Hương Tình Yêu - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Hương Tình Yêu


Chương 12



Điều thứ 3: Khi trúng tuyển, các bạn sẽ được đào tạo cơ bản – chính quy trên cơ sở chương trình và giáo trình sát với thực tế. Những kiến thức này sẽ do các cựu cố vấn dày dạn kinh nghiệm trong ngành an ninh và cảnh sát soạn thảo, với các kiến thức tổng hợp về pháp luật, nghiệp vụ tâm lý giao tiếp ứng xử – cấp cứu người bị nạn – phòng cháy chữa cháy – võ thuật và rèn luyện.

– Trời ơi… Chưa xong nữa hả… Đói bụng thấy bà luôn – một thanh niên cao và ốm, áo sọc caro ngồi trong góc thầm thì với người bạn… Tự dưng Khuê cũng cảm giác mình.. đói theo. Sáng dậy trễ, nên Khuê chưa kịp ăn gì cả… Ngoại và Út cũng đâu có biết hôm nay Khuê được dự tuyển chính thức….

Sau màn phổ biến nội quy công ty gần cả giờ đồng hồ… Cô nhân viên yêu cầu đóng tiền lệ phí thi… Rồi mọi người chờ đọc tên để vào phỏng vấn…

Dù biết đã vào đến vòng này, nghĩa là đã có một công việc… Nếu không được làm vệ sĩ cấp cao thì cũng được trở thành bảo an chuyên nghiệp.. Có công việc ổn định thế này, mỗi tháng lương mang về… sẽ giảm gánh nặng cho gia đình mình nhiều lắm… Nhưng thật tâm Khuê muốn một công việc có nhiều tiền hơn nữa… Và rồi… Khuê thoáng nhớ về… Hà, không biết hai, ba bữa nay… Hà thế nào rồi…

Khuê chỉ nghĩ thôi, nghĩ đến Hà một tí thôi… Nhưng chẳng hiểu sao, tâm tư tương thông thế nào…. Số điện thoại của Hà chợt gọi đến… Ngay thời điểm này….

Nhạc chuông vang lên.. Khuê cuống quá, cuối người thấp xuống nhận cuộc gọi

– Khuê đang bận…. Có việc gì không?
Đầu dây bên kia là một giọng nói gấp gáp pha một chút nghèn nghẹn…
– Khuê à Hà nghĩ lại rồi… Hà vẫn muốn cùng Khuê vượt qua mọi khó khăn như… một người bạn… Nha Khuê?
– ……………………..
– Dù có thế nào… Hà cũng sẽ không bao giờ buông tay Khuê
– ………………………
Khuê thởi dài… Chẳng phải mình đã nói với cô ấy là không gặp nhau nữa sao… Nhưng sau cú thở dài đó là một sự cảm động trước tình cảm đáng iu ấy làm sao!!

Đột nhiên, cô nhân viên lại đọc đến tên Khuê:
– Quảng Trọng Minh Khuê………
– …………………………………….
– Quảng Trọng Minh Khuê… Có đây không ạ…
– Dạ có, dạ có…
Khuê liền lên tiếng trong khi tay vẫn cầm điện thoại:
– Mời vào… Xin chú ý nhắc nhở là bạn tắt máy điện thoại và cất vào nơi an toàn… Để tránh mất mát hoặc và chạm khi dự thi nhé!!
– Dạ….
Hà vội hỏi:
– Đang làm gì thế?
– Đang thi.. Mình sẽ nói sau… Vậy nhé…
Nói rồi Khuê khóa máy… Nhét vội điện thoại vào túi… Cô cảm thấy hình như trong lòng mình có điều gì đó vui lắm… Nó làm tăng sự tự tin và mạnh mẽ trong cô lên thật nhiều…

Buổi trưa, sau khi rời khỏi công ty Phương Nam, họ hẹn nhau ăn KFC….
Khuê vừa ngồi xuống, đã được tiểu thư hỏi ngay:
– Sao rồi Khuê?
Trời vào buổi trưa nắng gắt, gương mặt Khuê lấm tấm mồ hôi… Thoáng vẻ mệt mỏi xanh xao.. Làm Hà thêm lo lắng…
Hà lấy khăn giấy đưa tay định lau mặt cho Khuê… Nhưng không hiểu sao, Khuê giành lấy, rồi tự lau một cách vội vã…
– Không sao đâu… Khuê.. bình thường mà…
– Ăn gì nhé… combo một hay hai?
– Thôi… Chưa muốn ăn gì hết

Hà đoán là Khuê gặp việc gì đó không vui rồi… Nói thẳng ra chắc là đã không trúng tuyển….. Nhưng cô không biết dùng lời nào để an ủi Khuê, nói gì để Khuê hết buồn bây giờ?
– Thôi mà Khuê……
Khuê nhướng mày:
– Sao?
– Hà biết là Khuê không vui… Nhưng cứ xem như là hôm nay mình không may mắn.. Công ty quỉ quái đó… Muốn làm khó nhân tài mà…
– Uhm.. Công nhận thi… khó thật – Khuê chép miệng
– Ùa… Còn rất nhiều công việc tốt hơn.. Tại mình chưa biết đó thôi… Ngày mai, hai đứa mình sẽ đi tìm thử nhen… nhen Khuê…

Đến phiên Khuê trố mắt nhìn Hà:
– Còn tìm ở đâu nữa hả? Khuê đã cố gắng lắm rồi…
– Ùa.. Hà hiểu….
– Vì cố gắng nên… Khuê đã được tuyển vào rồi… Hi hi
– Ủa??? Vậy sao… Sao mặt Khuê buồn vậy?
– Thì tại trưa nắng quá… Mà Hà bắt Khuê đi từ quận năm đến quận một… Mà sáng giờ chưa ăn sáng nữa nè…
– Nè… Vậy là… Gạt Hà đúng không? Lợi dụng thời cơ để gạt người ta, đúng không?
Khuê nhe răng cười:
– Không phải Khuê gạt, mà tại Hà hong chịu hỏi rõ làm chi… hia hia… quê quê…
– Cấm cười chọc quê nha… Đồ thù dai…
– Cái gì mà thù dai?
– Thì Khuê cố tình trả thù cái vụ cocktail tối hôm trước….
– Oài!! Không có à nha… Ai nói với Hà vậy? Ai nói mà… cũng đúng quá vậy.. hớ hớ!!
Hà giãy nãy:
– Cười cái gì chứ!! Chỉ thích chọc cho người ta … Cười cho sặc nước chít luôn ih….
– Hì… Giỡn thui mờ… Hà biết không?
– Không, không nói thì sao mà biết
– Ờ.. Sáng nay có thi võ thuật và phản xạ quan sát nữa… Cái màn võ thuật thì rất thực tế.. Bắt mình phải song đấu, rồi giao đấu tứ phía… Vậy còn chưa có vừa lòng… Khi không cái hỏi Khuê học võ gì? Rồi bắt múa một bài quyền…
– Trùi… vô duyên vây… Không có thực tế chút nào.. Đi làm vệ sĩ chứ có phải múa lân đâu…
– Thì đó… Khuê đâu có sợ… Muốn tui múa, okie… Múa một bài côn xong… Họ còn vỗ tay nữa…. Mà nói thiệt, có múa sai, chưa chắc có ai biết mà bắt bẻ…
– Hi hi… Mà hồi sáng, Hà nghe mà giật mình… Đâu có biết hôm nay Khuê đi dự tuyển
– Ùa………..
Nói đến đây, tự dưng hai người cảm giác ngại ngùng….
– À…. Thật ra hồi sáng.. – Khuê ngập ngừng nói
– Ùa… Khoan hãy nói việc đó… Mình ăn đi nha… Khuê đói lắm rồi phải không?
– Ùa… Đúng rồi…

Sáng nay là một ngày thật tuyệt vời với Khuê… Công việc mong ước đã có… Và… Một cô bạn dễ thương thân thiết… Đã có… Khuê thấy mình may mắn lắm… Ngoài kia vẫn nắng gắt gao như xé da… Nhưng với cô… Hôm nay lại là một ngày thật là dịu dàng!!

Tối đến… Khi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Hà nhận được tin nhắn từ Khuê:
– May có Hà, mà Khuê có thêm niềm tin để thể hiện mình… Cám ơn nhiều nhé!! Chúc khò khò thật vui… hi hi

Hà mỉm cười bước ra cửa sổ… nhìn lên bầu trời đêm nay… Gió hất tung mái tóc dài mềm mại của cô bay lên như muốn vươn đến những vì sao nhỏ bé bên trên…. Cô thoáng nghĩ về Khuê, về ánh mắt, giọng nói, và những gì đã từng có với nhau… Một người xa lạ từ tháng trước… Sao giờ bỗng nhiên trở nên thật quan trọng với Hà đến thế!!

“Nhưng chỉ có mình mới nghĩ như vậy thôi… Người ta đâu có thích mình. Trong lòng người ta, luôn có một hình bóng ngự trị… Mà mình chẳng thể nào có vị trí ngang bằng…. Ghen tuông ư? Từ khi người ta nói ra tâm sự… Là lòng mình dấy lên sự ghen tuông… ghen với quá khứ, ghen với người con gái kiêu sa kia… Thật xót xa làm sao khi thấy người ta đau đớn vì người khác….

Mình cũng đã từng nghĩ sẽ quên người ta đi.. Nhưng rồi làm không có được!! Và chẳng có lý trí nào ngăn cản nổi con tim si dại của mình… Đã tìm đến người ta.. Chỉ để nối lại sợi dây tình bạn….. Hà ơi!! Mi có biết rằng, mi đang tự lừa dối bản thân bằng những ảo tưởng và hi vọng không? Mi lớn lên chỉ để nếm trãi hương vị đau đớn của thứ tình yêu đơn phương vô vọng này hay sao?”

Mặc kệ giọt nước mắt mằn mặn đang cuộn tròn trên đôi má, Hà đặt tay mình lên tim … … thầm thì: “Dù sao… Mình vẫn yêu cô ấy… Và sẽ yêu cho đến khi nào… Không thể!!

Trong căn nhà nhỏ ấm áp, Khuê nhận được tin hồi đáp từ Hà:
– Tình bạn là không cần nói câu cám ơn… Có biết chưa?!! Ngon giấc nhé!

Đã lâu rồi Út Nhàn không gặp lại chị Hải Như… Cửa bên phía nhà ấy cứ đống kính mít, im lìm.. Cứ như là đã… bỏ đi rồi vậy!!

Dù lòng vẫn còn giận chuyện hôm trước lắm!! Nhưng mỗi khi nhớ lại lời của Hải Như với cậu em… Chỉ thoáng một lời nói thôi, mà Út thấy mình vẫn được an ủi, được một người tôn trọng…
Hải Như không giống như người em.. Nói chính xác là ở Như, Nhàn nhận ra một cái tâm, một chút ấm áp quan tâm mà không sỗ sàng, khách sáo… Mỗi lời nói, hay là ánh mắt của Chị Như, hình như ngày càng quen thuộc với Nhàn lắm rồi!! Quen lắm…

Chiều nay thì đúng chính xác hai tuần không trông thấy mẹ con Hải Như… Nhìn lên phía ban công, cửa đóng im lìm lạnh lẽo… Út Nhàn không khỏi.. Chạnh lòng…

Ngoại Khuê thấy cô con gái Út cứ thẩn thờ mỗi chiều.. Đôi mắt hướng về một phía.. nhà của người ta… Bà không khỏi lo lắng!!

Cháu gái bà mấy bữa nay đi thực tập tận nơi vùng núi xa xôi gì gì đó… Nếu không thì hai dì cháu nó đã nói chuyện, tâm sự với nhau được rồi… Có chuyện gì, con cháu của bà đều nhỏ to tâm sự được… Nhiều khi nó chê bà già cả, cả nghĩ, nên dễ gì nói cho bà biết…. Mà biết thì cũng không giúp gì được cho sắp nhỏ… Hồi ở quê, từ nhỏ đến lớn, quanh năm bà chỉ biết có ruộng vườn… Chỉ được học đến lớp năm, trường làng… Rồi phụ giúp tía má… Cho đến năm 17 tuổi thì được gả đi….. Cả đời bà… Trãi qua bao truân chuyên cay đắng…. Cuối đời chỉ còn lại đứa con út ngoan ngoãn cùng đứa cháu ngoại hiếu thảo………

Càng nhìn đứa con gái Út ngày một nhiều tuổi, là bà càng xót xa khóc thầm… Ông thầy bói nói nó sinh ra hình như là để gánh mọi bất hạnh của gia đình… Theo cái luật nhân quả của kiếp trước…. Ổng nói vậy nghĩa là… Theo thuyết nhà Phật, Út Nhàn làm nhiều việc ác ở tiền kiếp… Và kiếp này… Cô ta phải gánh vác mọi cực khổ chốn dương trần… Cũng chỉ là để trả nợ đời… Dù lời tuyên đoán ấy như nguồn suối an ủi bà bớt day dứt vì mình mang thai thế nào mà con mình không được lành lặn bình thường..

Nhưng trong đời này, bà chỉ có Út là đứa con duy nhất ở bên cạnh lo lắng và chăm sóc… Thật sự, đêm ngày bà cứ cầu trời khuẩn phật cho con mình sớm có một người đàn ông biết thương nó thật lòng… Để thân con gái có một gia đình riêng, có người bảo vệ và che chở… Một mai khi bà… Quy tiên!!

– Nè Út.. Sao bây thẫn thờ từ qua đến giờ vậy?
Giọng bà làm Út Nhàn như giật mình, trở lại thực tại… Cô lắp bắp:
– Dạ… Đâu có đâu má.. Tại con mệt trong người thôi…
– Con cạo gió không, má cạo gió cho…
– Thôi thôi má ơi…. Đau lắm… Con uống thuốc rồi
– Ờ…….
Út chợt nghĩ:
– “Mà sao… Con bé Khuê đi mấy ngày nay, chỉ gọi điện về nhà một lần… ”

Nghĩ thôi, chứ Út không dám nói cho má biết… Sợ bà lại lo lắng cho Khuê rồi không có ngủ được…..
– Má à… Tối nay trên tivi có hát lại tuồng cái lương hồ quảng “Bao Công Xử Án Quách Quỳ”….
Nghe có tuồng cải lương cũ nào, nhất là loại hồ quảng có tích điểm bên Tàu là bà thích lắm:
– Vậy hả… Mấy giờ bây? Phải tuồng có Tài Linh với Bạch Long hong?
– Dạ phải, tuồng cũ… Hay lắm nha má… Tối ăn cơm xong là bắt coi được…
Nhìn má vui vẻ hẳn lên là Nhàn cũng thấy lòng vui… Cô lui khui chuẩn bị dọn đồ vào thì một cô gái chạy xe đến đậu ngay xe tạp hóa….

Út định đi ra hỏi cô gái cần mua món gì thì… Cô bé đã bước xuống xe, khoanh tay lễ phép:
– Dạ, con chào dì Út….
– Hả… ờ ờ.. Con là…..
– Dạ con tên Hà, con là bạn của Minh Khuê… Cho con hỏi có bạn Khuê ở nhà không?
– A… Bạn của Khuê hả.. Khuê nó đi thực tập hai tuần ở Phú Quốc rồi con ơi….
– Vậy hả Út….

Thật ra thì vụ này Khuê đã nói cho Hà biết rồi…. Nhưng cô muốn tìm hiểu về gia cảnh của Khuê… Cô muốn biết nhà Khuê thế nào, và sống ra sao… Sự tò mò ấy, đã thúc đẩy Hà đến đây…

Thấy cô gái cứ nấn ná… Út liền đơm đả:
– Con… Vào nhà chơi một tí, nói chuyện với Út… Bạn của Khuê mà hình như ít đến nhà chơi? Con nhà xa hay gần…
Hà lí nhí cảm ơn Út.. Cô đón lấy chiếc ghế và ngồi xuống thưa chuyện… Lúc này, cô mới quan sát được rõ cô Út của Khuê… Đây là một người phụ nữ dịu dàng đôn hậu… Và cô phát hiện bạn Khuê rất giống dì Út mình ở đôi mắt và chân mày đều đen láy.. hai thứ làm sáng lên khuôn mặt họ…………

– “Út vừa là mẹ, vừa là người bạn của Khuê” Hà vừa nói chuyện, vừa nhớ lại lời Khuê nói… Cô thấy quả đúng thật… Tình cảm dì cháu họ rất thương nhau… Bỗng dưng Hà cũng thấy thương cô Út… Thương cảm qua lời kể của Khuê, và bây giờ là qua tiếp xúc với dì…
– Đứa nào đây bây
Ngoại bước ra… Hà vội đứng dậy chào…. Ngoại Khuê cũng hiền và phúc hậu như cô Út vậy, có điều dáng của bà nhỏ người, lưng còng tóc bạc… Và miệng lúc nào cũng nhai trầu…

Sợ người lớn còn phải nghỉ ngơi, Hà mới lên tiếng:
– Dạ, con xin phép về…. Hồi nãy con đi ngang tiệm bánh Hoàng Lan…. Nghe Khuê nói ngoại thích bánh đậu xanh… Còn Dì Út thích ăn bánh gan.. Nên con mua…
– Trời đất… Mua chi tốn kém vậy con… – Út Nhàn nhận quà từ con bé… Vui vẻ nói
Thấy con bé dễ thương lễ phép, Ngoại cũng lên tiếng:
– Hay con vào xem tuồng hồ quảng với Ngoại, rồi ăn bánh…
– Dạ….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN