Hương Tình Yêu
Chương 14
Cuối cùng hai tuần tập huấn nghiệp vụ bảo vệ cũng đã xong… Khuê buông mình trên chiếc ghế xe bus… Lòng nhẹ nhõm làm sao!!
Các đội trên xe bắt đầu tổ chức chơi trò chơi, truyền nón… Hát văn nghệ, đố vui… Khuê góp vui vài phút… Rồi úp nón xuống gương mặt như ngủ… Mặc cho những lời bông đùa chọc ghẹo như réo bên tai
Nhắm mắt lại mà Khuê vẫn không ngủ được, có lẽ được học quá nhiều bài tập phản xạ nên Khuê luôn có khuynh hướng … Cảnh giác với xung quanh… Phần nữa là do không quen ngủ gà ngủ gật trên xe như người khác.
Hé nhẹ đôi mi, Khuê nhìn ra phía cửa sổ để thấy xe bus lướt qua các cảnh vật nhanh đến độ nào.. Vậy mà thời gian trên chiếc đồng hồ vẫn trôi chậm đi… Cô nóng lòng về nhà lắm rồi.. Cảm xúc lúc này khác biệt lắm. Khác hơn những lần đi chơi xa gia đình… Khuê trở về kì này mong người thân biết rằng cô đã trưởng thành hơn đến mức nào… Cô không muốn họ phải lo lắng về cô thêm ngày nào nữa… Cô muốn kiếm nhiều tiền để ngoại có thể đi lễ chùa… Đến những nơi mà Ngoại có ước nguyện được đến. Còn dì Út thân yêu của cô nữa….
Lúc nhỏ, Út đã bồng bế Khuê nhiều đến nỗi, một bên hông phải bị chai đi… Mẹ bỏ từ nhỏ xíu… Nước cơm gạo pha tí đường, chút muối thì không làm đứa trẻ đỡ đói hơn.. Thế là.. Út lon ton chạy từ đầu trên xóm dưới, biết nhà nào có con nhỏ là đến xin sữa của người ta… Rôi có những ngày tháng, cả nhà đói thật sự…Những ngày bão, hoặc gặp mùa nước lũ.. Cứ mỗi chiều, khi ngoại còn đang gánh thúng chè ngoài đường xá… thì hai dì cháu nép mình dưới mái hiên dột nát chờ ngoại về… trẻ thơ nào có biết gì!!… Cứ mãi chơi bán đồ hàng rồi thỉnh thoảng nó đưa cho Út… “Út ơi, ăn hủ tíu nè, ăn cho đỡ đói ih”
Ngoại hay nhắc chuyện xưa tích cũ để rồi phải lấy khăn lau nước mắt… Những lúc ở nhà, Khuê liền chọc cho ngoại cười lại ngay sau đó… Bởi cô không muốn nhìn bà ngoại già nua tóc bạc phơ của mình, cả đời cơ cực và cứ giữ lấy dĩ vãng ấy không rời… Khuê muốn ngoại sống vui hơn, dù nghèo mà vui…
Khuê khóc… Lòng cô mang một tâm trạng ngổn ngang, một chút bồi hồi, chút nhớ nhung, xót xa, và mừng rỡ… Nhưng điều cô băng khoăng nhất là đã không lý giải được tại sao mình mau nước mắt bất ngờ đến thế… Dù đáng lẽ hôm nay cô phải cười thật tươi suốt ngày, bởi mình đã hoàn thành khóa huấn luyện với điểm xuất sắc và sắp được về bên gia đình, bên người thân iu….
Xe đã đến trung tâm SG.. Khuê nhắn một cái tin báo cho.. “bé nhóc” biết… Ùa… Số điện thoại của Hà, đã được cô lưu trữ với tên là … “bé nhóc”.. Cô thích tên ấy, mặc cho Hà khi biết được đã tức đến độ ngày đêm nghĩ ra một nick name gắn cho Khuê… Hà gọi lại Khuê là… “Nhóc ranh”… “Đúng là cái đồ… nhóc ranh”!!
Đứng trước cổng ra vào, Khuê đã nhận ra bóng dáng thân quen của Út…
– Cả nhà ơi!! Con đã về rồi nè – Khuê la lớn… trước cổng..
Trông thấy bóng dáng khuê, mắt Út liền sáng lên:
– Khuê về rồi… Ngoại ơi, bé Khuê về rồi…
Khuê cho cái balo nặng trĩu xuống đất… Ngồi thở dài.. Nhõng nhẽo..
– Mệt quá Út ơi…
– Cực lắm hả con…
– Út vuốt cái mái tóc bù xù và… hôi nắng của Khuê môt cách trìu mến…
Ngoại từ trong bếp vội bước ra… Và người níu tay ngoại cùng bước ra là… “Bé Nhóc”.
– Ủa? – Khuê không kiềm được sự ngạc nhiên
Hà vênh mặt:
– Gì đó… Bộ ngạc nhiên lắm sao
– Tôi.. Mới vừa nhắn tin thôi mà…
Út nghe thế không khỏi phì cười…
– Con nhỏ này, bé Hà đến chơi trước khi con về cả tiếng đồng hồ rồi đó…
Ngoại thì cứ nắm lấy tay Khuê mãi:
– Con… về trễ vậy… Ngoại tưởng đâu về hồi trưa, nên sáng sớm kêu Út bây làm món Cua lột chiên bột… cho bây ăn…
Bà lấy khăn chấm chấm nước mắt… Mỗi khi mà nghe hoặc gặp chuyện xúc động… Khuê ôm lấy chân ngoại thỏ thẻ:
– Dạ hồi sáng con tưởng đâu xe chạy thẳng một hơi về nhà… Quên mất là có dừng ở quán cho mọi người ăn trưa, rồi còn ghé trạm xăng tùm lum hết hà Ngoại…
Út cười:
– Thôi vậy mình dọn ra ăn cử chiều luôn hen
– Dạ, để con phụ Út…
Hà nói với theo và dợm chân đi theo Út, nhưng cô bị Khuê nắm tay kéo ra một góc
– Nè.. Khuê nhớ đó.. Nắm tay tui nha…
Khuê làm lơ, hỏi tới:
– Hà ghé tìm tui có gì hong?
– Hong… – Hà chớp mắt trả lời
– Vậy… Ghé đây làm chi?
– Ờ.. Thì… ghé để làm… cháu của Ngoại và Út.. Được hong?
– ………………………..
– Nếu Khuê hong thích, thì để tui về vậy….
Hà giận dỗi và biết là Khuê cuống lên ngay:
– Đâu, tui đâu có ý đó…
– Chứ còn gì nữa……….
– Thì ngươi ta thắc mắc mà… Bộ hỏi cũng không được sao…
– Vậy… “người ta” còn thắc mắc chuyện gì nữa hong? – Hà nheo mắt
Hỏi xong, chợt Hà dừng cái nhìn tại khuôn mặt Khuê, Cô nhận ra Khuê đã phải cực đến độ nào… Với làn da bị nắng ăn đến đen sạm lại, tóc thì khô queo… Chưa kể là tay Khuê hình như là có vài vết xẹo vừa mới lên mài….
– Sao vậy? Bộ ở đó bị té hả Khuê? Còn nữa, sao không mang nhiều dầu gội dưỡng tóc… Tôi nhớ có đưa Khuê kem dưỡng da rồi… Khuê dùng hết chưa?
Khuê mỉm cười nhìn Hà:
– Tôi hong có sao hết… Chịu cực mới nên người chứ… Ui da… Đau
Vô tình chân Hà đụng vào đầu gối bên trái của Khuê… Nghe Khuê la đau, Cô mới vội nhìn xuống và để ý đằng sau lớp vải quần jean là một miếng bông gòn dầy đắp lên một vết thương…
Khuê vội nói:
– Không sao… Không sao hết… Lúc mà thi, do mất đà nên đầu gối bị vướng vào cái cọc….
– Máu vẫn còn chảy ra mà nói là không sao – Hà nhăn nhó
– Suỵt… Đừng nói lớn… Ngoại với Út lại lo… _ Khuê ra dấu để Hà nói khẽ….
Út lúc đó mới bước ra:
– Nè, hai đứa kia, nói chuyện xong chưa? vô ăn cơm kìa
Hà mới sực nhớ:
– Chết ùi… Lo nói chuyện, Út hâm nóng và dọn ra sẵn ùi…. Thiệt là có lỗi quá!!
– Vậỵ mình phải ráng ăn cho hết cơm Út nấu… Mới chuộc được lỗi này.. hi hi – Khuê pha trò…
Ngoài trời đang chuyển cơn giông….
Khuê vào phòng tắm, nhưng khi nước gặp vết thương, nó đau rát đến xé người… Mà cô vẫn không thay băng… Mặc vội quần áo rồi ra ngoài dùng cơm
Bốn người quây quần bên chiếc bàn nhỏ, ấm cúng…
– Nè nha, ngoài mấy món mặn ăn cơm, còn có cua lăn bột với canh nghiêu hẹ mà Khuê thích nè… Đặc biệt, bé Hà nghe nói con cũng thích sườn xào chua ngọt, nên tự tay làm đó… – Dì Út vui vẻ cười nói
– Ui trùi… Dì Út có phụ hong, hay là nhỏ này nấu hết vậy? – Khuê nghi ngờ
Hà liếc Khuê:
– Dì Út chỉ tui nấu đó… Nhưng mà con tự tay làm hết.. Ha Ngoại ha…
Ngoại cũng cười hưởng ứng.. Làm Khuê hơi chột dạ… Lúc mình vắng nhà, nhỏ Hà này đến dụ dỗ sao mà.. Ngoại với Út đều mến nhỏ, đối xử i hệt như là Khuê vậy? Sao mà… Lẹ quá vậy ta? Lẹ đến nỗi, bây giờ khi ngồi trên bàn cơm, mà Cô cứ tưởng chừng đâu Hà là em út ruột thịt sống chung nhà vậy…
– Ăn cơm đi mấy con… – Ngoại nói
– Dạ… Để con thử xem… Cha ơi, ngon thiệt… Cua rất là ngọt thịt… Khuê gắp mấy món Út nấu… Khen lấy khen để
Út biểu:
– Khuê, gắp cho bạn với con…
– Dạ, được rồi Út… Tại hồi chiều con nấu ăn… Nghe mùi dầu mỡ… Giờ cảm giác no no.. – Hà chống chế
– Khuê….
– Dạ???
– Ăn thử món sườn xào chua ngọt đi…
– Món này lần đầu tiên Hà nấu đó, ăn thử đi
Nghe lời mời gọi của Hà.. Khuê thử một miếng… Nhưng… thịt thì rất là dai… được bọc quanh một gia vị mặn, nên làm cho món ăn không có mùi vị gì hết…
Khuê lẳng lặng quay sang Hà, phán ngay một câu:
– Khó ăn thiệt đó…
– Sao vậy? Hà ướp kỹ lắm rồi mà… Út… Út thử xem ăn vừa miệng hong? Hà vội nói
– Ừa… Để coi..
Út vừa ăn xong.. Cũng biến sắc mặt… Nhưng không có kiểu ăn nói thẳng thừng như Khuê…
– Sao hả Út?
– Ùa… Hơi mặn… Với lại sườn chưa đủ độ mềm…
Hà mới gắp ăn thử… Xong rồi cô… tiu ngỉu
– Đúng là… Dở thật
Út thấy tội nghiệp cô bé, bèn an ủi:
– Lần đầu nấu ăn vậy là giỏi rồi đó… Mà ăn cũng đuợc… Không tệ đâu… Đúng hong Khuê
Nãy giờ Khuê còn ám ảnh miếng sườn, thấy Út nheo mắt với mình, nên chen vô:
– Ùa.. Đừng có buồn, ăn vậy cũng đỡ hao đồ ăn… hia hia
– Thui nha..
Khuê chưa từ bỏ, định mở miệng chọc tiếp thì Ngoại bênh Hà:
– Thì con nhỏ mới nấu… Vậy là giỏi rồi… Bây có bao giờ vô bếp đâu mà cười nó…
– Èo… Ngoại ơi, tự nhiên ngoại so sánh với con… Khuê nhăn nhó khi bắt gặp cái vênh mặt đắc thắng của nhỏ Hà…
– Khuê, con đi ở chỗ đó, cực lắm hong con?
– Dạ… Mấy ngày đầu thì học về lý thuyết và chiến thuật trong nghề… Mấy ngày cuối mới học vũ trang… Trong đó, người ta dạy nhiều thứ lắm: Đặc biệt là con học được khá nhiều thành ngữ:
– ????
– Ví dụ như là “Nhất tránh, nhì mới đánh”… “lùi một bước, tiến ba bước”… Rồi… gì nữa nè… À…”Nhịn một lần cho gió yên biển lặng..lùi một bước, thấy biển rộng trời cao”. Nói chung là họ dạy mình nguyên tắc bất biến là lấy nhu thắng cương… Nếu mà không được thì mới quyết định xem có dùng võ thuật không? Và khi đánh thì phải thắng, phải không chế được đối tượng…
Bốn người luyên thuyên một hồi thì nhìn lại đã tám giờ tối.. Mà ngoài trời càng lúc càng mưa lớn.. Đài truyền hình thông báo có thể có “áp thấp nhiệt đới”, nên Ngoại và Út cản, không cho Hà về
– Con gọi điện về gia đình, nói ngủ nhờ một đêm được hong con?
– Dạ… Thôi… Để lát tạnh mưa, con về – Hà ngập ngừng
– Giờ chín giờ rồi đó… Lát nữa tạnh cũng mười giờ khuya…
Khuê mới lên tiếng:
– Hong sao Ngoại, có gì lát con đưa bạn Hà về
– Cái con này, rồi lát bây về một mình, ngoại không lo hả…
Ngồi một lát mà trời vẫn không có ý định tạnh mưa… Khuê lại gần Hà, hỏi nhỏ:
– Nè… Nếu mưa quá… Ở đây ngủ đi nha
– Uhm
– Ủa, mà có sợ gia đình không cho không?
– Hong sao, ở đây, nhà càng đỡ lo…
– Vậy, quyết định vậy đi nhen
– Ùa
Cuối cùng, Khuê vào dọn phòng lại để hai đứa.. ngủ chung (theo lời Út phán quyết). Căn phòng khá bề bộn, ngổn ngang thứ, lại bị dột ở gần cửa sổ, phải đặt thao nhôm hứng nước mưa…
Dọn xong mọi thứ là Khuê ngồi trên giường nghỉ mệt… Hà cũng vừa vào phòng, cô đảo mắt nhìn xung quanh, rồi cố giữ thẳng người, mặt làm bộ thờ ơ…
– Xong rồi huh, cần Hà phụ Khuê không?
– Xong rồi, giờ lên ngủ phụ Khuê đi.. Hi hi
– Chưa được đâu… Để Hà vệ sinh vết thương cho Khuê….
Khuê làm theo lời Hà như đứa trẻ ngoan… Cô không câu nệ, hoặc là khách sáo như mọi lần.. Bởi vết thương làm đầu gối cô rất rát, cả ngày nay nó đã không được chùi rửa, xác trùng…
Đôi tay nhẹ nhàng, Hà mở băng cũ ra… xức oxy già… Vừa thổi thổi vào vết thương cho Khuê đỡ đau… Đúng là Khuê đau thật, nhưng đôi mắt cô không rời nhìn hình ảnh này…Chiếc áo kiểu Hà đang mặc.. Nó bó sát người và làm nổi bật những đường cong mềm mại bên trên… Đặc biệt là đường viền cổ khoét thấp nên đủ thấy khe sâu giữa hai… Khuê chợt đỏ mặt… tự trách mình, rồi đưa mắt lên ngắm khuôn mặt Hà đang hơi cuối xuống, tóc xõa dài và vén sang một bên… Không hiểu sao, càng nhìn nét nữ tính đáng iu ấy, Khuê càng có cảm giác.. Ngây ngất… Chợt cô bắt gặp Hà cũng đang nhìn mình… Miệng thoáng nét cười, hài lòng thích thú
– Xong rồi đó Khuê…
– Ùa… Cám ơn rất nhiều….
– …………………..
– …………………..
– Nãy Khuê nghĩ gì mà… Nhìn Hà vậy? – Câu hỏi được nói với giọng hơi… bối rối…
– À… Khuê thấy nhiều sự việc trùng hợp… quá
– Hi hi… Có phải Khuê nghĩ đây là lần thứ hai Hà chăm sóc vết thương cho Khuê, và cũng là lần thứ hai mình… Ở chung một phòng không?
– Ùa… Đúng rồi đó…. Hi vọng là… Nếu có lần thứ ba, thứ tư thì.. Bỏ bớt vế trước…
– Hmm?
– Nghĩa là đừng cho Khuê bị thương tích gì là được…
– Hi hi
Khi Hà leo lên giường, đặt lưng nằm xuống… Ở bên cạnh, Khuê nhận ra mùi nước hoa thoang thoảng, dịu ngọt, và cũng rất là… thân quen…
– Mùi nước hoa thơm quá – Khuê nói
– À.. Uhm.. Candy đấy…
– Vậy ư…
– Nhưng… Là loại Candy gì thì… Hà sẽ không nói đâu.. Bí mật
Khuê mỉm cười:
– Khuê vốn không thích dùng nước hoa, nhưng mùi này gây cảm giác rất dễ chịu
Hà đáp lời:
– Mùi nước hoa này, Hà đã thích từ hồi nhỏ.. Mỗi lần Hà bệnh, nghe mùi Candy, nó thôi thúc ý chí trong lòng mình rất nhiều.. cho mình có cảm giác mình còn có tương lai phía trước”
– Bộ hồi nhỏ.. Hà bệnh nhiều lắm hả?
– Ùa…. Nhưng hong có nhiều, chỉ một bệnh thôi… Hà dịu dàng trả lời
– ……………………………………
– Mình đi ngủ nha.. Khuê mệt lắm rồi đó..
– Ùa.. Ngủ ngon nhen…
– Ngủ ngon
Trên chiếc giường nệm mỏng dính, Hà nằm một hồi mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ được. Cô quay sang nhìn sang Khuê thì thấy Khuê đã quay mặt về hướng khác. Chắc là đang ngủ ngon vì quá mệt rồi…
Kéo chiếc mềm nhỏ lên gần cổ… Hà, chợt thì thầm:
– Nếu Khuê mà quay người lại… Ngay lúc này, em … ôm chầm lấy Khuê ngay!!
Ngoài trời, mưa vẫn rỉ rả không ngừng….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!