Hương Tình Yêu - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Hương Tình Yêu


Chương 20


Thế nhưng mà, cô đâu dễ dàng bỏ qua cho con người “cà chớn nì”.. Bữa nay là ngày bình thường thì Hà đâu có trách… Hôm nay.. Sinh nhật người ta, mà cũng không lo chuẩn bị gì hết, đâu có thương yêu người ta nhiều để mà hết lòng hết dạ đâu….
– Chưa đâu… Đừng hòng!! – Hà phụng phịu đôi má…
– Hà ơi….
– Huh…?
– Chỉ cho Khuê, cách nào… làm người yêu mình… vui trở lại không?
– Có chứ!!.. Đứng dầm mưa một giờ đi…
– Trời đất!! Có cần ác độc vậy không?
– Ờ, kêu người ta trả lời… rồi còn nói… Người đâu mà… khó ưa dễ ghét thật đó….
– ………………………
– Hà ghét Khuê thật đó…………
Khuê hong nói gì, lẳng lặng xuống xe… bước ra…
– Nè… Khuê làm gì vậy… Hà đùa thôi mà…
– Không… Có lỗi phải bị phạt chứ…
Hà nắm tay Khuê thật chặt.. Hong buông ra
– Người ta nói vậy thôi… Chứ Khuê bệnh rồi… Em càng không vui… biết không?
– Biết rồi…. Mà.. Vui lại chưa?
– Hơi hơi hà… – Hà vẫn cố nhõng nhẽo, làm Khuê phải điên đầu nhiều phen với cô….

Thật đúng là tiểu thư, khó chìu và dễ giận!!! Chưa đầy một tháng, mà Khuê nhiều lần hoảng hốt, cuốn quít vì những lần tiểu thư giận… Mà cũng may, thông thường người làm hòa cũng là… tiểu thư đây!! Dần dần, Khuê cũng tích lũy được một số kinh nghiệm có thể gọi là “mẹo vặt khi yêu” để đem ra ứng xử với bé Hà thân yêu của mình….

– Khuê cũng buồn nữa…
– Xí, bắt chước kìa…
– Phải chi giờ này, mình có vé đi xem phim “chú chuột đầu bếp” hen…
– …………………..
– Khuê nhớ là Hà thích phim này từ khi xem trailer trên web… Nhưng mà….
– Mua không kịp vé phải không?
– Ùa…
– Mà thôi… Mình mướn DVD xem lại cũng được…
– Sao lại phải mướn DVD… Lên xe đi… Khuê chở đi xem liền.. hi hi hi
– Ủa…

Khuê lém lỉnh, moi trong túi ra chiếc vé đôi… Cô giấu kỹ trong người, nên nước mưa không thấm vào được.. hai chiếc vé còn khô ráo…

– Ủa gì nữa… Hết mưa rồi, lên xe đi rồi mình đến rạp… Chỉ còn 15 phút nữa thôi…
Đọc kỹ hai tờ vé, Hà reo lên:
– Sao mà Khuê tìm được vé hay vậy… Mà còn, được ngồi vị trí giữa đầu nữa.. Giỏi quá ta!!
– Khuê mà…
– Hihi….

Cô mỉm cười thoáng chút e thẹn… Nỗi giận hờn bị lùa vào quên lãng ngay tức khắc… Trong lòng cô ngập tràn niềm vui

Ngoan ngoãn như đứa trẻ, Cô ngồi lên yên xe đã được Khuê cẩn thận dùng khăn lau khô nước mưa…
Ôm chặt lấy eo người yêu, đôi má kề sát vào vai, Cô như nhắm nghiền đôi mắt đen lại… tận hưởng một cảm giác ấm áp trog lòng, giữa cơn gió lạnh thổi lùa qua góc phố…

– Khuê nè…
– Sao?
– Cưng mua vé lúc nào vậy?
– Cũng may mắn thôi, Khuê năn nỉ một người bạn nhường lại…
– Vậy huh?
– Ùa, ảnh không có lấy tiền, nhưng nhờ Khuê thế ca trực, để ảnh đi công chuyện… Vì thế, đúng 4h mới được ra…
– Trời…. Sao…. Khuê không giải thích cho em biết?
– Thôi… Vì có người giận… Nhìn dễ thương… Nên không thèm nói…
– Thiệt không đó… Bộ thích em chọc em giận lắm sao? Mà mai mốt, sẽ chán cho mà xem…
Khuê mỉm cười:
– Hà tự tin của Khuê đâu mất rồi??
Hà không vội trả lời, cô vòng tay xiết chặt lấy người Khuê… Như thể cô đang lo lắng sợ mất mát…

– Nó đã ngủ yên… Từ khi em yêu Khuê…

Nhìn Hà đáng yêu quá, Khuê đưa bàn tay trái vòng ra đằng sau, nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé mong manh ấy, đặt lên đùi mình…..

Khi yêu, người ta điên lắm… Vì thế giới trở nên khác biệt so với trước kia mất rồi…

Khi yêu, người ta ngu ngơ lắm… Nên đặt niềm tin mãnh liệt vào những điều bình thường nhất.. Người ta nở nụ cười bất cứ nơi đâu, người ta âu sầu vì chuyện chẳng ra gì….

Khi yêu, người ta lo sợ…. Sợ những điều không có thật dù nó luôn ở trước mắt, sợ những hẹn hò và hạnh phúc sẽ không bao giờ lặp lại…

Yêu là căn bệnh mộng du nhẹ nhàng…. Và chỉ có hai người mắc bệnh trong trạng thái hân hoan…
Khi yêu, con số hai là con số đẹp nhất và… bình yên nhất…

Phim vui lắm… Rạp đông nghẹt nên không khí càng sôi động.. Vậy mà Khuê nằm ngủ khì… Hà chợt nhớ là Tối hôm qua, Khuê vẫn phải làm việc.. Và trưa nay có được ngủ bù tí nào đâu!!…

Hà kéo tay ghế, hạ thấp xuống hơn.. để Khuê tựa lưng thoải mái… Cô dùng tay xoa xoa tay Khuê cho ấm hẳn lên… Trời trở lạnh mà rạp vẫn bật máy lạnh khá thấp nhiệt độ…

Anh chàng lúc ở quầy soát vé cười với hai người… Giờ đây, anh ta ngồi kề bên, trố mắt nhìn… Có lẽ vì ngạc nhiên trước sự chăm sóc của một cô gái với bạn gái mình…

Hà mặc kệ tất cả… Bởi cô và Khuê đâu làm gì xàm bậy.. Nếu người ta thích dòm ngó, họ sẽ quan tâm đến một đôi nam nữ ở góc bên phải rạp… Trong bóng tối mập mờ, được pha trộn bởi các ram màu từ phông nền đổ xuống… hai người ấy đang cùng ngồi trên một chiếc ghế… Thỉnh thoảng có tiếng rên.. và thở dốc…

Thế là sự tâm trung được gần như cả rạp dồn về phía đó.. Có tiếng cười chế nhạo… pha lẫn xầm xì…. Cả anh chàng bên cạnh Khuê cũng không rời mắt khỏi bộ phim tươi của hai người trong góc rạp…

Đến khi bảo vệ đến nhắc nhở (có lẽ do quá đông khán giả, đặc biệt là trẻ em).. thì họ mới dừng lại.. Riêng Hà thì không quan tâm lắm đến những chuyện thiên hạ ấy.. Cô sờ tay lên trán Khuê và mừng vì vẫn thấy mát…

Bộ phim kết thúc trong một kết cuộc có hậu, tương tự những phim hoạt hình kinh điển khác…

Nhạc nền kết thúc vang lên… Làm Khuê giật mình tỉnh giấc..
Sau khi đi ăn uống xong, Khuê chở Hà đến tiệm nữ trang…
– Trời ơi, định tặng Hà một món quà nữa sao?
– Chỉ là muốn mua cho cưng một món gì đó….
Hà ngập ngừng, không chịu vào trong:
– Thôi Khuê, em không mua đâu
– Sao vậy?
– Em… Không thích đeo đồ mắc tiền… Nè, Khuê có thấy em đeo đồ trang sức gì đâu, đúng không?
– Nhưng mà….
– Chúng ta đi chỗ khác đi Khuê…
– ……………………
– À, chỗ kia kìa….
Hai người đến một chỗ bán đồ trang sức bên… lề đường…
– Khuê tặng quà cho em.. Vậy em sẽ lựa… hai chiếc luôn nha… Hihi
– Hihi… mười chiếc cũng được mà…
Hà nghiêm mặt:
– Không, chỉ hai thôi… Còn ai nữa đâu mà mười lận…
– Ùa… Đúng rồi ha!!… Hihi

Đang lựa đồ.. Thì Khuê nhận được một cuộc gọi từ… Mẹ của Hà:
Giọng bà lạnh lùng dù vẫn giữ được lịch sự:
– Xin lỗi, con làm ơn cho Dì gặp bé Hà….
– Dạ……………….
Điện thoại đưa đến tay Hà:
– Dạ, me gọi con?
– Giờ con về ngay cho mẹ…..
– Con………………….
– Không nói thêm lời nào nữa… Con hư lắm, khóa cả điện thoại… Hôm nay sinh nhật con… Có biết là bao nhiêu người phải chờ đợi một mình con không? Hay là con nghĩ sinh nhật mình, nên có quyền mặc kệ mọi thứ ư?
– Con.. xin lỗi… Mà con đã nói với mẹ là đừng có đợi con… Năm nay, con muốn sinh nhật của riêng con…
– Ừa, của riêng con… Mà không cần có Mẹ, chị Đông và gia đình… Đúng không?
– Con.. Không có ý đó.. Thôi, con về ngay… Mẹ đừng giận nữa….
– Uhm, mẹ chờ… Về nhanh đi…

Hà buồn bã quay sang Khuê. Nhìn ánh mắt cô, Khuê hiểu tất cả:
– Để Khuê chở Hà về….
– …………………………….

(Tin nhắn)

* Em thích đứng chờ cưng dưới mưa… Mà… Em nhõng nhẽo quá phải không?

* Không, hôm nay trông em rất đáng iu… Happy birthday!!

* Cám ơn cưng vì… cưng là người em yêu…

* Ngủ ngon nhé… Và gặp nhau trong mơ!!

………zzZZ………

Hải Như nhìn dáng Út bước vào quán Sơn Ca. Út mặc chiếc áo sơ mi kiểu, dưới eo có đính kèm dây cột nơ đi cùng chiếc quần tây màu hột gà… Và cũng cột tóc đuôi gà nữa…Duy chỉ tội bàn chân, làm dáng người nàng lệch lạc hẳn đi….

– Cho một cafe sữa – Út trả lời thật nhẹ với nhân viên phục vụ

Hai người chợt nhìn nhau, rồi im bặt… Dù trước trên đường đi, họ có bao nhiêu là điều muốn nói…
Nhìn quanh cái quán, Úc nói như để không khi bớt trầm:
– Ở đây sang quá….
– Em… không thích à? – Như buột miệng hỏi
– Dạ…….
– …………………………
Út cười:
– Mà chắc tại em không quen
– Thì em đòi ra quán mà……..

Câu nói như trách hờn về cuộc lỡ hẹn hôm trước và cuộc gặp không đúng địa điểm riêng tư như hôm nay…

– Dạ, tại em……
– Không, ý Như muốn nói là.. Ở đâu cũng được.. Miễn là mình có một nơi để gặp nhau…
– Dạ…………….

Như phì cười:
– Em ngoan quá, nói gì cũng dạ hết…
– Dạ.. Tại em ít học.. và tự ti nữa
– Là sao chứ?
– Nghĩa là em sợ mình nói sai. Mà Như điều gì nói cũng đúng, nên em dạ thôi….
– Em cứ nói những gì mình muốn… Như không bao giờ cười chê hết. Như thích nghe em nói mà…

Út cười nhạt, mắt cô ngấn nước:
– Dù Như không cười chê, thì em cũng có những điểm tự biết thân… Em.. Không xứng đáng với Như. Không xứng về mọi thứ: Vật chất, địa vị, trình độ….
– Từ khi mình quen nhau, Như có câu nệ điều đó đâu em? – Hải Như nói như van nài… Tay cô khẽ níu lấy các ngón tay của Út
– Rồi mình sẽ ra sao hả Như? Tiếp tục lén lút… Đến già hay sao? Rồi nếu như bé Tuyền biết được, nó sẽ nghĩ sao về mẹ nó? Nếu Khuê biết được, nó sẽ coi em ra gì nữa? Rồi….
– Em nói hết đi em….
– ……………………………….
– Như đến với em làm gì, để rồi… Em càng cảm giác mình tủi thân hơn… Cái thân tật nguyền của em bây giờ nó cứ lên tiếng so đo… Nó tự ti lắm Như à!!
– ……………………………..
– Xin lỗi, vì em nghĩ quá nhiều. Con người như em, đáng lẽ ra nghĩ đơn giản thì càng tốt….
– ………………………….
– Mình dừng lại đi… Em không muốn đi tiếp…
– Em nói gì vậy? Mình chỉ mới bắt đầu… Em cho Như 1 thời gian… Như sẽ giải đáp tất cả.. Được không? Chỉ cần biết là Như không bỏ em đâu… Khó khăn lắm, mới tìm được em.. Em nghĩ là, Như dễ yêu làm hay sao? Bất cứ ai chỉ cần gặp đôi lần là lên giường sao? Em….
– Ý em không phải vậy… Mình đến với nhau là do em tự nguyện
– ………………………
– Và em không hối tiếc…..
– Hãy cho Như thời gian… Và đừng rời xa nhau, nha Út…

Nhìn ánh mắt thương yêu đầy chứa chan… Út gật đầu. Và cô hiểu rằng, mình sẽ đi trên một con đường ngập tràn mật giọt, nhưng có cả những chong gai và trái đắng…. Một cảm giác mơ hồ và thổn thức nơi con tim…

*****************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN