Hương Tình Yêu
Chương 11
Gã bartender đứng gần đó xen vào…
– A ha… Thu Đông thì để tôi lo…
Đông nháy mắt:
– Làm ơn một Cosmopolitian…
– Okie
Tối nay là một ngày Khuê đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác!!
– Lại là anh nữa… Bộ hai người quen nhau sao?
Thu Đông cười hiền:
– Không phải quen, mà là rất quen…..
– Chị Đông là cổ đông lớn ở quán này đó Khuê….
Thu Đông định xua tay để phân bua thì bổng gặp cái ra hiệu nhẹ bằng mắt của Hà, cô lập tức chuyển đề tài:
– Hi hi… Chỉ cần biết, nơi đây bé Hà cứ ra vào thoải mái.. Không ai đám đụng đến em hết… À, giờ thì cả Khuê nữa chứ…
– Dạ… Em cám ơn nhã ý của chị… Chứ em ít có dịp đến đây lắm…
– Thế à!! Bộ em bận rộn lắm sao?
Khuê liếm môi:
– Dạ, cũng gần như thế…
Trò chuyện một lát… Khuê nhìn đồng hồ, sau đó xin phép cáo từ mọi người… Cô bước ra khỏi quán…
– Nè, đợi tôi với….
– Chuyện gì vậy?
– À… Ờ… Lúc nãy đông người, mình chưa nói chuyện riêng được….
– Ùa…. Vậy vừa đi dạo một vòng vừa nói nhen…
– Uhm……………
– …………………..
– Công nhận, Hà lên sân khấu hát, cũng dễ thương quá…
– Vậy huh? Nhưng có người, đâu có thích tui….
– Chuyện ở “Thềm xưa” hôm trước….. Tại tôi đùa dai.. Xin lỗi nhé!! – Khuê nhắc lại:
– Ờ.. Vậy là cô chịu nhận là mình dối lòng, đúng không?
– Ùa… Đại khái là thế… Nhưng mà chuyện cũng xảy ra lâu rồi!!
– Không đại khái gì hết… Có hay không có thôi!!
– Ùa… Thì.. Có
– Mà… gian dối là phải bị phạt…. Đúng không?
Khuê giả lả:
– Không nhất thiết phải phạt… Đôi khi nên khoan hồng cho người ta… Bao dung là đức tính tốt mờ!!
– Hong.. Hà hẹp hòi ích kỷ lâu òi… Giờ cô có chịu bị phạt không thì bảo?
– Ùa… Chịu
– Ờ.. Đáng lý ra Khuê chọc tui khóc… Đáng bị đánh đòn lắm.. Đánh thật đau vào.. Trước giờ, chưa một ai dám làm tui khóc hết…
– ……………………….
– Nhưng mà theo lời Khuê nói, “bao dung là đức tính tốt” với lại tui cũng là người không thích… Sử dụng bạo lực…
– Ờ ờ…….
– Nên giờ Khuê hãy nói sự thật, có… thích Hà không
– Hả????
– Hả cái gì, không chịu sao?
Khuê thỉu não:
– Thôi…. Hà đánh tui đi… Nè… đánh mạnh lên đi…
– Nè, cô vừa phải thôi nha… Chọc người ta khóc lần nữa mới vừa lòng hả dạ phải không?
Khuê hạ giọng:
– Thôi mà… Tôi đâu có muốn vậy…
– Vậy thì nói mau lên đi… – Hà nháy mắt tinh nghịch…
– Ùa.. Tôi thích Hà…
–
Nhìn Hà hơi đỏ mặt, miệng mỉm cười thật là tươi… Chợt Khuê nhớ đến Nhung và… Chạnh lòng!!… Ôi… Sao mình lại điên dại bao năm tháng, cũng chỉ vì một nụ cười đến thế!!
– Khuê mỏi chân không….
– Uhm……………
– Vậy, mình qua đằng kia ngồi nhen….
Hà kéo Khuê ngồi ở một ghế đá…
– Thật sự….
– ………………………
– Tối nay, lúc Hà hát trên sân khấu… Tôi có thể cảm nhận được những tình cảm đáng trân trọng của Hà… Hà cũng rất đáng iu…
– ……………………
– ……………………
– Hà… thích Khuê hơn cả… một người bạn……….
– Uhm… Tôi hiểu tình cảm của Hà…
– ……………………..
– Nhưng tôi hi vọng là Hà cũng chỉ thích chứ không yêu một người như tôi!!
– ………………………..
– ………………………..
– Không đâu… Hà yêu Khuê!! Đó là sự thật….
Giọng Hà lạc đi… Dường như cô sắp khóc!!… Khuê lại thấy xót xa vì lại làm cho Hà khóc thêm một lần nữa…
Mắt Khuê nhìn ra đằng xa của ánh đèn màu trên các tòa nhà cao tầng… Cô nhắm mắt lại… Cố xua tan mọi dằn vặt.. Nhưng nó vẫn cứ trôi về… trôi về… Khuê mỉm cười chua chát:
– Tôi sẽ kể Hà nghe một câu chuyện… đã đeo đẳng tôi suốt từ thời đi học… Và vì nó, mà tôi đã uống rượu ở quán Bar để rồi gặp Hà…
Cô ấy tên là Mi Nhung,
Một chiều giữa thu có nhiều gió và lá rụng… Giữa sân trường mới, bạn bè mới.. Tôi đứng một mình và đã gặp một nụ cười yêu kiều, nụ cười ấy… Có lẽ chỉ vô tình dành cho tôi mà thôi… Nhưng cũng đủ cho một đứa con gái đang lẻ loi vô cùng như tìm được chút gì đó ấm áp mà nó đã đánh rơi đâu đó….? Mỗi lần Nhung bước ngang qua lớp, lòng tôi ngẩn ngơ đến lạ thường… Một ngày không được nhìn thấy bóng dáng cô ấy, tôi như người đánh mất niềm vui… Lòng cứ hoang mang, không biết liệu có thể tìm lại được? Và ngày qua ngày, tình cảm của tôi đối với Nhung… Lớn dần theo năm tháng….
Nhung của tôi là một người con gái sinh ra là để người khác phải ghen tị…. Dĩ nhiên là trong những kẻ đó không hề có tôi… Cô ấy có được tất cả những gì mà tạo hóa hào phóng ban tặng… Xinh đẹp, học giỏi, giàu có… Đào hoa…
Lớn lên với những điều tốt đẹp sẵn có.. Nhung hình thành dần tính tự cao, kiêu hãnh và lạnh lùng trước những gì cô ấy không thích… Đó là lẽ thường tình thôi…. Thường tình từ chuyện cô ấy thấy vướng tay thì bỏ ngay đóa hoa hồng mà đám con trai tặng trong một cuộc thi hoa khôi, và ngay trên sân khấu trình diễn… Phương châm sống của Nhung luôn là: “Miễn tôi thích là đáng quan tâm nhất… Vì tôi sống cho chính tôi, chứ không vì một ai khác….”
Thế nhưng nụ cười ấy vẫn gieo vào lòng tôi nỗi nhớ từng ngày, khiến tôi như điên dại… Chỉ muốn tìm cách tiếp cận với Nhung, được làm bạn với Nhung… Dù rằng mỗi đêm về tôi đều tự dằn vặt bản thân mình nhiều lắm…. Một đứa con gái như mình tại sao lại đem lòng yêu Nhung, một đứa nghèo liệu có xứng đáng được Nhung để ý hay không?…vân vân…
Rồi thì may mắn cũng mỉm cười khi tôi đoạt giải nhất cuộc thi võ cổ truyền… Tôi được nhiều bạn bè biết đến hơn trước… Cũng tình cờ tôi hay tin có người chọc phá Nhung trên đường về… Tôi giúp Nhung… Và thế là quen…
Thật sự tôi rất biết ơn Nhung vì đã làm bạn với tôi, có lúc cô ấy cũng biết quan tâm đến tôi lắm… Nhưng sự quan tâm ấy đều có giới hạn… Tôi không được chia sẻ cùng cô ấy mọi niềm tâm tư… Những gì của cô ấy, tôi không được quyền ý kiến… Khi Nhung cần, tôi phải có mặt không trễ quá năm phút… Còn khi đợi cô ấy, tôi phải hiểu là người ta luôn có việc quan trọng… sớm trễ là chuyện rất ư bình thường….
Làm bạn nhau ngần ấy năm, chứng kiến bao cuộc tình của Nhung với bạn trai… Tôi chỉ nắm tay Nhung được hai lần… một lần để giúp cô ấy leo núi khi lớp đi dã ngoại… Và một lần là khi hai đứa ngủ chung, cô ấy mệt nên say ngủ… Đó là lúc tôi hạnh phúc lắm!!
Và tôi cũng biết ghen nữa chứ… Dù gì lòng tôi cũng chất chứa bao tình cảm với người ta… Tôi tự cho tôi tí quyền buồn bực, khó chịu khi phải chời đợi cô ấy đi chơi với bạn rồi chở về (Tôi là một lý do viện cớ để cô ấy đi ra khỏi nhà dễ dàng… Bố mẹ Nhung nghĩ là tôi có thể giúp con gái họ an toàn)
Hình như con gái ai cũng có giác quan thứ sáu cả… Hình như Nhung lờ mờ đoán được hay là qua lời đàm tíu của bạn bè… Cô ấy nói với tôi rằng: “Dù trăm năm năm nữa, Nhung vẫn xem Khuê là bạn mình… Khuê tốt với Nhung lắm, tốt hơn cả một người bạn thân, nhưng nếu bắt Nhung tốt lại thì không thể… Sorry trước nhé”
Lời nói ấy, đã tàn nhẫn làm tan vỡ hết mọi giấc mơ mong manh được che đậy thật khéo của tôi… Dù tất cả điều ấy là sự thật… Một sự thật hiển nhiên mà tôi cố tình nhắm mắt xuôi tai…
Có lẽ Hà sẽ cười tôi và cho tôi là một đứa trẻ con khờ dại vì tôi không chịu nhìn thấy được hiện thực… Hay tại tôi ngây ngô, luôn tin vào những câu chuyện cổ tích… “tiểu thư và kẻ lang thang”… Mà cổ tích thì bao giờ cũng có một kết thúc đẹp..
Lý trí của tôi dần dần hồi sinh…
Nó đánh thức tôi dậy trong giấc mơ cổ tích và nhắc nhở tôi rằng đã đến lúc nên nói lời tạm biệt.. Tạm biệt những hẹn hò, khép lại những hi vọng cùng niềm tin khờ dại…
Trong một đêm khóc sưng đôi mắt, tôi nhận ra rằng: Ta chẳng thể nào giữ được cái không thuộc về mình… Đừng níu kéo mà hãy buông tay… Để người ta ra đi từ trong lòng mình…
Thế nhưng… Đến tận bây giờ…. Khi Nhung sắp đám cưới… Tôi vẫn không quên được cô ấy… Tận sâu trong tâm hồn mình, Nhung vẫn rất có ý nghĩa đối với tôi… Không hiểu sao… Dù đã căm ghét bản thân, dặn lòng đến mấy thì tôi vẫn… Yêu cô ấy!
Khuê lau vội những giọt nước mắt rơi… Dưới con đường hắt ánh đèn… Cô run rẩy khi chợt bắt gặp đôi mắt đầm đìa tự bao giờ của Hà…. Đôi mắt ấy nửa đau đớn, nữa thương cảm… và có chút oán trách…
– Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó… Xin Hà… Tôi đáng bị nguyền rủ lắm!! Đừng dằn vặt tôi nữa….
Hà còn nhớ lúc mình đi chơi Suối Tiên về nhà… Thấy vẻ tiếc nuối không muốn về sớm của Hà… Tôi đã nói gì không?
– Tôi an ủi Hà rằng: mọi cái bao giờ cũng phải kết thúc, vì nếu không kết thúc thì sẽ chẳng có bắt đầu, đúng không?…
Và Hà ơi, cái kết thúc dù nó không như mình mong muốn thì cũng phải chấp nhận để đi tiếp… Có khi nó cũng là cái con đường cũ kỹ chứ ko mới mẻ như ta nghĩ đâu… Nhưng khác ở chỗ chỉ có mình ta đi bước đi… Vì ta sợ có bạn chung đường, chung một đoạn rồi lại rẽ sang hướng khác… Sợ lắm!!!
– Tôi là một đứa tầm thường như thế đó… Nên hi vọng mình đừng gặp nhau nữa…. Vĩnh biệt Hà…
Nói rồi Khuê bỏ chạy… Bóng dáng cô khuất dần trong đêm… Mặc kệ tiếng gọi xót xa của Hà còn vọng lại……
Tôi thay mặt công ty Phương Nam, xin chào các quý vị đến dự tuyển ngày hôm nay. Cũng xin được nói ngắn gọn về một số nội dung cho quý vị được rõ:
Thứ nhất: Công ty Phương Nam được xây dựng căn bản trên sự phát triển thực tiễn của xã hội, khi nên kinh tế đang trong thời kỳ hội nhập và phát triển mạnh mẽ.. Tuy nhiên, bên cạnh sự phát triển của xã hội.. Cụ thể là của Nước ta hiện nay, đã nảy sinh những vấn đề về phức tạp về an ninh trật tự. Điều này đang là mối quan tâm lớn nhất của nhà nước, cũng như từng công dân muốn có cuộc sống an toàn khỏe mạnh hiện nay….
– Trời ơi… Sao mà nói nhiều quá.. Tuyển thì tuyển đại đi – Có vài tiếng lố nhố phía sau mà Khuê nghe được… Nhưng cô vẫn im lặng lắng nghe từng lời của người đại diện phát biểu
Sáng nay, Khuê có mặt tại văn phòng lúc tám giờ… Xung quanh cô là hơn hai mươi người xin dự tuyển.. Chỉ tính trong ngày hôm nay… Thời buổi khó khăn… Ai cũng cần một công việc ổn định không lông bông chạy cơm từng bữa… Thành phố hiện nay về an ninh trật tự nghiêm ngặt lắm… Khuê còn biết được sắp tới đây, xe ôm phải mặc đồng phục, đậu xe có bến có bãi và còn phải… Đóng thuế nữa cơ…
Điều thứ 2: Do nhu cầu về tính chất của lực lượng bảo vệ – vệ sĩ chuyên nghiệp. Nhân viên bảo vệ – vệ sĩ chúng tôi tuyển chọn sẽ đòi hỏi khắc khe trong quá trình tuyển lựa dựa trên các tiêu chí sức khỏe, thể lực. Có khả năng phản ứng nhanh nhậy và đặc biệt có ý thức kỷ luật cao, tuyệt đối trung thành với công việc vào nhiệm vụ được giao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!