Huyết Tiên Huyền - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
337


Huyết Tiên Huyền


Phần 8


Những âm thanh chát chúa vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch,hai thằng tôi hốt hoảng cầm bùa chạy ra. Vừa đến trước cửa,suýt chút nữa đã buộc miệng chửi thề,nếu như người trước mặt không phải là sư phụ. Ổng đang cầm cây kiếm gỗ,đập liên hồi vào cái cổng sắt,phát ra những tiếng leng keng như lúc nãy. Hai thằng đứng như trời trồng,đừng bảo sao hàng xóm sang đánh cho không thấy đường về.
– Sư phụ làm cái gì vậy. Đêm hôm rồi chọc cho người ta chửi nữa.
– Tao bực quá. Trước giờ hành đạo,chưa khi nào bị bắt thóp một cách xấu hổ đến như vậy.
– Nhưng sư phụ nói không liên can đến nữa mà.
– Tao nói cho đỡ nhục thôi. Nhưng bây giờ không có liên can nữa.
– Nhưng mà lúc nãy con có thấy âm khí xuất hiện xung quanh. Hình như có vong hồn theo về đến đây thì phải.
– Là âm khí còn sót lại lúc ta thả con quỷ nhi ra. Ta vừa đốt lá bùa đi,coi như cũng không muốn gây khó dễ cho nó. Tuy nhiên,nếu lần sau sư phụ nó vẫn rắp tâm muốn tái ngộ,nếu có đụng độ,ta cho phép các con diệt tận gốc. Tâm địa đã nhuốm màu hắc ám,đến cả ánh mặt trời cũng không thiêu rụi được đâu. Thay trời hành đạo thôi.
– Con không thể chấp nhận việc ông ta hại vong hồn bà Thu được.
– Cát. Nghe ta nói. Hại hay không hại,chưa xác minh rạch ròi được. Tuy nhiên bà Thu đã về nhà,đứng cạnh thân xác,bên trên là bàn thờ Thánh,không thầy pháp nào đủ năng lực để dẫn vong đi được đâu. Tuy nhiên,không dẫn đi được,nên nếu muốn can thiệp,phải trực tiếp xâm nhập vào nhà,như vậy là quá nguy hiểm,khi hôm nay,chân tướng của chúng ta đã bị phát hiện. Tạm thời ta sẽ cho âm binh mỗi đêm đến đó theo dõi cho đến khi động quan.
– Còn sau đó thì sao sư phụ.
– Phụ thuộc vào tâm địa của ông thầy kia thôi. Năng lực ta vẫn chưa kiểm chứng. Mục đích vẫn chưa tường tận. Thôi hai đứa vào ngủ đi. Ta cũng ngủ đây. Phần việc còn lại cứ để hai âm binh làm.
Sáng hôm sau,tỉnh dậy đã không thấy thằng Cát đâu. Sư phụ cũng không biết nó đi hồi nào. Hỏi hai âm binh cũng lắc đầu ngơ ngác. Mới có hơn sáu giờ sáng mà. Gà còn chưa kịp gáy nữa. Với bản tính của mình,giờ nảy chắc đã ở nhà bà Thu rồi. Tôi mau chóng đến đó,quả nhiên đã thấy nó lấp ló ở bên đường. Trong nhà,vẫn tiếng máy tụng kinh đều đặn,mỗi hai người trực hương khói là dậy sớm nhất thôi. Không thấy ông thầy kia ở đâu.
– Mày đi đâu mà sớm vậy.
– Tao đi thăm dò xem ổng còn ở đây không.

– Để làm gì.
– Tao muốn bắt chước sư phụ. Chơi đòn tâm lý chiến.
– Ý là liên tục xuất hiện,để ông thầy đó hoang mang,để phòng. Càng đề phòng càng dễ lộ sơ hở. Đúng không.
– Đúng.
– Nhưng người cần cứu là vong hồn bà Thu. Và từ đây cho đến ngày động quan,không ai có thể dẫn bả ra khỏi nhà được. Nếu mày muốn giáp mặt,thì đợi lên nghĩa trang chôn cất đi rồi tính.
Nghe tôi nói,nó có vẻ đã bị thuyết phục. Tình tình nóng nảy thường dẫn đến những hành động bồng bột.
– Khoan đã hai thanh niên trẻ tuổi. Khụ khụ.
Vừa quay lưng tính đi về thì một giọng nói ồm ồm gọi giật ngược lại. Thì ra là lão thầy tối hôm qua đây mà. Hôm nay đã có một diện mạo mới. Khoác lên mình một bộ áo lam rất đạo mạo,cảm giác rất giống một người tu tại gia,chứ không phải là một thầy pháp hay hầu đồng.
– Xin lỗi bọn tôi đang vội.
– Vội cũng nghe cho xong đã. Sáng mai,sẽ là ngay di quan của bà Thu. Ta hi vọng cả hai cậu và cả sư phụ sẽ xuất hiện ở đó. Ta muốn nhờ mọi người một tay,sức ta không thể kham nổi.
– Ông đang nói gì vậy. Bọn tôi không hiểu gì cả. Sư phụ nào.
– Quỷ nhi của ta đã thuật lại hết mọi việc. Đêm qua chỉ là cái cớ để ta muốn xem chấn tướng của vị sư phụ cao tay ấn đó thôi. Việc này dài lắm,có thể đưa ta đến gặp sư phụ của các cậu được không. Yên tâm đừng vội nghi ngờ,một mình ta chẳng thể hai được cả ba người đâu.
– Nhưng sau khi gặp lại,không chắc ông sẽ giở trò gì tiếp theo.
– Haha. Haha. Quả là lém lỉnh,nếu muốn giở trò,đêm qua ta không dễ dàng thả cậu đi như vậy đâu. Chỉ cần hi sinh tính mạng của quỷ nhi,ta có thể sai nó liều mình lật tung tất cả,rồi quy trách nhiệm lên đầu các người. Sẵn cớ có mấy chân nhang trong túi của cậu,bằng chứng rõ ràng,xem chối cãi đẳng nào.
– Hả… Được…được… Đi theo bọn tôi.
Quả nhiên sư phụ đã đoán đúng,hắn ta biết hết toàn bộ sự việc,kể cả mấy chân nhang còn sót chưa kịp bỏ xuống chân hòm,đang nằm trong túi của thằng Cát đêm qua. Cuối cùng là hắn muốn làm gì đây. Nếu khước từ,coi như đã từ chối một cơ hội tốt để thăm dò đối phương. Thôi thì tập làm quen với nguy hiểm cận kể vậy. Dù gì,lâu nay,nhà vẫn không có khách ghé thăm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN