Kế Lưu Lam - Chương 11 Tân Nương Là Ai Của Ai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Kế Lưu Lam


Chương 11 Tân Nương Là Ai Của Ai


Tẩm cung của hoàng đế – Long Ngâm Điện.
Hoàng Ngạo Thiên hỉ phục đỏ uy nghiêm bước vào phòng ngủ.
\” Các ngươi lui ra. Không được để ai đến gần đây! \”

\” Vâng! \”

Cung nhân lui xuống, tản ra xung quanh mà canh gác.

Hoàng Ngạo Thiên nghĩ đến việc Phượng Tiểu Ái dung mạo mỹ lệ khoác trên mình hỉ phục nằm ngủ ngon trên giường đợi hắn đã khiến tâm hắn nhộn nhạo rồi.

Nến sáng rọi làm mọi thứ loé lên mập mờ, rèm đỏ tươi làm không khí \’ đêm tân hôn \’ càng thêm phản ánh. Bước tới gần long sàn, hắn vén rèm qua một bên.

Lòng có chút hồi hộp, gấp gáp không chờ nổi muốn nhìn mặt tân nương. Hoàng Ngạo Thiên từ nhỏ vốn là đứa trẻ vô ưu, hắn làm hoàng đế. Đó không phải tham vọng thật sự của hắn, điều hắn muốn là được ở cạnh nữ nhân mình thầm mến khi xưa thôi.

Có trời mới biết, lúc hắn biết tin nàng có hôn ước với Hoàng Bá Thiên, tâm hắn cỡ nào tuyệt vọng, cỡ nào đau đớn.

Hắn hận nhất Hoàng Bá Thiên, vì cái gì Hoàng Bá Thiên có một gia đình hạnh phúc, được cha mẹ yêu thương. Không chỉ thế, ông trời còn ban cho Hoàng Bá Thiên cái thiên phú chết tiệt hơn người đó chứ?

Hoàng Ngạo Thiên này không phải kẻ bất tài đến ngôi hoàng đế cũng là do Hoàng Bá Thiên nhường cho. Hắn tự có cách giành lấy người con gái hắn yêu, hắn không muốn thua Hoàng Bá Thiên lần nữa.

Hoàng Ngạo Thiên cầm gậy trong tay có chút run run, hắn đang rất khó hiểu là sao bọn cung nữ lại quấn mền lên người Tiểu Ái hệt cái bánh bông lan thế này. Hắn biết giở khăn trùm thế nào đây?

Hoàng Ngạo Thiên thấy quá vướng víu nên vứt gậy qua một bên, trực tiếp dùng tay giở khăn trùm cho rồi.

\” Ái phi! Trẫm đến đây! \”

Hoàng Ngạo Thiên chỉ thiếu nở bộ mặt nham nhở ra nữa thôi là thành người xấu chính hiệu. Hoàng Ngạo Thiên khẽ hôn lên đỉnh trùm đầu, rõ ràng cơ thể người sau lớp trùm kín khẽ run nhẹ.

Tân nương được quấn như đòn bánh tét để dựa vào thành giường. Ngay khi Hoàng Ngạo Thiên vừa tháo khăn trùm đầu ra thì một giọng ngọt dịu làm rộn lòng người vang bên tai hắn.

\” Hoàng đế … Người vội thật nha! \”

Hoàng Ngạo Thiên sợn da gà theo đà mà té xuống sàn. Mặt lộ rõ vẻ kinh dị chỉ về hướng vị \’ tân nương \’ kia.

\” Sao…. Sao lại là ngươi? \”

\” Ngươi còn dám hỏi! Ta phi! Khốn khiếp, ngươi lại dám hôn lên môi bổn vương đây. Ghê chết đi được! \”

Hoàng Bá Thiên chùi môi tỏ vẻ ghét bỏ cái hôn kia. Nghe hắn nói mà Hoàng Ngạo Thiên chợt nhớ ra, hắn có cảm giác muốn nôn mửa thật. Kinh quá, hắn quả thật vừa mới hôn tên khốn chết tiệt kia sao?

Hoàng Ngạo Thiên vơ lấy ly rượu giao bôi để súc miệng. Hại sức khỏe ghê thật, dù hai người họ chỉ hôn qua lớp khăn thôi mà phản ứng thấy quá.

\” Ngươi dám trà trộn vào tẩm cung của ta, lại làm ta hôn nhầm. Ta muốn giết ngươi! \” Hoàng Ngạo Thiên hùng hổ cầm kiếm chỉa về phía Hoàng Bá Thiên.

Hoàng Bá Thiên nghiến răng \” Làm như ông đây thèm hôn ngươi á? Là đứa nào đặt bẫy vợ ông trước hả? \”, hắn không ngán mà xoắn tay áo lên, hùng hổ đem cái mền vứt ra khỏi người. Cuộn nãy giờ nóng chết được.

\” Há, ăn nói cho rõ ràng. Là ngươi đã cùng nàng hủy hôn, ai là vợ ngươi chứ hả? \”

\” Ê, phân định cho rõ ràng. Lão tử hủy hôn lúc nào? Mắt ngươi bị chinh hả? Bộ khi nãy không thấy lão tử ở trước mặt mọi người công bố sắp lấy vợ hay sao? \”

\” Đừng hòng đảo lộn trái phải. Ngươi không dám thừa nhận đã hủy hôn cũng không có nghĩa Phượng Tiểu Ái là vợ của ngươi! \”

\” Không phải của ta vậy là của ngươi chắc! \”

\” Ừ đó thì sao! \”

Bên ngoài Long Ngâm Điện, Tiểu Lục cùng Tiểu Cơ nghe hai vị kia cãi cùn mà xệ môi.

\” Cứ để họ cãi nhau vậy sao? \”

\” Thôi, đừng lo bao đồng. Chúng ta nên đem tiểu thư về trước thôi \”

Tiểu Cơ ôm Phượng Tiểu Ái thật chặt rồi phi qua mái nhà. Khinh công hai người dẫu thâm sâu thì thế nào lại dễ dàng qua được con mắt của quân cấm vệ.

Quân cấm vệ cũng không ra tay cản họ, nhận được lệnh Hoàng Bá Thiên vương gia nên cứ để họ đi đi.

\” Hoàng Ngạo Thiên, ta có thể nhường cho ngươi mọi thứ mà ngươi muốn nhưng riêng lần này thì không! \” Hoàng Bá Thiên trầm mặt ngẩng cao đầu, hệt như phong thái của người bề trên.

Hoàng Ngạo Thiên giễu cười khinh thường \” Không phải cần ngươi nhường thì ta mới có được! Chuyện tình duyên của Hoàng Ngạo Thiên không cần ai thương hại cả! \”

Hoàng Bá Thiên lại như vậy! Kẻ tài năng như hắn luôn thích nhất là châm chọc và trêu ghẹo người không giỏi bằng mình. Từ nhỏ đã như vậy rồi. Hắn chỉ xem mày như trò cười mà thôi.

Hoàng Ngạo Thiên căm phẫn đến nghiến răng, hung hăng giương kiếm về phía Hoàng Bá Thiên không chút nương từ.

\” Tên ngốc, ngươi đã bao giờ đánh bại ta đâu. Để xem võ công ngươi tiến bộ nhường nào! \”

Hoàng Bá Thiên nghiêm túc đối diện với đường kiếm, lách người, tay không khống trảo vừa ngăn vừa làm lệch đường kiếm.

Gì mà có kẻ đồn đại rằng Hoàng Bá Thiên chỉ được cái mã đẹp và ăn chơi trác tán chứ. Quên rằng ngày xưa hắn từng được xưng tụng là gì sao? Là thiếu niên thiên tài, là người xứng đáng nhất với ngai vàng. Không điều gì hắn không làm được, kể cả võ công.

Nếu mà Phượng Tiểu Ái mà ở đây thì cũng thất kinh với bộ môn võ công của Hoàng Bá Thiên mất thôi. Chiêu hắn dùng là \’ nhị chỉ thủ pháp \’.

Tuyệt chiêu chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa để tạo ra thế công của riêng mình, trừ ca ca Phượng Tiểu Yêu ra chắc cô không thấy ai dùng chiêu này đẹp như hắn đâu. Uốn lượn và quyết đóan như loài rồng.

Hoàng Bá Thiên kết thúc đường kiếm bằng cách chế trụ lưỡi kiếm vào giữa hai ngón tay của mình. Hắn nhìn xuống vết rách trên áo thì gật đầu cười.

\” Có tiến bộ, chiêu kiếm cần thêm lực. Không nỡ ra tay với ta sao? \”

\” Đừng tự ảo tưởng, ta không đứng một chỗ mãi được đâu. Có một ngày, ta đánh bại ngươi! \” Hoàng Ngạo Thiên thu kiếm vào vỏ, bóng dáng bước đi có phần hưng phấn.

Hoàng Bá Thiên lạnh nhạt rũ mắt \” Được ta khen rõ vui muốn chết còn làm bộ. Thằng nhóc khẩu xà tâm phật! \”

_______Tư Ca ______

\” Tiểu thư, người đã tỉnh! \” Tiểu Lục mừng rỡ khi thấy Phượng Tiểu Ái đã mở mắt.

Phượng Tiểu Ái mơ màng xoa trán, Tiểu Cơ bón cho nàng chút nước thì nàng càng thêm ổn định vài phần.

\” Hai em đã cứu ta! Cảm ơn! \”

Tiểu Lục và Tiểu Cơ kì lạ nhìn nhau rồi buồn bã nhận lỗi.

\” Tiểu thư, là Tiểu Lục vô dụng! Đúng thật ra là em mém không cứu được người! \”

\” Tiểu Cơ cũng có lỗi thưa Tiểu Thư. Phải chi lúc đó em nên thông báo với mọi người về tín hiệu tiểu thư để lại! \”

\” Có chuyện gì? Hai đứa cứ từ từ nói ta nghe nào? \” Phượng Tiểu Ái ngạc nhiên nhìn hai đứa, nàng vẫn còn đang mơ hồ mọi thứ.

\” Tiểu thư, lúc người để lại tín hiệu. Chúng em phân tán khắp hoàng cung để tìm người. Em và Tiểu Lục tìm thấy người được đưa vào Long Ngâm Điện nên muốn cứu người! \”

Tiểu Cơ nói tới đây thì xấu hổ ngập ngừng một tí. Tiểu Lục tiếp lời
\” Hai đứa em lẽ ra nên thông tri với mọi người để cứu tiểu thư. Nhưng do thiếu sót, hai đứa em lại lao vào Long Ngâm Điện lập tức. Giao đấu với vệ cấm quân khiến tụi em bị yếu thế! \”

Phượng Tiểu Ái kinh hô \” Sao hai em liều thế? Vệ cấm quân nào là người ăn chay, hai em không bị thương chứ? \”

\” Tiểu thư, em không sao? Chỉ là … Người cứu tiểu thư không phải là hai đứa em, mà lại chính là Hoàng Bá Thiên vương gia! \”

Phượng Tiểu Ái thốt lên \” Hoàng Bá Thiên! \”

\” Vâng! Là ngài ấy mang tiểu thư ra khỏi Long Ngâm Điện giao cho hai tụi em. Còn ra lệnh cho vệ cấm quân thả tụi em đi nữa! \”

\” Anh ta quả thật có đủ quyền để làm việc này. Coi như nợ một ân tình vậy! Phải rồi, hai em không để cha ta biết việc này chứ? \”

\” Dạ chưa, tụi em đợi tiểu thư dậy để người quyết định ạ! \”

\” Ừm, chuyện đêm nay cứ giữ kín đi. Ngày mai chúng ta về Phượng gia thôi! \”

\” Vâng! \”

_______ Tư Ca _______

\” Hoàng đế, có tướng quân An Lạc quốc muốn cầu kiến người ạ! \”

Hoàng Ngạo Thiên nhức đầu vỗ vỗ cái trán, tối qua hắn quá xúc động nên chạy qua Ngự Thư phòng ngủ cả đêm, giờ thật khó chịu.

\” Được, bảo họ đợi trẫm một tí. Còn ngươi, gọi Ngự Thiện phòng nấu cho trẫm chén canh giải rượu! \”

\” Vâng! \”

Hoàng Ngạo Thiên thật mệt mỏi, khi không tên nào muốn cầu kiến là sao? Ăn không rỗi việc quá à!

Sự việc chứng minh hoàng cung làm ăn rất xuất sắc. Chẳng bao lâu tiểu công công đã đem chén canh giải rượu vào.

Hoàng Ngạo Thiên nghe mùi canh mà rầu rĩ bịt mũi, kê chén canh lên miệng định một hớp nuốt sạch. Ai nhèn…

\” Tiểu Tiểu Ngạo sao thế? Chưa tỉnh rượu chứ gì? \”

Phụt!!!

Trời đất chứng giám, Hoàng Ngạo Thiên có muốn sống hòa hợp với tên Hoàng Bá Thiên này cũng không được. Chưa gì ráo mà cậu bị hù làm phun hết ngụm canh ra ngoài. Còn chưa xong, canh xộc vào mũi khiến cậu ho sặc sụa.

Hoàng Ngạo Thiên quy hết tội lỗi về tên kia : Hoàng Bá Thiên, được lắm! Ta nhớ lấy mối thù này!

Khụ khụ!!!

\”Thấy thương chưa kìa. Làm việc gì cũng phải cẩn thận, chớ hấp tấp. Uống canh cũng bị sặc!\” Hoàng Bá Thiên ngồi một bên chỉ dạy tận tâm, ra vẻ đàn anh yêu thương em nhỏ vô cùng.

\”Nói nhảm, ta bị thế này còn không phải do ngươi!\”

\” Nè nè, nói năng cho tử tế nhe. Anh làm gì chú em đâu nào?\” Hoàng Bá Thiên không phục, chớp đôi mắt vô tội gân cổ cãi lại.

\” Sáng sớm phải gặp cái bản mặt dày của ngươi là cũng đủ ta sặc rồi! \” Hoàng Ngạo Thiên phẩy tay có ý đuổi kẻ mặt dày kia đi.

Người mặt dày thì nên sống xứng với danh xưng, vẫn quyết tuyệt ngồi rót trà uống thản nhiên vô cùng, dĩ nhiên không có ý định rời đi.

\” Hôm qua Thái hậu đã cãi lộn với mẫu thân ta đấy! \”

Hoàng Ngạo Thiên đau lau miệng cũng chợt khựng người \” Thế nào … Ý ngươi là gì? \”

\” Dạo này tâm bệnh của mẫu thân đệ ổn chứ? \”

Hoàng Ngạo Thiên ngập ngừng một chút \” Ừ, vẫn ổn! \”

\” Vậy thì ta yên tâm rồi! \”

Hoàng Bá Thiên đứng dậy vỗ vai Ngạo Thiên \” Có tâm sự thì đừng nên giấu diếm, anh em trong nhà cả mà! \”

\” Hừ, ai anh em với ngươi. Bỏ cái tay ra, trẫm muốn đi thay y phục! \”

_______ Tư Ca ______

\” Tiểu Ái, phụ thân có thứ này quên nói với con! \”

\” Vâng phụ thân, người cứ nói! \”

\” Mẫu thân con vừa gửi thư đến! Muốn nhờ con đến Nam gia ở Châu Giang thành bầu bạn với nhị tiểu thư ở đó vài ngày! \”

\” Nhị tiểu thư Nam gia? \” Phượng Tiểu Ái khó hiểu với ý định của mẫu thân.

\” Nhị tiểu thư đó từ nhỏ gặp phải chút việc nên thần kinh hơi có vấn đề. Mà con tinh thông tâm lí con người, hãy giúp cô ấy đi! \”

\” Vâng ạ! Nhưng còn ca ca! \”

\” Có mẫu thân con khuyên, nó không chạy loạn xuống núi tìm con đâu mà! \”

\” Con hiểu rồi! \”

______ Châu Giang thành – Nam gia ______

\” Không muốn! Tránh xa Điệp Linh ra! \”

Một vị cô nương vóc dáng nhỏ nhắn tầm độ tuổi mới lớn, thanh mảnh và gầy yếu. Chiều cao và hình dáng phát dục đều đặn, rất tốt. Nhìn sơ thì không có gì lạ thường.

Cái kì lạ ở đây của nàng là khuôn mặt kích động quá mức vì sợ hãi một điều gì đó. Nét thanh tú càng tỏ ra kinh hãi khiến người nhìn phải đau xót.

Nàng ngồi nép vào một góc, vung loạn mọi thứ để đuổi tất cả mọi người ra xa mình. Mái tóc rối xõa tung như muốn che giấu hết dung nhan của nàng.

\” Tiểu thư phát bệnh rồi! Mau báo cho phu nhân! \”

Một lát sau, người người nối nhau kéo đến trước cửa phòng, một nữ nhân trạc tầm bốn mươi có vẻ đau tận tâm can hối hả chạy vào ôm cô nương ngồi ở một góc phòng kia.

\” Điệp Nhi, ngoan! Không sợ, có mẫu thân đây rồi! Không ai có thể làm hại con cả, mẫu thân sẽ bảo vệ con! \”

Nam phu nhân xót xa ôm chặt lấy con mình. Điệp Linh trong cơn hoảng loạn như còn phân biệt được mẫu thân đang ôm mình vỗ về.

Nàng nức nở trốn trong lòng mẫu thân, tay chân không còn vung bừa nữa \” Mẫu thân, Điệp Linh sợ …. Ô … Sợ lắm! \”

\” Không sợ, mẫu thân ở đây rồi! Mẫu thân sẽ bảo hộ con! \”

Nam lão gia thở dài ngán ngẩm bấu chặt vạt áo, hắn xoay sang hỏi nô tì \” Phượng gia đã hồi tin khi nào sẽ tới chứ? \”

\” Dạ thưa lão gia, vừa nhận được tin! Phượng gia phái Phượng Tiểu Ái tiểu thư đến đây! Tầm năm ngày nữa là đến nơi ạ! \”

Nam lão gia mặt hơi bất ngờ \” Không ngờ thật sự cầu được Phượng Tiểu Ái tới đây! Thật tốt, tâm bệnh của Điệp Nhi có thể chữa khỏi rồi! \”

Nam Liễu Mễ đại tiểu thư nhăn trán khó chịu \” Phượng Tiểu Ái kia là ai mà lại có tay nghề đến vậy sao? Nghe phụ thân nói như chắc chắn việc cô ta sẽ chữa khỏi bệnh cho nhị muội! \”

Một vị công tử lam bào khí chất nho nhã, tao nhã đến giơ tay nhấc chân cũng tự nhiên hệt mây trôi gió cuốn, hắn cười yếu ớt
\” Nam Liễu Mễ thật không biết vị ấy là ai sao? Ninh mỗ nhớ ngày thường cô rất để ý đến các mỹ nhân kinh thành cơ mà. Cớ sao lại không biết đệ nhất mỹ nhân Thiên Nam quốc – Phượng Tiểu Ái được chứ? \”

Nam Liễu Mễ nhìn thấy hắn thì thay đổi hẳn thái độ khó chịu, thay vào đó là vẻ gần gũi, hiền dịu \” Vô Phong đại ca, ta …. Là Liễu Mễ thiếu tìm hiểu! Thần trí của ta đều đặt ở tìm cách trị bệnh cho Điệp Linh muội muội. Tâm tư đâu mà dám đi lo lắng thứ khác! \”

Nam Liễu Mễ bày ra dáng vẻ buồn rầu, chua xót cho vị muội muội Điệp Linh \’ thiếu may mắn \’ kia vô cùng.

Nữ tì đứng nép ở phía sau chề môi với sự giả tạo của vị đại tiểu thư này vô cùng : Gì mà không biết Phượng Tiểu Ái là ai? Đại tiểu thư mua biết bao sách giấy để xem kết quả bầu chọn mỹ nhân kinh thành. Kết quả là không được chọn thì quay ra mắng nhiếc Phượng Tiểu Ái có gì hơn mình mà là đệ nhất?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN