Hoa Nở Giữa Trời(full)
Phần 15
Trâm thấy Phong đứng lên Trâm cũng đứng dậy đuổi theo:
– anh làm sao vậy? Có việc gì vậy?
– Em theo anh làm gì?
– Em lo cho anh.
– Tại sao?
– Em yêu anh.
Phong dừng lại một lúc rồi vẫn đi thẳng không nhìn Trâm nhưng Trâm vẫn cố đuổi theo anh, trâm chạy lại ôm lấy tay Phong nhưng anh không phản ứng gì. Tôi ngồi nhìn bóng họ đi khuất rồi đứng dậy:
– Tôi lên phòng trước nhé!
– Cậu còn chưa ăn được gì mà ( Tùng nói)
– Tôi thấy không đói nữa rồi.
Tôi nói xong đứng dậy và bước đi Tùng cũng đứng lên nhìn tôi ánh mắt chứa đầy sự lo lắng, Tùng kéo tay tôi lại:
– tôi biết cậu đang gặp phải chuyện gì đó, có thể nói cho tôi biết được không?
– Cậu không thể giúp gì được cho tôi đâu.
– Tôi có thể vì cậu mà làm bất cứ chuyện gì ( Tùng nhìn tôi ánh mắt kiên định)
Tôi ôm lấy Tùng nói nhỏ:
– vậy cậu hãy từ bỏ tôi đi.
Nói xong tôi buông Tùng ra quay lưng đi cậu ta hét lên rất to:
– tôi có thể làm bất cứ thứ gì nhưng nói từ bỏ cậu tôi không làm được.
– Nếu cậu cứ như vậy thì chỉ bản thân cậu sẽ chịu tổn thương thôi ( tôi khóc)
Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi họ đa số là người nước ngoài nên khi nghe chúng tôi nói chuyện họ không hiểu giữa chúng tôi đang xảy ra chuyện gì. Mọi người đứng xung quanh xì xầm to nhỏ bằng tiếng anh:
” cậu ta bị sao vậy cậu ta đã ngoại tình sao”
“Tại sao lại làm cô gái khóc?”
“Thật tội nghiệp cô gái”
“Tôi không nghĩ cậu ta là người xấu”
” họ đang xảy ra chuyện gì thế có ai giải thích cho tôi hiểu không!” …
Nghe những tiếng bàn tán xung quanh trong lòng tôi lại càng thắt lại, tôi hiểu cảm giác của Tùng khi yêu một người mà bị từ chối, lòng tôi lại càng thắt lại . Tôi lại càng khóc to hơn và lấy tay đặt lên tim.
– tôi thà phải chịu tổn thương còn hơn là phải xa cậu
Tùng tiến đến nói và ôm tôi từ phía sau lưng, tôi đứng khóc và vẫn buông lời lạnh lùng với cậu ta:
– tôi xin lỗi, xin cậu hãy từ bỏ tôi đi.
Tôi gỡ tay Tùng ra và chạy một mạch ra ngoài, Tùng không đuổi theo tôi mà chỉ đứng lại nhìn tôi từ phía sau khuất dần. Tôi chạy ra phía sau của khách sạn ngồi dưới bậc đá xung quanh là những bụi hồng gai, tôi đưa tay sờ nhẹ vào cánh hoa hồng rồi lấy tay hái một bông hoa. Gai hồng nhọn mà sắc cứ thế đâm thấu vào tay tôi, bàn tay xước xác bắt đầu rỉ máu. Những giọt máu đỏ thẫm giống như tình yêu của tôi đang cháy bùng lên như ngọn lửa rực rỡ trong màn đêm đen tối, cũng giống như tôi vừa tự mình thiêu rụi đi tình yêu của Tùng khiến cậu ta tổn thương vô cùng. Tôi vứt bỏ bông hoa hồng xuống hồ bơi trước mặt rồi ngồi ôm mặt khóc, hoa hồng đã tự tay hái rồi trái tim giờ đây cũng đang loé sáng rực cháy lên vì anh mà giờ đây, giờ đây anh đã bên người khác rồi em phải làm sao, Hoa hồng lần này có gai đấy Phong à em đau lắm.
Tôi đứng dậy đi đến hồ bơi trước mặt tháo giày và nhẩy ùm xuống dưới, tôi cứ thể nằm im cơ thể tôi bắt đầu chìm dần. Cả người tôi chìm trong làn nước lạnh buốt, dù cận kề với cái chết mà trong đầu tôi vẫn nghĩ đến anh vẫn luôn thầm gọi ” giá như anh ở đây” .
– cô điên à ( tiếng đàn ông hét to)
Tiếng nước lại kêu vang lên “Ùm” một cái thật to, một người đàn ông nhảy xuống vớt tôi lên. Anh ta cứ tát vào mặt tôi rồi ấn vào bụng, nước trong mồm tôi ộc ra liên tục, tôi ho sặc sụa anh ta đỡ tôi ngồi dậy:
– cô bị thần kinh à
– Anh là ai ( mắt tôi lờ mờ)
– Tôi là Quân là người đã đưa cô vào viện đây, tôi là bạn anh trai cô.
– À tôi nhớ ra anh rồi.
– Cô nhảy xuống đây làm gì!!! ( quân nhìn tôi khó hiểu)
– Tôi bơi ( tôi gạt tay anh ta đứng dậy)
– Bơi mà nằm im dưới đáy bể à.
– Sở thích của tôi đấy, tôi thích vậy đấy ( tôi quay lại nhìn)
– Cô đi đâu thế hướng đó không phải về khách sạn (quân đứng nhìn khó hiểu)
– Thế à!!( tôi quay đầu lại đi hướng quân đang đứng)
– Lúc nãy cô đi đúng hướng rồi đấy( quân đứng cười)
– Anh đang đùa tôi đấy à
tôi đấm vào bụng Quân một phát rồi quay lưng đi luôn cũng không quên dặn:
– lần sau thấy tôi dưới bể bơi thì đừng có vớt tôi lên.
– Rõ ràng là cô suýt chết ( quân chạy theo và cầm đôi giày cho tôi)
– Tôi vẫn sống và nói chuyện với anh đây.
– Nếu không có tôi thì cô đã có giấc ngủ nghìn Thu rồi.
– Thế bây giờ là anh đã phá hỏng giấc ngủ nhìn Thu của tôi đấy ( tôi lườm anh ta)
– Cô lạ thật tôi cứu cô hai lần mà không nhận được lời cảm ơn à.
– Cảm ơn ( tôi nói cợt nhả)
– Tôi không chấp nhận lời cảm ơn này.
– Thế anh muốn sao!?
– Cô hẹn hò với tôi một hôm đi.
– Anh điên à ( tôi hét lên)
– Cô làm gì mà phản ứng ghê thế( quân bịt tai lại nheo mặt)
– Tôi không đồng ý.
– Hẹn hò với tôi một hôm thôi ( quân nhìn tôi mặt vẫn nhây)
– Không, trả tôi giày đây anh đừng đi theo tôi nữa.( tôi cướp lại đôi giày)
– Tôi đang đề nghị thật lòng đấy, mẹ tôi đang bệnh nặng bà muốn nhìn thấy mặt con dâu một lần. Cô hãy giúp tôi một lần này thôi ( quân nhìn tôi thật lòng)
– Nhìn anh thì thiếu gì bạn gái ( tôi nhăn mặt)
– Tôi thấy chỉ cô mới hợp thôi ( Quân gật gật đầu)
– Anh không nói dối đấy chứ?
– Chuyện này sao tôi dám nói dối cô.
– Được rồi tôi giúp anh, chỉ lần này thôi đấy coi như tôi cảm ơn anh về việc giúp tôi vào bệnh viện.
– Tôi biết cô sẽ đồng ý mà ( quân cười cười)
Tôi vẫn nhìn anh ta hơi nghi ngờ nhưng anh ta vẫn cười nhăn hết cả mặt.
– anh cứ đứng đó mà cười đi.
– Ơ tôi còn chưa nói xong.
– Còn gì nữa?
– Tôi sẽ nói ngày hẹn hò của chúng ta cho cô sau, điện thoại của cô đâu để tôi lưu số lại.
Tôi móc ra chiếc điện thoại ướt sũng
trong túi quần ra, màn hình đen xì. Quân đứng nhìn lắc đầu khuôn mặt hơi thốn một chút.
– đây là số điện thoại của tôi, bao giờ có điện thoại rồi thì nhắn một tin tới cho tôi.( tùng lấy cây bút bị dính nước viết số lên tay tôi)
– Tôi biết rồi.
– À mà nói cho tôi biết sao cô lại như này…
– Như này là như nào!( tôi nhìn anh ta)
– Sao nhảy xuống đó
– Đã bảo tôi bơi rồi mà.
– Cô đừng nói dối
– Tại sao tôi phải nói dối anh
– Tôi thấy cô ngồi khóc lóc thê thảm rồi tháo giày nhảy xuống hồ, cô nhớ trước khi nhảy xuống cô nói gì không? ( quân nhìn tôi chằm chằm)
– Tôi nói gì ( tôi ngạc nhiên vì không nhớ mình đã nói gì)
– Cô quên rồi thì thôi vậy.
– Anh nói cho tôi biết đi, tôi đã nói gì ( tôi tò mò và hơi lo lắng không biết có nói gì liên quan đến Phong không)
– Tôi đùa thôi ( quân lại quay lại cười nhăn mặt)
– Đồ điên ( tôi xị mặt)
– Cô dễ tin người thế ( quân cười haha)
– Anh có im ngay đi không, nhìn thấy cái gì trên tay tôi chưa( tôi đưa đôi giày lên)
– Thôi tôi sợ cô rồi( quân bị miệng cười) à mà lần sau cô có tô son thì tô cho đẹp vào.
– Tôi á! Làm sao chứ? ( tôi nhìn quân)
– hôm tôi bước ra từ quán cafe thấy cô đang nằm co ro ở ngoài góc cửa, tôi gọi mãi cô không tỉnh lên phải bế cô lên đưa vào viện.
– Thế thì liên quan gì đến chuyện son môi của tôi ( tôi lườm)
– Con gái tô son gì mà lạc trôi cả ra ngoài má trông khiếp chết được ( quân làm vẻ mặt sợ hãi)
– Haha đấy cũng là sở thích của tôi đấy( tôi tự nhiên bật cười)
– Cô lắm sở thích lạ nhỉ( quân lắc đầu) thế mà cậu ta cũng thích cô được.
– Anh nói gì thế! Cậu ta là ai? ( tôi nghe thấy tò mò)
– À thì cậu thanh niên lúc nãy đấy.
– Anh biết cậu ấy à?
– Hai người đứng hét to như thế thì ai mà không nghe thấy và nhìn thấy hai người.
– À( tôi à lên một tiếng rồi bước đi)
Hoá ra quân đi theo tôi từ lúc ở bên trong nhà hàng của khách sạn. Tôi nghĩ liệu trong lúc đầu óc rối bời tôi có nói điều gì không, tôi sợ anh ta nghe thấy nhưng hình như tôi chẳng nói gì cả mà cũng không phải. Hình như tôi có nói gì đó, tôi tự lấy tay vỗ vào đầu mình, quân đứng sau bảo:
– nhớ thay đồ không lại bệnh mà lần sau cô đừng có tự lấy tay mà hái hoa Hồng nữa đấy.
Quân nói xong tôi dơ bàn tay lên nhìn các vết xước trên tay vì gai hồng. Nhưng các vết thương này chẳng thể làm tôi đau bằng việc tôi đang dành hết tình yêu cho một người mà người ấy có lẽ đang thương yêu bạn thân của tôi. Nghĩ tới đây nước mắt lại trào ra và dường như Quân vẫn đứng từ phía sau nhìn theo tôi như muốn nói điều gì đó.
Tôi đi tới dưới sảnh từng một chị thư ký nhìn thấy tôi vội chạy ra:
– em làm sao thế này? Sao mà người lại ướt hết thế.
– Em vừa bơi chị ạ.
– Đến giờ ăn mà em lại chạy đi bơi ( chị nhìn tôi )
– Em ăn xong rồi mà.
– Nãy chị nghe thấy mọi người xì xầm nói có cãi nhau gì đó, xem lại camera thì thấy em và bạn trai cãi nhau, có chuyện gì sao?
– Không có chuyện gì đâu chị em lên phòng đây.
– Em lên đi chị kêu người chuẩn bị trà ấm mang lên cho em.
– Vâng!
Tôi lên phòng Trâm vẫn chưa về phòng tôi thay đồ vào phòng tắm xả nước, đứng trong đó cứ liên tục xả nước vào người trong 2 tiếng đồng hồ. Bước ra ngoài phòng cốc trà ấm đặt trên bàn cũng đã lạnh ngắt. Tôi trèo lên giường mở máy tính đăng nhập vào game lại nhìn nhân vật mặc chiếc áo cưới màu đỏ thẫm trên tay cầm bó hoa mà trước lúc Phong du học đã tặng tôi, đó là hoa cưới. Click chuột vào tên nhân vật của anh trạng thái nhân vật từ icon “😄” nay chuyển thành “🙃” . Nhìn thời gian thay đổi trạng thái thì là vào đúng ngày tôi đồng ý cho Tùng theo đuổi mình. Tôi thoát game đăng nhập vào facebook bất ngờ hiện lên thông báo tài khoản của Trâm đang livestream. Tôi click vào xem thì thấy trâm đang ngồi cạnh Phong hai người họ cùng nhau uống rượu tại một quán Bar nào đó, trâm ôm Phong và anh cứ ngồi im lặng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Tiêu đề livestream Trâm viết ” chính thức trở thành gấu của anh, yêu anh ❤️” . Tôi đọc xong mà miệng cười nước mắt rơi và nói ” tôi vẫn ổn”. Tôi nhìn những hình like và tim bay ngập màn hình bạn bè facebook thi nhau comment chúc mừng họ khen họ hết lời, nhưng từ hàng trăm trái tim đang bay kia xuất hiện một icon phẫn nộ và tất nhiên icon đó không phải của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!