Không Thể Động Lòng - Ngoại truyện 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Không Thể Động Lòng


Ngoại truyện 6


Tôi không nghĩ một Đặng Khải Thành ôm đau khổ hai mươi mấy năm, cùng lúc mất đi cha mẹ, còn suýt c.hế.t vì sự tàn nhẫn của gia đình tôi, vậy mà bây giờ lại có thể nói ra câu “Từ giờ chúng ta coi như nước sông không phạm nước giếng” nhẹ nhàng như thế.

Tôi biết không phải vì anh không hận nữa, mà là tình yêu dành cho tôi và Muối Nhỏ lớn hơn cả hận thù nên mới sẵn lòng đặt xuống tất cả, sẵn lòng hy sinh chấp niệm của đời mình vì mẹ con tôi.

Nhưng anh thế này khiến tôi đau lòng không chịu được, vừa hạnh phúc vừa day dứt. Tôi quay mặt vào tường khóc suốt, khóc đến mức Đặng Khải Thành cũng phải mắng tôi: “Chân Ý, mới sinh mắt yếu, em còn khóc nữa là sau này sẽ không nhìn thấy con nữa đâu”.

Tôi quệt nước mắt, mếu máo trả lời anh: “Em có muốn khóc đâu”.

“Quay lại đây anh xem”.

Tôi xấu hổ nên không quay lại, Đặng Khải Thành đành kéo vai tôi, xoay người tôi lại. Thấy tôi nước mắt giàn giụa, anh mới đưa tay lau đi, từng động tác rất dịu dàng: “Đừng khóc nữa”.

“Thành”. Tôi khẽ gọi tên anh. Đặng Khải Thành thấy mặt mũi tôi nhem nhuốc như vậy thì hơi buồn cười: “Ừ, sao thế?”.

“Anh có hối hận không?”.
“Về chuyện gì?”.
“Ở bên em”.

“Đồ ngốc, hối hận cái gì”. Anh thơm lên mắt tôi, nhỏ giọng nói: “Yêu còn không hết”.

“Nhưng mà…”.

Đặng Khải Thành biết tôi định nói chuyện gì, liền ngắt lời: “Chân Ý, không phải lúc trước em nói luẩn quẩn thế này rất mệt mỏi à?”.

Tôi gật đầu, nói: “Đúng, rất mệt mỏi. Nhưng không phải cứ mệt mỏi là dễ dàng buông xuống được”.

“Nhưng buông xuống xong rồi thì sẽ nhẹ lòng hơn”. Đặng Khải Thành nằm xuống, ôm lấy tôi và Muối Nhỏ vào lòng, thở hắt ra một tiếng: “Lúc anh sắp c.hế.t, anh không nghĩ đến hận thù nữa, lúc ấy chỉ cảm thấy dù mình có dốc toàn lực trong những ngày cuối đời để trả thù thì bố mẹ anh cũng không thể sống lại được, mà anh cũng không tiếp tục kéo dài mạng sống thêm nữa. Ngược lại, nghĩ đến em đau khổ, có trả thù được anh cũng không vui nổi”.

Giọng nói của anh không mang sự nặng nề, chỉ rất bình thản, giống như đang kể một câu chuyện cho tôi nghe: “Câu nói trước lúc em đi khỏi nhà đã làm anh suy nghĩ rất nhiều. Em nói ‘nếu như anh vẫn tiếp tục trả thù, thế thì một ngày nào đó con lớn, nó sẽ tiếp tục trả thù lại anh’. Khi đó anh xác định là mình sắp c.hế.t rồi, cũng không sợ bị trả thù, nhưng anh lại sợ con sống một cuộc đời như anh”. Đặng Khải Thành siết chặt lấy vai tôi, hỏi: “Chân Ý, Muối Nhỏ của chúng ta đáng yêu như thế, con bé nên sống một cuộc đời yên bình thoải mái, giống như tên của nó mới đúng. Em nói có phải không?”.

Tôi rơi nước mắt, áp mặt vào lồng ngực vững chãi của anh, vừa khóc vừa nói: “Phải. Muối Nhỏ của chúng ta phải sống vui vẻ. Chúng ta cũng sẽ sống vui vẻ”.

“Ừ”. Anh khẽ cười, cũng không lau nước mắt cho tôi nữa mà chỉ hôn lên tóc tôi: “Thế nên em đừng lo cho anh. Em và con sống vui vẻ, anh cũng sẽ sống vui vẻ”.

“Đặng Khải Thành, cảm ơn anh”. Tay tôi vòng qua vòng eo đã có da thịt trở lại của anh, ôm chặt: “Cảm ơn anh. Em và con rất yêu anh”.

“Anh cũng yêu hai mẹ con”. Anh cười, đắp chăn lên cao cho tôi, chừa cái mặt bé bé của Muối Nhỏ ra ngoài: “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi”.

***

Những ngày tiếp theo, mẹ vẫn ở trên này với tôi. Một phần vì chờ đến khi Muối Nhỏ đầy tháng, một phần vì ông cụ thầy lang nghe nói ba tôi bị u.ng thư nên lại lên rừng lấy thuốc, chờ phơi khô rồi gửi cho ba tôi.

Mẹ tôi nói tháng trước vào trại giam thăm ba có nói tôi sắp sinh con, ba tôi nghe xong thì trầm ngâm một lúc, mẹ tôi tưởng ông không vui, nhưng lát sau đó lại thấy nước mắt trên má ông chầm chậm chảy xuống. Ba tôi vội vã quệt đi, run run rất lâu mới khàn khàn nói:

“Tốt rồi, tốt quá rồi… Chúng ta sắp có cháu ngoại rồi”.

Mẹ tôi cũng khóc, bà nói: “Thằng Thành nó yêu Chân Ý, yêu thật lòng. Ngay cả tôi cũng nhìn thấy cả rồi”.

“Ừ. Nó yêu con chúng ta, đối xử tốt với con bé, như thế là được rồi”. Ngừng một lát, ông lại lau nước mắt: “Sau này Chân Ý sinh con, bà nhớ chụp ảnh con của nó mang tới cho tôi xem. Tôi muốn xem cháu ngoại của tôi”.

Mẹ tôi nói: “Được”.

Thế nên sau khi tôi sinh được nửa tháng, mẹ tôi lại khăn gói đến trại giam thăm ba, mang theo rất nhiều ảnh của con gái tôi và thuốc của ông cụ thầy lang. Ba tôi được nhìn thấy cháu gái thì rất mừng, cứ cầm tấm ảnh đó áp vào ngực mãi, vừa cười vừa khóc. Trước lúc mẹ tôi khăn gói ra về còn dặn: “Lần sau bà đến lại mang ảnh của Muối Nhỏ cho tôi xem nữa nhé?”.

“Ông yên tâm, ngày nào tôi cũng chụp. Cho ông xem chán thì thôi”.

Lần này đến lượt ba tôi đáp: “Được”.

Ở thôn làng trong núi, hàng ngày bà cụ nấu cơm cho tôi ăn, mẹ tôi thì sắc thuốc cho cả Đặng Khải Thành và cả ba tôi. Đặng Khải Thành uống thuốc nước sắc nóng, còn ba tôi thì uống thuốc nén bằng viên.

Còn Dương Quang thì hay rồi, anh ta thích ở đây nên đã xin nghỉ làm hẳn, sau đó chưa gì đã nhận làm con rể của nhà cuối xóm, ngày nào cũng đến đó ăn lì ở đậu, thỉnh thoảng mới ghé qua nhà bồng Muối Nhỏ, làm cho con tôi một chiếc ghế bập bênh mới để ra ngoài sân sưởi nắng, còn bảo sau này nhất định sẽ sinh một đứa con trai, kết thông gia với vợ chồng chúng tôi.

Đặng Khải Thành lạnh mặt mắng: “Đàn ông phải hơn 5 – 7 tuổi mới biết chăm sóc vợ, cậu còn chưa sinh con mà đòi nhận Muối Nhỏ của tôi làm con dâu hả?”.

“Anh đúng là ông già cổ lỗ sĩ, anh chẳng biết mốt thời nay gì cả”. Dương Quang vênh mặt đáp: “Mốt bây giờ là gái hơn 2, trai hơn 1 đấy. Ai hơn 5 – 7 tuổi như ngày trước nữa. Với cả anh nhìn anh xem, hơn Chân Ý tận 10 tuổi, lúc nào Chân Ý cũng bảo anh là ông chú già gia trưởng kia kìa”.

Tôi đang đẩy ghế bập bênh cho Muối Nhỏ, nghe thế mới gật gù: “Đúng thế, anh ấy là ông chú già gia trưởng, đến bây giờ còn không cho em tắm nước giếng nữa, bắt em tắm nước lá suốt kia kìa”.

“Đấy thấy không?”. Dương Quang sung sướng kêu lên: “Em không bịa chuyện, chính vợ anh nói anh là ông chú già gia trưởng đấy nhé”.

Đặng Khải Thành hừ lạnh một tiếng: “Còn không mau biến đi, cứ quanh quẩn gần con gái tôi thì tôi sẽ xử cậu”.

Dương Quang sợ bị ‘ông chú’ nhà tôi xử thật nên vội vàng chạy biến, lúc ra đến cổng còn thò đầu hét vào: “Anh cứ chờ đấy, đợi em có con trai em sẽ bảo nó đến tán tỉnh Muối Nhỏ nhà anh, chọc anh tức c.hế.t cho xem. Sếp Thành, cứ chờ đấy”.

Tôi bật cười, phẩy tay không thèm chấp anh ta, nhưng Đặng Khải Thành lại coi là thật. Anh bồng Muối Nhỏ lên, nhỏ giọng thì thầm với con bé gì đó. Muối Nhỏ còn bé, không hiểu được những gì anh nói, nhưng thấy bố nói chuyện với mình thì nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ xíu quơ quơ lên, sờ mặt Đặng Khải Thành.

Ánh mắt anh đột nhiên trở nên ấm áp và dịu dàng vô cùng, anh hôn lên tay con: “Có ông chú già gia trưởng này mới có con đấy”.

Tôi cười thật tươi, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến, chỉ muốn hét lên thật to rằng: Ông chú già gia trưởng, tuy anh hơi nhiều tuổi, hay thích những thứ xưa cũ, khác hẳn với thế hệ của em, nhưng em rất yêu anh. Sau này gả con gái, em cũng sẽ gả cho một người như anh!

***

Thời gian trôi rất nhanh, vèo một cái đã đến ngày đầy tháng của Muối Nhỏ!

Làm lễ đầy tháng cho con xong, tôi có nói với Đặng Khải Thành rằng mình muốn mang con đến trại giam thăm ba một chuyến. Dù sao ba tôi cũng là ông ngoại của Muối Nhỏ, quãng đường từ nơi này đến trại giam mới của ba tôi cũng không xa, ngồi xe 45 phút là đến, cho nên tôi muốn đưa con tới đó gặp ba.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Em ngồi xe đường xa thế có sợ mệt không?”.

“Không mệt đâu, em tắm bằng nước lá của ông cụ khỏe lắm”. Tôi cười, thơm chụt một cái vào trán con: “Muối Nhỏ trộm vía cũng khỏe mạnh, ngồi xe 45 phút không sao đâu”.

“Ừ”. Anh gật đầu, vuốt tóc tôi và con: “Để anh chở em đi”.

“Không cần đâu, anh vẫn chưa khỏe hẳn, cứ ở lại đi. Để anh Quang đưa em đi”.
“Anh khỏe rồi. Để vợ con đi một mình anh không yên tâm”.

Một chữ “vợ” này làm tôi đỏ mặt, tôi xấu hổ quay đi, đáp: “Ai là vợ anh chứ?”

Đặng Khải Thành không đáp, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nhiều hàm ý, tôi thì bị ánh nhìn của anh làm cho ruột gan ngứa ngáy hết cả lên, không dám ở lại nữa, đành đưa Muối Nhỏ cho anh rồi chạy ra ngoài.

“Em đi chuẩn bị đồ”.

Đặng Khải Thành bồng con tôi, bật cười thành tiếng, Muối Nhỏ không hiểu chuyện gì cũng cười toe.

Ngày hôm sau, sáng sớm Đặng Khải Thành đã chở tôi và Muối Nhỏ, còn có cả mẹ tôi và Dương Quang cũng đi cùng.

Lúc đầu chỉ có 4 người đi, nhưng Dương Quang lo Đặng Khải Thành vẫn còn yếu, không lái được đường dài như vậy nên đành phải bỏ lại cô vợ trẻ, nằng nặc xin đi theo chúng tôi. Đặng Khải Thành không cản được anh ta nên đành phải để Dương Quang đi cùng.

Đi 45 phút cuối cùng cũng đến trại giam mà ba tôi mới chuyển đến hơn nửa năm nay. Lúc đăng ký thăm, mấy giám thị ở đây nhận ra Đặng Khải Thành nên vội vàng mời anh vào trong phòng làm việc uống nước, tôi và mẹ bế Muối Nhỏ vào khu thăm nuôi để gặp ba.

Hơn nửa năm không gặp, ba tôi đúng là đã có da có thịt hơn trước, ông hợp thời tiết ở đây nên có vẻ khỏe khoắn ra, thần sắc cũng hồng hào tốt hơn. Khi nhìn thấy Muối Nhỏ trên tay tôi, ông òa lên khóc:

“Cháu của tôi đến thăm tôi đấy à? Muối Nhỏ của ông đấy à?”.

Không rõ có phải nhờ mối quan hệ của Đặng Khải Thành hay không mà mấy người quản giáo mở cửa cho tôi bước hẳn vào phòng thăm. Ba tôi được ôm Muối Nhỏ thì mừng đến nỗi cứ rơi nước mắt mãi, ôm lấy nó không chịu buông.

Sau đó dường như ba tôi sực nhớ ra điều gì nên lại đưa Muối Nhỏ cho tôi: “Ba quên mất, người ba bẩn lắm. Ôm Muối Nhỏ sợ làm con bé lây bệnh rồi ốm. Con bế Muối Nhỏ đi”.

