Hương Tình Yêu - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Hương Tình Yêu


Chương 15


Và.. Khuê vẫn đang say giấc……
Trời đang nhẹ hạt… Bỗng đâu lại chuyển gió… Gió ào ào thổi tấp qua khe cửa sổ… Khiến Hà thấy rùng mình… Cô nép sát vào lưng Khuê để rồi nhận được từng hơi ấm từ người ấy truyền sang… ấm và.. êm dịu quá… Cô mỉm cười với cảm giác thật sự dễ chịu… gò má cô dường như tựa hẳn vào vai Khuê…

Mưa lại đổ ào xuống, hàng triệu triệu giọt nhảy tung trên nóc nhà, rồi đua nhau chạy dài xuống các rãnh nước và máng xối… Gây nên những âm thanh lộp bộp… Hà chợt nhận ra cái nảy người giật mình của Khuê khi tai nghe phải âm thanh bất ngờ… Rồi sau đó… Khuê xoay người lại, đạp tung mềm, trong khi gương mặt còn đang cơn say ngủ.. chân trái cô vô tình gác lên người Hà…

– “Đồ đáng ghét, tưởng mình là cái gối hả”

Nằm im một lúc.. Hà trường người lên.. tay phải chống nhẹ xuống chiếc gối mềm mại rồi ngắm Khuê dưới ánh đèn ngủ mờ mờ… Ngắm đôi mắt bình thường, sáng long lanh, bây giờ đã đã khép mi trong cơn mộng mị.. Ngắm gương mặt hồng hồng tươi tỉnh mọi ngày, giờ đã đen hơn vì chịu nắng mưa… Thật là đáng yêu làm sao!!

Và rồi, một cảm giác táo bạo thoáng qua đầu, khiến tim Hà đập nhanh hơn mức bình thường…Cô đặt bàn tay run run của mình choàng qua người Khuê rồi nhắm mắt … và hôn thật nhẹ vào má người mình yêu…

Khuê trở mình… Khiến cho Hà hoảng hồn, vội thả người xuống giường, nằm im thin thít, không dám cử động mạnh… Cô xoay lưng, dựa vào người Khuê, rồi từ từ chìm hẳn vào giấc mơ thật êm và thật đẹp…

**************

Reng… Reng…

Tỉnh giấc vì tiếng chuông đồng hồ réo um sùm.. Khuê nhíu mày khi vừa mở mắt đã chạm phải tia nắng chói chang, xuyên từ một góc cửa số chiếu thành một chấm sáng lẻ loi giữa căn phòng vẫn lời mờ bởi chiếc đèn ngủ…

Tự nhiên chợt nhớ ra… Cô nhìn sang bên cạnh, thì Hà đã đi đâu mất rồi.. “Đi đâu thế nhỉ…. Mà nếu bé nhóc có ở đây, chắc mình sẽ mắc cỡ, mặt đỏ như gấc cho xem..”
Cô đạp tung chăn gối theo phản xa, rồi vội bước ra khỏi phòng… Tìm nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân… Múc gáo nước rửa mặt thật tỉnh táo… Đột nhiên, giấc chiêm bao mà Khuê gặp hôm qua, trôi về rõ mồn một…

– “Sao tự nhiên mình lại nằm mơ thấy… mình… Hôn con bé nhóc ấy nhỉ?? Hôn vào mặt, rồi lại vào môi… Càng hôn thì mình càng cảm nhận thêm sự dịu ngọt, ấm áp trong từng cái va chạm ấy… Trời ơi… trong giấc mơ, bé nhóc hong chịu.. Nhưng mình cứ cố… Và kết quả là chịu một… bạt tai từ bé…. Thật là xấu hổ chết đi được… Khuê ơi là Khuê!! Hết chuyện mơ mộng rồi hay sao… Mình chán mình ghê!!”

Khuê đi ra phòng khách là Ngoại nói ngay:
– Hà nó về nhà từ sáng sớm rồi con
– ………………………..
– Nó nói Ngoại đừng có kêu bây thức dậy.. Để bây ngủ thêm cho khỏe người.. Con nhỏ ở đâu mà đẹp nết đẹp người… Nếu bây là con trai… Ngoại muốn có đứa cháu dâu i vậy đó – Ngoại chép miệng
– ………………………..
– Ủa… Khuê, con sao vậy? Nãy giờ ngoại nói mà hồn mày để đâu vậy con?
Lúc này, Khuê mới trở về thực tại:
– Dạ… ?? Đâu có đâu Ngoại, nãy giờ con nghe Ngoại nói mà
– Ờ!! Đợi xíu, Út bây đi chợ về có mua đồ ăn sáng cho bây đó…
– Dạ….
Đáp lại lời ngoại mà tâm trí Khuê lại đầy ngổn ngang… Không hiểu sao, giấc mơ đó cứ nửa làm cô thấy canh cánh và khó chịu trong lòng… Nhưng nửa lại làm tim cô bồi hồi, pha lẫn một niềm vui khó tả, chỉ muốn nhớ lại hoài… “Ôi!! Mình làm sao vậy? Không lẽ mình.. Đã yêu con bé nhóc ấy? Không thể nào chứ? Yêu qua cơn mơ ư??”

– …. Hù uuuu.. Hi hi
– Í trời… Mày làm tao hết hồn
Khuê đang ngồi tư lự với những vấn đề thầm kín của chiêm bao tối qua thì Bình đến. Nó cười khoái chí khi đã làm cho Khuê hết hồn được… Nhưng cũng cảm thấy lạ lạ.. Vì sự phản ứng chậm của bạn…
– Xí… Vệ sĩ gì mà íu xìu..
– Ơ hay, vệ sĩ là phải làm những việc trọng đại, liên quan đến tính mệnh của nhân dân.. Chứ đâu phải cái trò hù này…
Nghe Khuê tự nhiên làm một tràng lên lớp … “lá”… Bình đưa hai ngón tay trỏ bịt thật kín hai lỗ tai mình lại….
– Nè nè…. Tao quê à nha….
– Ờ ờ.. Mày nói gì, tao hong có nghe được… Nói lớn lên đi…
Khuê tức khí, đưa tay cốc đầu bạn một cái… Làm nhỏ đau quá, la oai oái
– Ui da…. Chơi không chơi quánh đầu nha mày…
– Ờ… Đâu có giao trước đâu
– Mày đó…. Từ nhỏ đã ăn hiếp tao….

Ngó bộ dạng tức giận của Bình, Khuê không khỏi phì cười

– Con nít dễ sợ luôn ta.. Ngày mai em lên xe bông.. Hôm nay em cứ tắm mưa… lông ngông với bạn.. hahaha
– Ờ… thì lâu lâu quay về tuổi thơ, ai cấm? Xí… Khỏi lấy chồng chi cho mệt thân…
– Ai nói mày mệt thân? Chứ tao nghe người lớn nói… Có nhiều cái vui lắm…
– Con quỷ… Sáng sớm nói bậy hả – Bình đập vào lưng Khuê bốp bốp
– Tao có nói gì đâu… Mà sao mày biết đó là lời nói bậy?
– Ờ thì… Tại tao nghe xong, cũng nghĩ như mày đó.. Hahaha
– Hahaha
Đột nhiên, Bình nghiêm mặt:
– Quên nữa, bổn huyện chưa tra hỏi mi về việc…. Có bạn mới, quên bạn cũ…
– Hả, bạn gì chứ?
– Đừng có xạo… Mày có bạn mới, dễ thương xinh xắn… Vậy mà không giới thiệu cho tao với mấy đưa xóm biết… Làm tao cứ tưởng tao dễ thương quá cỡ nên hong ai dám làm quen.. Sợ chìm lỉm.. haha
– Thôi đủ rồi nha… Mấy ngày qua, cả thành phố cũng điện là do mày!!… – Khuê chọc quê
– Thui… Trở lại vấn đề… Nhỏ tên… gì ta… À.. Nhỏ Hà, bạn mày mới quen hả… Sao mày không kể gì tao nghe? Từ đó đến giờ, trai gái gì cũng nói cho nhau biết mờ….
– Ờ… Tại tao thấy đâu có gì…. Bé đó…
Bình nhanh miệng:
– 19 tuổi…
– Ùa… Nhà ở
– Quận 7, khu Phú Mỹ Hưng…
Khuê nhăn mặt:
– Ùa… Biết hết trơn… Vậy còn hỏi cái gì nữa?
– Ờ… Nói chung là biết nhiều hơn về con bé đó.. Nhưng có nhiều chuyện thấy lạ lạ…

Nói rồi Bình liếc mắt nhìn sắc mặt Khuê hơi kì lạ, sau đó, cô nhanh chóng quay lại tiếp nối vấn đề:

– Thứ nhất: Tao chưa rõ lý do mày và nó quen nhau, nhưng nhà nó ở tận quận 7, vậy mà khi mày đi tập huấn… Bé chịu khó chạy xe đến đây trò chuyện, chăm sóc cho Ngoại và Út.. Cứ như đó là nghĩa vụ của nó vậy…
Khuê chen vào:
– Thì mày cũng vậy mà.. Cũng lo cho ngoại với Út chứ bộ
– Ờ… Tao lo, nhưng không phải cách như thế…
– Không như thế thì là thế nào
– Nghĩa là tao không có chịu khó ngồi xem cải lương với Ngoại, không cực khổ chạy qua hỏi Út cách nấu ăn… Có cần vậy đâu..
– Ờ… Mày lười biếng đó giờ… Tao ko có lạ lắm….
– Hứ… Không được đánh trống lãng sang vấn đề khác… Nghe tao nói tiếp hong?
– Ờ….
– Cái thứ 2: Bé Hà này… rất chịu khó tìm hiểu về mày…
– Trời, cái đó, sao mà mày biết
– Tại hôm trước, đi ăn kem với nó.. mười câu thì hết tám, chín câu nó nói về mày…

Tự nhiên, nghe Bình nói vậy, Khuê chợt thấy lạnh xương sống… Cảm giác như là mình sắp bị phơi bày cái điều đã che dấu bấy lâu nay… Nhưng cô vẫn cố gắng thở nhẹ, giữ gương mặt không đổi sắc….

– Còn điều cuối cùng… Tao thấy Nó là con gái giàu có, tiểu thư, và có phần.. sành điệu… Sao trong một thời gian ngắn.. hai đứa lại thân thiết đến thế…

Khuê thở dài:
– Mày thắc mắc cũng đúng… Tại mày chưa nghe tao kể… Chuyện là thế này….
Bình ngồi đó, nghe Khuê kể lại vụ trong quán, hai đứa cùng chạy trốn bọn lưu manh… Rồi Khuê làm hướng dẫn viên cho Hà… Từ đó… hai đứa thành… “Đôi bạn thân rất thân”…
– Giờ hết thắc mắc chưa?
– Ùa… Thì ra là vậy… Làm tao cứ tưởng….
– Mày tưởng gì?
– À.. Không gì…
– Nhiều chuyện quá đi nha… Sáng sớm đói bụng mà gặp mày.. – Khuê giở giọng bực mình…
Bình xuống nước:
– Thì tao qua đây, cái chính là rủ mày đi ăn sáng… Có một chỗ bán bún mắm tao mới phát hiện… Ngon lắm!!
– Ờ… Mà thôi đi, Út tao mua đồ ăn sáng ùi…
– Thui, đi ăn với tao… Tao kể mày nghe chuyện nì…. Út mua thì lát về mày ăn tiếp… Tao biết sức ăn của mày mà.. Hehe
– Cười ghê quá đi… Mà tao không đi đâu… Phải coi hàng, rồi dọn đồ ra phụ nhà…
Bình ỉu xìu, nhưng rồi nó cũng thông cảm cho bạn:
– Hihi… Ùa.. Vây thôi tao không ép mày làm cháu ngoan.. Tao đi nhen

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN