Hương Tình Yêu
Chương 21
Khuê thốt lên kèm theo đôi mắt ngơ ngác trước thông báo của Hà… Phản ứng trái ngược hoàn toàn với vẻ hớn hở vô tư của cô bé…
Hơn ai hết, Khuê cảm nhận được thái độ và suy nghĩ không tốt đẹp mấy của mẹ Hà về cô. Vụ sinh nhật hôm trước cũng là một minh chứng rõ ràng đấy thôi. Vì thế, được mời đến nhà, Khuê hiểu mọi chuyện không thật đơn giản như thông thường. Còn chưa kể những lời ra vào của Thu Đông với gia đình Hà liệu có thể nào tốt đẹp không?
Nhìn vẻ lo lắng của Khuê, Hà ngạc nhiên:
– Sao vậy? Khuê sao thế?
– Khuê nghĩ là mẹ Hà không thích chuyện tụi mình quen nhau…
Hà hỏi:
– Đừng nghĩ nhiều nữa Khuê à. Làm sao mẹ biết khi mà em chưa nói? Nhưng em nghĩ, dù có biết sự thật đi chăng nữa, mẹ cũng sẽ vui sướng khi nhìn thấy em hạnh phúc..
– Mong là vậy… – Đáp lời Hà xong, Khuê hất mái tóc ngang vai của mình ra đằng sau như muốn rũ bỏ hết mọi phiền muộn…
Ánh trăng vằng vặc trên cao rọi xuống làm sáng của một vùng trời… Hà nghiêng đầu, khẽ tự vào vai Khuê… Ngọn gió nhẹ lâu lâu thổi đến, mang theo hơi thở nhẹ và mùi hương từ người cô bay sang Khuê.. Không phải hương Candy, không là bất kỳ mùi hương mỹ phẩn nào.. Nó không mùi, không màu mà dịu dàng mênh mang..
Khuê trở mình… Choàng tay ôm lấy thân thể của Hà… Dưới ánh trăng, Khê có thể nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết hàng mi dài cùng đôi môi mộng đang gọi mời của người yêu… và cô đặt lên đôi môi ấy một chiếc hôn thật dịu dàng…
Nụ hôn ấy đưa Hà vào cảm giác lâng lâng… Người cô nóng lên như phản ứng lại sự bất ngờ ấy… Rồi đôi mắt đen nhắm nghiền lại để môi mình đáp trả bờ môi kia một cách nồng nàn lãng mạn….
Rồi nụ hôn cũng tàn….
Hà hé mi mắt… Cô bắt gặp ánh mắt người yêu đang tha thiết không rời khỏi gương mặt mình…
– Thu Hà….
Hà im lặng… Đưa ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi vừa gắn chặt lấy môi mình một cách thương yêu…
– Vì sao… Khuê yêu em?
– Vì Khuê yêu cách em chạm vào môi Khuê.. Khuê thấy vô cùng hạnh phúc…
– ………………………
– Vì Khuê thích mình ôm nhau và ngắm trăng như… tối nay chẳng hạn…
– ……………………..
– Và… Khuê yêu em bởi vì.. Khuê biết sẽ không ai có thể làm Khuê yêu được nữa, ngoại trừ em…
Hà mỉm cười âu yếm và vuốt ve đầu tóc Khuê trong sự bồi hồi khó tả…
– Em đã đọc được điều đó trong đôi mắt Khuê!!
Khuê đưa Hà về qua những góc phố nhỏ.. chẳng ai nói thêm lời gì, chỉ có ánh trăng vàng khuất đâu đó sau những tàng cây, cuối xuống mỉm cười với hai kẻ đang yêu.
Sau khi chạy qua cây cầu lớn nhất thành phố, rồi đi vào khu nhà cao cấp, Khuê khẽ ngỡ ngàng khi bước chân vào căn nhà được thiết kế theo dạng biệt thự Đà Lạt với vườn hoa đa sắc… Rồi cô vững bước và tự tin hơn khi đôi tay mềm mại của Thu Hà bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô…
Mọi đồ vật trong nhà điều bóng và không vương lấy 1 hạt bụi.. Hương thơm lịch lãm và quyến rũ không biết từ nơi nào và từ vật gì đó thoảng ra làm lòng người thấy thoải mái nhưng… lại rất lạnh!
Khuê hơi khịt mũi… Cô thích mùi hương của gỗ và hoa cỏ ngoài sân vườn khi cô đi ngang để vào cổng hơn…
Hà không đợi người giúp việc vào gọi mẹ! Cô bảo Khuê ngồi đó, gọn gẽ trên chiếc ghế bành rồi bước nhanh lên lầu….
Một lát sau, Mẹ Hà đi xuống… Vì đã được Hà kể trước nên Khuê không ngạc nhiên lắm khi trước mặt mình là tác phong của 1 người phụ nữ thành đạt. Bà mỉm cười thân thiện và hòa nhã với bạn của con gái.. Tuy nhiên, Khuê đọc trong ánh mắt bà là sự dò xét và không có cảm tình với cô cho lắm! Chỉ là sự xả giao giả tạo vì bà chiều lòng con mình…
Khuê định hỏi riêng Hà, là việc mời cô đến ăn trưa là chủ ý của Mẹ hay do Hà đề nghị… Nhưng rồi thôi! Cô chỉ thầm trách mình quá nhạy cảm, cũng như không hỏi rõ người iu từ trước để giờ đây.. Chỉ cảm thấy mình càng lúc càng mất tự tin, và không thoải mái tí nào….
Bàn ăn rộng lớn được dọn đầy các món… Cũng vừa lúc đó Thu Đông về thế là 4 người cùng vào bàn….
Khuê thừa biết Đông có thành kiến với mình, nên khi chạm mặt nhau, Khuê gần đầu chào rồi lia mắt sang hướng khác để tránh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu và lạnh lùng mà cô đã từng phải chịu đựng trong những ngày làm việc tại Bar.
Ngồi vào bàn ăn với nhiều món ngon của tiệc tùng nhưng không khí quả thật trầm lắng… Chỉ có Hà luôn miệng nói cười, Khuê hiểu rằng Hà cố tình xua tan bầu không khí gò bó mà cô biết Khuê chẳng lấy gì làm thích thú…
Mẹ Hà chợt nhìn Khuê hỏi thản nhiên:
– Hiện giờ con còn đi học ở đâu không Khuê?
– Dạ không… Con chỉ đi làm thôi!
– Thu Đông nhà bác thì đang học cao học Kinh Tế – Bà vừa nói vừa quay sang nhìn cô con gái nuôi với khuôn mặt rộng mở và mạnh mẽ 1 cách hãnh diện.
Thu Đông chợt cười đáp lời mẹ:
– Con may mắn thôi.. Với lại gia đình mình sống có nền nếp từ đó giờ…
Thu Hà nghe mẹ và chị nói vậy, bèn lên tiếng:
– 2 người làm con tủi thân quá!! Con cũng như Khuê vậy…
– Bậy, sao mà như nó được… – Bà buộc miệng thốt lên mà vờ như quên đi sự có mặt của Khuê ngay lúc này.
Khuê lờ mờ nhận ra rằng hình như ranh giới giữa đúng sai, cao thấy, giàu nghèo.. Không còn là hư ảo như cô từng nghĩ… Nó có thật và nó đang hiện hữu trong tâm trí của 2 người ngồi trước mặt cô đây.
Hà vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng êm dịu:
– Mẹ à.. Con giống như Khuê vậy.. Khuê chỉ học xong phổ thông, con cũng vậy mà! Nhà mình kinh doanh, nhà Khuê cũng buôn bán… Mà Khuê còn giỏi hơn con nữa.. biết kiếm tiền…
– Em có cần khen bạn mình tới tấp dzị không? Cứ như đang PR cho sản phẩm… Mà quảng cáo thường nói quá sự thật… – Thu Đông mỉa mai
– Thì cũng tương tự như mẹ PR chị…
– Hai đứa thôi đi… Nhà đang có khách đấy!
Bữa ăn lại kéo dài trong im lặng… Và Đông đứng dậy bỏ vào phòng trước nhất.. Bà Trang bảo Hà gọt trái cây… còn mình thì dắt Khuê lên sân thượng nơi có vườn hoa Lan tuyệt đẹp…
– Việc khi nãy, con đừng buồn nhé! 2 chị em nó vậy đó… Cãi nhau hoài…
– Dạ..
Bà Trang thở dài, rồi lần tay vào túi áo, lấy 1 bao thuốc the dành cho nữ… Rút 1 điếu rồi châm lửa…
– Con biết không Khuê…
– Dạ, sao hả Dì?
– Dì chỉ có duy nhất một mình Thu Hà là đứa con gái ruột… Dì có thể cho nó tất cả, kể cả sinh mạng của mình… Miễn là để nó hạnh phúc…
– ……………………….
– Nhưng tính của Dì rất độc… Dì phải nói với con điều này… Thâm tâm mình, nếu như Thu Hà bị người khác lừa gạt và đứa con gái khờ vẫn không thể thoát ra được… Dì sẽ… tự tay mình.. giết nó!! Rồi tự sát theo…
Từng lời của mẹ Hà thấm dần vào tai Khuê… và ngỡ ngàng trước những gì mà mình nhận được…
– Dì nói vậy, con hiểu chứ?
– Không… thật sự con không hiểu!!??
Bà trầm ngâm 1 lát rồi nhìn Khuê nói:
– Thu Hà đã nói với dì rằng… 2 đứa yêu nhau!
– ……………………….
– Con đừng nói với dì là điều này con cũng ko hề hay biết…
– ……………………..
– Đứa con gái nuôi của dì không thể kết hôn. Okie thôi! Nhưng Thu Hà, nó là nắm ruột dì sinh ra. Cứ tưởng rằng nó sẽ lớn lên thành thiếu nữ. Rồi nó sẽ lấy 1 tấm chồng, 1 người đàn ông mạnh mẽ và vững chắc! Con gái dì sẽ có 1 chỗ dựa suốt cuộc đời của nó….
– ……………………
– Dì không ngờ, hôm trước nó bảo rằng, nó yêu con. Dì… Dì như chết điếng đi được… Tim gần như vỡ ra từng mảnh… Con có biết không?
– Dạ….con biết là dì sẽ buồn lắm… Nhưng tụi con yêu nhau thật lòng.
– Con yêu nó nhiều lắm phải không?
– Dạ phải – Khuê trả lời 1 cách quả quyết
– Uhm, vậy con lấy gì để đảm bảo hạnh phúc cho Thu Hà?
– Con… Con hạnh phúc là Thu Hà hạnh phúc… Và hiện giờ tụi con rất hạnh phúc
Bà cười khẩy, đưa tay hái 1 chiếc lá đã vàng úa trên chậu lan tím được treo dọc từ cửa ra ban công…
– Con có dám từ bỏ gia đình mình vì bé Hà không?
– Đó là hai việc khác nhau mà dì…
– Nghĩa là.. Con có thể dẫn Thu Hà về nói với gia đình con, đây là người iu của con không? Con có thể cho Thu Hà mặc sơ rê trắng trong ngày cưới không? Có cùng sánh bước bên nó trước dư luận không? Và đơn giản là con có thể cho con của Dì đầy đủ mọi thứ như nó đang có hiện giờ không? Hay là… Nên dùng tiền của gia đình người yêu…
– ………………..
– Con còn chưa lo bản thân mình xong, còn đi dụ dỗ con Hà để làm gì chứ? Con thương nó thì phải biết điều… Để nó yên ổn! Chẳng lẽ muốn nó phải… Đói rách mới chịu hay sao? – Bà bồi thêm
– Dì…..
Khuê ngưng bặt đi… Trong phút chốc này cô chẳng gì gì được nhiều… ngoài việc cắn môi chịu đựng, nhưng ánh mắt giận dữ lóe lên trong cô không thể nào che dấu được…
Những lời mẹ Hà nói ra thật là cay nghiệt! Nhưng nó làm cô sợ hãi thật sự chứ không căm ghét. Cái gì mà ranh giới giữa đúng- sai, trắng-đen… Giờ đây sao mà quá hư ảo? Những gì mà Khuê mang lại cho Hà, có gì hơn ngoài con tim yêu thương non dại, yếu kém.. Và chỉ có thế! Cô nhận ra mình không có gì chắc chắn để cho Hà được hạnh phúc…
Khuê rơi nước mắt, thương xót cho con tim hoang mang, đang yếu đuối giữa mớ ngổn ngang tưởng chừng rất đẹp và rất bình yên…
– Nếu con bỏ Hà, dì sẽ không để con thiệt thòi!…
– Con không bao giờ bỏ Hà… Con khóc bởi vì con cảm động, Hà vì con mà có thể thú nhận mọi chuyện với gia đình… – Khuê nói rõ ràng từng tiếng…
– Con… – Mẹ Hà ngỡ ngàng nhíu đôi mày lại ra vẻ giận dữ thật sự… Bà không bao giờ nghĩ rằng Khuê phản ứng bất ngờ, và lật ngược tình huống như thế…
– Thưa dì, đến thời điểm thích hợp, con sẽ cùng Thu Hà về thú nhận với gia đình, con tin chắc gia đình con vì thương con mà thương luôn cả Hà nữa! Dù Hà rạng rỡ trong ngày cưới với chiếc sơ rê trắng, nhưng con sẽ làm cho mỗi ngày trong cuộc đời Hà đều là những nụ cười… Và hiện giờ con không thể cho Hà bất cứ điều gì, nhưng con biết chắc 1 điều, cái mà Hà cần nhất chính là Dì và con…
– …………………….
Cuộc nói chuyện được bỏ lỡ khi Thu Hà gọi mọi người xuống nhà ăn trái cây…
Tiễn Khuê ra cổng, Hà hỏi ngay:
– Hồi nãy, mẹ nói gì với Khuê mà em thấy mặt mẹ căng thẳng vậy?
– À… Đâu có gì, mẹ lo Khuê sẽ bị Thu Hà ăn hiếp, vì mẹ rất hiểu tính con gái mình…
– Uhmmm.. Bây giờ chê người ta rồi chứ gì… Biết mà!! – Hà ra vẻ giận dỗi…
– Đâu, đâu có ai chê đâu.. Dám chê sao? – Khuê nhe răng cười chọc Hà rồi tạm biệt ra về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!