Hương Tình Yêu
Chương 17
Đúng là công việc… Nghề vệ sĩ, không chỉ đơn giản như người ta bàn ra tán vào… Giám đốc mang đến mười nhân viên, chia thành hai nhóm, phụ trách an ninh trong và ngoài Bar… Mỗi tối làm việc từ bảy giờ tối đến ba giờ sáng …. nhiệm vụ là theo dõi hành vi thái độ của từng vị khách vào… Nếu thấy họ có hành động quậy phá hoặc chụp hình, quay phim thì đến ngăn chặn… Thậm chí, khách chỉ cần giơ điện thoại, vệ sĩ phải đến xóa ngay…. Chứ đừng nói chi đến máy ảnh…
Vậy chứ Khuê không được giao cái nhiệm vụ “bất khả thi” đó… Vì đang tập sự, nên tổ trưởng giao cho cô việc dắt khách vào sâu bên trong trung tâm, khi họ mua xong ticket
Chỉ vậy thôi, mà mệt bở hơi tai… Chưa kể việc gặp những vị khách ỷ đồng tiền mà khó tính… Rồi tụi tuổi teen… Bước vào Toilet thay đồ học sinh để mặc vào những loại áo dây ngắn cũn cởn… Nhảy như lên cơn điên, khi tống vào mồm các loại rượu bia… Và cả thuốc lắc… Mà một đồng nghiệp cô bảo… “tụi này uống “Con voi” rồi…
Không quen với nhịp giờ khuya đến thế… Lại không thể chịu đựng tiếng nhạc ồn ào như đập mạnh vào tim… Mùi người, rồi nước hoa, bia rượu thuốc lá.. trộn lẫn thành mớ hỗn độn… Ngày đầu đi làm… Khuê ngỡ mình mình sẽ chết mất vì cái địa ngục này mất thôi…
Vậy mà đã một tuần trôi qua… Khuê không thể chết được… Cô về đến nhà là năm giờ sáng… Ngủ đến mười hai giờ… ăn cơm… phụ việc nhà rồi lại tiếp tục chuẩn bị đi làm… Dù sao, cảm giác đi làm kiếm tiền, vẫn hơn là ngồi nhà… phải cầm đồng tiền cực khổ của gia đình buôn bán từng đồng…. Không nỡ!!
Một tối thứ hai, Khuê thấy Thu Đông bước vào, kế bên cô ấy là hai vệ sĩ riêng… Đông mặc chiếc áo khoát nâu, đeo kính đen nữa và ngồi quan sát mọi thứ từ một góc phòng kề quầy bar… Trông Thu Đông không khác gì một boy, vì cô cao khoảng hơn một mét bảy, gương mặt lạnh lùng… Miệng thì luôn hút thuốc…
– Trông khác hơn so với lần mình gặp…. – Khuê tự nhủ
Dù đã gặp và biết nhau theo lời giới thiệu của Hà… Nhưng Khuê không biết Đông nhớ đến cô không, nhất là trong bộ trang phục vệ sĩ hiện giờ… Nghĩ vậy nên cô lẳng lặng làm công việc của mình… Vờ như không thấy gì cả…
Nhạc nổi lên, đám thanh niên choai choai càng khích động… Khuê quan sát và thấy một cô bé đã say đến độ… rồi nhảy những động tác gợi cảm giữa sàn nhạc ầm ĩ… Tiếng vỗ tay huýt sáo vang lên…
mười một giờ hơn… Những cặp đôi đã ôm nhau rời quán… Chỉ có cô gái ấy… say mềm.. Và, những tên còn lại bắt đầu… có những hành động “dê xồm”…
Khuê trông thấy tất cả… và không thể bàng quan được… Cô nhanh chân tiến đến, xô ngã hai tên kia ra… Kéo sệt cô gái đến một chiếc bàn trống gần cửa ra vào… hai tên la ó chửi đổng… Chúng điên tiết nhào đến… thì anh Tuấn cùng các đồng nghiệp của Khuê đã kịp ra tay ngăn lại…
Đông xuất hiện, bảo vệ sĩ túm hai tên đó… và cả cô gái… ra khỏi cổng…
Khuê toan chạy theo thì Đông ra lệnh:
– Nè, đừng nói tôi quen biết mà không báo trước nha… Việc của cô là làm vệ sĩ tại nơi đây… Chứ không phải là làm cảnh sát hoặc.. anh hùng cứu người… Cô mà ngang bướng, tôi sẽ đuổi thẳng à….
Ngỡ ngàng trước thái độ lạnh lùng của Đông, rồi Khuê cũng đáp lại:
– Đúng là tôi có làm quá nhiệm vụ của mình…
– Biết vậy thì tốt
– Nhưng bảo vệ an ninh trong Bar cũng đồng nghĩa với việc giúp đỡ khách… Tôi đang giúp cô gái…
Khuê bước chân ra cổng… Thái độ đó với Đông thì thật là sất xược… Cô quát lên:
– Đứng lại, nói cô biết nha… Bước ra sẽ mất việc ngay…
Ngập ngừng một lát, Khuê vẫn chạy đi…
Tại nhà Thu Hà:
– Không, con không tin Khuê là người như vậy… – Cô gái nói với một niềm tin vững chắc…
– Chứng cứ rõ ràng, em còn chưa chịu tin là sao? Đây này…. Vô kỷ luật, tự tung tự tác ẩu đả.. À… Lại còn cái màn anh hùng cứu mỹ nhân hôm trước… Y hệt như với em vậy thôi… Nói chung, con người này gia đình không đầy đủ.. học hành không đến nơi… nên…
– Thôi đi… Chị đừng nói nữa… Đừng nói người thứ ba như thế.. Em không thích nghe – Hà một mực phản bác… Dù cô không có cách nào biện minh cho Khuê một cách thuyết phục….
Không biết từ đâu, Đông đã có những hình ảnh Khuê xô xác với khách… Đỡ cô gái dậy một cách nhẹ nhàng.. rồi chạy ra khỏi khách sạn… Chỉ mới một tuần làm việc… Mà Khuê thật khiến Hà thất vọng… Vì cô luôn nói tốt Khuê với mẹ mình….
Bà Trang vẫn điềm tĩnh, gương mặt thanh thản nhẹ giọng với con gái..
– Con à… Lòng người khó đoán lắm!!
– Mẹ… Con không tin….
– Mẹ cũng muốn không tin.. Nhưng..
– ……………………..
– Mẹ hơi thất vọng… Vì nhìn thấy con mấy ngày qua… Luôn nghĩ đến một người, mà mẹ không hề tin con có thể quen được… Đáng buồn là, con bé đó.. Không hề quan tâm đến con…
– Có mà mẹ!!!
– Hì… Con gái khờ của mẹ… Khi con bệnh… Ai luôn bên cạnh con ngoài Mẹ và chị? Từ trước đến giờ, con gái của mẹ… Luôn nghe lời mẹ và chị… Giờ thì khi mẹ đi vắng… Con đi qua đêm rồi còn cãi lời chị… Con có nghĩ đến mẹ không?
Hà không biết trả lời sao với mẹ mình… Những hành động của cô.. Hầu như mẹ điều biết, điều hay… Hiểu con mình, vậy mà mẹ hỏi thêm làm chi không biết!!
Từ trước giờ, cô sống quen với sự yêu thương đùm bọc, cô thương iu mẹ mình và ngưỡng mộ tài năng của chị Đông… Dưới mắt cô, mọi gã đàn ông còn thua xa chị ấy.. Nên con trai có xếp hàng với hoa và quà các ngày lễ… Hà mặc kệ tất cả….
Nhiều khi, Hà tự hỏi tại sao mình lại có cảm giác yêu Khuê đến thế.. Có thể gọi là “love at first sight” hay không?… Trong khi Khuê nào có đáp lại, vẫn bất cần và lạnh lùng từ chối… Khuê chỉ xem cô là bạn, có hơn chăng cô bạn thân thiết…. Vậy thôi!!
Ba tháng, có đủ cho hạt giống tình yêu đâm chồi nảy lộc không ta? Cô không biết ở Khuê thì như thế nào… Riêng cô… Mỗi ngày, lại thấy yêu Khuê nhiều hơn!! Đừng ai hỏi tại sao? Nếu cô có câu trả lời, thì cũng có thể stop iu được rồi…
Khuê mệt mỏi trở về nhà, sau khi được lệnh sếp.. Tối mốt, phải có mặt ở Bar lúc chín giờ đặng xin lỗi, năn nỉ giám đốc Đông bỏ qua mọi việc…
Nếu mà một thân một mình, Khuê chẳng đời nào chấp nhận… Nhưng công việc đòi hỏi tinh thần đoàn kết của một đội ngũ… một tập thể. Nếu cô cứ bướng, thì ảnh hưởng đến nhiều người khác…
Nắng trưa đổ xuống, càng làm nhiệt độ trong phòng nhỏ bé lên cao… Sự nóng nực làm Khuê tỉnh giấc, mồ hôi chảy dài…
Cô mở điện thoại, và nhận tin nhắn Hà gửi từ tối qua…
– Khuê gây náo loạn vì một cô gái và cãi lời chị Đông thật sao?
– Uhm…
Mười lăm phút sau:
– Cái đồ cà chớn, chỉ thích đi gây sự…
– Uhm
Khuê nhắn đại từ “Uhm” để không cãi vã với Hà.. Cô cũng không muốn giải thích làm gì… Bởi dù có giải thích cho Hà hiểu, thì cô cũng phải tự giải quyết việc của mình mà thôi….
Mỉm cười trước câu nhắn trách hờn trẻ con của Hà… Rồi cô đảo mắt nhìn xung quanh nhà mình…. Ngoại và một cụ bà hay đi bán vé số ngang nhà đang xem tuồng cải lương có Thanh Sang đóng….
Còn Út.. Khuê bắt gặp ánh mắt buồn của Út… Không phải chỉ ngày hôm nay mà nhiều ngày rồi.. Không biết ai đã cướp đi của Út cô nụ cười duyên và nét tươi sáng vốn có… Thậm chí, Út nấu ăn… Không còn ngon nữa, lại quên trước quên sau…. Và hay thẩn thờ….
– Út… Út ơi
– Hả… Gì con?
– À… Chiều nay Út có đi chợ mua thêm hàng không, nói con chở đi…
– Uhm… Con không đi làm sao?
– Dạ… Hôm nay con nghỉ
– Uhm… Vậy chiều chở dùm Út mua thêm đồ bán…
Khuê lại gần Út:
– Có chuyện gì vậy Út.. Con thấy Út .. buồn lắm….
– Đâu có gì đâu con….
– Thiệt không? Ai ăn hiếp Út con vậy…? – Khuê chớp mắt, hỏi dồn
– Hỏng ai hết… Tại Út nghe tuồng cải lương đang hát…
– Dạ… Có gì, Út nói con nghe nha…..
– Ừ… biết rồi mà.
Chợ Đầu Mối lúc nào cũng đông đúc người mua… Người ta lấy hàng ở đây vì mua được giá sĩ, lại là đồ mới, còn tươi..
Hai Dì cháu đi dạo hết vòng chợ.. Mua đủ những món cần thiết… Mắt họ chợt dừng ở quầy bán quần áo xôn của hai người phụ nữ….
Một người có vóc dáng cứng, tóc cắt tém ngắn, mặc áo sơ mi xanh đậm quần jean đen… Người còn lại nữ tính hơn với tóc dài được kẹp gọn gàng, áo thun trắng quần lửng… Họ thân thiết nhau, thỉnh thoảng, người này ôm chầm lấy người kia…. Lại còn hôn nữa… Bất chấp những con mắt như trố ra khỏi tròng.. khi nhìn họ biểu lộ tình yêu…
Rồi dần dần việc ai nấy làm, lời xầm xì cũng như gió thoảng mây bay… Quầy bán đồ của hai người đàn bà đó cũng nhiều khách bu lại coi và mua.. Vì họ bán khá rẻ, lại vui vẻ dễ tính…
Dường như Út đỏ mặt lại khi nhìn cảnh tượng này với Khuê… Lòng cô nhói lại, khi nhớ đến Như… Cô nhớ Như lắm… Từng sợi tóc, từng hơi thở..
– Út ơi… Họ sống cũng… hay thật…
– Hả… Uhm…
– Con hi vọng, mười năm nữa, người ta chấp nhận và bình thường hóa với việc… Đồng tính…
Út giật nảy mình:
– Đồng tính ư?
– Út thử nghĩ xem… Nếu những người đồng tính được xã hội bình thường hóa… Người ta được sống thật với giới tính của mình… Xã hội ít ra cũng sẽ… Bớt.. tăng dân số hơn… hi hi…
– ……………………
– À…. Thì con đọc báo, nên nói vậy thôi…..
– Ừ… Út cũng hi vọng như thế!!
Hai người ra khỏi chợ… Đi cùng một hướng, về cùng một nhà, ăn cùng măm cơm… Nhưng suy nghĩ của họ đang độc thoại những niềm riêng….. Từ sâu kín lòng….
Quán hôm nay vắng người, nhạc Ballas êm dịu được ngân lên nhịp nhàng… Khuê cùng tổ trưởng, đến chỗ Đông đang ngồi:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!