Hương Tình Yêu - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Hương Tình Yêu


Chương 16



Chào bạn xong, Khuê lui khui dọn hàng ra xếp vào quầy… Những thùng hàng không nhẹ nhàng chút nào, vậy mà Út cô và bà ngoại, ngày nào cũng dọn ra dọn vào…
– Cái Khuê đấy à… Út con đâu?
– A, cô Như… Út đi chợ rồi cô…. – Khuê vui vẻ đáp lời
– Thế còn ngoại?
– Ngoại ở sau nhà đó cô… Cô mua hàng hay tìm Ngoại vậy
– Ồ, không… Hôm nay chúa nhật, cô mới đưa bé Tuyền ra xe… Nó đi Đà Lạt với cậu…
– Chà… Hè rồi… Được đi chơi, thích thiệt… Mà sao cô không đi?
– Ừ… Cô .. Còn nhiều việc dở dang trong nhà… Hi hi… Thế Khuê mới về hôm qua ư?
– Dạ… Con được nghỉ ngơi một tuần. Sau đó là ký hợp đồng với công ty…
– Này, về cái hợp đồng, Khuê nhớ xem xét kỹ đấy nhé… Mấy ông công ty thời này, toàn bắt chẹt lao động, lách luật không đấy… Khi nào nhận hợp đồng, con mang sang để cô xem thử… Bạn bè bên luật của cô không ít..
– Dạ… Cám ơn cô trước… Hi hi…
Hai người trò chuyện một lát thì Út về… Rồi cô Như nói nhỏ gì với Út… Lát sau, thấy Út và Cô vào nói với Ngoại… Ngoại gật gật đầu..

Đến khi dùng cơm trưa, ngoại bảo:
– Tối nay, con Khuê ở nhà với ngoại… Đặng Út con sang ngủ nhà cô Như..
– Ủa… Sao kỳ vậy ngoại?
Út tiếp lời:
– Tội nghiệp cô Như… Ở nhà một mình, mà nhà rộng rãi quá, nhiều phòng nhiều cửa nên cổ sợ lắm… Lớp thì sợ ăn trộm… Lớp sợ cả.. ma nữa…
– Trời đất… Sao lúc đầu không mua nhà nhỏ nhỏ ở… Hay kiu cổ đổi nhà của mình đi ngoại… hihi…
– Con nhỏ nì.. giỡn hoài… – Út nghiêm mặt. Chỉ có ngoại là cười theo
– Thiệt mà… Công nhận với con, nhà mình ấm cúng thiệt.. Ha ngoại ha… hi hi

Tối hôm đó, Hải Như sang nhà dùng cơm tối với gia đình Khuê. Xong rồi, cô chở Út Nhàn đi mua sắm đồ.. Nhưng mua cho cô thì ít… cho Út thì nhiều… Với tài thuyết phục người khác, chỉ vài câu nói của cô… Út đã bị thuyết phục mặc vào chiếc áo đắt tiền mà không có cảm giác e ngại….

– Út nè… Chị đi tắm nhé… Em ngồi đó xem truyền hình hay làm gì cũng được.. – Như nháy mắt rồi hớn hở vào phòng tắm…

Từ đó đến giờ, Út không bao giờ dùng đồ trong nhà người khác.. Kể cả bật chiếc ti vi phẳng một trăm in.. cũng làm cô lóng ngóng và ngại ngùng… Nghĩ thế, nên cô ngồi im re… Suy nghĩ mông lung…
– Út ơi… Chị để quên chiếc khăn đỏ cạnh tủ áo rồi… Lấy hộ chị với – Tiếng Hải Như gọi
– Ở đâu vậy chị?
– Cạnh tủ áo sau chân cầu thang ấy…
– Màu đỏ phải không?
– Ừ…..

Út gõ cốc cốc để Như hé nhẹ, lòn bàn tay ra lấy khăn… Cô không ngờ… Mình vừa gõ cửa… Như đã… Mở toang ra….

Thân thể của người phụ nữ một con chợt hiện ra trước mắt Út… Cô thấy rất rõ… Từng sợi tóc ướt và rối tung phủ xuống bờ vai Như… Và.. những giọt nước tuôn ra từ lọn tóc ấy rủ nhau chảy dài, chảy dài xuống bên dưới.. chạy lên đôi gò bồng đảo… Ngưng động cho đầy tràn tại đỉnh điểm cao nhất.. thành giọt tròn.. Rồi tiếp tục… rơi rụng đi….

Đôi mắt Út lướt theo từng giọt nước ấy… Và chúng đưa cô nhìn thấy tất cả những gì đẹp nhất mà tạo hóa ban tặng cho người phụ nữ… Thân hình Như… thật là tuyệt… thon tròn và đầy quyết rũ….

Rồi đôi mắt họ nhìn nhau, ngưng động… Dường như mọi bố rối, ngại ngùng, e thẹn đáng lẽ có ở Như, lại truyền hết sang Út Nhàn… Như đoán được tất cả, nên cô nhẹ nhàng mỉm cười hóa giải tất cả:
– Em mắc cỡ ư?
– ………………. Em…..
– Hi hi… Cùng là phụ nữ với nhau.. Nên… Không sao cả… Út đừng… mắc cỡ nữa nhé..
Út Nhàn không trả lời, mắt cô nhìn nơi khác:
– Em.. Khăn của chị nè….

Như chìa tay ra cầm khăn.. Nhưng tay cô cố tình lướt nhẹ lên tay Nhàn.. Sự va chạm này.. Khiến người Út bất ngờ đến giật bắn người… Nhưng không hiểu sao… Cô không thể phản ứng được gì, ngoài việc chôn chân tại chỗ…

Lúc này, Như mới bật cười:
– Đứng thế này mãi… Chị sẽ chết cóng mất… Út muốn tắm chung ư?
– Ơ… Đâu có.. Em.. xin lỗi…
Út vội vã bước ra ngoài… Và ngồi thừ xuống ghế… Những hình ảnh lúc nãy… Cứ quay tới quay lui trước mắt… Không buông tha cho cô giây phút nào…

Đoán được cảm giác ấy… Khi tắm xong, Như thong thả, nói sang chuyện khác… Gợi chuyện cho người ta thấy nhẹ nhàng trong lòng hơn… Và khi mà cô nhận thấy Út trở lại tâm trạng thoải mái… ngồi xem phim, Cô đề nghị:

– Em có uống rượu được không?
– Không chị ơi…
– Ùhm… Hôm nay con bé đi chơi.. Chị muốn uống tí xíu cho đỡ buồn… Chứ bình thường thì rượu đầy trong tủ… Cũng không dám lôi ra ngắm nữa…

Nhìn Như buồn bã hẳn.. Út không nỡ từ chối:
– Vậy … Chị uống đi… Em sẽ nhấp môi thôi…
– Ừ, vậy nhé

Út không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly… Mà sao lúc đầu chỉ nhấp môi… nhưng càng về sau.. Lời qua tiếng lại.. Kể cho nhau chuyện vui chuyện buồn một lát… Út đã cầm ly uống cạn được….
Cô cảm giác mình say lắm rồi… Và quái ác thay… thân thể của Như khi cô vô tình trông thấy… Lại hiện ra trong đầu.. Càng cố xua tan nó… Nó càng hiện rõ hơn… Rồi lại mờ dần, nhạt dần…và cũng xa xôi quá…

Như tắt ti vi…dìu Út lên giường… Bước chân không vững nên cả hai đều ngã nhào lên nệm… Và cả người Như nằm gọn lên Út Nhàn… Hình như khi cùng uống rượu với nhau, người ta mới chịu được mùi vị nồng nặc ấy… Trong cơn là ngà.. Cô nhớ lại lúc còn ở với chồng… Mỗi lần anh uống say về nhà… Ngửi thấy mùi rượu bia từ người anh, là cô chỉ muốn buồn nôn…
Mà sao giờ cảm thấy nó nồng nàn và hấp dẫn đến thế!!

Út chưa kịp định thần thì Như đã đưa tay ôm chặc lấy người cô.. Mái tóc Như mềm mại, thơm mát rũ xuống.. Rồi, đôi môi khẽ cọ nhè nhẹ lên mơn trớn lên mắt, mũi… và tìm đến môi cô…

Người Út dường như có một làn suối mát lạnh chạy dọc sống lưng cô.. Một cảm giác rạo rực, cồn cào…. Làm nổi dậy từng sợ lông măng…. Út hoảng sợ, nhưng không thể chống cự được… Ngược lại, những cú va chạm nhẹ từ người Như sao cứ khiến cô càng thêm…Nôn nóng, chờ đợi…. Và bất giác, cô đưa tay mình lên… xoa nhẹ tấm lưng Như…

Nghe được hơi thở gấp gáp và nhiệt độ càng lúc càng nóng bừng từ cơ thể Út… Như hiểu hết!!! Cô ngừng lại để nhìn thật sâu vào đôi mắt đang chất chứa đầy hương yêu ấy rồi đưa môi mình, hôn chầm chậm, nhè nhẹ vào sâu tận bên trong môi Út… cho đến khi hai vật mềm mại tìm thấy nhau, chúng cọ vào nhau, âu yếm như sợ sắp rời xa mãi…

Đôi mắt Út nhắm nghiền lại, tay cô luống cuốn… ôm chặt lấy cổ Như… mà không thể phân biệt được mình đang say rượu hay say tình… Cô mặc thân thể mịn màn trắng hồng của mình đang dần dần phơi bày trước mắt Như, cô mặc kệ đôi tay ấm áp của Như đang từ từ khám phá từng ngõ ngách… Người cô giờ đây chỉ biết rung rẩy trước từng nụ hôn tham lam mà Như mang đến… Như mãnh liệt mà vẫn nhẹ nhàng đưa cô vào khoái cảm… tột cùng!!

Nằm êm ái trong vòng tay Như… Út lại có thêm một cảm giác mới lạ… Muốn khám phá cơ thể kiều diễm đang phơi bày trước mặt mình… Út nhoài người dậy, nằm lên người Như.. Và cô để bản năng mình tìm kiếm… Cho thỏa những ngày khát khao…. Mong ước….

Rồi sau những lần ưởn người lên cùng tiếng rên khe khẽ, Như rùng mình với cảm giác cơ thể mềm nhũn thỏa thuê…Cô mỉm cười, ôm lấy Út hôn lấy hôn để lên gương mặt người iu và thỏ thẻ:
– Như đang chết vì hạnh phúc…. Út có biết không? Ôi… Út ơi!!
Vừa lúc ấy, cô thấy gương mặt Út, có một giọt lệ, lăn dài từ khóe mắt….

*********

Khuê lo lắng, buông điện thoại!!
Cô gọi cả năm, sáu cuộc… Từ tối qua đến sáng nay, vậy mà Hà không bắt máy…. Không biết có chuyện gì nữa?

Hà rất cưng điện thoại bé xíu của mình, số sim cũng vậy.. Đó là món quà sinh nhật của mẹ cô tặng…. Nên Hà không bao giờ quên mang theo trên mình…

Khuê lại lẩm bẩm
– Kệ, gọi tiếp nữa.. Khi nào bắt máy thì thôi… Coi như hôm nay mình đi nhá máy người ta… Dù mình ghét nhất vụ này!!
– Tít tít tít…
Tiếng kêu này nghĩa là máy bên kia từ chối nhận cuộc gọi… Cũng có nghĩa là điện thoại có người cầm trên tay…
Đang lừng khừng.. thì Khuê lại nhận được tin nhắn:
– Hà không sao
Vỏn vẹn bấy nhiêu thôi… Ngộ nhỉ, chẳng hiểu gì cả!!
– Không sao gì? Hà để quên găng tay và kính mát ở nhà Khuê kìa!

Sau hàng giờ đồng hồ mà vẫn không có tín hiệu gì hơn… Khuê thẩn thờ, nhìn ra con đường nhỏ lâu lâu có vài chiếc xe qua lại… Sao cô thấy nhớ Hà ghê gớm…

“bé nhóc đã hiện diện trong cuộc sống của mình… Và hình như đã trở thành một điều gì đó quá đỗi thân quen… Như một hơi thở, như một mùi hương theo ta mỗi ngày…”
– Nhiều khi muốn nói với bé thật nhiều, như không biết bắt đầu từ đâu… Và… Điều quan trọng là không biết sẽ phải nói gì khi.. gặp lại nhau!!

Khuê nào biết… Hiện giờ đây, ở một khu phố xa xa bên kia… Trên căn hộ sang trọng, có một cô bé đang nằm trên giường bệnh… và luôn phải có vị bác sĩ kề bên…..
Cô gái ấy, trong cơn mộng mị đầy mệt mỏi, đã thổn thức gọi tên: “Khuê…”

– Khuê là ai vậy? – Người đàn bà với nét mặt căn thẳng vì lo lắng… Đưa tay vuốt lại mái tóc cho con gái cưng của mình đồng thời cất tiếng hỏi

Ở góc phòng kia, Thu Đông đang buồn bã đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy.. Cô liền trả lời:
– Dạ, thưa… Đó là một người bạn của bé Hà.. Họ mới quen nhau thôi!!

Người đàn bà khẽ lia mắt sang hướng khác như chừng suy nghĩ… Con gái cưng của bà, từ nhỏ đến lớn, làm gì có thể quen thân thiết với một người nhanh đến vậy!! Và rõ ràng, con của bà còn gọi tên người ta….
Thu Đông đứng đó, quan sát nét mặt của vị sếp đáng kính của mình mà không khỏi bồn chồn… Tính của bà Thu Trang từ đó giờ, cô là người hiểu nhất… Một người phụ nữ sắc xảo và lắm chiêu trong chốn thương trường.. Bà nổi tiếng trong giới ngoài sự tài giỏi ngoại giao, mà còn bởi bà thuộc hàng có nhan sắc dù tuổi đã xế chiều… Nhưng trời cho nét đẹp chưa nỡ lụy tàn…

Bà đã trải qua ba đời chồng… Nhưng ngặt nỗi vẫn hiếm muộn đường con cái.. Nhiều người ác mồm còn cho rằng, hiếm muộn là do hậu quả của những ngày tháng ăn chơi xa đọa thời trẻ…

Ai nói gì thì nói, riêng Thu Đông thì bà Trang là người mẹ thứ hai mà cô tôn thờ, là vị ân nhân của cuộc đời cô… Khi Thu Đông vào lớp một, ba mẹ cô bị tai nạn qua đời… Bà Trang mang cô về nuôi dưỡng vì theo thầy nói, nuôi con nuôi sẽ mở đường sinh đẻ cho bổn mạng… Thế là cô được sống trong sung sướng, được ăn học đến nơi đến chốn… Vì mẹ nuôi cô là người ngoài cương nội nhu… Bà không bắt ép cô điều gì cả… Kể cả việc cô không quen gọi bà là mẹ và đều Đông cảm kích nhất là dù đã sinh ra Thu Hà… Bà cũng không bỏ rơi cô…

Lòng trung thành với Bà Trang, là lý tưởng, là mục đích sống của Đông.. Vì thế, khi học hành xong, là cô quay về công ty làm cánh tay đắc lực cho bà… Đồng thời chăm sóc cho Thu Hà

Hơn ai hết… Đông hiểu được Hà là báo vật của mẹ nuôi thế nào… Mọi nhất cử nhất động của con gái… Bà luôn quan tâm… Nhưng dạo gần đây, sau chuyến sang Trung Quốc nghỉ dưỡng và chữa bệnh thấp khớp… Mọi điều bà điều giao cho Đông quản lý… Từ việc công ty cho đến quán Bar vừa mở ra…. Cũng vì phải làm quá nhiều công việc, nên Đông đã xao lãng việc trông chừng em gái…
Nên khi nghe bà hỏi đến, cô sợ không biết trả lời thế nào cho suông sẻ…

Nhưng đều cô lo lắng chưa xảy ra… vì có cuộc hẹn nên Bà vội vã chuẩn bị đi ra ngoài.. Chỉ kịp nói với lại:
– Đông, con chăm sóc em… Và từ đây đến trưa mai.. Cho cô biết đầy đủ tư liệu về cái người tên Khuê đó
– Dạ, con biết rồi!!
Đông đáp gọn lỏm.. Khi bóng mẹ nuôi xa khuất, cô quay sang nhìn dáng vẻ tiều tụy như cánh hoa ủ rũ sau đêm cuồng phong.. của em gái mà không khỏi chạnh lòng……

Thu Hà từ từ hồi tỉnh, cô cảm nhận lại từng không khí dịu mát và thơm ngát trong căn phòng thân yêu của mình… Tiềm thức từ từ hồi sinh.. Đôi mắt động đậy rồi mở ra….

– Em đã tỉnh rồi à… – Hà nghe tiếng của Đông reo lên mừng rỡ… Rồi bóng dáng mẹ kính yêu vội vã đi vào..
– Mẹ ơi – Hà thốt lên thì thầm, giọng yếu ớt
Bà Trang nghẹn ngào nắm lấy tay cô con gái cưng… Thừa biết là Hà sẽ tỉnh lại, nhưng lòng bà cứ thấp thỏm không yên giây phút nào…
– Con à… Mẹ mừng quá!!! Con ngoan… Nghỉ ngơi đi nhé!!
– Dạ…
– …………………..
– Điện thoại của con đâu mẹ…

Đông nghe vậy liền đến tủ sắt màu xanh riêu ở góc phòng gần cửa ra vào, mở ngăn kéo để ra chiếc điện thoại:
– Bạn em gọi và nhắn tin lúc em đang trở bệnh, nên chị nhắn lại là em không sao cả.. – Cô khẽ nói, trước khi đưa tận tay Hà…
– Cám ơn chị… Em chỉ sợ.. Người ta lo…
Đông gật đầu miễn cưỡng đồng tình… Bà Trang nghe thế bèn nói:
– Bạn nào vậy con gái…
– Dạ… Bạn… Con mới quen…
– Uhm… Mới quen mà đã sợ người ta lo rồi à… – Bà mỉm cười đôn hậu với con
– …………………………..
– Hôm nào có dịp, con rủ bạn ghé nhà mình chơi nhé!!
Mắt Hà sáng rỡ:
– Thật hả mẹ…
– Uhm….
– Sắp đến sinh nhật con rồi….
– Ừ nhỉ… Cuối tháng này rồi….
Hà nhõng nhẽo:
– Con không nhắc thì chắc mẹ quên mất rồi!!
– Hi hi… Con gái lớn rồi… Sắp lấy chồng rồi mà còn nhõng nhẽo… Chị Đông cười con kìa… có thấy không…
– Đông thương con lắm… Không cười đâu Đông ha!!! …. Mà ai nói với mẹ… Con sẽ lấy chồng…
– Ùa… Không lấy… Không lấy thì thôi… Con ngoan… Mẹ thương con nhiều mà… Giờ con nằm xuống nghỉ ngơi nha…
– Mẹ… Sinh nhật, mẹ đừng mời quang khách đông đảo như mọi năm nha… Con không thích….
– Ừ.. Mọi việc tùy ở con…

Tuy chiều chuộng và thương con hết mực, nhưng lòng bà luôn có sự lo lắng… Con gái cưng của bà… Lúc nào cũng trong vòng tay bảo bọc của mẹ… Sự đời biết được mấy khi…
Vì thế, khi nhận được thông tin do Đông điều tra được…. Bà đã thì thầm với bản thân mình..
– Nếu họ lừa lọc con bé… Thì phải trả một giá rất đắt…

*************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN