Hoa Tigon Nở Muộn
Phần 14
Chương 14: Người yêu của tôi bị bắt cóc
Khu resort Minh Khai cao cấp được mệnh danh là kho rượu quý của cả nước. Ở đây có một khu chuyên bảo quản và cất giữ những loại rượu ngon nhất thế giới.
Sáng hôm nay câu lạc bộ Kỹ Năng tập trung mọi người ở sảnh của khu bảo quản để thực hành phân biệt các loại rượu. Đề bài là tìm ra đúng các chai rượu đã được sử dụng trong buổi tiệc tối hôm qua.
Đại Bảo và Hoàng ca cũng có mặt, hai người vốn đến đây vì một người khác nên không mặn mà gì với các hoạt động của câu lạc bộ. Nhưng khi cả hai vừa nhìn thấy phần thưởng của người chiến thắng thì tâm trạng liền thay đổi hẳn.
Trưởng ban mở chiếc hộp kính đậy vải đỏ ra, bên trong là cặp vòng tay chỉ đỏ dệt sợi vàng, khuyên vòng là một cặp hồ ly đỏ quý giá. Ý nghĩa của chiếc vòng chính là chúc phúc cho tình yêu đôi lứa mãi mãi bên nhau bền chặt.
Không hẹn mà gặp, hai chàng trai vừa nhìn thấy cặp vòng lại nghĩ ngay đến Thảo Nguyên. Nhưng sáng nay cô vẫn chưa xuất hiện. Cả hai chàng trai dáo dác nhìn quanh tìm kiếm.
Hoàng ca bỗng nhiên tự cười một mình, một hành vi hiếm gặp của hoàng tử băng giá. Chàng nghĩ:
– Đúng là tiểu thư yếu đuối. Chỉ vì một hôm thức khuya mà sáng đã dậy không nổi rồi.
Nhưng hình ảnh chàng ta cười một mình vô tình đã lọt vào mắt của Đại Bảo. Cả hai đứng cách nhau không xa, nhưng tia nhìn thì dường như có thể đốt cháy được đối phương. Thấy Đại Bảo cầm phiếu điền kết quả thử rượu trên tay, máu hiếu thắng trong Hoàng ca như được tăng lên gấp bội, anh cũng nhận lấy một phiếu và ném ánh mắt thách thức về phía trai trẻ.
Với tầm hiểu biết sâu rộng của Hoàng ca, bài test này chẳng thể nào làm khó anh. Anh đi dạo một vòng qua các mẫu rượu trưng bày. Vận dụng toàn lực của thị giác, khứu giác và vị giác. Không mất quá nhiều thời gian anh đã chọn được năm trong ba mươi đáp án.
Hoàng ca đưa kết quả cho Trưởng Ban đầu tiên trong khi mọi người vẫn còn đang loay hoay nếm và ngửi. Các cô gái xung quanh nhìn anh đầy khâm phục. Trước khi rời khỏi anh còn không quên căn dặn Trưởng Ban:
– Hãy giữ gìn thật cẩn thận chiếc vòng cho tôi đấy!
***
Hoàng ca một mình đi dạo ở bến thuyền. Hầu hết những chiếc du thuyền ở trên bến đều là của gia đình anh. Anh vừa đến thì chiếc du thuyền hạng sang được trang trí bắt mắt cũng vừa rời đi. Trong rất nhiều người trên du thuyền anh nhận ra có bóng dáng của Nhật Thiên.
Anh chợt nhớ đến Thảo Nguyên. Giờ đã gần trưa, cô ấy không thể nào ngủ nướng trễ đến thế được. Một người mê các hoạt động như Thảo Nguyên làm sao có thể bỏ qua các hoạt động của câu lạc bộ. Trong lòng anh bỗng chốc lo lắng không yên.
Anh vội chạy về khách sạn. Lễ tân báo rằng Thảo Nguyên vừa mới rời khỏi phòng cách đây không lâu. Đúng lúc đó Trưởng Ban xuất hiện, cô vui mừng chào anh và thông báo với anh về giải thưởng.
– Anh đã trả lời đúng hoàn toàn phiếu kiểm tra, tiện quá gặp anh ở đây, chúng tôi gửi phần thưởng cho anh luôn ạ.
Vì còn sốt ruột chuyện khác, anh không để ý đến hộp quà đang để trước mặt. Khuôn mặt lo lắng hỏi Trưởng Ban:
– Hôm nay Thảo Nguyên không tham gia chương trình. Cô có biết việc này không?
Trưởng ban nhanh nhảu đáp:
– Có chứ ạ! Hôm nay cô ấy có hẹn với một đối tác lớn…
Hoàng ca nghe đến từ “đối tác lớn” thì đã nghĩ ngay đến Nhật Thiên, anh đập tay vào đầu đầy bất lực. Anh không nói không rằng mà chạy đi, bỏ lại vị trưởng ban mặt mày ngơ ngác.
Hoàng ca quay lại bến thuyền nhưng không còn kịp nữa. Chiếc du thuyền mà anh nhác trông thấy ban nãy đã biến mất không dấu vết trên mặt biển xanh ngắt. Tâm trạng anh lúc này như kiến bò trong chảo lửa. Nghĩ đến việc Thảo Nguyên rơi vào miệng cọp, lòng anh bồn chồn không chịu được.
Tại sao anh phải lo cho cô? Chính anh cũng không thể nào lý giải, chỉ biết rằng nếu cô ấy có vấn đề gì, chắc chắn anh sẽ không vui. Sau một thôi một hồi đứng dậm chân, vò đầu bứt tai ở bờ biển, cuối cùng anh đành phải đích thân đến văn phòng quản lý du thuyền.
Từ rất lâu anh đã bỏ bê việc kinh doanh của gia đình. Sống cuộc sống buông thả của một vị thiếu gia tiêu tiền như nước. Cũng từng khẩu chiến với chính cha mình và thề với ông rằng cả đời anh sẽ không bao giờ bước chân vào tập đoàn, không bao giờ cần sống với danh tiếng của hai từ “Hoàng Hải”. Nhưng ngày hôm nay, vì một cô gái mà anh nuốt lời thề, quyết định dùng danh nghĩa của tập đoàn Hoàng Hải để làm việc với quản lý du thuyền.
Những nhân viên khác trong văn phòng quản lý không ai quen mặt Hoàng ca nên đối xử với anh như khách. Thấy anh vô lý bắt xuất trình địa điểm du lịch của du thuyền VIP thì mọi người lại càng không nể mặt anh.
Một cô gái xinh đẹp, gương mặt cương nghị từ phòng quản lý đến làm việc trực tiếp với anh.
– Xin lỗi anh! Theo quy định thì chúng tôi không thể cho anh biết lịch trình của khách hàng nếu không có sự cho phép của họ.
– Này cô! Chủ của bữa tiệc đó đang bắt cóc bạn gái của tôi. Chẳng lẽ tôi không có quyền được biết nó đi đâu sao? Nếu bạn gái tôi có mệnh hệ gì, các người có chịu nổi trách nhiệm không?
– Xin lỗi anh! dù có bất cứ vấn đề gì, trừ khi là thành viên VIP yêu cầu thì chúng tôi mới được phép làm. Mong anh thông cảm.
Hoàng ca bực tức không nói nên lời, anh cắn môi, tay vuốt mặt tức giận:
– Được rồi! Cô không thể xử lý vậy thì tôi gặp Giám đốc điều hành ở đây. Nói anh ta ra gặp tôi!
Còn không đợi cho nhân viên có thể mời Giám đốc ra nói chuyện thì anh đã định xông vào phòng. Nếu không vì mấy bảo vệ lực lưỡng ra sức giữ anh lại thì có lẽ cánh cửa phòng giám đốc đã bay mất.
Thấy bên ngoài ầm ỹ xôn xao, vị giám đốc trẻ tuổi đạo mạo bước ra. Mặt tỏ vẻ khó chịu:
– Các người tính làm loạn ở đây đấy à?
– Thưa giám đốc!…
Cô nhân viên sợ sệt chưa kịp lên tiếng thanh minh với ông sếp cáu kỉnh thì đã thấy mặt giám đốc xám ngắt nhìn Hoàng ca. Anh ta thảng thốt kêu lên:
– Kìa! Cậu Hoàng Kim!
Anh chàng giám đốc chi nhánh vội ra lệnh bảo vệ lui ra rồi bước đến khúm núm thăm hỏi Hoàng ca:
– Xin lỗi cậu! Mấy đứa nhân viên của tôi không biết cậu đến, cậu bỏ quá cho…
Nghe thấy tên Hoàng Kim, lại còn khiến giám đốc chi nhánh vốn hách dịch đột nhiên mềm nhũn hơn đậu, khiến cả đám nhân viên mặt xanh hơn tàu lá vội đứng lên cúi đầu xin lỗi. Hoàng ca chỉnh lại trang phục, mặt đỏ bừng tức giận.
– Giờ tôi mới biết dùng đồ của mình mà cũng khó như vậy. Anh mau bảo bọn họ đưa lịch trình của du thuyền do Nhật Thiên thuê cho tôi!
Bàn tay gân guốc của anh đã nắm thành đấm, ánh mắt tóe lửa nhìn về đám nhân viên dưới quyền. Vị giám đốc chi nhánh mồ hôi mẹ mồ hôi con đuổi nhau đầy trên trán, vội vội vàng vàng ra lệnh cho đám nhân viên thực hiện theo mọi yêu cầu của Hoàng ca.
Nhanh chóng có được thông tin, Hoàng ca chạy nhanh ra bến thuyền. Dùng mối quan hệ của mình lấy được một chiếc mô tô nước – Jetski.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!