Hương Tình Yêu - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Hương Tình Yêu


Chương 13


Út nghe thế, chen vào:
– Má ơi, tụi nhỏ bây giờ đâu có thích cải lương… Như … “cu lì” nhà mình đó… Mỗi lần nghe cải lương là trốn mất tiêu….
Hà tròn mắt:
– Út ơi… “Cu lì” là….???
– Hi hi… Con có nghe cũng đừng có chọc bé Khuê nha…. Tại hồi nhỏ, nó lì lắm.. Chấp nhận bị đánh đòn để được đi chơi…. Thấy vậy.. Út mới đặt cho cái tên là “cu lì”… Mỗi lần nghe Út gọi tên đó… Là nó chạy liền một mạch về nhà.. Rồi hết dám đi chơi đâu nữa… Sĩ diện lắm…
– Hi hi…..Dạ, con nghe thì để đó thôi… Nói ra mắc công người ta buồn…

Ngoài miệng nói vậy, chứ trong lòng Hà hả hê lắm… Thế là ta biết nickname của mi rồi đó… “Cu lì” trời ơi!! Tên gì mà mắc cười vậy trời… Phen này về là biết tay ta… hìa hìa

————————————————————-

Ngày hôm nay, Hải Như cùng con gái đã về nhà… Chiếc xe taxi vàng đưa họ đến tận cổng….

Vừa mang hành lý vào nhà, rồi nghỉ ngơi tí xíu.. Tự dưng Hải Như chợt nhớ đến Cô Út…. Như một phản xạ tự nhiên… Cô mở cánh cửa sổ nhè nhẹ… Để có thể nhin xéo qua căn nhà xập xệ ấy… Nhưng chỉ có bà cụ ngồi nhai miếng trầu và trông hàng…

Bất chợt, lòng Như xe lại… cảm thấy thất vọng, và buồn nữa…. Cô giật mình… Chẳng lẽ… Mình… Đã yêu cô ta?

Lo cơm nước cho con gái và dọn dẹp sơ lại căn phòng ngủ bề bộn…. Mọi thứ rồi cũng đâu vào đấy!! Hải Như ngồi vào bàn nghiên cứu lại đống sổ sách hồ sơ.. Cô bỏ một tuần để bảo vệ đề tài mới của mình… Sau đó, không về nhà, mà cùng con gái đi nghỉ mát ở Phan Thiết… Chuyến đi này, Hải Như không có dự tính trước… Chẳng là vì có một nguyên nhân… Nguyên nhân ấy… có liên quan đến Út Nhàn…

Đó là cảm xúc bồi hồi, pha lẫn thích thú.. Mỗi khi cô và Út Nhàn gặp nhau… Cô cũng không hiểu nổi mình ra làm sao nữa… Cảm giác ấy rất lạ… rất điên!! Theo nhận định tỉnh táo của Như là thế!! Trước giờ có mấy năm sống bên cạnh chồng… Nhưng cô không hề có được, không thể nào cảm được…

Hải Như thừa biết mình không yêu chồng… Sống với anh là vì nghĩa vụ và trách nhiệm.. Với gia đình và cả với bản thân nữa… Như yêu trẻ em… Khi sinh bé Tuyền, cô cảm nhận làm mẹ thật là tuyệt… Ôm ấp hình hài của giọt máu mình mang nặng đẻ đau… Cảm giác thật là hạnh phúc…

Thế nhưng đó chỉ là với đứa con mà thôi, tình yêu của Hải Như gần như dồn hết cho con gái… Hay nói đúng hơn, nó sinh ra là để được nhận hết mọi tình yêu thương của mẹ Như… Nó còn may mắn được bố cưng chiều… Mẹ nó may mắn được bố nó yêu thương… Nhưng…. Bố nó thì thật tội nghiệp….

Hải Như là một người vợ tốt.. Bên ngoài thì giúp chồng trong công việc, ngoại giao với mọi người, trong gia đình, Như hoàn tất mọi công việc nhà của một người phụ nữ, người mẹ… Nhưng trên giường… Như chỉ là một khối băng lạnh lùng… Mặc tình Hiệp muốn gì thì muốn… Anh thỏa mãn xong là cô hoàn thành nghĩa vụ….

Mỗi lần nhìn vợ nằm im thin thít.. khi làm tình, là anh không khỏi lắc đầu… Anh phải nhắm mắt… Nhớ lại những hình ảnh của người con gái anh yêu, từng nét từng nét… Dù rằng hình hài ấy hiện đang trần trụi trong vòng tay anh… Phải nhớ… để dấy lên nhiệt huyết ham muốn một cách đúng đắn của hai vợ chồng yêu nhau bằng cảm xúc….

Anh van nài:
– “em hãy thư giãn, đừng căng thẳng mà cũng đừng bình thản trong chuyện ấy được không? Anh cần linh hồn.. Chứ không cần một búp bê tình dục…”
– Em lại sai gì ư?
– Em không sai, chắc tại anh, không khơi gợi được sự ham muốn trong em…
– Xin lỗi anh… Em mệt lắm!! Em không có hứng thú…
Mỗi lần nghe Như nói câu ấy…. Lòng Hiệp lại vang lên sự điên cuồng, trong đó là chút buồn bã, hờn ghen.. và.. bất lực… Lúc ấy… Một là anh giận dữ, quay lưng ngủ vùi… Hoặc là anh sẽ vồ lấy vợ… Sờ soạn, giật tung nút áo Như lên… Anh như con thú… đối mặt với con mồi ương bướng… Anh thèm nó đến ngây dại…

Nhưng nó thà chết.. chứ không lộ vẻ khuất phục… Mặc vơ kêu đau và chống cự… Hiệp cứ tung hết mọi bản lĩnh vốn có từ việc thực tế, cho đến sách báo phim ảnh… mà trút hết vào thân thể người vợ đáng thương này!!

Cuối cùng thì… Vẫn chỉ có mình anh đến đích.. quẹt vội vệt mồ hôi, rồi nhìn lại người vợ mà anh không khỏi ngỡ ngàng!!…. Vẫn là một con búp bê lạnh tanh… Không mùi không vị… Cái lạnh chưa hề tan đi.. Giờ anh còn phải đối mặt với đôi mắt vô hồn, u uất ấy nữa… Anh sợ!! Sợ thay cho câu nói “đồng vợ đồng chồng, tác bể đông cũng cạn.. ” Mà người khác hay đem ra nói về vợ chồng anh…

Rồi Hiệp đề nghị vợ nên tìm người giúp việc… Mục đích ban đầu của anh thật sự có một âm mưu lành mạnh… Đó là để vợ anh bớt gánh nặng… Và có thể nhờ vậy, cô ấy sẽ lấy lại được cảm xúc yêu đương mãnh liệt… Anh đâu có ngờ… Như hoàn toàn không để ý đến cảm nhận và mục đích của anh… Cô tìm đâu ra môt cô giúp việc trẻ và… thật sự hấp dẫn.. Cô ấy mới đôi mươi, từ dưới quê lên thành thị để kiếm sống

Hải Như bỏ mặc chồng.. Mỗi đêm, cô đóng cửa vào phòng làm việc nghiên cứu… Và thường thì ngủ quên luôn trên chiếc giường chiếc… Đặt hẳn trong phòng để tiện việc ngủ trưa… Nhiều khi Hiệp không thể hiểu nổi người vợ tài năng của mình.. Quá nặng niềm tin vào sự chung thủy của anh.. Hay là tại cô… vô tâm với anh??

Tối hôm đó, Như điện về bảo sẽ ở nhà bạn… Hiệp đi nhậu với bạn về… Anh bảo cô giúp việc lo cho con gái mình ăn uống rồi đi ngủ…. Anh không nhớ là mình có bảo cô ta lên phòng hay không??.. Thật sự anh không nhớ gì cả… Sáng thức giấc… Chỉ biết là cô ấy và anh đã… Đầu ấp tay gối… trên người không mảnh vải che thân….

Hiệp nhảy vội xuống giường vào phòng tắm… Để vòi sen phun nước xuống đầu cho thật tỉnh táo.. Bước ra khỏi phòng tắm… Người con gái ấy vẫn chưa chịu mặc quần áo vào… Gương mặt cô ta hồng hồng… Miệng mủm mỉm… Biểu lộ một sự… phỉ tình của đàn bà… hoàn toàn thỏa mãn sau cơn mây mưa… Nét mặt ấy, chẳng đời nào Hiệp được nhìn thấy từ vợ… Sự khát khao luôn là một thứ xa xỉ với anh…. Trong một lúc ma đưa lối, quỷ dắt đường… Hiệp chợt nhớ vợ anh bảo sẽ về lúc chiều…. Con quỷ dục vọng đã trổi dậy thật sự…
Anh bước đến… hỏi người con gái đang nằm trên kia:
– Em.. có ghét anh không?
Cô ta bẽn lẽn trông giây lát rồi trả lời:
– Dạ không… Anh làm em… chết mê chết mệt!!
Thế là Hiệp lao vào vòng tay cô ta một lần nữa.. Những cái rên rỉ, oằn oại của cô.. Dù giả hay dù thật… Cũng khiến anh cảm thấy mình được làm một thằng đàn ông đúng nghĩa và trọn vẹn… Điều mà anh không bao giờ nhận được từ vợ mình….

Rồi thời gian dần trôi… Cái bụng của cô gái lớn dần… Chả cần bắt ghen.. Cũng không cần để ý, nghi ngờ… Hải Như cũng hiểu ra được sự thật… Như hỏi, và Hiệp thừa nhận… Sao mà nhẹ tênh quá!!

Khi ra tòa ly dị… Hiệp đã khóc… Nước mắt đàn ông thể hiện sự hối hận, hay là tiếc thương vợ con… Là gì? Ý nghĩa ra sao? Như cũng thấy bình thản hơn…. Một chút tự ái, hờn ghen… Giận hờn cũng tan theo mây chiều của phiên tòa hôm ấy…..

Anh chu cấp khá đầy đủ cho con gái mình… Nhưng hình như cuộc sống với người người tình và đứa con rơi (Anh không bao giờ cưới cô ta, vì sợ địa vị và lời đàm tiếu ảnh hưởng… ) xem ra chẳng khá hơn là bao… Có một lần, anh gọi điện cho vợ cũ để hỏi thăm bé Tuyền… Nói chuyện cũng bình thường như bạn bè… Rồi anh chợt hỏi Như:
– Như, anh muốn hỏi em.. Và mong em trả lời thành thật cho anh.. Được chứ?
– Vâng, anh cứ hỏi
– Trước giờ… Em chưa từng yêu anh.. Đúng không?
Thoáng suy nghĩ một chút.. Hải Như không biết phải trả lời bằng cách nào với Hiệp… Cô cũng biết anh khổ nhiều… Đời anh chẳng vui vẻ gì cho cam…
– Em không muốn nhắc lại chuyện cũ… Đó là quá khứ rồi anh à… Giờ mình nên lo nuôi dạy con cái thành tài…. Anh ạ…
– Ừ… Anh biết rồi!!

Vài năm sau, anh mất vì bệnh… Và cuộc sống của Hải Như… đã trôi dạt về khu phố này…. Và oái oăm thay… Cô nhận ra mình lại có tình cảm với một người con gái.. Và người ấy hoàn toàn khác xa cô về hoàn cảnh sống… Lại không lành lặn người người bình thường…

Hải Như nhận ra mình lãnh cảm với đàn ông lâu rồi.. Nhưng để yêu một người phụ nữ đúng nghĩa thì cô vẫn chưa từng cảm nhận được….

Hải Như lờ mờ nhớ lại… Có một lần… Cô đến mua hàng vào lúc trời tối… Lúc ấy cũng đã mười giờ… Vì quen biết Như, nên Út đã mở cửa bán hàng cho cô…. Có lẽ do chị em phụ nữ với nhau, nên Út Nhàn mặc nguyên bộ độ ngủ mỏng dính đi ra mà không khoát thêm gì…. Bộ áo dây mỏng, màu hồng nhạt nhạt…. Đã làm Như thấy được phần gò bồng đảo no tròn trắng muốt… nhô lên sau lớp áo mỏng manh ấy…
Có lẽ Út mới vừa từ trong nhà tắm đi ra… Nên những sợi tóc dài đẫm nước còn đọng lại thành từng giọt trên vai… Và càng làm Như nhìn mọi thứ rõ ràng hơn dưới ánh đèn.. Mùi hương bồ kết… ngọt ngào thoang thoảng xông vào mũi… bất giác khiến tim Như đập mạnh dần… Mặt cô đỏ bừng lên, chân tay run hẳn… Cô không nói gì thêm ngoài đôi mắt cứ như bị thôi miên… Trong khi Út vẫn vô tư cuối xuống lấy đồ ra từ khe tủ…

Lúc ấy, khi về đến nhà, và nằm hẳn trên chiếc giường rộng thơm mát… Trong đầu Như vẫn lẩn quẩn mãi hình ảnh mà cô trông tận mắt… Từng đường cong quyến rũ ấy, cứ hiện mãi trong Như…
– “Ôi!! Mùi hương bồ kết, mùi hương người con gái… Sao mà đặc biệt đến thế ” – Như buộc miệng thốt lên… Rồi cô cố gắng nhíu mày… Hòng chìm vào giấc ngủ

Từ hôm ghé nhà Khuê, Hà thấy thân thuộc với những tình cảm mộc mạc tự nhiên của bà Ngoại và dì Út lắm… Nên mỗi lần có thời gian là cô tự lái xe máy đến chơi… Có khi là vì hỏi dì Út cách nấu món ăn, cũng có lúc là đến mua lá trầu cho ngoại….

Nhà Khuê xuất hiện thường xuyên một cô gái thì cũng không ảnh hưởng đến bà con lối xóm… Chạm mặt một lần, hai lần rồi họ cũng không soi mói nhiều… Duy chỉ có Bình, ngồi kế bên nhà ngó sang mà không khỏi ngạc nhiên…

Số là nhà Bình sát vách nhà Khuê, nhưng phía sân sau của cô lại là khoảng mặt tiền của Khuê… Nên trưa chiều, cô đi làm về, hễ muốn thư giãn là cứ ra phía sau vườn, nơi có băng ghế đá mát mẻ và cây mận xum xuê quả… Ngồi vừa đọc báo Phụ Nữ, vừa nhâm nhí trái mận chua chua ngọt ngọt chấm muối ớt cay cay.. Thật là không có gì bằng!!

Đưa mắt lơ đãng nhìn sang nhà bạn… Bình trông thấy một cô gái.. À không, nên gọi là cô bé… Vì bé cũng khoảng 18, 19 tuổi thôi… Đang phụ với Út gọt củ khoai…

Lúc đầu, Bình cũng không nhìn kỹ và quan tâm lắm… Nhưng đã một tuần nay, cứ cách ngày là cô bé ấy đến nhà… Nói chuyện thân thiết với Út Nhàn.. hai người cứ nhỏ to tâm sự.. như là người trong gia đình vậy… Bình nghĩ là cháu họ ở dưới quê lên chơi vì gia đình Khuê đâu có bà con ở đất Sài Gòn này… Thế nhưng mà cô cũng gạt bỏ suy đoán đó, bởi cách ăn mặc của cô gái rất mode, không cầu kỳ nhưng dùng đồ hiệu và hợp thời trang.. Gương mặt sáng đẹp, nhìn vào chỉ nghĩ ngay là con gái gia đình khá giả..

Trưa trưa, ăn cơm nước và rửa chén xong, Bình mon men qua dò hỏi:
– Út… Hù…. hi hi
– Í trời… Bình… Con làm Út hết hồn vậy.. Mua gì hả?
Bình tía lia:
– Dạ… Mua mà hong có tiền trả.. Út có bán thiếu con hong?
Út Nhàn cười:
– Hôm nay khách sáo ghê hôn… Muốn lấy cái gì… Út cho thiếu vô thời hạn… Được chưa!!
– Hi hi… vậy bán cho con năm gói Hảo Hảo….
Bình đảo mắt xung quanh:
– Ủa, mấy bữa nay, con thấy cháu của Út lên chơi hả Út?
– Đâu có… Có ai lên đâu con…
– Chứ con thấy có một con bé dáng nhỏ nhắn… Hay ghé chơi với Út mà…
– À.. Bé đó là bạn của Khuê….
– Bạn Khuê? – Bình buộc miệng hỏi ngược lại, bởi vì bạn của Khuê thân quen gì hầu như Bình cũng có biết qua..
– Ừ…
– Chà… Mà nhỏ Khuê đi lâu quá Út hen….
– Ngày mốt nó về rồi con…
– Dạ… Mà bạn của Khuê ở đâu nhìn trắng trẻo, tiểu thư quá vậy Út?
– Bé đó ở khu Phú Mỹ Hưng… Mà nó dễ thương thật… Ghé chơi hoài hà con…
– Dạ, có thấy nó ghé hoài nên mới thấy lạ… hi hi
Bình liếng loáng với Út một hồi thì.. Hà đến.. Cô mỉm cười với Bình… Bình cũng cười đáp lại…
Hà thưa Út:
– Út ơi, con mua đủ gia vị rồi… Lát Út rảnh, chỉ con làm món bún mắm Miệt Vườn nha…
Tự dưng Bình thấy ngộ ngộ… Trưa nắng nôi, mà một cô tiểu thư đi chợ, mua đồ về tận nơi đây để nhờ người nhà của bạn dạy nấu món… Lạ nhỉ

Hình như Út Nhàn bắt gặp được ánh mắt hơi tò mò của Bình, nên mới gợi chuyện:
– Hà ơi, Bình này là bạn thân của Khuê đó con…
– Dạ… Bạn thân lắm hả Út… – Hà chợt hỏi
Bình liền lên tiếng:
– Ùa… Tui là bạn thân hồi còn học phổ thông với Khuê đó… Còn bạn quen Khuê lâu chưa?
Hà không trả lời, mà hỏi lại Bình:
– Bạn tên là?
– Thanh Bình…
– Ùa …. Hà gật đầu cười xong, rồi im bặt…
– ………………………..
Bình cũng bực mình khi không được nghe câu trả lời từ Hà… Cô nghĩ Khuê lúc này quen bạn rộng rãi quá… Mà nó cũng ít qua nhà mình hái mận như… Dạo trước… Thoáng một chút bực bội trong lòng Bình tự nhiên xuất hiện…

Cô không thèm hỏi nữa..
– Út, con về nha… Tui về nha bạn

Nói xong Bình vội vã đi đến cổng, leo qua rào nhỏ vào trong nhà… Cô định bụng khi nào Khuê về sẽ điều tra xem… Nghĩ thế rồi cô chợt… Tự cười mình:
– Quởn ghê… Chuyện mình không lo… lo gì đâu không

——————————————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN