Hương Tình Yêu - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Hương Tình Yêu


Chương 19


– Khuê có biết rằng… Em sợ không? Sợ Khuê sẽ hối hận, sẽ không cần em nữa… Sợ đến một ngày, Khuê nói rằng mình… ngộ nhận….

– Đừng sợ… Bởi vì Khuê không bao giờ bỏ đi những gì mình quý giá.. Và. Em là điều quan trọng mà Khuê nhận ra…

– Uhm, em sẽ không sợ.. Hãy để em được nắm tay Khuê mãi… Nó sẽ cho em niềm tin và sức mạnh… Để không còn sợ hãi điều gì nữa cả…

– Đưa tay em cho Khuê nào!!… Không rời nhé!!

****************

– Dạo này, sao em cứ tránh Như hoài vậy?
Út hơi bất ngờ và biến sắc với câu hỏi và cái nhìn say đắm của Hải Như… Cô chao đảo, chưa thể nghĩ ra nguyên nhân nào hợp lý…

– Suỵt… Nói nhỏ thôi… Ngoại Khuê đang nằm võng… – Út ra hiệu bằng ánh mắt van nài…

Hải Như hiểu và cô tiến sát lại gần Út, nói thật nhỏ:
– Chiều nay, ghé nhà Như và chúng ta nói chuyện.. Như sẽ chờ…
– Em… Em không đến đâu…
– Tại sao vậy?
– ……………………
Chờ hoài không nghe Út trả lời, Như bực tức lên:
– Em sợ mình sẽ… Như trước phải ko?
– Làm ơn… Nói nhỏ dùm em…
– Vâng… Như xin lỗi…
– ………………….
– Chiều nay, Như sẽ chờ ở nhà…. Hi vọng em sẽ đến…
Út Nhàn đứng nhìn theo bóng dáng xa khuất của Như mãi… Cho đến khi tiếng Khuê gọi:
– Útttt….
– Hả?
Khuê trố mắt:
– Sao mà… thừ người ra vậy?
– Ơ… Đâu có…
– Thiệt là.. Không có gì chứ? Nãy giờ con “gọi giấc mơ về” hai, ba lần mới được đó…
– Con nhỏ này… Mơ gì đâu mà mơ….
– Hi hi…
Út ngó nghiêng ngó dọc, thấy bộ Khuê cháu mình lúc này có gì đó thay đổi… Từ lúc đi làm được một tháng gần đây.. Nó cười nhiều hơn, “nấu cháo điện thoại” thường xuyên hơn… Đặc biệt là mỗi lần “nấu cháo mô bai” xong là nó tự cười.. tủm tỉm.. Hong thôi là lo lắng, gọi điện, năn nỉ, ngọt ngào gì đó với đầu dây bên kia…

Chợt một tia sáng lóe ngang đầu cô Út… Cháu gái mình đi làm rồi mà… Lớn rồi, chuyện iu đương có lẽ nào tránh khỏi… Hiện tượng iu đương đây mà!!!
– Nè Khuê…
– Dạ Út?
– Dạo này Út thấy con đẹp ra nha… Biết diện nữa.. Ra đường nước hoa thơm lừng…
– Ùa thì con phải ráng diện, để được dễ thương xinh đẹp như Út con chứ.. hi hi…

Vờ như không để tâm đến lời nịnh đầm của Khuê… Con bé này, vậy chứ khéo miệng lắm.. Mà mùi nước hoa???
– Con con…. Dạo này bé Hà sao rồi?
– Hả? Sao.. Tự nhiên Út hỏi vậy? – Khuê hỏi ngược lại, vẻ hơi ngạc nhiên và bồn chồn… Rồi cô hiểu ngay, chắc tại dạo này Hà ít ghé nhà hơn những lúc Khuê còn đi tập huấn nên Út mới hỏi thăm…
Út buộc miệng nhằn:
– Con nhỏ này hỏi lãng nhách…
Khuê đành chép miệng:
– À… Bé Thu Hà hôm trước hay đến nhà phải không? Dạo này mẹ cô bé về, nên hai mẹ con đi chơi với nhau.. Không có thời gian ghé nhà mình nữa?
– Bộ hai mẹ con không ở chung ư?
– Dạ, tại vì dì Trang, mẹ của Hà là doanh nhân, hay đi nước ngoài làm ăn lắm…
– Ùa………………
– ……………………
Khuê trông đợi Út sẽ hỏi thêm gì… Thật ra Khuê mong Út hay là Ngoại hỏi về Thu Hà lắm… Bởi vì mỗi lần hỏi xong, thế nào họ cũng buông lời khen ngợi Hà.. Không biết tự bao giờ, Khuê thích người nhà mình nói những lời tốt đẹp về bạn mình…

Tình cảm của Khuê với Hà tiến triển tốt đẹp nhưng về phần mối quan hệ đồng nghiệp lẫn tình chị em của hai người và Đông thì càng ngày càng tệ hơn…

Từ sau vụ ở Bar, Đông chưa hề có một câu gì để bắt chuyện, đặt mối quan hệ bình thường với Khuê, rõ ràng việc ai nấy làm.. Nhưng đôi lúc nhìn thái độ người ta không mấy gì ưa mình, Khuê nghĩ ngợi nhiều lắm… Cô nghi ngờ tình cảm chị em ấy… đã bị sai lệch từ phía Thu Đông

Dĩ nhiên Khuê không tiện nói ra với bạn… Bởi vì những nghi ngại chỉ xuất phát từ lập luận của riêng cô… Không nên lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến tình nghĩa chị em mà họ có với nhau từ tấm bé…

Bảo định kiến xấu với Khuê không bao giờ suy giảm cũng đúng… Vì từ khi cô vào làm… Thì hầu như tối nào em gái Thu Hà cũng viện cớ đến chơi… Và quấn quít bên người nó thích…

Dù Minh Khuê vẫn làm tròn công việc của mình, nhưng nhìn thấy hai đứa líu lo nói cười cùng nhau… Đông thấy có một thứ gì cào xé lòng mình dữ lắm. Giống như là điều mình thương iu giữ gìn, giờ nhận ra, không sớm thì muộn, nó lại rơi vào tay kẻ vô danh tiểu tốt khác… Mà kẻ đó, chẳng hơn gì so với cô… Từ xuất thân cho đến đẳng cấp…

Chỉ số trung thành và chỉ số tài năng của Đông chẳng kém cạnh Triệu Tử Long phò tá Lưu Bị trong truyện tàu chút xíu nào… Hình như từ nhỏ đến lớn, cô học gì cũng giỏi… Chỉ quan trọng là muốn hay không mà thôi!! Trí tuệ và bản lĩnh của Đông, không kém 1 nam nhi… Trong tim cô.. Người thân iu hiện hữu trên đời này chỉ còn lại hai: Một là mẹ Trang, hai là bé cưng…

Mà hai từ “bé cưng” hình như lâu rồi, lâu lắm rồi chẳng được nhắc lại…

Ngày xưa, cứ mỗi chiều về… Lại có một cô bé mặc chiếc đầm màu hồng phấn, đầu đeo một chiếc cài tóc be bé… Cô bé ấy, mỗi khi học bài xong, như một thói quen , cô sẽ chạy đến giàn hoa tigon rực rỡ và quyến rũ ngay cổng… Cô đợi một người, đợi mãi đến khi nào nghe tiếng xe quen thuộc và bóng dáng thân iu ấy trở về….

Những đóa hoa tigon thắm tươi màu đỏ……
Hằng sâu vết kỷ niệm…
Về hai đứa trẻ
Tung tăng trong sân vườn
Chang hòa cùng tia nắng……
Nụ hoa nở trên bờ môi…
Ngọt như viên kẹo đường!!…..

– Anh Đông ơi.. Mai mốt lớn lên, anh sẽ vẫn ở cạnh em mãi chứ
– Anh không phải là anh…
– Ơ….. Uhm..
– Em đừng gọi như thế… Mẹ biết sẽ không thích.. Hiểu chưa bé cưng?
– Vậy.. bé phải gọi như thế nào…
Người ấy trầm tư như tránh cái nhìn của cô bé…..
– Bé cưng phải gọi là… Chị Đông… Chị Đông nhé?

Cô bé nhìn “người không được gọi là anh” không chớp mắt, rồi bé nhỏe nụ cười ngọt như viên kẹo trước khi trả lời người ấy:
– Dạ… Em biết rồi…………….
– ………………………
– ……………………….
– Và… Khi lớn lên, em còn muốn ở bên một người ko bao giờ được gọi là anh không?
– Em muốn!!

Một câu trả lời nhanh gọn của trẻ con… Sao mà vẫn dễ thương và đặc biệt với Đông lạ kỳ…

Khi cô bé được 15 tuổi, Đông đang du học… Cô còn nhớ giọng nói yếu ớt của bé gọi đến lúc gần cuối năm cô tốt nghiệp…
– Chị Đông… Bé nhớ chị lắm!!
– Chị cũng nhớ bé cưng lắm… Bé phải ráng khỏi bệnh, chị Đông mới về được…
– Bé đau lắm…
– Uhm… Bé cố lên.. Mạnh mẽ lên
– (không có tiếng nói, chỉ có tiếng thúc thích khóc….)
– Nếu bé không chịu hết bệnh.. Chị Đông sẽ không bao giờ về nữa…
– Đừng mà… Em sẽ hết…. Em sẽ hết nhanh thôi mà…
Nước mắt của Đông vỡ òa… Cô cố gắng gượng nói:
– Uhm… Ngoan lắm…. Còn muốn nói gì với… Chị Đông nữa không?
– Chị Đông… Em thương chị lắm!!
– Uhm….
– Mình sẽ mãi là… chị em tình thâm… Chị nhé!!
– Uhm…. Tất rồi.. Bé khờ à!!
Đông cúp máy, và tim cô như bị lạnh đến độ giá buốt và nhói đau, từ nay… Trên con đường đời đơn độc của riêng cô sẽ không có bé cưng đi cùng nữa… Có thể, bé chỉ là người đứng bên lề đường, cỗ vũ cho cô.. Chỉ vậy thôi!! Mà chỉ vậy thôi… Cũng tốt thôi…

– Mưa gì mà mưa lớn quá dzậy trời… – Hà bực dọc vừa nhìn đồng hồ, vừa co ro người nấp vào hàng hiên của một căn nhà đóng cửa im lìm với mái che ngắn ngủn…

Thoáng thấy bóng dáng Khuê với chiếc xe wave xanh ngọc trờ tới… Hà đã xụ mặt… Dù Khuê chỉ mặc mỗi cái ái mưa mỏng tanh… loại dùng một lần….

– Ghét quá… Để người ta đợi đến giờ này…
– Hồi nãy đi đường, nước ngập tới đầu gối, nên bị kẹt xe.. – Khuê ngập ngừng vuốt mặt cho khô và giải thích….
– Thôi… Đừng nói nữa….
– Đừng có vậy mà…
– Biết là đường đó hay kẹt xe, thì đi sớm… ai lại để bạn gái mình đợi… Người ta ngồi đây, mưa tầm tã luôn…

Khuê nghe Hà nói vậy mới chợt nhìn xung quanh… Hai người hẹn nhau ở góc ngã tư…. Khuê nhớ nơi này có một sạp sách cũ khá lớn, vậy mà hôm nay dọn đi đâu mất rồi… Chợt nghĩ mình khờ, sao không gọi người ta đến quán cafe nào đó hơn là phải đứng trú mưa, lỡ có chuyện gì thì sao…

Khuê đang thầm trách bản thân, thì Hà cũng buộc miệng thốt lên….
– Phải chi hẹn người ta ở quán nào cũng có chỗ trú mưa rồi….
– Trời ơi, sao nói như đi guốc trong bụng mình vậy?
– Nè, đừng có chọc nha… Đang bực lắm đó…
– Thôi mà, ý Khuê là sao mình dở quá..
– Mình nào?
– Ờ.. thì là.. Khuê… Tại Khuê hết trơn…
– ……………………………..
– Bớt giận tí nào chưa… tiểu thư tiểu Hà… hi hi

Nhìn bộ dạng ướt chèm nhẹp vì mưa của Khuê.. Rồi bộ mặt ỉu xìu như biết lỗi ấy, cơn giận trong lòng Hà tiêu tan hết trơn, còn thấy tội nghiệp người ta nữa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN