Hoa Mộc Lan Cô Đơn
Chương 4
Vị trí, cách trang trí của mỗi bàn ăn đều chứng tỏ địa vị của người đó. Ví dụ như bàn ăn giành cho gia đình cô dâu chú rể thì trang trí vô cùng đặc biệt, bàn rộng hơn, cách bày trí trên bàn cũng khác với những bàn ăn còn lại. Những người có địa vị cao trong xã hội lại được sắp xếp ngồi ở những bàn gần với bàn của gia đình cô dâu chú rể, còn những người ít quan hệ lại được sắp xếp ngồi ở những nơi rất xa, ít ánh sáng, ngay góc khuất.Ai cũng hiểu rõ quy luật này đặc biệt là những người đang ngồi ở một bàn ăn ở vị trí tối tăm, cách xa mọi người và ánh mắt của họ đang đổ dồn về cô gái mặc váy tím vừa khi nãy làm phù dâu trên sân khấu kia.
Lâm Hoài An không phải không phân biệt được đâu là bàn của cô và đâu là không phải. Khi nãy, lúc đi kiếm chỗ ngồi cô đã nhận ra ngày bàn gia đình, vị trí bên trái bên cạnh Lâm Trường Phúc vẫn còn một chỗ trống,kế bên là Hoàng Duy Kiên. Vị trí trống đó, dù rất nhiều người đi qua đi lại, nhưng không ai là dám ngồi xuống, cô liền nhận ra đó là chỗ ngồi của cô. Một chỗ ngồi mà ai cũng khao khát có được, còn cô thì không. Cô vờ như không thấy vị trí đó,cố gắng tìm một chỗ thật tối để ngồi xuống, nhưng xúi quẩy sao lại gặp một đám người nhiều chuyện thế này. Lâm Hoài An không chịu đựng được ánh mắt người khác nhìn mình, cô buông dao và nĩa trong tay, đập xúông bàn một cái rầm rồi đứng dậy rời đi như cố thể hiện sự bực tức khi bị soi mói.
Lâm Hoài An vốn dĩ định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng đi một vòng không hiểu sao lại bị lạc đến khu vườn hoa, nơi đang có bản nhạc du dương phát ra cùng một vài người đang thưởng rượu. Thì ra ngoài không gian ồn ào kia lại còn có những nơi an tỉnh thế này à, cô nghĩ.
“Ui da”
Trong lúc cô đang loay hoay tìm đường về phòng thì có vật gì đó đụng vào chân cô rồi phát ra tiếng. Lâm Hoài An cúi người xuốn, liền trông thấy một bé gái xinh xắn tầm 6 tuổi đang ngồi bệt dưới đất, giơ tay xoa xoa trán vì đụng phải cô.
“Chị đi không nhìn đường à!” – cô bé cau có nhìn cô.
Lâm Hoài An trừng mắt nhìn cô bé, một người bình thường cũng không dám nói với cô như vậy. Lâm Hoài An hơi tức giận, cô tự hỏi cha mẹ đứa trẻ này là ai mà để cho nó ngông cuồng phách lối đến như vậy. Cô định dạy cho đứa nhỏ này một bài học nhưng lại nghe thấy một giọng nói lạ: “Lâm Bảo Ngọc, mau xin lỗi chị đi!”
Lâm Hoài An xoay người lại, một cậu thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi vừa lạ vừa quen trong chiếc áo sơ mi màu trắng, quần âu cùng chiếc áo gilê màu đen, trông cậu như quý tử con của một tài phiệt giàu có, búng tay một cái liền có tiền.
“Chị hai, chào mừng chị đã trở về!”
Chị hai? Lâm Hoài An đã lâu lắm rồi mới nghe được hai chữ này, cô ngờ ngợ nhìn chàng trai trước mặt rồi nói: “Lâm Gia Bách?”
“Phải! Là em đây! Thật may là chị vẫn chưa quên em nhỉ?”
Đứa bé khi nãy đụng Lâm Hoài An đứng dậy đi đến bên chỗ Lâm Gia Bách, con bé nắm lấy tay anh mình nói: “Anh ba, Chị này là ai vậy?”
Lâm Hoài An trố mắt ra nhìn đứa bé đang gọi em mình bằng hai chữ “anh ba”. Cô nhìn Lâm Gia Bách nói: “Đứa bé này là ai vậy?”
“Vừa nãy chị không nghe thấy em gọi tên con bé sao?”
Lâm Bảo Ngọc…Lâm Bảo Ngọc…Lâm… Cô cúi đầu lẩm nhẩm tên đứa bé này , khi nhận ra được điều gì đó cô liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Gia Bách. Lâm Hoài An như thể không tin vào chính bản thân mình, cô nói: “Sao lại có thể?”
Lâm Gia Bách cười, cậu nói: “Sao lại không thể? Lúc chị vừa đi, thì mẹ lại có thai, một năm sau thì sinh ra đứa trẻ này!”
“Anh ba!” – Lâm Bảo Ngọc níu lấy tay anh mình nói – “Chị này là ai vậy anh? Mau trả lời cho em biết đi! Chị này là ai?”
“Lâm Bảo Ngọc!” – Lâm Gia Bách gằn tên cô em mình như muốn cô bé bớt đi tính ngông cuồng đi, rồi anh giới thiệu – “Mau gọi chị hai đi!”
“ Chị hai?” – con bé hơi ngạc nhiên nhìn người chị của mình, cô nói – “không không thể nào? Sao có thể là chị hai được cơ chứ?”
Bất ngờ lắm đúng không? Ừ thì chị mày cũng rất bất ngờ đây, ngạc nhiên chưa, đi bảy năm quay về và giờ lại có thể một người em gái. Lâm Hoài An suy nghĩ, nếu có đi têhm vài năm nữa rồi quay về, thì không biết có bao nhiêu đứa trẻ sẽ gọi cô một tiếng “chị hai” nhỉ
Lâm Hoài An chán chường, để lại một câu rồi rời đi: “Chị hơi mệt nên về phòng trước.”
“Dạ được ạ!”
…
Lâm Hoài An đi xuyên qua đám người đang nói chuyện phía trước, rồi dừng bước chân. Xa xa cô thấy có một đôi vợ chồng đang khoác tay nhau đi về phía cô. Người chồng nói gì đó vơi vợ của mình khiến cho bà ấy vui vẻ cười, trông hai người vô cùng hạnh phúc. Rồi người chồng nhìn thẳng về phía trước liền nhanh chóng trông thấy cô. Lâm Hoài An hơi giật mình khi đối mặt với ánh mặt với ánh mắt lạnh lẽo đó. Cô định xoay người rời đi hướng khác thì liền nghe thấy tiếng người đàn ông gọi tên mình ba chữ “Lâm Hoài An” rõ to.
Lâm Hòai An xoay người lại, đối mặt với ba mẹ mình, cô có chút e ngại, nhưng cuối cùng vẫn can đảm đi về phía họ. Cô cúi đầu xúông nhìn chân mình, không nhìn thẳng, lại cũng chẳng bùôn nói chuyện.
“Vì sao thấy bố mẹ lại không chào?” – Lâm Trường Phúc nói
Lâm Hoài An cuối cùng vì câu nói mà ngẩng mặt lên nhìn cặp vợ chồng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt lạnh lẽo của bố cô, cùng ánh mặt dịu dàng đầy giả tạo của mẹ khiến cô cảm thấy nổi da gà. Cô miễn cường cúi đầu chào hai người nhưng lại không phát ra tiếng nào.
Linh Lan, mẹ của cô, nhìn đứa con gái lớn của mình bằng một ánh mắt đầy vẻ nhung nhớ. Đi biệt tích bảy năm, không một lá thư hỏi han, làm sao không nhớ nhung cho bằng được. Bà hỏi với giọng đầy vẻ quan tâm: “An An…con có khỏe không?”
Trái lại với mẹ mình, Lâm Hoài An lại không có chút nhớ nhung gì đến bà, cô cảm thấy ghê tởm với lời nói đầy vẻ quan tâm ấy. Cô nên trả lời như thế nào cho phải phép của đạo làm con, nên nói rằng bao năm qua con rất nhớ bố mẹ nhưng lại không dám về, hay là con vẫn luôn sống tốt, vẫn ăn đủ ngày ba bữa, vẫn sống lành mạnh. Nhưng dù có trả lời như thế nào thì câu nói của cô có phải là dư thừa hay không, khi bao năm qua, mọi hành động của cô, cả gia tộc này đều biết. Duy chỉ có cô là không biết gì về nó.
“Con..đã gặp Bảo Ngọc chưa? Nó rất mong được gặp con và cả đứa bé này nữa” – Mẹ cô vừa nói vừa đưa tay vuốt ve cái bụng hơi lộ ra này.
Ô thật tuyệt! Câu nói khi nãy của cô có sai đâu. Cô vẫn còn có một người em chưa gặp mặt nữa đây này.
“Hôm nay con hơi mệt! Con xin phép!” – Lâm Hoài An xoay người, gấp rút đi nhanh về phía trước.
Lâm Hoài An vừa đi vừa hỏi,có phải lựa chọn quay trở về đây là lựa chọn sai trái nhất của cô hay không?
…
Lâm Hoài An cuối cùng cũng tìm được đường về đến phòng. Cô mệt nhoài lăn ngay xuống giường. Lâm Hoài An nắm ngửa, mắt nhìn trần nhà rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng căn phòng.
Từ lúc trở về nhà đến tận bây giờ, cô được dịp quan sát lại căn phòng của chính mình, nó dường như không có gì thay đổi như lúc cô rời đi. Trên bàn trang điểm, đầu giường, trên nóc tủ, góc phòng không có một hạt bụi nào chứng tỏ căn phòng luôn được lau dọn thường xuyên.
Lâm Hoài An nằm lăn qua lộn lại trên giường nhưng không sao ngủ được, một phần vì tiệc cưới vẫn chưa tàn, căn phòng dù có cách âm tốt đến đâu cũng không thể ngăn hết được những tiếng nói ca hát của những người ở ngoài kia, phần còn lại là vì cô lạ chỗ ngủ. Thật kì lạ, từ sinh sống ở đây nhiều năm, chỉ bỏ đi một thời gian nhưng bây giờ cô lại không quen chỗ này.
Cuối cùng, Lâm Hoài An quyết định không ngủ nữa.Cô ngồi dậy đi đến mở tủ quần áo, các bộ váy áo của cô được treo gọn gàng trên tủ. Có lẽ trong lúc cô rời đi, bà vú đã kịp thời lấy quần áo từ vali cho vào tủ giúp cô. Lâm Hoài An lấy ra một chiếc váy màu xanh lơ rồi nhanh chóng thay chiếc váy màu tím đang mặc.
Bà vú bước vào phòng, vừa vặn định xem cô chủ ngủ chưa thì lại thấy cô đang đứng trước gương chỉnh đốn lại chiếc váy màu xanh đang mặc, bà vội hỏi: “Cô chủ? Trời tối rồi, cô định đâu à?”
“Tôi đi uống rượu một chút!” – Lâm Hoài An vừa chải tóc vừa nói.
“Vậy..vậy…tôi kêu người đưa cô đi!”
Bà vú xoay đầu định đi thì lại nghe thấy tiếng cô chủ mình nói:
“Không cần đâu!Tôi tự lái xe đi được!”
Lâm Hoài An đeo túi xách lên người rồi nhanh chóng đi đến cửa
“Nhưng mà đường xá ở đây cô đâu biết rành? Để tôi gọi người đưa cô đi!”
“Không cần! Nhiệm vụ của bà là ngồi ở đây chống chế giúp tôi nếu bố mẹ tôi hỏi. Vậy nhé! Chào!”
Dứt lời, cô nhanh chóng chạy đi nhằm tránh sự ngăn cản của bà vú.
Lâm Hoài An đi đến bãi đỗ xe của gia tộc. Bãi đỗ xe không quá rộng nhưng đầy đỗ đầy những chiếc siêu xe đắt tiền. Cô đảo mắt một vòng cuối cùng lại vô cùng hứng thú với chiếc xe mui trần màu xanh dương nằm tận phía trong.
“Cô chủ! Cô muốn đi chiếc này à?” – một kẻ trông coi xe thấy cô liền đi đến hỏi
“Chìa khóa đâu?”
“Dạ đây…nhưng….” – cậu thanh niên đó đưa chìa khóa ra nhưng không vội đưa ngay cho cô mà nói – “Đây là chiếc xe yêu thích của cậu Duy Kiên, cậu không muốn ai đụng vào, hay là hay là cô chủ hãy chọn chiếc khác vậy. Tôi thấy chiếc màu đỏ đằng kia rất hợp với cô hơn!”
Lâm Hoài An đưa mắt sang nhìn chiếc màu đỏ đằng kia, cô cũng có vẻ rất thích nhưng khi nghe nói chiếc xe màu xanh này là của “cậu Duy Kiên” cô liền mong muốn lái thử chiếc xe này. Lâm Hoài An biết, Hoàng Duy Kiên là một người vô cùng khó tính, đồ dùng của anh, tuyệt đối là của anh, không ai được chạm vào. Nhưng Lâm Hoài An nghĩ, cô đâu có điểm nào thua anh, tuổi tác có nhỏ hơn anh thật, nhưng địa vị của cô cũng không thấp kém, cô việc gì phải dè chừnganh cơ chứ.
Lợi dụng sơ hở không chú ý của cậu thanh niên trông nom bãi đỗ xe, Lâm Hoài An nhanh chóng giật lấy chìa khóa trên tay cậu, mở cửa xe ngồi vào rồi vụt một cái phóng x era khỏi bãi đỗ. Mà cậu trông nom bãi đỗ xe kia, vừa thấy chiếc xe biến mất liền hốt hoảng, mặt cậu tái mét đầy vẻ hoảng sợ.
…
Hoàng Duy Kiên vẫn còn ở trong buổi tiệc của em gái mình, chỗ ăn úông quá ồn ào nên anh đã dời sang phía sân rộng yên ắng bên kia để thưởng rượu ngắm trăng. Đột nhiên hình ảnh Lâm Hoài An trong chiếc váy phù dâu khi nãy hiện ra trước mắt anh. Hoàng Duy Kiên cười, anh không hiểu sao lại nhớ đến cô em gái của mình, có lẽ là vì lâu rồi không gặp, lúc gặp lại để cho anh nhiều nhớ nhung.
“Thì ra anh ở đây à? Em tìm anh mãi!”
Trân Mộc Miên đi đến chỗ Hoàng Duy Kiên ngồi, cô lặng lẽ ngồi xuống.
“Anh đang suy nghĩ về chuyện em gái mình à!”
Hoàng Duy Kiên hơi ngạc nhiên nhìn cô gái ngồi kế bên mình, đầu anh thầm nghĩ lẽ nào cô ấy biết đọc suy nghĩ của người khác. Thế thì anh phải ngưng suy nghĩ đi mới được.
Thấy anh nghi hoặc nhìn cô, Mộc Miên nói: “Anh đừng lo lắng quá! Yên Đan mang tiếng đi lấy chồng nhưng vẫn ở nhà mình. Có ai sướng như cậu ấy không cơ chứ? Trước khi lấy chồng thì có anh trai yêu thương mình, giờ lấy chồng xong vừa được anh trai yêu vừa được chồng yêu nữa. Thật ghen tỵ với cậu ấy!”
Hoàng Duy Kiên cười, thì ra em gái mà Trần Mộc Miên nghĩ đến là Yên Đan chứ không phải là cô em gái kia. Anh nhìn Mộc Miên, thấy cô đang suýt xoa bờ vai trần anh mới để ý, chỗ này gió lạnh khá nhiều. Hoàng Duy Kiên sợ cô gái ngồi kế bên mình cảm lạnh, anh nhanh chóng cởi áo vest đang mặc ra khoác lên người cô, nói: “Cẩn thận coi chừng cảm lạnh!”
Trần Mộc Miên ngạc nhiên trước hành động của anh, nhưng lòng cô đầy rạo rực, má cô ửng đỏ, cô ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh!”
“Không có gì! Em như em gái anh! Anh chỉ là đang quan tâm đến em gái mình thôi!”
Câu nói của anh chặt đứt bao nhiêu ý niệm trong lòng cô. Trần Mộc Miên có chút không vui, thì ra bấy lâu nay trong lòng anh chỉ xem cô là một đứa em gái. Cô thầm nghĩ, ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi anh, lẽ nào cũng chỉ là em gái của anh thôi sao?
“Cậu chủ!”
Hoàng Duy Kiên trông thấy cậu thanh niên trông nom bãi đỗ xe tên A Tường hốt hoảng chạy đến, anh liền hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Cô An..cô An..” – A Tưởng sợ hãi không biết giải trình như thế nào. Cậu nhớ lần trước, khi cậu Bách cũng lấy chiếc xe yêu thích của cậu chủ đi, không biết cậu chủ đã tức giận đến mức nào. Cậu chủ phạt cậu 100 roi vì cho người khác lấy xe mình, phạt cậu Bách không được ra ngoài trong một tháng. Cậu lúc đó mới đi làm còn tưởng cậu chủ Duy Kiên hiền lành đức độ nào ngờ khi tình thế xảy ra mới biết cậu đáng sợ thế nào? Giờ đây nếu cậu lại nói ra chuyện cô An lấy xe đi, liệu có khi nào cậu bị đuổi việc luôn không?
Mà trước sự ấp úng của A Tường, Hoàng Duy Kiên lòng có chút lo lắng, Lâm Hoài An bị gì, quậy phá, khóc lóc, phẫn nộ, ngất xỉu, bị thương hay bị bắt cóc hay là như thế nào? Lòng anh không khỏi sót ruột. “Mau nói xem nào!”
“Dạ…dạ..cô An lấy chiếc xe màu xanh yêu thích của cậu đi rồi!”
Hoàng Duy Kiên hơi nghiêm mặt, anh có chút tức giận, anh tức giận không phải là vì Lâm Hoài An lấy xe của anh, mà là vì cô dám thách thức anh. Lâm Hoài An biết anh không thể làm gì được cô nên mới giở trêu tức anh.
Nhưng anh có thể làm gì? Phạt cô bằng roi ư? Làm sao anh nỡ. Phạt cấm túc cô 1 tháng như Lâm Gia Bách ư? Lam sao được. Cô có thể tự mình trốn đi chứ nào có sợ sệt mà chịu ở yên.
Hoàng Duy Kiên nghiêm giọng nói: “Tôi biết rồi! Không trách được cậu. Đợi An An về, tôi sẽ nói chuyện với con bé!”
Nghe được câu nói của anh, A Tường và Trần Mộc Miên ngồi đó vô cùng ngạc nhiên. Trần Mộc Miên khi nãy còn cảm thấy vui khi sắp được chứng kiến sự trừng phạt của anh đối với cô Lâm Hoài An kia, nhưng lại nghe anh gọi “An An” cùng với hành động “nói chuyện” khiến cô không vui cho lắm, có phải quá nhẹ nhàng rồi hay không.
Mà A Tường lại một phen hú hồn. Lần này cậu không bị phạt gì cả, cảm giác thật khó tin. A Tường quay trở về bãi đỗ xe suy nghĩ, có phải là con gái thì được cậu chủ ưu tiên hay không? Nói như thế ai mà là bạn gái cậu thì quả rất là có phúc.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!