Hương Tình Yêu
Chương 9
Chợt Hà hỏi:
– Mấy bữa nay cô tìm được việc làm mới chưa?
– …………………… – Khuê lắc đầu
– …………………….
– ……………………..
– À, hay là… Để tôi tìm việc cho Khuê nha…
– Thôi…..
– Sao vậy……..
– Nói về cô đi… Bộ định ở khách sạn hoài đến già hả?
– Ờ… Quên thông báo nữa… Ngày mai là dọn đi rồi… Mà không phải là hong có khả năng ở nữa nha… Tại Hà dọn đến nhà một chị bạn ở cho tiện… Đó cũng là người dạy tui pha chế rượu luôn..
Khuê lờ mờ suy nghĩ, hong biết người bạn mà Hà nói và người con gái cùng cô ấy bước ra khỏi khách sạn là một hay không nhỉ?
Tất nhiên là Khuê không thể hỏi thẳng Hà… Vì lúc ấy, Khuê gọi điện mà nói là mình đang ở nhà… Mới trách giận Hà vụ xí gạt… Không thể nào tự thú trước bình minh vụ nói dối qua điện thoại hôm trước được….
– Ùa…. Vậy thì tốt rồi… Mà Hà tìm được việc làm chưa?
– Khuê quên rồi sao… Tui từng nói với Khuê là bố mẹ tui hong cho đi làm…
– Ừa ha… Quên thiệt…
– Ùa… Người ta dễ quên lắm… Vì không có thời gian để nhớ ai hết!! … Xí.. Đồ thấy ghét
Khuê chột dạ:
– Còn… Để bụng hở??
– Không dám đâu… Hà chỉ để bụng mà.. thưởng thức cocktail thui…
Vừa nhắc đến cooktail thì waiter đã bưng ra…
– Ui… Màu xanh đẹp quá… Mà ly của cô cũng hấp dẫn thiệt… Hà liếng thoáng
– Ùa ùa… Để thử xem..
Nói rồi Khuê cho một ngụm vào miệng…. Vị nồng nàn của bạc hà hòa quyện cùng curacao tạo một hương vị quyến rũ… Chất ngọt béo của sữa và nước có ga gia tăng cảm giác nồng nàn… Thật là đặc biệt…
Hà mỉm cười nhìn Khuê uống…. Khi Khuê nhìn lại thì cô giả đò đưa mắt ngó xung quanh…. Khoảng cách của hai người lại gần kề bên nhau… Bởi chiếc ghế dài lại khá ngắn…
Nhìn đồng hồ gõ nhịp sang số mười, Khuê nhắc:
– Khuya rồi.. Về nhé!!
– Uhm…
Hai người đi riêng hai chiếc xe… chạy song song trên đường:
– Hôm nay, tôi theo Khuê về để biết nhà nha…
– Không được đâu, về nhà tôi rồi… Ai đưa Hà về…
– Hà tự về được mà…
– …………………….
– Nha Khuê…
– Ùa……………….
Chạy vòng quanh các con hẻm… Rồi cũng đế nhà Khuê…
– Rồi, xin giới thiệu Hà, đây là nhà tui… Hết
– Ùa… Vậy Hà về nha…
– Tui đưa Hà về…………
– Khuê mệt rồi… Vô nghỉ đi……
– Thà mệt thêm tí nữa mà iên tâm….. Vừa nói Khuê vừa quay đầu xe… rô ga chạy trước…. làm Hà không kịp đôi co nữa… gấp rút lên xe chạy theo…
Chỉ có Út Nhàn là ngẩn ngơ khi bước ra cổng:
– Ủa… Tai mình có bị lãng hong cà… Mới vừa nghe tiếng xe và tiếng của con bé nữa… Mà giờ hong thấy ai hết ta….
———————————-
Hai người đã đến cổng:
– Hà vào nhà đi, rồi tôi về..
Hà ngoan ngoãn dắt xe vào…. Rồi chợt nhớ gì… Cô chạy thật nhanh ra
– Khuê nè… Đợi đã
– Gì vậy?
– Tôi thứ bảy tuần này… Ở quán phòng trà M& Tôi có chương trình quà tặng âm nhạc. Đi xem với tui nhen!!
– Thứ bảy hả… Mấy giờ vậy?
– Chắc khoảng …. bảy giờ
– Okie… Giờ tui về nha… Ngủ ngon
– Ngủ ngon… Nhớ đến nhé….
– Ùa ùa…
Tạm biệt Hà xong, Khuê chạy về… Trên đường, nghĩ lại những gì tối nay… Cô thấy rất vui nhưng có một cảm giác bất ổn gì đó… ở Hà… Bởi những gì cô ấy làm… Hình như đều có 1 ý nghĩa đặc biệt…. sâu xa nào đó…. Làm Khuê ngờ ngợ… không dám nghĩ tiếp…
– Chà… Đồ ăn chị mua ở nhà hàng à… Thơm ngon quá… Ăn rồi càng muốn ăn thêm… Ngon thiệt
Cậu em của Hải Như cứ tấm tắc khen mãi. Cũng đúng thôi, muốn chinh phục đàn ông, phải thuần phục bao tử của họ… Một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, biết nấu những món ngon, chẳng phải là mẫu người lý tưởng của cánh đàn ông sao
Chính vì nghĩ thế, nên hôm nay Hải Như đã bảo cậu em về nhà ăn tối cùng… Cậu ấy lang thang phiêu bạt nhiều năm rồi, nên dừng chân tìm một người vợ tốt để tạo dựng sự nghiệp… – Như thầm nghĩ
Công Lý, cậu em của Như năm nay đã ba mươi ba… Một nhà thiết kế nội thất khá có tiếng trong giới… nhưng tính cách của anh khá bốc đồng mà theo người ta nói là… Có tật thì có tài…
– Ngon thì ăn nhiều vào… Chị nghe nói lúc này, cậu làm việc nhiều lắm đấy!!
– Vâng…
– Dạo này, đã định dắt ai về nhà ra mắt gia đình chưa?
– Ôi dzào!! Đàn bà dính vào rách việc… Mấy cô thời này toàn là loại hám tiền cả…
– Này… Đừng có “quơ đũa cả nắm” đấy nhé!! Trên đời này, còn lắm cô thục nữ xinh đẹp… lại biết nấu ăn và chăm sóc chồng con tử tế…. Chẳng hạn như …. Cô gái nấu những món tối nay đấy…
– Thật thế ư… Chị nói… tất cả những món này… Là do một cô gái xinh đẹp làm à
– Ừ.. Và… Chị định làm mai cô ấy cho cậu đấy – Hải Như nói thẳng
– Ha ha… Ôi, chị tốt với em thế!!.. Nhưng mà… Cô ấy trông thế nào….
Bé Tuyền nãy giờ đợi câu này, mới lên tiếng:
– Cô Út đẹp lắm cậu Út à…
– Nhóc con… Thế đẹp như thế nào hả con… – Lý vừa cười vừa xoa đầu cháu mình
– Đây này… Con có hình… hi hi
Hải Như thấy vậy cũng lên tiếng:
– Ừ.. Con bé thân với cô út ấy lắm… Nên hai cô cháu có chụp ảnh với nhau
Lý nhìn tấm hình… một người phụ nữ có nhan sắc, gương mặt dài dài, dáng người thanh mảnh đang mỉm cười bên bé Tuyền…
“Hương vị đồng quê đây” Trông cũng được lắm đấy chứ… Lý nghĩ
– Chị này… Em có thể gặp cô ấy không…
Hải Như ngạc nhiên:
– Gặp liền đấy hả?
– Vâng….
– Nhưng… Chị nói em biết trước nhé… Cô ấy có một tí tật….
– Tật gì thế?
Như thở dài:
– Trên đời chả có ai hoàn hảo cả… Chị sẽ không nói trước gì cả… Để em gặp cô ấy rồi tự em nhận định… Vậy nhé!!
– Vâng…..
Thế là Hải Như đích thân sang rủ Út Nhàn đến nhà, viện cớ là có người hỏi công thức nấu món ăn:
Vừa thấy Út bước chân vào… Mắt Lý chợt dừng ở đôi chân Út.. Mặt anh ta tái đi liền…
– Này… Giới thiệu với em, cậu em trai của chị.. Công Lý….
– ……………………. – Út ngạc nhiên và im lặng… Thật sự cô không bất ngờ lắm… Vì hôm nọ, cô có nghe hai mẹ con Hải Như nhắc đến Lý.. Nhưng cô không để tâm lắm… Chuyện tìm một người đàn ông hoặc đàn ông tìm mình, thích mình… Hình như cô đã không còn quan trọng và có cảm giác nữa rồi….
Hải Như đã cảm thấy được sắc mặt không vui vẻ gì của Lý rồi… Nhưng đã lỡ phóng lao, đành theo lao vậy… Cô giả lả cười:
– Lý này, đây là..
Lý vội cướp lời của chị:
– Vâng, em biết rồi… Đây là cô Út nấu ăn rất ngon, đẹp người đẹp nết… Hân hạnh quá… Chào cô…
– Dạ… Chào anh…
– Chân của cô…..???
– Này, Lý… !!! Chẳng phải em muốn gặp mặt người nấu ăn giỏi sao? Em cần hỏi món gì thì cô ấy sẽ giải đáp
– Vâng vâng… Nhưng, em không ngờ cô Út mà chị nói… Lại… Tội nghiệp thế này… Tự dưng em không muốn hỏi cô ấy nữa…
Lời nói của Lý bên trong là một sự mỉa mai… Út hiểu ra chứ…Và đoán trước được sự việc… Nhưng cô không ngờ, lại rơi vào tình cảnh này… Nỗi tủi thân từ đâu ùa kéo về…
Út nén lòng nói:
– Dạ… Em bị tật ở chân từ nhỏ… Và cả thế gian này điều biết… Nhưng nó không liên quan gì đến ai hết….
– Út à…. – Hải Như bối rối….
– Em cũng không cần ai quan tâm hỏi han gì hết… Chị Như à, nếu không có gì nữa… Em xin phép về nhà…
– ………………………….
– ………………………..
– Chào chị, chào anh…. Tuyền ơi, Út về nhen con…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!