Không Thể Động Lòng - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1026


Không Thể Động Lòng


Phần 11


Tối hôm đó, lúc Đặng Khải Thành trở về, tôi đang ôm Lợn Con đứng ngoài sân thượng. Khi nghe tiếng bước chân đến gần, Lợn Con ngoái đầu lại, thấy Đặng Khải Thành liền nhảy phắt xuống từ tay tôi, vội vàng chạy đến cọ cọ vào quần anh ta.
Đặng Khải Thành vẫn mặc quân phục, trên người toả ra khí thế cứng rắn, lạnh lùng cùng uy nghiêm. Ánh trăng sáng từ trên cao chiếu xuống cầu vai anh ta, 4 ngôi sao trên đó phản quang đến chói cả mắt. Tôi định mở miệng chào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ “vinh quang” ấy nên đành thôi.
Đặng Khải Thành cũng không để ý, chỉ hỏi:
“Hôm nay thế nào?”.
“Vẫn ổn”. Tay tôi nghịch mấy chiếc lá: “Từ sáng đến giờ không có cảm giác thèm thuốc”.
“Ừ”. Đặng Khải Thành cúi xuống xoa đầu Lợn Con, nó sung sướng tít mắt ‘Meo’ một tiếng, lại dụi sâu vào lòng bàn tay anh ta: “Cũng may là loại m.a t.uý này vẫn là phiên bản thử nghiệm, tác dụng mạnh nhưng không duy trì quá lâu. Em đã cai 7 ngày rồi, mỗi ngày triệu chứng đều giảm hơn ngày trước, chắc cũng sắp cai thành công rồi”.
Tôi gật đầu: “Đó là loại m.a t.uý mới tuồn vào từ Kyrgyzstan à?”.
“Ừ”.
“Số lượng tuồn vào có lớn không?”.
“Vẫn chưa tra ra số lượng cụ thể, nhưng áng chừng khoảng 5 – 6 tấn”.
“Nhiều như thế à?”. Tôi kinh ngạc hỏi.
“Có thể là hơn. Vấn đề là bọn Tư một mí chỉ khai ra một phần, phía đầu mối nhập vào cũng khai y hệt như hắn, hai bên có thống nhất từ trước, số ma tuý lại đã tiêu thụ, không tra ra cụ thể được”.
“Nghĩa là ngoài Tư một mí ra, vẫn còn một người chịu trách nhiệm tiêu thụ số m.a t.uý đó?”
Đặng Khải Thành gật đầu: “Có thể là vậy”.
“Lúc trước cũng có một nguồn hàng từ Kyrgyzstan tuồn vào nội địa, loại ma t.uý đó cũng là dạng nước, tàn phá thần kinh của người dùng khủng khiếp hơn các loại có sẵn trên thị thường, ba tôi nói, nó có thể làm người ta vô sinh hoặc sinh ra con dị tậ.t nên mới không nhập vào. Nếu tôi nhớ không nhầm, hồi đó là anh Tư đi thương lượng việc từ chối nhập thuốc với bọn chúng, có lẽ cũng quen biết đám người Kyrgyzstan từ lúc ấy”.
Đặng Khải Thành khẽ nhướng mày: “M.a t.uý A?”.
Tôi gật đầu: “Hình như đúng là tên đó. Không rõ mấy năm nay Hồng Hưng sụp đổ, loại m.a t.uý đó đã tuồn được vào thị trường hay chưa”.
“Tạm thời là chưa. Nhưng nếu không khai thác được từ Tư một mí số m.a t.uý còn lại được phân phối cho ai, chắc chắn đường dây từ Kyrgyzstan sẽ không thể bị chặt đứt. Việc tuồn loại m.a t.uý A vào thị trường cũng sẽ là chuyện một sớm một chiều thôi”.
Tôi im lặng một lát, cẩn thận suy nghĩ xong mới nói một câu: “Tôi có biết một vài chuyện, có thể giúp anh tìm ra người phân phối cùng Tư một mí”.
Đặng Khải Thành khẽ cau mày, không đáp, chỉ có ánh mắt đen thẫm lẳng lặng quan sát từng biểu hiện trên gương mặt tôi, tựa như muốn mổ xẻ nội tâm tôi chỉ bằng một cái nhìn sắc bén.
Tôi coi như không thấy ánh mắt đó của anh ta, khoanh tay ngồi xuống lan can trên sân thượng: “Lúc đó tôi có biết Tư một mí bí mật giao du với người ở hội khác, lúc đi thương lượng, anh ta cũng gọi người đó đi theo. Mười mấy năm trôi qua rồi, không rõ bọn họ có còn qua lại không, nhưng có mối liên hệ được với bên Kyrgyzstan không dễ, anh điều tra từ người đó biết đâu sẽ có kết quả”.
Đặng Khải Thành vẫn không lên tiếng mà chỉ nhấc chân đi lại phía tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ anh ta sẽ dùng bạo lực để ép tôi nói ra, cả người vô thức ngả về phía sau, nhưng giây tiếp theo chỉ thấy cánh tay một vươn đến, mạnh mẽ kéo tôi đứng dậy.
Anh ta không hỏi người đó là ai, chỉ nói một câu không liên quan:
“Lan can cũ, không chắc chắn, về sau đừng ngồi ở đó nữa”.
“Hả… À…”. Tôi ngẩn ra, sau đó mặt bất giác đỏ bừng. Quay đầu nhìn về phía sau mới thấy đúng là thành lan can đã cũ, tường xiêu vẹo, ngồi trên đó cũng chẳng biết lúc nào sẽ bị rơi xuống dưới.
Không ngờ, lúc đang nói đến chuyện quan trọng mà Đặng Khải Thành cũng để ý chi tiết nhỏ nhặt đó, lòng tôi bất giác nóng lên, đột nhiên, lại có cảm giác ấm áp rung động hệt như những ngày xưa.
Nhưng nhìn bộ quân phục trên người Đặng Khải Thành, phút chốc tôi đành phải tỉnh táo trở lại. Tôi đứng thẳng lưng, chậm rãi đáp: “Anh có muốn chúng ta giao dịch không? Tôi tìm người đó cho anh?”
Đặng Khải Thành lùi về phía sau hai bước, lạnh nhạt nói: “Chân Ý, một lần em vẫn chưa biết sợ à?”.
“Tôi không sợ. Dù sao cũng đã ‘làm việc cho cục cảnh sát’ một lần rồi, có lần thứ hai cũng không sao”. Tôi cười: “Anh cứ xem như tôi đang tích đức thay ba tôi, làm việc tốt đi”.
Đặng Khải Thành trầm mặc nhìn tôi, ngữ điệu bình thản, nhưng kiên định tựa như núi: “Lúc trước tôi cũng đã nói với em, chuyện dùng em làm mồi nhử bẫy tội phạm, tôi không có hứng”.
“Tôi…”.
Đặng Khải Thành dường như không muốn tranh luận với tôi, chỉ nói:
“Được rồi, vào nhà đi”.
Tôi mím môi, đứng một chỗ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Đặng Khải Thành, nhìn cả bước chân dứt khoát của anh ta, lúc này mới thực sự tin Dương Quang đến cứu tôi kịp lúc vốn dĩ chẳng phải vì đặt bẫy gì cả.
Nếu anh ta thật sự muốn lợi dụng tôi, có lẽ đã phải đồng ý ngay khi tôi yêu cầu trao đổi rồi. Nhưng từ đầu đến cuối, Đặng Khải Thành vốn dĩ chưa bao giờ để lời nói ấy vào trong lòng.
Vậy thì vì sao anh ta lại để Dương Quang đi theo tôi chứ?
Một ý nghĩ đột nhiên sượt qua đầu tôi, nhưng tôi không dám thừa nhận, ngay lập tức gạt đi. Rút cuộc, trước khi Đặng Khải Thành bước qua cánh cửa, tôi mới hạ quyết tâm nói to một tiếng:
“Lúc ba tôi chưa bị bắt, Hồng Hưng đã làm rất tốt nhiệm vụ kiềm chế các loại m.a t.úy tuồn vào thị trường trong nước. Anh từng là đại ca thứ hai của Hồng Hưng, anh thừa biết không chỉ có Kyrgyzstan, mà còn có Trung Quốc, Myanmar, Campuchia và nhiều nước khác có ý đồ tuồn các loại m.a t.úy có sức tàn phá lớn vào nội địa. Nhưng ở thành phố này, chỉ cần Hồng Hưng nói Không thì những loại m.a t.úy ấy không thể lọt vào được”. Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, dõng dạc nói với người đàn ông kia: “Anh Thành, tôi nghĩ ngay cả anh cũng không thể không thừa nhận, sau khi Hồng Hưng sụp đổ, cảnh sát các anh cũng phải rất vất vả mới khống chế được các đầu mối khác trong nước thu mua m.a t.úy từ nước ngoài. Nếu còn ba tôi, còn Hồng Hưng, chắc chắn anh Tư sẽ không dám nhập m.a t.úy Kyrgyzstan về bán, cũng không có hàng trăm hàng nghìn người dám móc nối với tổ chức buôn lậu m.a t.úy, lấy lãi làm của riêng. Ba tôi có tội, tôi thừa nhận, nhưng ở một khía cạnh nào đó ông cũng đã góp phần giúp cảnh sát các anh kiềm chế m.a t.úy, không phải sao?”.
Đặng Khải Thành chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía tôi. Gương mặt anh ta vẫn bình tĩnh như thường, không hồi đáp, chỉ hỏi một câu: “Chân Ý, em muốn nói gì?”.
“Tôi muốn nói tôi cũng có thể như ba tôi, dù nhân thân không tốt đẹp vẫn có thể giúp cảnh sát các anh”.
“Đổi lại, em yêu cầu thứ gì?”.
Đặng Khải Thành đúng là Đặng Khải Thành, tôi nói dông nói dài như vậy, anh ta chỉ liếc một ánh mắt là cũng biết tỏng trong bụng tôi đang nghĩ gì. Tôi cũng không vòng vo, nói thẳng:
“Có một số việc tôi phải làm, tôi muốn được ra ngoài. Đổi lại, tôi sẽ cung cấp thông tin cho cảnh sát, giúp các anh tìm ra đồng bọn của anh Tư”. Ngừng một lát, tôi lại tiếp tục: “Tôi sẽ không tự ý hành động, cũng sẽ tự bảo vệ bản thân. Nếu như anh không tin thì có thể bảo cấp dưới đi theo tôi”.
Đặng Khải Thành cười nhạt: “Muốn ra ngoài giúp người bạn kia của em gây dựng lại Hồng Ý sao?”.
Tôi khẽ cau mày: “Anh đặt máy nghe lén tôi à?”.
“Em nghĩ tôi hèn hạ đến mức đó ư?”. Đặng Khải Thành nói: “Bạn em uống rượu say đến tìm tôi, nói tôi phải trả lại em cho anh ta, để em cùng anh ta vực lại công ty và Hồng Ý”.
“Gì cơ?”. Tôi tròn xoe mắt, buột miệng hỏi một câu: “Anh ấy… đến tìm anh khi nào?”.
Đặng Khải Thành không trả lời, chỉ nhìn tôi. Tôi bị nhìn đến nóng ran cả mặt mũi, rút cuộc đành nói: “Gần đây kinh doanh không tốt, tâm trạng của anh ấy không ổn lắm. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”.
“Chân Ý, tôi không biết em có thể vì một người đàn ông mà khom lưng trước người khác như vậy đấy”. Nụ cười Đặng Khải Thành trở nên nhạt hơn, nhạt đến mức không mắt chỉ còn mỗi sự lạnh lùng: “Em có thành kiến với cảnh sát, nhưng lại sẵn sàng hy sinh bản thân, giúp đỡ cảnh sát vì muốn ra ngoài gặp một một người đàn ông, trước giờ em không sợ trời đất, bây giờ lại cúi đầu xin lỗi tôi vì anh ta. Sợ tôi động đến anh ta à?”.
“Không phải. Tôi chỉ cảm thấy chuyện của tôi và anh, chỉ là chuyện của hai nhà thôi. Người ngoài không liên quan, tốt nhất là đừng nên kéo vào”.
“…”
Khoé môi Đặng Khải Thành nhếch lên, không đáp lại nhưng vẻ mặt tỏ ý rất rõ ràng, anh ta không hề bận tâm đến lời giải thích của tôi.
Đối diện với dáng vẻ này của Đặng Khải Thành, tôi cũng không biết phải nói gì, mà anh ta cũng không muốn nghe thêm, lặng lẽ xoay người đi vào trong nhà.
Tôi biết Đặng Khải Thành nghĩ tôi trốn tránh nói đến anh Nguyên là vì tôi muốn bảo vệ anh ấy trước mặt anh ta. Nhưng thực sự không phải. Tôi đánh đổi nhiều như vậy, đơn giản muốn ra ngoài để giải quyết mọi rắc rối mà thôi.
Một lát sau, cuối cùng tôi mới hạ quyết tâm vào tìm Đặng Khải Thành lần nữa. Lần này tôi xồng xộc chạy vào phòng ngủ, quên cả gõ cửa, anh ta lại đang thay đồ, vào đến nơi lập tức đập vào mắt là tấm lưng trần rộng lớn của một người đàn ông.
Ánh đèn trong phòng soi lên từng cơ bắp rắc chắc mạnh mẽ, tôi có thể nhìn thấy trên đó là vio vàn vết sẹo ngang dọc, có cái ngắn cái dài, cái sâu cái nông, có những cái vẫn còn đỏ au, cũng có nhiều vết đã trải qua quá lâu nên đã nhạt màu.
Tôi không rõ trong đó có bao nhiêu vết là bị anh em Hồng Hưng đánh, bao nhiêu vết do xích cọ vào do Đặng Khải Thành tự cai nghi.ện, bao nhiêu vết vì xông pha làm việc cho ba tôi…
Tôi chợt nhận ra, làm cảnh sát ngầm như Đặng Khải Thành, đúng là đánh đổi nhiều thật đấy. Nhiều đến mức có 4 ngôi sao trên cầu vai cũng cảm thấy chưa đủ vinh quang…
Đặng Khải Thành nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại, sau đó lập tức xoay lưng, để nửa khuôn ngực trần cũng nhiều vết sẹo về phía tôi. Anh ta khẽ cau mày:
“Chân Ý, có chuyện gì thế?”
Mặt tôi bất giác nóng rần rần, cũng lập tức quay người lại, trong đầu toàn là hình ảnh cơ ngực hấp dẫn của Đặng Khải Thành: “À… tôi… tôi muốn nói một chuyện”.
Có tiếng sột soạt mặc áo sau lưng, Đặng Khải Thành không lên tiếng, tỏ ý chờ đợi tôi nói tiếp. Tôi ấp úng một hồi mới nói:
“Tôi muốn giúp anh, còn có một phần nữa”.
Sau nhiều năm cứng mồm cứng miệng, lần đầu tiên tôi dám nói một câu trước mặt Đặng Khải Thành: “Ba tôi làm nhiều chuyện xấu, bây giờ ông ấy bị bệnh, có lẽ là nghiệp mà ông ấy phải trả. Tôi muốn giúp cảnh sát, một phần là vì tôi muốn ra ngoài, phần còn lại, tôi muốn thay ba mẹ tôi làm việc tốt, tích đức cho kiếp sau”.
Đặng Khải Thành im lặng một hồi rồi bảo tôi: “Chân Ý, làm gián điệp cho cảnh sát không đơn giản như em nghĩ đâu”.
“Tôi biết, tôi chấp nhận. Tôi cũng sẽ tự bảo vệ bản thân mình”.
“Em sẽ tự bảo vệ được đến đâu?”
“Đến nghiệ.n tôi còn cai được, võ nào tôi cũng biết, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu…”
Lần này, anh ta cũng trầm mặc nhìn tôi, sau cùng vẫn không cho tôi một câu trả lời rõ ràng, chỉ nói: “Nấu cơm đi, tôi đói rồi”.
“Ừ”.
Đêm hôm ấy tôi vẫn tái phát cơn nghi.ện, nhưng mức độ đã nhẹ hơn. Đặng Khải Thành nằm bên cạnh tôi, ban đầu anh ta không nói gì, đến khi thời gian khổ sở nhất qua rồi, cơ thể tôi bắt đầu run lên bần bật vì lạnh, anh ta mới quay sang, vòng tay ôm chặt lấy tôi.
Tôi thở hổn hển, cả tinh thần lẫn thể xác bị đánh đến rệu rã, nhưng vẫn lẩm bẩm nói một câu: “Anh xem… tôi cũng như anh, đến ngh.iện còn cai được… tôi sẽ tự bảo vệ bản thân mình. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh…”
“Chân Ý”. Đặng Khải Thành khàn khàn nói một câu: “Tôi chưa từng gặp người nào vừa cứng đầu vừa cứng miệng như em”.
Tôi bật cười: “Năm anh 19 tuổi đã gặp rồi đấy thôi”.
“Phải”. Anh ta thở hắt ra một hơi: “Năm đó tôi đã gặp rồi…”.
***
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì Đặng Khải Thành đã rời giường rồi, hình như anh ta bận việc nên đi làm từ rất sớm, tuy nhiên trên bàn trà vẫn để sẵn tô cháo hành hoa, một cốc sữa, còn có một chiếc chìa khóa.
Là chìa khóa nhà của anh ta!
Nghĩ đến việc Đặng Khải Thành đồng ý để tôi ra ngoài, tâm trạng tôi rất phức tạp, một nửa cảm thấy lòng nhẹ nhõm, một nửa lại thấy chùn bước. Nhưng dù sao tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, được ra ngoài là chuyện tốt rồi.
Tôi ăn hết cháo, chia phần cho Lợn Cơn nửa cốc sữa rồi thay đồ ra ngoài. Lúc đến đầu ngõ mới thấy Dương Quang đứng hút thuốc chờ sẵn. Thấy tôi, anh ta mới dập thuốc đi lại gần:
“Chào Chân Ý”.
“Chào anh”. Tôi đáp: “Anh đến đưa tôi đi à?”.
“Không, sếp bảo tôi đưa chìa khóa xe cho cô. Cô muốn đi đâu thì tự đi”. Dương Quang lấy ra một chiếc chìa khóa, cười bảo: “Sếp sợ cô không biết xe nào với xe nào nên mới dặn tôi đứng đây chờ cô”.
Tôi nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, cảm thấy hôm nay mình đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, có chút không thích nghi được.
Dương Quang tưởng tôi không muốn đi nên nói: “Yên tâm, tội phạm ở thành phố này biết biển số xe của sếp Thành hết, không ai dám đụng đâu. Cô cứ lái xe này ra ngoài là được. Với cả…”.
Anh ta ngập ngừng một lát, lại lấy điện thoại ra: “Cô lưu số của tôi đi, xảy ra chuyện gì cứ gọi tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ từ chối. Nhưng sau khi thương lượng xong với Đặng Khải Thành, tôi biết bây giờ mình đã trở thành ‘người truyền tin’ quan trọng, cần bảo vệ. Cho nên thoải mái đọc một dãy số, Dương Quang cũng nghiêm túc lưu vào rồi gọi sang máy tôi.
Tôi bảo: “Cho tôi số của sếp anh đi”.
“Hả?”. Mặt anh ta hơi nghệt ra: “Cô chưa có số của anh ấy à?”.
“Trước không có việc gì cần liên lạc, không lấy số”.
Anh ta mắt tròn mắt dẹt đọc cho tôi một dãy số, tôi cẩn thận lưu vào, sau đó mới chào tạm biệt Dương Quang rồi đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Chiếc xe Đặng Khải Thành để tôi đi hôm nay khác hẳn với chiếc anh ta thường hay chở tôi, đây là loại chống đạn, cửa dày nặng cả mét, nhìn khá hầm hố. Chẳng trách tội phạm lại không dám đụng.
Nhưng tôi lại thích kiểu hầm hố như thế này!
Trước khi lên xe, tôi mới nhắn cho Đặng Khải Thành một tin: “Tôi là Chân Ý, tôi đã nhận xe từ anh Quang rồi”.
Nhắn xong, chờ nửa phút không thấy anh ta trả lời nên tôi cất lại điện thoại vào trong túi, đi thẳng đến bệnh viện. Thăm mẹ xong, lại ghé qua thăm ba.
Ba tôi vẫn ở khu điều trị cách ly dành cho phạm nhân, nhưng tôi lấy lý do đóng tiền viện phí nên đến. Mấy anh cảnh sát canh giữ hôm nay đều trẻ măng, sau khi nghe tôi trình bày một hồi cũng để tôi đi vào.
Một tháng không gặp, sắc mặt ba tôi có vẻ tốt hơn lúc ở trong trại giam. Nhưng mới trải qua một đợt hóa trị nên tóc ông rụng hết, thấy tôi, ba lập tức bật dậy:
“Chân Ý”.
“Ba, con đến rồi đây. Ba có khỏe không?”.
Ba tôi gật đầu, liên tục nói Khỏe.
Hỏi thăm mẹ tôi một hồi, ba tôi mới trầm ngâm nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt: “Chân Ý, con nói thật với ba đi. Có phải con đến cầu xin thằng Thành để ba được điều trị không?”.
Tôi cúi đầu, không giấu được, chỉ lặng lẽ nói: “Vâng”.
Sau đó, tôi tưởng ba tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ, mắng tôi hành động xốc nổi ngu ngốc, nhưng ba tôi lại chỉ hỏi: “Đến ở cùng nó sao?”.
Tôi lại Vâng lần nữa.
“Sống ở bên đó thế nào?”.
Tôi kinh ngạc nhìn ông ấy, há miệng rất lâu mới thốt ra được một câu: “Ba, anh ta không làm gì con cả. Con ở nhà một mình buồn, anh ta còn mang về một con mèo cho con”.
Ba tôi im lặng một hồi, rồi lại nói: “Chân Ý, ba sai người g.iế.t cả nhà nó, nó sẽ không đối xử tốt với con, cũng không thể tha cho con”.
“Con biết”.
“Biết rồi tại sao còn ngốc thế? Chân Ý, ba đã từng nói với con rồi, con cứ ở Hồng Kông, đừng quay về nữa. Ba và mẹ cũng không còn sống được bao lâu, rồi cũng sẽ c.hế.t thôi. Nhưng con còn trẻ, tương lai còn dài, quay về nước rồi đến cầu xin kẻ thù của mình, có khác gì tự hủy hoại cả một đời của con không?”.
“Ba, vậy ba bảo con phải làm sao?”. Tôi ngước mắt lên nhìn ông ấy, nói: “10 năm nay ở Hồng Kông không ngày nào con ngủ yên, ba mẹ ở đây, người thì đi tù, người thì nằm trong bệnh viện, ba bảo con không quay về được sao? Ba, người khác có thể nhìn ba m.ẹ c.hế.t được, nhưng con không làm được”.
Hai mắt ba tôi bỗng đỏ hoe, ông đấm mạnh tay xuống bàn: “Cũng tại ba, lúc đó tại vì ba tin tưởng nó, cho nó vào Hồng Hưng. Nếu ngay từ đầu ba biết nó là cảnh sát, ba đã đánh c.hế.t nó rồi”.
“Ba, dù không có anh ta thì cũng sẽ có cảnh sát khác. Việc ba làm là việc phạm pháp, ba không thể đánh c.hế.t hết cảnh sát trên đời này được”.
“Nhưng người khác chưa chắc đã vượt qua được nhiều bài kiểm tra được như nó. Nó ở Hồng Hưng 10 năm, bị đánh mấy lần suýt c.hế.t mà không hé răng một tiếng, đổi lại là người khác có khi không chịu nổi rồi. Ba cũng không bị nó lừa tận 10 năm như thế”.
Nói đến đây, ba tôi lại lẩm bẩm: “Nếu sớm biết nó là cảnh sát, ba đánh c.hế.t nó rồi”.
Không hiểu sao, nghe xong câu này đột nhiên tôi lại thấy khó chịu!
Tôi nghĩ đến những lời Dương Quang nói, nghĩ đến lúc mình cai ngh.iện, rồi lại so sánh lúc Đặng Khải Thành một mình tự cai ngh.iện trong nhà kho ở Hồng Hưng, thậm chí tôi còn nhớ đến những chậu nước giặt tanh tưởi mùi m.áu mà tôi đã từng giặt áo giúp anh ta, đột nhiên lại thấy trái tim vừa phẫn nộ lại vừa chua xót.
Tôi biết mình không nên thế, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu: “Ba, ba muốn bảo vệ Hồng Hưng, bảo vệ gia đình, con hiểu. Nhưng anh ta cũng có tổ quốc, cũng có nhân dân để bảo vệ. Chuyện anh ấy làm có thể sai với ba, sai với các anh em, nhưng anh ấy không sai đối với đất nước”.
Tôi hít vào một hơi thật sâu: “Ba, nhiều năm rồi con vẫn muốn hỏi ba một câu. Ba hận anh Thành, con hiểu được. Nhưng cha mẹ anh ta không có tội, ba g.iết cả nhà người ta trong một đêm, có bao giờ ba nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay không?”.
***
Lời tác giả: Mai lại là thứ 7 rồi đúng không chị em? Tớ xin phép nghỉ để phục hồi năng lượng nhé. À nhân đây truyện có hay không chị em? Bình luận cho bạn Hổ biết đi. Hehee.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (17 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN