Không Thể Động Lòng
Phần 10
Một đêm vật vã khó khăn trôi qua, đến khi tôi tỉnh dậy đã là một ngày mới. Lúc mở mắt, cả người tôi vẫn ở trong vòng tay của Đặng Khải Thành, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Quen nhau 20 năm, đây là lần đầu tiên anh ta ôm tôi…
Trái tim tôi bất giác đập mạnh trong ngực, tôi vừa hồi hộp vừa khó chịu, muốn cách xa khỏi Đặng Khải Thành, nhưng hình như anh ta ngủ rất tỉnh, tôi vừa trở mình thì anh ta cũng mở mắt, đôi đồng tử đen thẫm như bầu trời đêm lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi không lên tiếng, mà Đặng Khải Thành nhìn một lúc mới buông tôi ra, ngồi dậy:
“Cảm thấy thế nào rồi?”.
“Không thèm thuốc nữa”. Tôi cũng ngồi dậy, định xoa mặt, nhưng lại thấy ngón tay rách một vết rất to của anh ta. Nghĩ đến đêm qua, tôi vô thức đưa tay lên quệt quệt khóe miệng, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tôi cắn anh à?”.
Đặng Khải Thành thu tay về phía sau: “Vết thương nhỏ thôi. Kiểm tra xem lưỡi em có bị thương không”.
Tôi đẩy đẩy đầu lưỡi vào răng, đau gần c.hế.t, nhưng mặt mày vẫn tỉnh bơ đáp: “Không đau, chắc không sao”.
Đặng Khải Thành gật đầu, không nói gì nữa mà đi thẳng ra ngoài. Lát sau lại quay vào, tay cầm theo chổi và xúc rác, dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn nhà.
Đồ là do tôi làm vỡ, để anh ta dọn như vậy tôi ngại, đành ngồi dậy bảo: “Để tôi làm”.
“Dậy rửa mặt đi, chạy bộ vài vòng ngoài sân cho tỉnh táo”. Anh ta vẫn khom lưng quét dọn mảnh thủy tinh, động tác gọn gàng sạch sẽ: “Thời gian này tập thể dục sẽ giúp sức khỏe tốt hơn, cai nghiệ.n cũng dễ hơn”.
Tôi chần chừ một lúc, thấy anh ta không có ý định đưa chổi cho mình nên cũng không lèo nhèo nữa, đứng dậy tắm táp rửa mặt. Lợn Con cũng lẽo đẽo theo tôi.
Lúc ra bên ngoài thì Đặng Khải Thành cũng đã dọn xong rồi, anh ta pha sữa cho Lợn Con, thay một bộ đồ thể thao đơn giản, tôi biết anh ta thường đi chạy bộ nên khi Đặng Khải Thành ra ngoài cũng lăng xăng đi theo. Hai chúng tôi xuống sân, chào mấy bà cụ lớn tuổi rồi bắt đầu chạy vòng quanh con ngõ.
Đường trong thành phố vòng vèo quanh co, con ngõ này nối con ngõ khác, sáng sớm, không khí trong lành tươi mát, tôi và Đặng Khải Thành một trước một sau chạy xuyên qua mấy con ngõ.
Một lúc sau, tôi mới hỏi anh ta: “Lúc trước anh cai thế nào vậy?”.
Năm xưa Đặng Khải Thành cũng ng.hiện, không phải do anh ta tự hút, mà là bị đám anh em trong Hồng Hưng ép. Ba tôi biết chuyện này nhưng vì muốn thử lòng anh ta nên mới không ngăn cản, nhưng sau khi Đặng Khải Thành bắt đầu có chỗ đứng trong Hồng Hưng, tự anh ta đã cai thuốc.
Khi đó, các anh em cũng không ai biết rõ Đặng Khải Thành đã cai như thế nào, chỉ biết rằng nửa năm sau anh ta không động vào bất kỳ loại m.a t.úy nào nữa, ngay cả thuốc lá cũng không hút.
Đặng Khải Thành bất giác quay lại nhìn tôi, im lặng một hồi rồi đáp: “Em không nặng, chỉ cần cố gắng qua vài đêm là sẽ giảm bớt cảm giác thèm thuốc thôi. Đừng lo”.
Anh ta không trả lời thì tôi cũng không hỏi nữa, chỉ gật đầu: “Lát nữa mua một chiếc dây thừng đi, đêm nay nếu tôi lên cơn, anh trói tôi vào thành giường, tiện thì nhét luôn cái giẻ vào miệng tôi cũng được”.
Đặng Khải Thành cười: “Tôi đâu có bắt cóc em”.
“Nếu không trói tôi, tôi sợ đêm nay tôi sẽ cắn nát nốt mấy ngón tay còn lại của anh”.
“Răng em không sắc lắm, không cắn nổi đâu”. Tôi liếc mấy vết cắn lem nhem trên ngón tay trỏ của anh ta, định nói, nhưng Đặng Khải Thành đột nhiên kéo tôi sang một bên, tôi không kịp phản ứng, suýt nữa thì bổ nhào vào tường rào, sau đó lại được anh ta kéo ngược về.
Đặng Khải Thành liếc đám rêu dày cả mảng ở đoạn đường tôi vừa định chạy qua, trầm giọng nói: “Nhìn đường”.
Tôi há hốc miệng, nhìn đám rêu đã có vết trượt của người khác rồi lại nhìn anh ta đang nắm tay tôi, ngẩn ra một hồi mới nói: “À… tôi biết rồi”.
Đặng Khải Thành không nói nữa, buông tay ra rồi xoay lưng tiếp tục chạy, nhưng anh ta chạy ra bên ngoài, chỗ gần đoạn đường có rêu, tôi lẽo đẽo chạy theo anh ta, chạy bên trong.
Chị Hoa đi chợ về gặp hai chúng tôi liền vẫy tay nói: “Thành, Chân Ý, hai người chạy bộ à?”.
“Vâng, chị Hoa mới đi chợ về hả?”.
“Ừ, sáng nay chị có mua bánh rán, hai người có ăn không?”.
Lần này Đặng Khải Thành lên tiếng: “Em ra siêu thị mua ít đồ, tiện mua đồ ăn sáng luôn, chị với Đậu Đũa cứ ăn đi”.
Chị Hoa nhìn chúng tôi rồi tủm tỉm cười, cũng không miễn cưỡng, chỉ vẫy vẫy tay rồi quay lưng đi. Đặng Khải Thành chạy một vòng rồi dẫn tôi vào siêu thị, bảo tôi muốn mua gì thì tự chọn.
Tôi không khách sáo nhặt đủ một xe đầy, sau đó thấy có cả urgo nên tôi tiện nhặt hai hộp. Bạn nhân viên tính tiền nhìn không kỹ, tưởng urgo là bao cao su nên nói: “Siêu thị vừa có loại mới, hương dâu, có gai nữa. Đang có chương trình mua 2 tặng 1, anh chị có muốn thử không?”.
Tôi ngơ ngác vài giây rồi mặt đỏ bừng, Đặng Khải Thành thì bình thản cầm hộp urgo đặt lên quầy: “Chúng tôi mua urgo”. Lại đặc biệt nhấn mạnh: “Dùng để dán vết thương”.
Lần này, đến lượt cô bé bán hàng xấu hổ đến đỏ hây hây hai má. Cô bé lén lút trộm liếc Đặng Khải Thành: “Xin lỗi anh, em nhìn nhầm”.
Anh ta cười: “Không sao”.
“Chị ấy là bạn gái anh hả?”.
Tôi lập tức đáp: “Không phải. Anh ấy là bố tôi”.
Mặt Đặng Khải Thành lập tức đen như đít nồi. Bạn nhân viên thì mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi, sau đó ngại ngùng cười: “Sao thế được chứ? Anh ấy trông trẻ lắm, chắc hơn chị vài tuổi là cùng”.
“Bạn đoán năm nay anh ta bao nhiêu tuổi”.
“Khoảng 31, 32 gì đó”.
“Vậy thử đoán xem tôi năm nay bao nhiêu tuổi”.
“Chị chắc hơn em 2 tuổi thôi, chị năm nay 23 hả”.
Tôi gật đầu, lại nói: “Anh ấy năm nay 39 tuổi”.
“Thật ạ?”. Cô bé ngạc nhiên che miệng: “39 tuổi sao trông trẻ thế? Chị đừng đùa em”
“Tôi nói thật đấy”. Ngừng một lát, tôi lại tiếp tục: “Nhưng chừng ấy tuổi mà vẫn chưa có vợ đâu”.
“Thật ạ?”. Ánh mắt cô bé kia lập tức sáng quắc: “Tiêu chuẩn của anh ấy cao quá, hay là…”.
Cô bé chưa kịp nói xong thì Đặng Khải Thành đã đặt tiền lên bàn, sau đó kéo tay tôi đi thẳng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại nhau, tôi chọc tức được vị cục trưởng nào đó nên tôi rất khoái chí, trong bụng âm thầm cười như đ.iên.
“Kéo cái gì vậy? Tôi đang nói chuyện mà”.
“Em đứng đó nói nhảm làm gì?”.
“Làm gì mà nói nhảm? Tôi đang tán tỉnh giúp anh đấy. Anh không thấy cô bé đó từ lúc vào siêu thị đến giờ cứ liếc anh mãi à?”.
“Thế thì liên quan gì đến em?”. Đặng Khải Thành bắt đầu cáu kỉnh.
“Kiếm người yêu cho anh, tìm việc cho anh làm, để anh bớt có thời gian nghĩ cách giày vò tôi”. Tôi nhăn mũi đáp.
Đặng Khải Thành lườm tôi một cái, cũng không thèm trả lời nữa, xách theo một đống đồ lỉnh kỉnh đi về.
Cả ngày hôm ấy anh ta vẫn không đi làm, chỉ ngồi ở ghế mây xử lý công việc qua email, tôi thì ở trong phòng một tay ôm Lợn Con, tay còn lại lướt chứng khoán.
Mấy năm ở Hồng Kông tôi làm cố vấn cho giám đốc một công ty lớn, lương cao ngất ngưởng, thời gian rảnh lại đầu tư vào chứng khoán, trong vòng mấy năm gần đây cũng kiếm được kha khá tiền. Có điều tôi vẫn trích ra hơn nửa phần tiền ấy để gửi về Việt Nam điều trị bệnh cho mẹ, phần còn lại tôi tiếp tục đầu tư xoay vòng. Hơn một tháng nay về nước tôi không đi làm nữa, nhưng vẫn có một khoản lãi từ tiền đầu tư, hôm nay mới đến hạn rút ra.
Tôi kiểm tra tài khoản một lượt, thấy mới chỉ có hơn 5 tỉ, trong khi công ty anh Nguyên cần số tiền gấp 5 lần thế, bây giờ tôi có tiếp tục đi đầu tư thì cũng phải 1, 2 năm nữa may ra mới đủ.
Haizzz, tại sao không ai mua Hồng Ý chứ? Bán được Hồng Ý thì tôi đỡ đau đầu rồi.
Đêm hôm đó tôi vẫn lên cơn thèm thuốc, Đặng Khải Thành ở bên cạnh tôi, lần này, tôi không cắn ngón tay anh ta mà đã tự chuẩn bị sẵn một chiếc khăn, lúc nổi đ.iên thì ngậm chặt chiếc khăn ấy. Đêm thứ 2 lặng lẽ trôi qua, đêm thứ 3, thứ 4, vẫn chỉ có Đặng Khải Thành ôm lấy tôi.
Anh ta nói: “Chân Ý, uống methadone sẽ làm bản thân phụ thuộc vào nó. Cách cai ngh.iện tốt nhất là tự bản thân vượt qua”.
Phải thừa nhận rằng, mỗi lần lên cơn xong rồi vượt được qua nó, triệu chứng của đêm tiếp theo sẽ giảm đi. Đến đêm thứ 7, tôi gần như đã khống chế được cơn ngh.iện, tôi thở hổn hển bám lấy tay Đặng Khải Thành:
“Anh Thành, đây là trả công vì đã làm mồi nhử cho anh à?”.
Anh ta im lặng một hồi mới đáp: “Em chê ít à?”.
“Lẽ ra…”. Tôi gồng mình cố nén cảm giác bị kiến bò trong thịt, cứng miệng đáp: “Anh cũng nên cho tôi cốc nước. 7 đêm rồi, một cốc nước cũng không cho tôi uống”.
“Khô miệng sẽ làm cảm giác khó chịu qua nhanh hơn”. Đặng Khải Thành nhìn mặt mũi tôi bết bát mồ hôi, nói: “Chân Ý, chỉ cần có ý chí tốt, qua đêm nay chắc sẽ ổn thôi”.
“Tôi biết trước kia anh cai nghi.ện thế nào”. Tôi đột nhiên nói.
Cơ thể anh ta đột nhiên cứng lại, không đáp, chỉ lẳng lặng đè chặt cánh tay tôi.
Năm đó, có một lần tôi đi ngang qua nhà kho, thấy một người đàn ông cởi trần, cả người ướt đẫm mồ hôi đang bị xích vào một cây cột. Dây xích bằng thép cứa vào da thịt anh ta, tạo thành những vết thương ngang dọc nhầy nhụa m.áu. M.áu lẫn vào mồ hôi anh ta lăn xuống dưới, nhỏ vào chậu than dưới chân Đặng Khải Thành. Lúc đó, chỉ cần anh ta đổ ập xuống là sẽ rơi thẳng vào chậu than, nhưng anh ta giãy giụa như vậy cũng chưa từng làm đứt đủ hai bên xích.
Khi một bên tay giằng đứt một bên xích, tay kia lại nhanh chóng quấn lại thành mấy vòng. Người đàn ông đứng thẳng tắp trước chiếc cột, cơ bắp nổi cuồn cuộn bóng loáng, khóe miệng trào m.áu tươi.
Lúc ấy tôi nghĩ Đặng Khải Thành đang phải nhận hình phạt của ba tôi, nhưng bây giờ ngẫm lại, khi đó anh ta đã là đại ca thứ hai của Hồng Hưng, làm việc chưa từng sai sót, ba tôi lấy lý do gì để phạt anh ta được chứ?
Là Đặng Khải Thành tự nguyện cai thu.ốc thôi…
“Lúc đó, anh ngh.iện nặng hơn tôi. Cai thuốc không dễ dàng phải không?”. Tôi hỏi.
Đặng Khải Thành trầm mặc rất lâu mới đáp: “Phải”.
“Ý chí tốt?”. Tôi nhắc lại câu anh ta nói vừa nãy.
Đặng Khải Thành cười: “Lúc đó, chỉ có một lòng yêu Tổ Quốc”.
Nghe xong câu này, bỗng dưng m.áu chảy đến tim tôi lại bất giác nóng lên. Tôi nhớ đến lúc Dương Quang nói “Phụng sự Tổ quốc là trách nhiệm của chúng tôi, dù muốn hay không muốn, vì phải đánh đổi bằng m.áu hay nước mắt, chúng tôi cũng sẽ không chùn bước”. Có lẽ năm xưa một mình Đặng Khải Thành có thể chịu bao đau khổ ở Hồng Hưng như thế, một mình anh ta có thể cai ngh.iện một cách phi thường như thế, cũng bởi vì trong tim anh ta có một tình yêu nồng nàn đối với Tổ quốc mà thôi.
Tôi biết, tôi hiểu… Nhưng đối diện với cảnh gia đình tan nát tang thương, tôi lại không vì đại nghĩa diệt thân được. Tôi không vĩ đại đến mức bao dung đối với cả người đã hại cha mẹ tôi.
Cho nên lúc tôi 19 tuổi Đặng Khải Thành đã nói một câu rất đúng: Chúng tôi không phải người cùng một đường!
Ngày hôm sau, Đặng Khải Thành bắt đầu quay trở lại làm việc, tôi rảnh rỗi chạy quanh sân, ăn sáng cùng với hai mẹ con chị Hoa, sau đó mới quay về nhà vùi đầu vào việc đầu tư của tôi.
Tôi nghiên cứu thật kỹ mấy công ty trong nước, sau đó mới bỏ tiền ra mua cổ phiếu, tôi còn âm thầm nhờ một người bạn có một công ty truyền thông nho nhỏ, đứng tên đầu tư một khoản hơn hai tỷ vào công ty dược phẩm của anh Nguyên.
Hôm nhận được khoản tiền này, anh Nguyên đã gọi điện thông báo với tôi. Bảo có một công ty truyền thông đầu tư vào công ty của anh ấy, số tiền hơn 2 tỷ tuy ít, nhưng vẫn có thể đủ để sản xuất ra một lô hàng mới. Lô hàng này anh Nguyên chấp nhận chia lãi 70:30 với bên đầu tư.
Tôi cười: “Thật hả?”.
“Thật, bên đó họ không đòi hỏi gì cả. Đúng là lạ, tự nhiên bỏ ra một khoản tiền lớn như thế mà anh đưa ra tỉ lệ bên anh 70, bên họ 30, họ cũng đồng ý”.
“Vì họ biết sản phẩm của công ty anh là sản phẩm tốt, có tiềm năng để kinh doanh lâu dài đấy. Anh cố lên nhé, lô hàng này phải sản xuất thật tốt, chú trọng đầu tiên là chất lượng, thứ hai là bao bì, thứ ba là marketing, ba thứ này phải làm tốt, thiếu cái nào cũng không được”.
“Em có cao kiến gì không?”. Anh Nguyên nửa đùa nửa thật.
“Sản phẩm của anh là thuốc dưỡng khớp cho người già đúng không?”.
“Ừ”.
“Đối thủ cạnh tranh lớn nhất dùng phương thức gì để marketing?”
“Truyền thông, quảng cáo trên các nền tảng lớn”
“Nội dung quảng cáo là gì?”.
“Cũng chỉ là làm video giới thiệu sản phẩm bình thường thôi. Hai cụ già đạp xe leo dốc, được nửa đường thì đau đầu gối nên dừng lại, sau đó có một người đi ngang qua nói ‘đến tuổi già mà không dùng thuốc dưỡng khớp của họ thì không đạp xe lên dốc nổi đâu’, hai người kia thử dùng thuốc, kết quả là leo được lên dốc”.
Tôi cười: “Lãng xẹt vậy sao?”.
“Nhưng các cụ già thích lắm đấy”. Ngừng một lát, Đăng Nguyên lại hỏi: “Vậy anh phải làm sao?”.
“Để em lên kế hoạch rồi nói với anh”
“Vậy cũng được, anh tin tiến sĩ kinh tế Đoàn Chân Ý mà”.
Tôi tủm tỉm: “À, hôm nay anh đã ghé qua thăm mẹ em chưa?”.
“Ừ, anh qua rồi, cô vẫn thế”. Đăng Nguyên ngập ngừng một lát rồi nói: “Chân Ý… hắn không cho em ra ngoài à?”.
“Không phải. Tại em hơi bận thôi”. Lần đầu tiên, tôi vì Đặng Khải Thành mà nói dối Đăng Nguyên: “Dạo này em đang bắt đầu đầu tư chứng khoán vào các công ty trong nước”.
“Có ổn không?”.
“Cũng tạm”.
“Chân Ý”.
“Dạ”.
“Ở bên đó có khó khăn lắm không?”.
Hai chữ ‘khó khăn’ này mang ý nghĩa gì, tôi hiểu!
Tôi đáp: “Không, không sao cả. Em vẫn chịu được”.
“Chân Ý… ba em hoàn thành xong đợt hóa trị đầu tiên rồi. Cách đây 2 hôm anh có ghé qua bệnh viện thăm ông ấy”. Đầu dây bên kia nặng nề hít thở, giống như bị một thứ gì đó đè nặng xuống: “Ba em nói, ông ấy biết rồi”.
“Biết gì cơ?”. Tim tôi nhói mạnh một cái.
“Biết không tự nhiên mà Thành cho ba em ra ngoài điều trị”. Đăng Nguyên thở dài: “Ba em nói hai hôm nữa sẽ được đi siêu âm lại để đánh giá kết quả điều trị, lúc đó sẽ được chuyển đến khu khám bệnh của bệnh viện. Lúc đó ba em muốn gặp em”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!