Tôi bật cười: “Không sao đâu mà. Con bé ở trong núi nên sức đề kháng tốt lắm. Hàng ngày các cô các bác đi làm ruộng qua, thấy nó cũng chạy vào ẵm với thơm suốt. Không sợ bị ốm đâu. Ba, ba là ông ngoại của Muối Nhỏ, ba phải bế nó chứ?”.

“Nhưng mà…”.

Mẹ tôi cũng nói: “Không sao đâu. Ông cứ bế đi”.

Nghe nói thế, ba tôi mới chịu ôm Muối Nhỏ lại lần nữa. Suốt cả thời gian được vào thăm nuôi ông chỉ ôm nó, hôn nó, lẩm bẩm nói chuyện với nó. Sau đó lại hỏi tôi có ăn được không, đêm có được ngủ không, Đặng Khải Thành có đối xử tốt với tôi không.

Tôi nói: “Có, anh ấy tốt lắm. Ba đừng lo”.

“Ừ”. Ông gật đầu, sau đó lại nói với tôi: “À đúng rồi, hôm qua ba vừa được nhận thông báo được giảm án đấy”.

Mẹ tôi sửng sốt hỏi: “Giảm án hả ông? Giảm thế nào?”.

“Giảm hạn tù từ chung thân xuống còn 20 năm”.

20 năm, ba tôi đã chấp hành 11 năm, nghĩa là 9 năm nữa ông sẽ được về nhà. Hơn nữa, nếu như ở trong trại lập được thành tích tốt, thời hạn tù sẽ còn tiếp tục giảm nữa. Có thể chỉ còn 5 năm hoặc 7 năm.

Tôi mừng ơi là mừng: “Thế thì tốt quá. Ba, ba ở trong này cố gắng cải tạo cho tốt, tham gia nhiều hoạt động với mọi người, vài năm nữa được về rồi trông Muối Nhỏ cho con”.

Ba tôi cúi đầu nhìn con bé, trong mắt chất chứa rất nhiều hy vọng, yêu thương và luyến tiếc: “Ừ, ba sẽ cố gắng. Phải nhanh được về còn bế Muối Nhỏ chứ. Sau này Muối Nhỏ còn có em nữa cơ mà”.

“Vâng”.

Hết giờ thăm nuôi, tôi với mẹ vừa chào ba ra ngoài thì lại gặp Đăng Nguyên được mấy người công an áp giải đi đến. Hình như anh ấy vừa chuyển trại tới đây.

Anh ấy gầy và hốc hác đến mức suýt nữa thì tôi không nhận ra, mãi tới khi đến gần mới kinh ngạc hỏi một câu:

“Anh… Anh Nguyên”.

Vành mắt anh ấy đỏ lên, vội vã giật tay ra khỏi hai người công an kia: “Chân Ý… Chân Ý”.

“Anh có khỏe không? Sao lại gầy như thế này?”.
“Anh khỏe. Chân Ý, sao em lại ở đây”.
“Em đến thăm ba em, ba em chuyển trại đến đây rồi”.

Đăng Nguyên định nói gì đó, nhưng hai người công an ngay lập tức khống chế anh ấy rồi lôi về. Tôi thấy vậy mới nói:

“Tôi có thể thăm anh ấy một chút được không? Tôi có việc muốn nói với anh ấy”.

Tất nhiên là hai người công an từ chối. Bọn họ nói bây giờ phải làm các thủ tục nhập trại cho phạm nhân, muốn thăm thì phải chờ vài ngày nữa. Tôi không từ bỏ, lại hỏi:

“Vậy trong lúc chuyển trại anh ấy ở đâu? Chắc anh ấy chưa được sắp xếp buồng giam nên phải ở ngoài đợi phải không?”

Bọn họ lạnh lùng nói “Không biết” rồi tiếp tục giải Đăng Nguyên đi. Tôi cũng vội vàng đưa Muối Nhỏ cho mẹ rồi chạy theo anh ấy: “Mẹ, mẹ bế Muối Nhỏ cho con một lúc, con đi xem anh Nguyên thế nào”.

Mẹ tôi cũng hiểu được thời gian qua đã có chuyện gì, bà bồng lấy Muối Nhỏ, bảo tôi: “Ừ, đi đi. Khó khăn lắm mới gặp được nó. Con đi hỏi thăm nó xem thế nào”.

“Vâng”.

Đúng như tôi dự đoán, trong lúc công an làm thủ tục chuyển trại thì Đăng Nguyên bị xích ở ghế ngoài hành lang, một người quản giáo trông anh ấy.

Ban đầu công an không cho tôi đến gần Đăng Nguyên, nhưng quản giáo thì thầm vào tai họ nói mấy câu gì đó, công an chỉ nhìn chằm chằm tôi một lượt rồi không nói nữa. Tôi thì nhanh chóng chớp cơ hội, xích đến gần Đăng Nguyên:

“Anh Nguyên, mấy tháng qua anh ở trại nào? Tòa đã xử chưa?”.
“Xử rồi. Vừa xử cách đây nửa tháng”.
“Án thế nào?”.

Ánh mắt Đăng Nguyên đột nhiên thay đổi, trong đó không còn vẻ lạnh lẽo cố chấp giống như khi ở trại giam lúc đó, chỉ còn lại một sự thất bại, xót xa và buông bỏ. Anh ấy cười bảo: “Không sao đâu”.

Cùng lúc này, hai người công an kia cũng nói với người tiếp nhận phạm nhân: “Tử tù, đề nghị sắp xếp buồng giam đặc biệt”.

Tim tôi đột nhiên như bị thứ gì đó sắc nhọn xuyên qua, cảm thấy rất đau đớn. Tôi nhìn anh ấy nói: “Anh Nguyên…”

Đăng Nguyên sợ tôi khóc nên ngắt lời tôi: “Chân Ý, anh không sao đâu. Đằng nào cũng chỉ là một kết cục, anh đã xác định từ trước rồi. Em đừng đau lòng cho anh. Đây là do anh tự làm tự chịu”.

“Nhưng cũng có một phần lỗi của em. Nếu anh không phải gánh vác chuyện gia đình em, anh cũng sẽ không đi vào con đường như thế”.
“Chân Ý, ngốc quá. Là tại lúc đó anh tham lam, thấy con đường này dễ kiếm tiền nên mới lao vào. Chuyện gánh vác Hồng Ý và chi phí điều trị cho mẹ em cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Thực ra khi ấy việc kinh doanh của Hồng Ý tuy chậm nhưng vẫn duy trì được, hơn nữa chi phí điều trị cho mẹ em phần lớn cũng do em gửi từ Hồng Kông về, anh có bỏ ra được bao nhiêu đâu”.

Ngừng một lát, anh ấy định vươn tay lên xoa đầu tôi, nhưng tay Đăng Nguyên bị còng, hai chân cũng đeo xích, anh ấy không thể giơ lên cao được nên chỉ có thể nói: “Chân Ý, em đừng tự trách mình. Tất cả là do anh”.

Tôi rơi nước mắt nói: “Anh Nguyên, bây giờ phải làm sao đây? Em phải làm sao đây? Sao anh lại ngốc nghếch như thế, sao anh lại liên quan đến Long chín cựa. Anh ra thế này ba mẹ anh phải làm sao?”.

Hai mắt Đăng Nguyên đỏ au, nhưng miệng vẫn cười: “Em quên à? Nhà anh còn có hai đứa em trai nữa, hôm bữa hai đứa vào thăm anh, anh cũng có dặn dò rồi. Về sau dược phẩm Phương Nam giao cho chúng nó, việc chăm sóc ba mẹ cũng giao cho chúng nó. Anh nghỉ ngơi an dưỡng được rồi”.

“…”.
“Chân Ý à, em sinh con rồi đúng không? Đứa bé ban nãy em bế là con của em đúng không?”.

Tôi gật gật, cổ họng nghẹn cứng: “Con bé tên là Muối Nhỏ. Nó là con gái của em, vừa tròn một tháng tuổi hôm qua”.

“Thế thì tốt quá”. Anh ấy nhìn tôi hiền hòa: “Con bé rất giống anh ta. Nhưng đôi mắt lại giống em. Rất xinh”.

“Vâng”.
“Chân Ý, về sau em phải hạnh phúc nhé. Em phải sống thật tốt, đừng lo gì cho anh. Dù anh có ở đâu cũng mong em sống tốt”.
“Anh Nguyên”.
“Chân Ý, đừng quên ngoài Đặng Khải Thành, còn có một người rất yêu em”.

Ở trong trại giam hôm ấy, tôi khóc như đứt gan đứt ruột, tôi đau lòng vì một Đăng Nguyên mấy mươi năm yêu thương tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng cuối cùng lại lầm đường lạc lối, để rồi cuối cùng nhận lấy kết cục bi thảm như ngày hôm nay.

Tôi không muốn anh ấy phải c.hế.t, nhưng tòa đã xét xử, anh ấy phải chịu án t.ử hình thì có làm cách nào cũng không thoát được, chỉ có thể hứa với anh ấy sau này sẽ sống thật tốt, sẽ thật hạnh phúc, cũng sẽ để ý đến dược phẩm Phương Nam thay anh ấy.

Đăng Nguyên nghe tôi hứa như vậy, cuối cùng cũng rơi một giọt lệ đầy đau thương: “Chân Ý, cảm ơn em”.

“Anh Nguyên, cả đời em nợ anh còn không hết. Anh cảm ơn em làm gì chứ?”

“Ngốc quá, cảm ơn em vì đã đến bên đời anh đấy. Kiếp sau anh nhất định sẽ làm người tốt, sẽ xin đầu thai ở một gia đình ngay đầu ngõ nhà em, sẽ bắt dế cho em chơi, mua kẹo mật cho em ăn, đạp xe chở em đi hóng gió”. Anh ấy khóc đến mức bờ vai run lẩy bẩy: “Chân Ý, kiếp sau lại làm hàng xóm ở cạnh nhau nhé?”.

Tôi gật đầu, giơ ngón tay út ra móc vào bàn tay gầy gầy xương xương của anh ấy: “Hứa rồi đấy nhé?”.

“Ừ. Hứa rồi đấy”.

Sau đó, hai người công an quay lại dẫn Đăng Nguyên đi, anh ấy bị kéo đi nhưng vẫn cố ngoái đầu lại nhìn tôi, vừa nhìn vừa khóc, tôi cũng khóc. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy cho đến khi cánh cửa sắt nặng trĩu của khu trại giam bị đóng lại rồi, tôi vẫn ngẩn ngơ đứng đó.

Mãi một lát sau bỗng dưng có một tờ khăn giấy chìa ra trước mặt tôi, tôi nhận lấy, nói “Cảm ơn”, sau đó ngước lên mới phát hiện ra đứng cạnh là Đặng Khải Thành.

Anh không hỏi tôi vì sao lại khóc, chỉ nói: “Có đau mắt lắm không?”.

Tôi lắc lắc đầu, sà vào lòng ôm anh: “Thành, anh nói con người có kiếp sau không?”.

Đặng Khải Thành trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Có, nhất định sẽ có kiếp sau”.

“Vậy thì em mong kiếp sau ai cũng sẽ làm người tốt, không ai phải đau khổ nữa. Em mong kiếp sau tất cả những người thương kiếp này sẽ gặp lại được nhau”.

Tay anh vuốt tóc tôi, nói: “Chân Ý, chỉ cần kiếp này em sống tốt, kiếp sau nhất định sẽ cầu được ước thấy”.

“Cảm ơn anh”.

***

Sau khi trở về thôn làng trong núi, chúng tôi vẫn tiếp tục sống những ngày tháng đơn giản, đầm ấm và vui vẻ như trước kia.

Khi Muối Nhỏ tròn hai tháng tuổi thì mẹ tôi nói mấy bà bạn cũ cùng nằm ở khoa phục hồi chức năng đang rủ bà đi du lịch, địa điểm là miền nam. Mẹ tôi nói lâu rồi không được đi đâu, cũng muốn ra ngoài thăm thú đây đó.

Tôi nghĩ cũng phải, 10 năm nay bà đã phải chịu rất nhiều đau thương rồi, giờ đã lớn tuổi, lại cứ ru rú mãi trong núi này bế cháu mãi sao được. Cũng nên để bà đi du lịch với bạn bè cho biết đó biết đây.

Tôi cười bảo: “Vâng, mẹ cứ đi đi. Ba dạo này khỏe mạnh, hôm rồi đi khám bác sĩ cũng nói không kiểm tra thấy tế bào u.ng thư nữa, ổn cả rồi. Mẹ cứ đi chơi dăm bữa nửa tháng rồi về với bọn con”.

“Thôi, đi chơi xa tốn kém lắm. Với cả giờ đi một ngày cũng nhớ con bé Muối Nhỏ, mẹ không đi đâu”.
“Mẹ, con có tiền mà, mẹ đừng tiếc tiền”.
“Tiền thì cũng phải tiêu chứ. Cả năm nay con với thằng Thành ở đây, cũng chẳng làm gì kiếm ra tiền, có thì để dành mà tiết kiệm còn nuôi Muối Nhỏ chứ?”.
“Mẹ, mẹ không biết à? Hồi trước con định cải tạo lại Hồng Ý, nhưng không cải tạo được nên tiền đó con lại mang đi đầu tư rồi. Trộm vía hơn một năm nay cũng thu được gấp đôi số tiền bỏ ra. Mẹ đừng tưởng con nghèo nhé, tiền con tiêu rủng rỉnh lắm đấy, bây giờ đủ mua lại biệt thự Hồng Hưng lúc trước ấy chứ”
“Cái con bé này…”
“Mẹ, mẹ cứ đi chơi đi. Đi chơi cho thư thả đầu óc, con với Muối Nhỏ ở nhà đợi quà của mẹ”.

Tôi phải nói mãi mẹ mới chịu nhận tiền rồi đi chơi với bạn bè. Nhưng hình như dạo này quen có mẹ ở bên nên lúc bà đi khỏi, đêm đến tôi lại nhớ mẹ trằn trọc mãi không ngủ được.

Đặng Khải Thành cũng biết tôi buồn nên dỗ tôi: “Hai tháng nữa tiến sĩ Chân Ý có dự định đi làm gì không?”.

Tôi quay đầu hỏi: “Đi làm gì là làm gì hả anh?”.

“Về Hà Nội, tìm một công việc gì đó”.
“Anh định rời khỏi đây à?”.

Anh cười bảo: “Ở đây cũng lâu rồi, cũng nên quay trở về Hà Nội chứ. Tài năng của tiến sĩ Chân Ý không thể chôn vùi mãi trong núi, mà Muối Nhỏ sau này lớn cũng phải đi học nữa mà”.

Thực ra gần hai năm nay không được đi làm tôi rất buồn, dù sao cũng có bằng cấp tử tế, lại từng làm cố vấn cấp cao cho tập đoàn lớn, giờ cứ ở nhà chăm con mãi cũng không thoải mái. Vả lại, được ra ngoài, được va chạm với cuộc sống, có mục tiêu để phấn đấu thì cuộc đời mới đầy đủ màu sắc, giống như thanh niên trong làng này đã từ bỏ thuốc phi.ện để ra ngoài kiếm việc vậy.

Nhưng nghĩ đến Đặng Khải Thành bây giờ đã không còn là cảnh sát hình sự, trên vai là 4 ngôi sao vinh quang, tự nhiên tôi cũng buồn thay anh. Tôi quay sang ôm chặt anh, nói:

“Sếp Thành, sau này anh cứ ở nhà, em đi làm nuôi anh”.

Anh bật cười: “Vợ chỉ cần đi làm để thoải mái đầu óc là được, việc nuôi gia đình cứ để anh”.

“Anh định làm công việc gì đó?”.

“Mở một công ty”. Đặng Khải Thành vuốt tóc tôi: “Lúc trước anh đi biên giới vùng tam giác Đông Dương về, lập được chiến công nên được tổng cục thưởng một số tiền. Anh dùng số tiền ấy góp vốn vào công ty của bạn anh. Bây giờ nó chuẩn bị chuyển sang nước ngoài sống cùng gia đình rồi nên công ty giao lại cho anh”.

Tôi tròn xoe mắt hỏi: “Có chuyện này nữa à? Sao trước giờ anh không nói cho em biết vậy?”. Tôi giả vờ phụng phịu nói: “Làm em cứ tưởng sếp Thành nghèo lắm, cần người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như em cưu mang. Hóa ra là anh giấu quỹ đen riêng, phải phạt, phải phạt”.

Anh bật cười: “Người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như em muốn phạt gì nào?”.

“Phạt anh sau này phải lãnh đạo công ty thật tốt, kiếm được thật nhiều tiền để nuôi em và con. Nếu anh không làm được, em sẽ xử anh”.
“Cái này thì hơi khó. Chủ yếu vẫn là cần một thứ”.
“Cần thứ gì cơ?”.

“Cố vấn kinh doanh”. Nụ cười trên môi Đặng Khải Thành càng lúc càng sâu thêm, đôi mắt anh lấp lánh ánh lửa: “Tiến sĩ Chân Ý, em có muốn sau này về làm cho công ty của anh không?”

“Lương khởi điểm là bao nhiêu? Em nói cho anh biết, em là tiến sĩ kinh tế, còn có mấy năm kinh nghiệm làm việc ở Hồng Kông, từng làm cố vấn cấp cao cho tập đoàn lớn, anh trả lương thấp thì em không làm đâu đấy”.

Đặng Khải Thành trêu tôi, cố ý nói một chữ: “Sáu…”.

“Sáu nghìn đô phải không?”. Tôi nhanh nhảu cướp lời anh: “Sáu nghìn đô thì em đồng ý”.

“Không phải”. Anh lắc đầu: “Sáu triệu một tháng”.

“Này Đặng Khải Thành, anh trả lương bèo bọt như thế mà đòi thuê tiến sĩ kinh tế về làm hả?”.
“Bây giờ anh nghèo lắm, chỉ có thể trả sáu triệu một tháng thôi. Nhưng lương anh thì giao cho em cầm, được không?”.

Tôi giả vờ nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp: “Lương của anh là bao nhiêu?”.

“Theo bảng thống kê mới nhất thì phần sinh lời kinh doanh quý này đạt 2 triệu USD, với cả từ khi anh tỉnh lại, anh cũng có dùng một ít tiền để đầu tư. Bây giờ một ngày thu nhập từ các kênh đầu tư khoảng hơn một nghìn đô, đến khi anh tiếp quản công ty lại từ bạn anh, một nửa công ty chia cho nó, số tiền lương thì một tháng có thể…”.

“Dừng”. Tôi lập tức đưa tay lên ngắt lời anh, bây giờ Đặng Khải Thành chỉ quanh quẩn ở nơi hẻo lánh này mà một ngày vẫn lãi khoảng hơn một nghìn đô, tầm mấy chục triệu gì đó, tôi có ngu mới không cầm lương của anh. Tôi gật đầu như bổ củi: “Sáu triệu chứ gì, em đồng ý. Sếp Thành, khi nào thì đi làm? Em sẽ dốc sức phục vụ công ty, ngày nào cũng tăng ca, ở trên giường cũng sẽ dốc sức phục vụ sếp, sếp muốn em tăng ca trên giường em cũng đồng ý”.

Vẻ mặt Đặng Khải Thành hơi cứng lại, sau đó từ từ đỏ lựng lên, anh lúng túng quay đi, hơi mất tự nhiên đáp: “Đợi Muối Nhỏ lớn một chút rồi đi làm”.

“Muối Nhỏ lớn một chút là bao nhiêu tháng?”. Tôi cố ý chọc anh: “Ở công ty thì có thể 6 tháng, trên giường thì 3 tháng. Sếp Thành, ý anh cần bao nhiêu tháng để em biết đường tính toán”.

Đặng Khải Thành không đáp nữa, tôi thì cứ nằm một bên nói mấy lời mờ ám trêu anh, cuối cùng nửa đêm có người tự nhiên bật dậy từ trên giường, sau đó đi thẳng ra giếng làng dội nước lạnh.

Chà, ai bảo ông chú già gia trưởng của tôi không có nhu cầu sinh lý, tôi có mà ông chú cũng có, chỉ là thời gian qua tôi bầu bí, lại mới sinh con nhỏ nên anh mới không đụng được vào tôi thôi. Ông chú già của tôi vẫn còn trong độ tuổi sung mãn lắm!

Thời gian lại thấm thoắt trôi đi, bệnh tình của Đặng Khải Thành chuyển biến khá tốt, khí sắc của anh hồng hào hơn, thân thể cũng đầy đặn cường tráng hơn, trông chẳng còn chút nào giống một người sắp c.hế.t cách đây gần một năm nữa.

Hàng ngày anh bế Muối Nhỏ đi dạo quanh sân, hai cha con vừa sưởi nắng vừa nói chuyện gì đó, Muối Nhỏ sờ mặt anh rồi cười toe toét. Bà cụ đạp xe ra chợ mua thức ăn, lại nói ở đây xây cái siêu thị làm gì không biết, vào trong đó đồ ăn thì ngon đấy, nhưng mà có cái máy gì lạ lắm, phả ra hơi mát rượi, lần nào vào đó bà cụ cũng phải mặc thêm áo.

Ông cụ vuốt chòm râu trắng nói: “Bà chẳng biết gì cả, đó là máy lạnh đấy. Còn gọi là máy điều hòa”.

“Sao ông biết?”
“Tôi xem tivi thấy suốt mà. Người ta còn quảng cáo cả quạt hơi nước nữa cơ”.
“Chà, đúng là xã hội phát triển, có nhiều đồ hay ho thật”.
“Chẳng thế thì sao? Ngày trước ai sinh con cũng làm cái nôi mây, ngồi đưa cả buổi vừa buồn ngủ vừa mỏi tay, nhưng Muối Nhỏ giờ có nôi điện, chẳng phải mất công đưa bằng tay nữa, nó lại còn ngủ ngon hơn kia kìa”.

“À nói đến Muối Nhỏ, hôm nay là cháu nội chúng ta tròn 3 tháng nhỉ?”. Bà cụ lẩm nhẩm tính ngày, sau đó lại nói: “Tôi phải đi mượn cái cân, cân nó lên xem tăng được mấy lạng rồi nào”.

Nói rồi, không chờ ông cụ đáp đã lật đật chạy đi mượn cân, đặt Muối Nhỏ lên cân mới thấy con bé đã được 5,4kg. Bà cụ nhìn đi nhìn lại số cân rồi sung sướng reo lên: “Ôi cháu tôi, đẻ non như thế mà giờ trộm vía nặng còn hơn thằng cu nhà hàng xóm. Người tròn trĩnh thế này mới yêu chứ. Đấy thấy không, cái Chân Ý nó tốt sữa nên trộm vía nuôi con khỏe, không bị ốm mà cứ thế tự ăn tự lớn, rõ ngoan”.

“Cháu nội của chúng ta mà lại”.

Ông cụ và bà cụ rất thích cháu, mẹ tôi cũng vậy, tối đó còn xuống tận buồng chúng tôi hỏi bế Muối Nhỏ lên ngủ cùng, bảo con bé cũng lớn rồi, tách mẹ được rồi, bảo vợ chồng chúng tôi cứ ngủ một đêm cho thoải mái.

Tôi thì cười bẽn lẽn, bảo không sao đâu, nhưng bà cứ bế Muối Nhỏ lên ngủ đi, còn vắt một bình sữa thật to để đêm bà cho Muối Nhỏ ti.

Chồng tôi chỉ chờ có thế, lúc tôi đóng cửa nhà trên xong mới thấy anh vẫn đứng ở sân. Đặng Khải Thành cười hỏi: “Con ngủ rồi hả em?”.

“Vâng, ngủ say rồi”.

Anh bỗng dưng ngồi xuống, đưa lưng đến trước mặt tôi: “Lên đây, chúng ta trốn con đến đồi đom đóm”.

Lâu rồi không được anh cõng, tôi rất muốn trèo lên lưng anh, nhưng nghĩ Đặng Khải Thành còn yếu, không nỡ để anh phải cõng tôi nên từ chối: “Em tự đi được mà”. Nói rồi lại chạy đến nắm tay anh: “Đi thôi”.

Đặng Khải Thành không chịu, cứ nhất quyết đòi cõng tôi, cuối cùng tôi chẳng còn cách nào, đành trèo lên lưng anh, để anh cõng tôi đến đồi đom đóm.

Hôm nay tình cờ thế nào lại vừa vặn là mười sáu, trăng ở trên núi sáng trưng, soi rõ con đường nhỏ đầy cây cỏ mà trước đây chúng tôi đã đi.

Một năm tròn trôi qua, lúc trước anh cõng tôi, trong tim tôi vẫn có thật nhiều tâm trạng, tôi còn nhớ khi đó mình đã ước: Nếu cuộc đời cứ mãi bình yên thế này thì tốt biết mấy, tôi và Đặng Khải Thành không hận nhau, cứ thế trải qua năm năm tháng tháng tĩnh lặng ở chỗ này rồi cùng nhau già đi.

Đến hôm nay điều ước của tôi có lẽ đã hoàn thành được một nửa. Vẫn là người đàn ông ấy cõng tôi, nhưng chúng tôi đã đặt xuống được hận thù, còn có một đứa con gái đáng yêu, nếm trải cuộc đời yên bình và năm tháng tĩnh lặng.

Thật tốt! Đặng Khải Thành, thế này thật tốt. Lời nguyện ước của tôi đã thành hiện thực, chỉ chờ đến khi chúng tôi nắm tay nhau già đi, an ổn bên nhau, như vậy là hoàn thành trọn vẹn tất cả, đời này không có gì phải nuối tiếc nữa.

Khi nhìn thấy đồi đom đóm, tôi hỏi Đặng Khải Thành: “Anh có biết lúc anh bắt đom đóm cho em, nói em hãy ước một điều cho mình, em đã ước gì không?”.

Anh lắc đầu, nói: “Anh không biết”.

Tôi cười: “Em ước bên đời em mãi mãi có một người đàn ông tuyệt vời là Đặng Khải Thành”.

Gió trên đồng cỏ thổi tới, hàng nghìn con đom đóm bị dạt sang một góc, cảnh tượng giống hệt một năm trước đây, lấp lánh đầy ánh mắt tôi. Đặng Khải Thành đặt tôi xuống thảm cỏ mềm dưới chân, nhìn tôi rất sâu nặng: “Em cảm thấy điều ước đã thành hiện thực chưa?”.

Tôi ngửa đầu lên trời cao, hét to: “Thành hiện thực rồi. Cảm ơn ông trời đã nhìn đến anh ấy, cảm ơn ông trời đã công bằng với anh ấy. Cảm ơn ông trời vì đã để Đặng Khải Thành ở lại bên tôi. Lúc trước tôi nói sai rồi, là ông trời có mắt, ông trời có mắt”.

Khi tôi nói xong những lời này thì đom đóm lại bay đến rất gần chúng tôi, đom đóm đậu khắp người Đặng Khải Thành, đậu cả trên tóc tôi. Ánh mắt anh bất chợt trở nên nóng bỏng, sau đó bỗng dưng hai má tôi bị ôm lấy, giây tiếp theo một cánh môi mềm liền áp xuống môi tôi, nhiệt tình hôn tôi.

Dưới ánh trăng sáng, mùi cỏ cây thơm thơm hòa lẫn với hương vị ngọt ngào trong miệng anh khiến tôi ngây ngất. Tôi ôm chặt lấy cổ Đặng Khải Thành, cho anh lời hồi đáp tốt nhất, môi lưỡi tôi quấn quanh môi lưỡi anh, hôn đến cạn kiệt cả linh hồn, hôn đến khi mọi thứ quay cuồng, cả người tôi nóng ran, anh mới lưu luyến rời môi tôi.

Đặng Khải Thành nói: “Lúc trước em hỏi điều ước của anh là gì phải không?”.

Tôi gật đầu, hai má đỏ ửng, nói: “Phải”.

“Anh cũng ước như em”. Anh mỉm cười nhìn tôi: “Anh ước bên đời anh mãi mãi có một người con gái”.

“Là em phải không?”.
“Không nói cho em biết”.

Tôi mỉm cười, lại kéo anh hôn xuống, Đặng Khải Thành đè lên thân thể tôi, lồng ngực cường tráng nóng rực của anh ép chặt xuống lồng ngực tôi. Một cảm giác tê dại bải hoài lan tràn khắp thân, tôi có cảm giác nhung nhớ không chịu nổi, triền đồi gió lạnh, chỉ có thể run rẩy ôm chặt lấy anh:

“Thành, đêm nay có mưa không?”.

Anh giơ tay đón hướng gió bắc, suy nghĩ chuyện gì đó nên im lặng một lát, sau đó đột nhiên đứng dậy, bế ngang tôi lên, đi thẳng vào túp lều cỏ kia. Trên đường đến đó, anh nói: “Có lẽ lát nữa sẽ có mưa”.

“Từ hướng bắc đến à?”.

“Không”. Anh đặt tôi xuống chõng tre rồi thắp nến lên, có ánh sáng, tôi mới nhìn thấy được nơi này đã sửa sang lại, bên dưới tôi là một tấm đệm dày, chăn gối sạch sẽ thơm phức mùi nắng, trên bàn nhỏ ở đầu chõng tre để một chai rượu và một chiếc bánh bột mì.

Tôi cũng quên mất phải hỏi mưa đến từ hướng nào, chỉ nhìn mỗi chai rượu kia. Đặng Khải Thành rót đầy hai ly rồi đưa đến cho tôi, nói: “Chân Ý, năm nào sinh nhật của em cũng tổ chức sơ sài”.

Tôi nhận lấy ly rượu, đáp: “Đây là sinh nhật em thích thứ hai. Ông xã, cảm ơn anh”.

“Còn có một thứ này nữa”
“Thứ gì cơ?”
“Em nhắm mắt lại đi”.

Tôi sung sướng nhắm mắt, cứ nghĩ Đặng Khải Thành sẽ hôn tôi, nhưng một lát sau lại thấy ngón tay mát lạnh, mở mắt ra mới thấy trên tay mình có một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Ánh sáng còn rực rỡ hơn cả đom đóm.

Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Thành…”.

“Chân Ý, lúc trước anh nghĩ chúng ta chỉ cần ở bên nhau, đặt hết mọi chuyện trong quá khứ xuống rồi sống vui vẻ với hiện tại là được. Nhưng sau này anh lại phát hiện ra một chuyện, em đã hy sinh vì anh nhiều như thế, cũng sinh cho anh một Muối Nhỏ đáng yêu như thế. Nếu như không cầu hôn và tổ chức một lễ cưới cho em thì anh không đáng mặt đàn ông”. Anh cười, nắm lấy ngón tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve: “Chân Ý, nhiều năm như vậy trong lòng anh vẫn chỉ có một người con gái, anh luôn mong cô ấy sống thật mạnh khỏe, vui vẻ, nếu có thể thì hãy ở bên anh đến hết cuộc đời này. Chân Ý, có thể anh không phải là một người đàn ông tốt, nhưng anh sẽ cố gắng để em và con có cuộc sống tốt nhất. Những chuyện không vui của chúng ta về sau không nhắc đến nữa, sau này chúng ta chỉ cần sống thật bình yên thoải mái bên nhau thôi, được không em?”.

Tôi xúc động nắm lấy bàn tay anh, đáp: “Được”. Đom đóm vây quanh chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón giữa của tôi, tôi nhìn thẳng vào mắt Đặng Khải Thành, nói: “Về sau chuyện không vui không nhắc đến nữa, chúng ta chỉ sống những tháng ngày bình yên thôi”.

“Chân Ý, anh rất yêu em”.
“Em cũng vậy. Thành, em và con rất yêu anh. Mãi mãi yêu anh”.

Đặng Khải Thành cạn ly với tôi, sau đó cả hai cùng uống hết ly rượu đó, môi anh đỏ tươi, lấp lánh ánh nước. Tôi không thể chờ nổi tới khi ăn bánh bột mì đã ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống giường cùng tôi.

Sau gần một năm không thân mật, chúng tôi hết sức vội vàng. Quần áo trên người nhanh chóng được cởi ra, thậm chí tôi muốn xé tung toàn bộ cúc áo Đặng Khải Thành cho đỡ vướng víu, nhưng lại sợ ngày mai anh không có áo sơ mi mặc về nên lại thôi.

Đặng Khải Thành thì vừa cởi vừa hôn tôi, anh hôn từ mặt xuống cổ, tay cởi cúc áo đến đâu lại hôn đến đó, khi hai hàng cúc trước ngực tôi vừa bung ra, thậm chí anh còn vội đến mức không kịp đưa tay ra phía sau cởi áo lót bên trong đã kéo thẳng áo ngực của tôi xuống, một tay cầm lấy bên này, miệng nhanh chóng ngậm bên kia.

Tôi bị kích thích, sữa chảy ra, cảm thấy mình gần như phát đ.iên ngay giây phút môi anh ngậm vào vậy.

Tay tôi nắm lấy tóc anh, cả người oằn lên, miệng bật ra một tiếng: “A” rất khẽ. Đặng Khải Thành lại mút mạnh hơn, đầu lưỡi chạm đến từng sợi dây thần kinh mẫn cảm trên nụ hoa nhỏ ấy, khiến tôi như mất hồn.

Lúc này, tôi lại nhìn thấy trong lều có rất nhiều đom đóm, có mùi thơm của cây cỏ và ánh nắng rực rỡ bên ngoài thung lũng, tất cả như xuyên qua tấm rèm hoa dại tràn vào bên trong, mang đến vô vàn luồng sinh khí cho tôi.

Tôi lặng lẽ nhắm mắt, cảm nhận chân thực nhất môi lưỡi anh, cả răng anh khi khẽ cắn nụ hoa ấy. Sau đó, tôi còn cảm thấy Đặng Khải Thành cởi nữa, cởi mãi, cởi đến khi thân thể tôi không còn mảnh vải nào mới thấy lạnh buốt, toàn thân khẽ run lên.

Anh lại theo thói quen cũ, cúi xuống hôn bụng tôi, nhưng Đặng Khải Thành còn chưa kịp dời môi xuống thì tôi đã đột nhiên bật dậy. Không nói lời nào đã tháo thắt lưng anh, đẩy anh nằm xuống.

Đặng Khải Thành hơi ngẩn ra, cổ họng khàn khàn gọi tên tôi: “Chân Ý”.

“Em muốn của anh”. Trong cơn kích tình, tôi không kiềm chế được, nói một câu rất mờ ám. Mà Đặng Khải Thành nghe xong thì yết hầu cũng trở nên khô nóng, trượt lên trượt xuống mấy lần, trông càng gợi cảm.

Anh muốn ngăn tôi, nhưng tôi vẫn cứng đầu làm theo ý mình, tìm được thứ nóng bỏng kia rồi liền sung sướng cúi xuống nhìn. Đặng Khải Thành xấu hổ, vội vã thổi tắt nến đi, khi không gian trở về dáng vẻ tối tăm, xúc giác của con người lại càng trở nên mẫn cảm hơn thì phải.

Tôi thấy vật đó như nở to trong tay tôi, cứng rắn, nhưng lại non mềm và sạch sẽ, chạm tay vào có cảm giác rất nhẵn mịn. Tôi cầm chặt nó, ngẩng đầu lên hỏi Đặng Khải Thành: “Anh xấu hổ làm gì?”.

Ông chú già của tôi bối rối quay đi, muốn kéo tay tôi lên: “Chân Ý, được rồi”.

“Em chưa được”. Nói xong, tôi không đợi anh đáp đã cúi đầu ngậm lấy, một cảm giác nóng bỏng giống như xuyên thẳng qua miệng tôi, không có mùi khó chịu, cũng không có cảm giác kinh tởm như tôi vẫn tưởng mà kỳ lạ lắm. Tôi cảm thấy nó như một miếng bông xốp bị nhúng nước, càng lúc càng nở to, mỗi lúc càng cứng rắn, trơn nhẵn và ngọt ngào đến mức tôi cứ muốn ăn mãi.

Đặng Khải Thành bật ra một tiếng rên thật thấp nơi cổ họng, anh không dám ưỡn người, nhưng tôi có thể cảm nhận được từng lần cử động của anh thuận theo động tác của tôi.

Thực lòng, khi tôi còn nhỏ, tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày nào đó mình sẽ yêu Đặng Khải Thành, nhưng tôi rất mê những thứ đẹp đẽ, cũng như thích ngắm chàng thiếu niên cao gầy ấy, còn muốn anh ngày nào cũng cõng tôi, để tôi ôm cổ anh, cảm nhận tấm lưng rộng lớn vững chãi của anh.

Đến bây giờ trưởng thành rồi, tôi mới thật sự thấu hiểu thế nào là đàn ông nên trải qua năm tháng. Một Đặng Khải Thành thời niên thiếu gương mặt trong sáng tuấn tú, nhưng gầy yếu dong dỏng cao, bây giờ là một Đặng Khải Thành trưởng thành đầy phong độ, cơ bắp cường tráng, thân thể anh dù nhiều sẹo, nhưng vì trải qua năm tháng tôi luyện trong gian khổ nên múi nào ra múi nấy, không có một chút mỡ thừa, cũng không quá thô to.

Khi nãy nến trong lều vẫn sáng, tôi còn nhìn thấy ở giữa chân anh là một nắm lắc lư, trắng trẻo, sạch sẽ, ở một nơi còn có màu phiếm hồng. Tôi nghĩ so với chàng thiếu niên năm xưa, đây mới là đàn ông đẹp đích thực, đẹp từ đầu đến chân, quyến rũ từ ngoại hình đến nội hàm, khiến tôi không nhịn được, cứ muốn ăn mãi, ăn mãi.

Đến một lúc sau đó, khi Đặng Khải Thành đã đến giới hạn, tôi mới buông ra rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Ông chú già, anh ước bên đời anh mãi mãi có một người con gái, là ai thế?”.

Đặng Khải Thành ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn tôi, miệng muốn nói, nhưng tôi không chờ anh đáp lời đã ngồi thẳng xuống vật cứng rắn giữa hai chân anh. Đặng Khải Thành đột nhiên siết chặt lấy eo tôi, cổ họng bật ra một chữ: “Em…”.

Tôi cười, cảm thấy được lấp đầy khiến tôi thỏa mãn đến vô cùng, tôi hài lòng di chuyển eo theo từng động tác đưa đẩy của anh, khẽ nói: “Nói lại cho em nghe”.

Đặng Khải Thành ngồi thẳng dậy, đột ngột ấn hông, đ.âm thật sâu vào người tôi: “Anh ước bên đời anh mãi mãi có một tấm chân tình”.

Động tác của anh dần dần trở nên mãnh liệt hơn, từng cú nhấn người đều đem đến cho tôi một niềm khoái cảm tuyệt vời chưa từng có. Đặng Khải Thành vừa làm vừa chậm rãi nhắc lại những lời của tôi hồi còn nhỏ: “Chân trong chân thành, Ý trong mong ước. Tên em ấy chính là mong ước có một tấm chân tình”.

Tôi ôm lấy cổ anh, lưng và eo kịch liệt lên xuống: “Thành là trọn vẹn ư?”.

Đặng Khải Thành mỉm cười đáp: “Thành cũng là chân thành, cũng có nghĩa là trọn vẹn”.

Tôi tiếp lời anh: “Một lòng thành ý, trọn vẹn như vậy là đủ rồi”.

Anh đột ngột xoay người tôi lại, sau đó rút ra khỏi cơ thể tôi. Tôi cứ nghĩ Đặng Khải Thành đổi tư thế, nhưng ngay sau đó anh lại cúi xuống, vùi mặt giữa hai chân tôi. Đầu lưỡi ấm nóng luồn vào, khua khoắng bên trong, mang cho tôi một sự khoái lạc không gì diễn tả được.

Cho đến khi anh ngẩng lên, thân thể tôi đã mềm nhũn dưới chõng che. Đặng Khải Thành đặt chân tôi lên cổ anh, sau đó một đường xông thẳng vào. Anh nói: “Sai rồi, chúng ta còn có một cây cỏ xanh tươi”.

Trong tên của anh có tôi, trong chúng tôi có Muối Nhỏ của chúng tôi, ý anh là như vậy.

Tôi kẹp chặt lấy cổ anh, hai tay nắm thật chặt ga giường để Đặng Khải Thành đ.iên cuồng muốn tôi. Anh chạy nước rút rất nhanh, từng động tác vừa quyết liệt vừa mạnh mẽ, cứ thế xông đến tận cùng, liên tục đưa tôi lên đỉnh cao thăng hoa, cho tôi biết thế nào là chân chính hòa quyện giữa ái tình và dục vọng.

Ai nói anh chỉ là đồ khốn kiếp phản bội Hồng Hưng ư? Ai nói anh chỉ là một kẻ không tên tuổi gì trên thôn Trường An, rồi cũng sẽ c.hế.t cùng hai người cha mẹ kia?

Không, ở dưới thân tôi đây là một Đặng Khải Thành cả đời kiên cường tìm cách sống, một Đặng Khải Thành dù đội gió mưa vẫn giữ được tấm lưng thẳng tắp, một Đặng Khải Thành nỗ lực đến phi thường, vượt qua đủ loại chông gai, vượt qua đủ cay đắng gian khổ để trưởng thành.

Anh là Đặng Khải Thành ấm áp và dịu đàng của tôi, anh là một Đặng Khải Thành luôn coi tôi là dũng khí để sống suốt hai mươi mấy năm. Anh cũng là người đàn ông yêu đầy bản lĩnh, hận cũng dứt khoát rõ ràng, phải trái phân minh, và ngược lại, anh cũng là một người biết hy sinh, sẵn sàng đặt xuống hận thù chỉ để đổi lại cho tôi và Muối Nhỏ một cuộc đời vui vẻ.

Anh là người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, cũng là người duy nhất mà tôi đã yêu, đang yêu, và sẽ mãi mãi yêu.

Năm năm tháng tháng chúng tôi luôn có một lòng thành ý, một tấm chân tình dành cho nhau, vĩnh viễn là như vậy!

Yêu thích: 3.9 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN