Hoa Tigon Nở Muộn
Phần 15
Chương 15: Cạm Bẫy
Thảo Nguyên vẫn chưa nắm được tình hình lúc này. Cô được đích thân thư ký của Nhật Thiên đến khách sạn đón lên du thuyền. Trên chiếc du thuyền Majesty sang trọng, khách mời tất cả ai cũng là những nhân vật có tiếng tăm, những cô gái ở đây ai cũng xinh đẹp và quyến rũ với đồ bơi hoặc maxi hở lưng. Chỉ có Thảo Nguyên là kín đáo với bộ váy của Hoàng ca tặng tối hôm qua.
Vì nhận được lời mời quá gấp, lại không biết mặc sao cho phù hợp, thật may mà có món quà của Hoàng ca. Chỉ mong không để anh ta nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này không thì cô thật sự không biết xấu hổ giấu mặt đi đâu.
Từ lúc du thuyền khởi hành, cô chưa kịp chào hỏi Nhật Thiên, ông ta chỉ nhìn qua cô một cái rồi lại vui vẻ nói chuyện cùng những người bạn khác. Vì cô vốn chỉ là một khách mời bé nhỏ trong bữa tiệc VIP này, nên cô cũng không dám đòi hỏi sự quan tâm nồng nhiệt của Nhật Thiên. Nhưng một mình trên du thuyền sang trọng mà không có một ai làm bạn, không một ai là người quen biết khiến cô cảm thấy mình như bị cô lập. Cô đứng một mình ngoài boong tàu nhấm nháp rượu vang đỏ.
Một ly, hai ly rồi không biết cô đã uống bao nhiêu mà khuôn mặt đã bắt đầu chuyển đỏ. Cô nhìn sự lộng lẫy giả tạo của mình rồi nhìn những người khác trên du thuyền. Họ lén nhìn cô, cười nói và thì thầm riêng tư gì đó với nhau. Vốn dĩ mang mặc cảm thân phận, mọi ánh mắt khác lạ khi người ta nhìn cô đều khiến cô nghĩ rằng thân phận thấp hèn của mình đã bị bại lộ. Ở xã hội này, những kẻ không có tiền thì không có quyền được ăn ngon mặc đẹp, không có quyền được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Cô uống cạn ly vang trên tay, cơn say kéo đến làm cô choáng váng. Cô ngã vào lòng của một người đàn ông lạ. Thảo Nguyên bối rối ngước mắt nhìn, trong ánh nắng cô lóa mắt đã tưởng người ấy là Hoàng ca. Tại sao cô lại nghĩ đến anh ta? Tại sao phải là anh ta mà không phải Đại Bảo? Cô đứng thẳng dậy tự vấn lương tâm.
Người đàn ông đỡ lấy cô, không ai khác chính là Nhật Thiên. Ông ta từ xa đã thấy Thảo Nguyên uống quá nhiều nên tỏ ra lo lắng vội đến hỏi thăm.
Thảo Nguyên sau khi trấn tĩnh, cô mới nhận ra mình vừa ngã vào lòng thần tượng, cô bối rối cúi đầu xin lỗi:
– Xin lỗi anh! Tôi đã làm phiền anh rồi.
– Cô có chuyện gì buồn sao? Nhìn sắc mặt cô sáng nay không được tốt lắm.
Thảo Nguyên bối rối lắc đầu:
– Tôi ổn mà, anh không phải bận tâm đâu ạ.
Nhật Thiên vẫn dịu dàng hỏi:
– Ở đây ồn ào không hợp để chúng ta trò chuyện, chúng ta vào trong được không?
Vì sợ làm phiền thần tượng, dĩ nhiên là Thảo Nguyên ngoan ngoãn nghe lời đi vào trong du thuyền cùng Nhật Thiên. Cả hai cùng đi lên khoang trên, bên trong khoang nhỏ chỉ có hai người. Nhật Thiên đã sắp xếp rượu và đồ ăn dành riêng cho hai người từ trước, điều này khiến Thảo Nguyên có phần cảnh giác.
Thấy Thảo Nguyên chần chừ không dám ngồi, Nhật Thiên vội vàng giải thích ngay:
– Cô đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Cũng đã đến giờ ăn trưa nên tôi đã cho đầu bếp chuẩn bị bữa trưa cho tất cả khách trên du thuyền. Đây là phần của chúng ta.
Thảo Nguyên thấy áy náy vô cùng, thân phận cô và Nhật Thiên khác biệt biết bao nhiêu mà cô còn dám đem lòng nghi ngờ anh. Vốn dĩ Nhật Thiên nổi tiếng thân thiện với người mới. Việc quan tâm chăm sóc một người thiếu kinh nghiệm như cô cũng không có gì sai trái. Thảo Nguyên lúc này mới cố gắng diễn vẻ mặt vui vẻ bình thản đến ngồi vào bàn tiệc với ông ta.
Nắng đã lên cao, bên ngoài biển xanh, nắng vàng, bên trong rượu ngon, nhạc hay thì còn gì tuyệt vời hơn. Vốn dĩ Nhật Thiên là một tay sành sỏi trong việc tán gái, anh ta không hề vồ vập hay ve vãn bằng những lời mật ngọt có cánh. Anh ta dùng sự am hiểu của mình, dần dần thu phục lòng tin của cô gái bằng cách làm một người bạn tâm tình.
Ban đầu anh ta cùng Thảo Nguyên nói về tương lai sự nghiệp. Rồi anh ta chia sẻ những nỗi khó khăn muộn phiền của anh ta để lay động sự đồng cảm trong trái tim Thảo Nguyên. Rồi anh ta nói đến chuyện tình cảm của bản thân:
– Người ta nói tôi là một kẻ đào hoa, một kẻ chỉ biết hái hoa vui chơi qua đường rồi bỏ mặc họ. Chỉ vì họ thấy tôi yêu và chia tay quá nhiều cô gái.
Thảo Nguyên lúc này đã bắt đầu ngấm men say, hai má đỏ ửng. Cô bắt đầu thấy chóng mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường:
– Phải rồi, tôi nghe người ta nói rất nhiều chuyện tình cảm của anh. Nhưng với tôi chuyện tình cảm là thứ dư thừa nhất trên quả đất này. Nó chỉ làm phiền mình chứ không giúp gì cho mình cả. Vì vậy… tôi cũng không quan tâm họ có yêu hay ghét ai, đào hoa hay chung thủy. Tôi chỉ quan tâm họ đạt được thành công gì hiện tại mà thôi.
Trước đây nói đến chuyện yêu đương Thảo Nguyên rất hờ hững. Chính vì vậy mà dù Đại Bảo đã theo đuổi cô cả năm nay cô vẫn chẳng mảy may rung động. Thế nhưng hôm nay khi nói đến chuyện tình yêu, mỗi lời nói lại khiến cô nhớ về hình ảnh của Hoàng ca. Anh chính là điển hình của sự phiền phức. Anh phiền cô ở giảng đường, phiền cô trên đường về nhà, phiền cô cả trong những giờ ngoại khóa. Mặc dù sự phiền phức ấy chẳng giúp gì cho cô nhưng hiện tại cô không hề cảm thấy chán ghét. Khi nhớ đến lại đem theo cảm giác nhung nhớ lâng lâng.
Hoàng ca cũng chính là điển hình của một người đàn ông đào hoa nhưng cô cũng chẳng bận tâm. Cô không ghen hay giận gì cái tính cách thích lấy phụ nữ ra làm trò vui của Hoàng ca. Trong lòng lúc này chỉ nhớ đến ánh mắt và nụ cười ấm áp mà chàng ta trao cho cô mỗi khi bên cạnh.
Thảo Nguyên nói dứt lời, cả cõi lòng ngập tràn nỗi nhớ Hoàng ca. Khi say thì lý trí chẳng còn làm việc nổi nữa. Con tim muốn gì nó sẽ chiều chuộng tất cả. Bởi vậy lý trí hào phóng đem tất cả những ký ức đẹp đẽ nhất của Hoàng ca về làm hồng đôi má của Thảo Nguyên.
Thảo Nguyên cúi mặt, giấu một nụ cười hạnh phúc trong cơn say. Nhật Thiên thấy bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của Thảo Nguyên thì càng thích chí. Anh ta cố gợi chuyện thêm:
– Nói như vậy là cô không quan tâm đến tình yêu ư? Một cô gái rất trẻ như cô mà nói điều này thật sự khiến tôi ngạc nhiên đấy.
Câu hỏi của Nhật Thiên như một tiếng chuông ngân giữa cõi lòng rỗi loạn của Thảo Nguyên. Khiến mọi ảo giác xáo trộn trong nàng biến mất. Cô nhớ về thực tại, nhớ về hoàn cảnh khắc nghiệt của bản thân. Cô cười mà như muốn khóc:
– Tôi có quyền được yêu ai đó ư?
– Dĩ nhiên! Một tiểu thư xinh đẹp như cô ai mà không yêu mến chứ. Chẳng phải tối qua tôi đã được chứng kiến một phen náo loạn của hai thiếu gia họ Nguyễn để giành được cô đó ư?
Nhắc đến chuyện cũ, Thảo Nguyên không những không tự hào mà còn cảm thấy xấu hổ, cô nhếch mép cười:
– Họ không hề yêu tôi, họ chỉ muốn sở hữu tôi thôi. Nếu không có được tôi, họ có thể tìm người khác thay thế.
Nói đến đây, đầu óc cô nhớ đến cảnh tượng tối qua khi nhìn thấy cô gái gần như khỏa thân ôm lấy Hoàng ca trước cửa phòng khách sạn. Một giọt nước mắt bất ngờ lăn trên má cô.
Tình huống bất ngờ này khiến Nhật Thiên có chút bối rối. Nhưng điều này lại rất vừa ý của anh ta. Anh ta đưa tay lau nước mắt cho Thảo Nguyên. Những ngón tay chậm rãi và ve vuốt lên gò má nõn nà của cô. Thảo Nguyên gần như đã say, cô không còn đủ tỉnh táo để nhận ra điều nguy hiểm đang cận kề bên cạnh mình. Thảo Nguyên để mặc Nhật Thiên lau nước mắt cho mình, vén tóc cho mình và nhìn một cách đắm đuối.
Nắng xế chiều ngả màu vàng mật ong. Cô mơ hồ nhìn trong ánh nắng lung linh thấy hình bóng mạnh mẽ của Hoàng ca. Cô ngỡ rằng người trước mặt mình là Hoàng ca, vô tư nắm lấy tay anh ta áp nhẹ trên má cô, ánh mắt nàng long lanh chìm trong men say. Nhật Thiên cứ thế từng bước định cưỡng hôn cô. Nhưng tiếng ồn bên ngoài du thuyền khiến Thảo Nguyên bừng tình. Lúc này cả cơ thể Nhật Thiên đã gần sát vào cô, khóa chặt cô ở bàn tiệc.
Cô hốt hoảng đẩy Nhật Thiên ra và tát vào mặt hắn:
– Anh làm gì vậy?
Nhật Thiên như được tiếp thêm hứng thú, anh ta thô bạo ghì chặt Thảo Nguyên vào bàn tiệc.
– Đừng vờ vịt nữa, chẳng phải đây là điều em đang chờ đợi sao?
Tiếng phụ nữ hét lên chói tai vọng lại từ ngoài khoang thuyền khiến Nhật Thiên dừng hành động thô bỉ với Thảo Nguyên lại. Nhưng anh ta vẫn kiên quyết giữ chặt đôi tay gầy yếu của Thảo Nguyên trong đôi tay rắn rỏi săn chắc của mình.
Dưới mũi thuyền, Hoàng ca xuất hiện với mái tóc ướt sũng mồ hôi, gương mặt anh bị phơi nắng quá lâu trở nên đỏ nhừ, khiến cho sự tức giận được tô điểm một cách hung tợn hơn bao giờ hết. Mấy tên bảo vệ áo đen vây lấy anh, cố hết sức bắt anh lại nhưng tất cả đều bị đánh gục. Có tên còn bị đấm ngã nhào xuống biển.
Hoàng ca không còn là một hoàng tử lạnh lùng thường thấy mà bây giờ chàng như một quái vật khát máu, đôi tay có lẽ bị vết dằm của ly sâm banh nên chảy máu ướt sũng. Tất cả khách mời dạt hết về mạn thuyền, khuôn mặt ai cũng bị dọa cho tái xanh. Hoàng ca hét lên:
– Thảo Nguyên của tôi đâu? Tên Nhật Thiên đâu? Các người không muốn chết thì giao người ra đây. Thảo nguyên! Em ở đâu?
Nhưng rất tiếc trong khoang lái Thảo Nguyên đang bị Nhật Thiên bóp chặt miệng nên không thể lên tiếng. Nhật Thiên đã nhìn thấy Hoàng ca, cơn dục vòng vì thế lại càng tăng cao hơn. Hắn ta đè Thảo Nguyên xuống bàn điều khiển. Ngấu nghiến hôn lên môi lên cổ cô mặc cho cô gào khóc, dãy dụa.
Hoàng ca thật sự phát điên khi lục tung khắp du thuyền không thấy tung tích của Thảo Nguyên và Nhật Thiên đâu. Cửa của khoang điều khiển là kính một chiều nên bên ngoài không thể thấy bên trong như thế nào. Thảo Nguyên trong cơn hoảng loạn đã nhìn ra bên ngoài và thấy Hoàng ca đang điên loạn tìm kiếm. Cô dường như được tiếp thêm ý chí. Dùng hết sức bình sinh đá thật mạnh vào bộ hạ của Nhật Thiên. Hắn ta đau đớn ôm lấy bản thân, hắn thực sự nổi điên cầm lấy chai rượu vang ném vào nàng, Thảo Nguyên nhanh chóng né được. Thật may vì lực quá mạnh đã khiến cửa kính phòng điều khiển bị vỡ rạn. Hoàng ca nhận ra ngay tín hiệu chẳng lành liền tức tốc chạy lên phòng điều khiển. Thảo Nguyên tháo chạy về phía Hoàng ca, cửa vừa mở ra đã ôm chặt lấy anh mà khóc:
– Cứu em! Làm ơn cứu em…
Đến lúc này thì Hoàng ca trở nên bình tĩnh hẳn. Anh đứng bên ngoài cửa nhìn vào bên trong Nhật Thiên đang ra lệnh trong bộ đàm:
– Bọn mày làm ăn thế đó à! Không được để hai đứa nhãi ranh thoát khỏi du thuyền. Tao phải tự tay băm chúng nó cho cá ăn.
Hoàng ca nghe thấy tất cả nhưng chẳng hề mảy may run sợ. Anh nói với Nhật Thiên:
– Mày quên du thuyền này là của ai, bãi biển này là của ai rồi à? Tốt nhất hãy cụp cái đuôi chó của mày lại để giữ chút thể diện.
Thảo Nguyên vẫn chưa hết run sợ, nàng vẫn còn khóc rấm rứt trong lòng Hoàng ca. Anh đẩy nhẹ cô ra, xem xét từ đầu đến chân, tỉ mỉ chỉnh lại tóc tai cho cô, ánh mắt vô cùng ấm áp:
– Chiếc váy thật hợp với em… chỉ có điều chiếc du thuyền này thì không hợp chút nào. Chúng ta về thôi!
Nói rồi anh cởi luôn chiếc sơ mi trắng trên người mình và khoác cho Thảo Nguyên, để lộ cơ thể rắn rỏi với những cơ bắp hoàn mỹ trước mặt bao người.
Nhật Thiên dám dành đào của cậu chủ Nguyễn Hoàng, đúng là không biết lượng sức mình rồi, nói về độ chịu chơi và độ lì thì có ai qua mặt được đại thiếu gia của tập đoàn Hoàng Hải. Đám khách thượng lưu hoàn hồn nhìn theo chiếc mô tô nước lướt đi trong nắng chiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!