Khảo Cổ Sư - Thời gian trôi qua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Khảo Cổ Sư


Thời gian trôi qua



Chương 76 Thời gian trôi qua

Từ khi nhóm mấy người Lâm Vũ rời đi, Thiên Tâm cũng không có trở về học viện ngay lập tức, hiện tại anh cần phải chuẩn bị cho hai cha con Minh Dục và Mẫn Mẫn rất nhiều thứ

Hơn nữa anh còn chưa được sử dụng thanh vũ khí mới của mình mấy lần, anh muốn biết thực lực của bản thân khi sở hữu vũ khí thích hợp nhất sẽ thay đổi thế nào

Hang động ngày hôm đấy hình như đã bị quân đội khóa chặt lại chờ đợi một lúc nào đó sẽ tiến vào sau, đến cả chính anh cũng không biết những gì thật sự được chôn sâu bên trong đó

Có thể làm cho con người chân chân thật thật cảm thụ những ký ức xa xưa như vậy, thực lực của người làm ra cái động này tuyệt đối không phải đơn giản

“ Thiếu gia, bao giờ thì chúng ta đi săn kiếm kim loại và quái thú, thần chờ không kịp nữa rồi”

Anh chàng nhỏ bé bên cạnh đang cần một cái khiên to bổ chảng, thật không hiểu đối phương vì sao lại có vẻ thích thú với những thứ to lớn hơn mình thế nhỉ ?

Người vừa nói chuyện chính là Mẫn Mẫn, bây giờ cậu ta là Thuẫn sư chính thức nhị tinh, hơn nữa nhờ vào kim loại hiếm mà đã làm cho bản thân một cái khiên rất là sành điệu, hơn nữa còn đảm bảo khả năng phòng thủ

Sau khi sống sót trở về từ cái hang động đó, Thiên Tâm nhận ra rằng bản thân mình vẫn đánh giá thấp mọi thứ xung quanh quá rồi, kể từ lần sau đi dã tập bên ngoài, anh luôn dẫn theo hai cha con người lùn đi kế bên

“ Được rồi, xử lý cho gọn đống kim loại và thanh lý mấy nguyên liệu này đi, đừng có chất nhiều quá, ngày mai sẽ tiếp tục buổi huấn luyện”

Thở dài xoa xoa đầu đối phương, thật tiện vì dù cho Mẫn Mẫn có lớn hơn anh nhiêu tuổi thì anh vẫn cao hơn cậu ta một chút, cảm giác làm người lớn đúng là thích thật

Hiện tại nhóm của anh bao gồm ba người, Mẫn Mẫn dùng khiên, Minh Dục dùng búa, còn anh thì sử dụng kiếm và pháp thuật, có thể nói là đội hình này khá là ổn để đi chiến đấu lâu dài

Hơn nữa ngoại trừ Mẫn Mẫn có thực lực yếu nhất ra, với nhiều năm tuổi thọ thì Minh Dục cũng đường đường chính chính là một cái Chiến Vương, nhưng mà thực lực cao như vậy thì làm sao lại bị người hạ thủ được nhỉ ?

Xem ra bọn họ cũng xui xẻo chọc tới ai đó ngang ngược rồi, hiện tại anh còn khá yếu nên không thể làm gì, bọn họ không nói thì chờ tới lúc bọn họ sẵn sàng rồi sẽ tự mở lời, nếu như cứ ép buộc theo giao ước mà bắt họ nói thì sợ rằng sẽ gây phản cảm

Giao ước chỉ ép buộc người ký kết phải thực hiện theo những gì mình hứa chứ không điều khiển được tâm trí của bọn họ, vậy nên đối với anh hai người này không phải chỉ là thuộc hạ bình thường

“ Tiểu Mẫn, mau vào giúp ba đúc khuôn cho cái này phát, nhanh lên thằng lưới biếng kia”

Từ trong tiệm rèn âm thanh của Minh Dục gào to hối Mẫn Mẫn chạy vào trong, động tác của cậu ta lúc bị gọi trong thật là ngốc

Bất quá hành động lanh lẹn và chính xác, tính hiếu việc và ham học hỏi là một điểm cộng rất lớn cho cậu ta, từ những ngày đầu chiến đấu Mẫn Mẫn không quá giỏi trong việc giữ quái lại một chỗ

Sau nhiều lần chiến đấu thì đối phương đã có thể dự đoán trước được đường đi nước bước của đối thủ, hạn chế những đòn đánh gây phiền phức cho cả nhóm, thực hiện rất tốt nghĩa vụ của người đứng đầu

“ Còn lại vài ngày nữa là phải trở về rồi, không biết Tiểu Nam có đột phá lên Kiếm linh chưa nhỉ ? nếu mà rồi thì bản thân cần phải nhanh chóng rèn luyện thôi, bằng không bản thân sẽ bị cậu ta hành đến chết mất”

Tính toán thời gian, dù sao thì cũng gần đến lúc mà Thiên Tâm cần quay lại học viện, anh có tài giỏi đến đâu thì khi còn nhỏ vẫn phải tuân theo quy luật của xã hội mà thôi, chưa thể một chân phá trời được.

“ Mẫn Mẫn, Minh Dục, ngày mai chúng ta sẽ đi huấn luyện một bữa cuối, lần này ta sẽ không sử dụng pháp thuật nữa, vậy nên trận đấu ngày mai sẽ gặp khác nhiều khó khăn, chuẩn bị tinh thần trước đi”

Sắp xếp thời gian cho ngày mai, anh nói cho hai người đối phương biết mình muốn làm gì rồi đi kiếm phòng trống ngồi luyện đan

Những ngày qua anh đã luyện không biết bao nhiêu đan dược cho hai tên ngốc này uống, tất nhiên là không thể để bọn họ cứ ở nhà ăn không ngồi rồi, làm vậy thì coi như uống thánh dược cũng trở thành độc dược mất

Mỗi một viên Linh nguyên đan được uống thì phải đi chém giết một con quái thú, vận động để cơ thể tiêu hóa và không để lại độc vật trong người là cách mà Thiên Tâm dành cho bọn họ

Không giống như anh, hai người thuộc tộc người lùn không có khả năng tự mình bài tẩy những chất không mong muốn, nếu như không vận động tích cực thì dược lực sẽ còn sót lại và bám đọng gây ra tình trạng tắt nghẹt làm tổn hại đến bọn họ.

“ Vâng, vậy là thần cần phải cẩn thận hơn khi chặn đứng quái vật đúng không ?”

Mẫn Mẫn hiểu được lời của Thiên Tâm có nghĩa là gì, trong số những người tham gia chiến đấu anh là kẻ có ít kinh nghiệm nhất, thiếu gia tuy chỉ mới tám tuổi nhưng đã rất là thành thạo trong cả chỉ huy lẫn chiến đấu rồi

“ Thiếu gia cứ yên tâm, thần sẽ bảo vệ ngài”

Minh Dục gật đầu trả lời, ông chiến đấu bao nhiêu năm trời rồi nhưng chưa bao giờ gặp phải một thiên tài như Thiên Tâm

Năng lực phán đoán và sự dứt khoát trong từng mệnh lệnh thật sự rất đáng khâm phục, cứ như là một tướng quân anh dũng vậy

Trong khi mọi người một lần nữa ai làm việc nấy, thời gian lại trôi qua rất là nhanh chóng, chẳng mấy chốc là đã đến sáng ngày hôm sau, tất cả lên đường tiến tới tầng thứ mười một

Lần này không được sử dụng pháp thuật vậy nên mọi thứ sẽ khá là khó khăn hơn, với thực lực của Pháp vương thì anh có thể đâm chết đối phương nhẹ nhàng bằng một cây giáo hoặc một pháp thuật bộc phát đơn giản

Nhưng để đảm bảo khả năng cận chiến, Thiên Tâm cũng cần rèn luyện cả kiếm thuật của mình nữa, tránh cho những trường hợp bị tiếp cận thì bản thân trở nên vô lực

Tầng thứ mười một : Cánh đồng ma quái, nơi này không có quá nhiều kim loại để cho bọn họ thu thập, vậy nên nhóm của Thiên Tâm không tính dừng lại ở đây quá lâu mà nhắm tới những tầng tiếp theo

Bất quá âm thanh rầm rầm dưới đất một cách lộ liễu làm bọn họ phải bật lùi về cẩn thận nhìn về phía trước

“ Là rết độc, quái thú cấp bốn trung phẩm, Mẫn Mẫn chặn đầu, Minh Dục, ngăn chặn nó một lần nữa bỏ trốn xuống lòng đất, nếu được thì đập gãy các chân của nó càng nhiều càng tốt”

Lập tức đưa ra chỉ lệnh, Thiên Tâm rút thanh kiếm màu xanh dương của anh ra, đây là lần đầu tiên anh cầm nó với vai trò là vũ khí chính trong chiến đấu, bây giờ Thiên Băng rất là hưng phấn

Lao tới rất nhanh, đầu của con rết đập vào kẻ đứng ở gần nó nhất, các cái xúc tu phóng ra khắp nơi để bao vây mọi phía của Mẫn Mẫn

“ Hè hè, dễ bắt thế thì đâu có gì vui”

Một bước, hai bước, tên người lùn đang cầm cái khiên to đùng nhảy lùi về sau rất nhanh nhẹn, nhảy về phía bên trái, nhảy về phía bên phải, điều chỉnh sao cho tất cả các đòn tấn công của đối phương về một chỗ thì

“ OÀNH”

Dùng lực giộng cái khiên của mình ra phái trước đỡ đòn, sức mạnh khá lớn làm cho đầu của nó trở nên tê liệt và mặt đất run lên dễ sợ

Hiện tại vẫn còn hai người nữa nó không biết thực lực ra sao, nếu như bây giờ mà tiếp tục tấn công thì khả năng cao sẽ bị vây sát, trước hết nó cần bỏ …

“ RẦMMMM”

Một búa đập thật mạnh xuống đất, lực chấn cao làm bật thân mình của con rết lên trên, với trọng lực dồn về phía đầu trước, điều này làm cho Mẫn Mẫn chịu áp lực cao hơn, bất quá khiến con rết cũng mất đi lực cân bằng

Đối với điều kiện thuận lợi như vậy mà anh không kết liễu nó một cách hoàn hảo thì bản thân nên đập đầu vào gối chết đi là vừa, Thiên Tâm bật nhảy lên cao dùng Mẫn Mẫn là trụ chống phóng như một tia chớp

Đạp lên thân thể to lớn của con rết, chân anh vừa chạm lên thì cơ thể nó lập tức đóng băng, mỗi bước đi là mỗi một khối băng lớn đâm vào người nó

“ Băng phương kiếm pháp, Phá tâm”

Thay vì dồn hết sức lực vào một đòn chính giữa mà chém ra, kiếm thức thứ hai của bộ kiếm thuật hệ băng này là dùng kỹ xảo tay và canh góc, đưa sóng kiếm và kiếm khí chém vào các chi tiết nhỏ đóng vai trò quan trọng của đối phương

Đánh vào điểm hiểm, lấy số lượng bù cho chất lượng, thay vì dồn một lực tấn công thì nó phân tán ra nhiều nơi, đảm bảo để cho đối phương không thể đỡ hết tất cả, đòn kiếm thức này cực kỳ có hiệu quả đối với các Thuẫn sư như Mẫn Mẫn

Bất quá làm được điều này cũng cực kỳ khó khăn, rất ít ai có thể nhắm được toàn bộ các điểm yếu và không giảm bớt lực sau mỗi đòn chém, chỉ tính riêng lực phản hồi và lực cân bằng, mọi thứ đã có thể khiến một kiếm sĩ mất nhiều năm rèn luyện rồi

Rất tiếc nhưng người sử dụng kiếm thuật này lại là Thiên Tâm, một kẻ bật tính năng chơi đểu khi toàn bộ môi trường đều là đồng bạn của anh

“ Xoẹt ! Xoẹt ! Xoẹt ! Xoẹt !”

Liên tục chém đứt rất nhiều cái chân, một điểm yếu khác khi mà anh cùng với Bạch Lan hợp tác không nhận ra rằng, cứ mỗi mất đi một chân thì tốc độ của đối phương sẽ trở nên có phần hỗn loạn

Và khi hỗn loạn đạt tới đỉnh cao thì

“ Băng phương kiếm pháp, Đông tâm”

Một kiếm dứt khoát kết liếu đối phương, phần đuôi xinh đẹp được giữ nguyên và không trào độc tố ra ngoài, kể cả viên thú hạch cũng hoàn toàn trọn vẹn không bị phá hủy

“ Qua, thu hoạch lớn a !”

“ Có thể chế được nhiều thứ với những món đồ này !”

Mẫn Mẫn và Minh Dục như hai tên ăn mày đói khát bắt đầu công việc mổ xẻ của bản thân, còn Thiên Tâm ? anh thì sao, tất nhiên là cũng tham gia hội đồng tàu đồng thuyền tới hỗ trợ thu nhặt rồi

Chúng ta là người nghèo, cần phải tích cực kiếm tiền nuôi gia đình nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN