sạch cả binh đoàn a, cái này quá không có thiên lý…
“Ở New York, mọi người gọi…” Đinh Minh chưa kịp kết thúc câu trả lời, một tên lính khác đã hô to: “Cẩn thận!”
Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức kết ấn, đập tay xuống đất: “Thổ độn. Thổ lưu bích!”
Một tầng đất đá lập tức nhô lên sau lưng hắn, lập tức che chắn cho bản thân hắn và đám lính phía trước. Bất quá vụ nổ lớn vẫn làm hắn bay ngược về phía trước một quãng.
Vừa đáp xuống đất, hắn lập tức thét to: “Tản ra!”
Bất quá cũng không đợi hắn kêu, đám tù binh kia chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đinh Minh quay đầu lại, đối mặt hắn chính là một con thú sắt thép khổng lồ, nòng pháo to lớn chĩa ra ngoài biểu thị sự khủng khiếp của nó.
Tiếp đó, lại một quả đạn to đùng bay lại đây, Đinh Minh lập tức kết ấn thế thân thuật. Bụi mù tản đi, để lại một cọc gỗ đứng thẳng, bên trên còn khắc họa một vài ấn ký kì diệu.
Đinh Minh xuất hiện ở một bên khác, lập tức kết ấn Lôi độn. Nhẫn thể thuật, tăng lên nấc cuối cùng, thân hóa Siêu Xayda, rất nhanh tăng tốc tột cùng, tiếp cận cỗ xe tăng kia.
Đến gần, hắn nhảy lên, rút kiếm, truyền Chakra lôi vào, giơ cao quá đầu, chém xuống. Chỉ thấy một vệt sáng vàng bổ dọc nòng pháo dễ dàng như chém dưa thái rau, tiến thẳng tới nội bộ chiếc xe tăng kia. Chỉ thấy con quái thú sắt thép lập tức ủ rũ như chập mạch. Mấy giây sau đó, chợt một tiếng nổ to vang dội, xe tăng nổ thành mảnh nhỏ, ánh lửa bốc ngùn ngụt.
Trong khi đó, bóng đen đã quay trở lại vị trí ban đầu.
Đinh Minh hơi lau mồ hôi lạnh, lần này suýt nữa thì chơi lớn rồi, may hắn giác quan thứ 6 nhạy bén, cảm giác một tia không lành, bỏ chạy kịp, không thì vụ nổ kia chắc khiến hắn nằm liệt giường mười ngày nửa tháng… Hắn chỉ là muốn làm chập mạch cái xe tăng thôi, ai biết Chakra lôi tác động lên dầu hỏa, gây ra vụ nổ lớn như vậy…
Đám tù binh lại vòng trở về, Đinh Minh lập tức biểu lộ ra vẻ tiêu sái: “Uhm, ta nói đến đâu rồi nhỉ? À… Các đồng chí, mọi người ở New York thường gọi ta là Shadow Paladin a…”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!