Không Thể Động Lòng - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
597


Không Thể Động Lòng


Phần 12


Lúc tôi rời khỏi bệnh viện, mở điện thoại ra mới thấy Đặng Khải Thành nhắn lại một tin: “Ra ngoài cẩn thận”.
Tôi đọc đi đọc lại bốn chữ này rất lâu, mỗi lần đọc đều cảm thấy trái tim nặng nề của mình nhẹ đi một ít. Cứ như vậy cho đến khi cảm giác khó chịu sau cuộc nói chuyện với ba tôi tan biến sạch sành sanh, tôi mới thở hắt ra một tiếng, không trả lời mà ấn số gọi cho một người khác.
Mới qua một hồi chuông, đầu dây đã thông máy:
“Chà, lâu lắm mới thấy bạn tốt gọi điện thoại cho mình cơ đấy”.
Tôi cười: “Giám đốc Vân có rảnh không? Tôi mời một cốc café?”
“Rảnh. Ai mời chứ riêng công chúa của Hồng Hưng mà đã mở miệng thì mình có ở Châu Phi cũng phải chạy về tiếp bạn mà”. Thùy Vân đổi giọng: “Sao? Mày định mời tao cafe gì? Cafe vỉa hè tao không uống đâu? Ít nhất là phải trên tầng 65 của Tòa nhà Lotte”.
“Mày nghĩ giờ tao còn là công chúa của Hồng Hưng hả? Không có nhiều tiền uống cafe sang thế đâu. Có uống Highland thì tao mời”.
“Tiên sư m.ẹ, mày có thể bớt ki bo đi được không? Không phải công chúa của Hồng Hưng nữa nhưng cũng phải là tiến sĩ kinh tế học ở Hồng Kông chứ. Tiến sĩ mà không mời nổi tao cốc cafe sang xịn à?”.
Tôi lười dông dài, nói thẳng: “Đi không? Không nhanh là tao đổi ý”.
Con bạn tôi không thèm nghĩ đã gật đầu: “Đi, đi chứ. Mày đang ở đâu?”.
“Đến quán cũ đi, tao đang ở gần đó, giờ tao qua đó chờ mày”.
“Ok”.
Cúp điện thoại xong, tôi đi thẳng một mạch đến quán cafe cũ, nơi này mười mấy năm trước là chỗ tụ tập của mấy đứa trẻ hư hỏng là chúng tôi. Khi ấy, tôi là công chúa của Hồng Hưng, còn Thùy Vân cũng là con gái của một đại gia chuyên cho vay nặng lãi, tuổi trẻ nổi loạn, tôi và cô ấy đánh nhau mấy lần thì quen.
Tôi uống được nửa cốc cafe thì Thùy Vân đến nơi, mấy năm không gặp, tôi suýt nữa thì không nhận ra con bé ngỗ ngược dám gây sự với tôi năm nào. Tóc Thùy Vân đã duỗi thẳng nhuộm đen, tai cũng không đeo 5, 7 cái khuyên mà chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai quý phái dịu dàng, trên người mặc một chiếc váy xanh, vừa đủ trẻ trung lại vừa đủ tinh tế.
Tôi mắt tròn mắt dẹt nói: “Mày đi chỗ nào thay m.áu đấy?”
“Làm quái gì có chỗ nào thay được m.áu”. Nó ngồi xuống, vẫy phục vụ gọi một ly Latte rồi đáp: “Chẳng qua, bây giờ dù sao cũng là giám đốc một công ty nho nhỏ, ăn mặc như ngày trước chắc không có đối tác nào dám đến gặp tao. Muốn kiếm tiền mà, đến miệng ch.ó cũng phải mọc ngà voi thôi, đổi sang phong cách này có là gì”.
Nó ghét bỏ phủi phủi vạt váy rộng thùng thình, rồi lại ngước lên nhìn tôi, không thèm giữ hình tượng ‘giám đốc công ty nhỏ’ nữa, chửi tục một tiếng: “Tao nói m.ẹ nó chứ, mấy năm mày ở Hồng Kông ăn thịt được Đường Tăng à? Sao không thấy già đi tý nào thế? Lại còn trẻ hơn, trắng hơn, ngon hơn 10 năm trước nữa”.
“Trên đời này làm quái gì có Đường Tăng”. Tôi học theo nó, cười bảo: “Chẳng qua bỏ tiền ra đi phẫu thuật thẩm mỹ nên mới thế thôi”.
“Nói dối”. Thùy Vân giơ tay bẹo má tôi, lại kéo mũi tôi, vặn đi vặn lại: “Thẩm mỹ nào trông giống thật thế này, mà mặt còn không thèm trang điểm. Ôi tao đã nói mà, ông trời đúng là bất công, đứa đổ cả đống tiền vào mỹ phẩm cũng không ăn thua, đứa ra ngoài đường cũng không thèm bôi kem chống nắng mà da còn căng hơn mông em bé”.
“Dừng”. Tôi giơ tay lên: “Chuyện nhan sắc để nói sau đi. Hôm nay tao hẹn mày ra ngoài là muốn hỏi mày một số việc”.
“Việc gì cơ?”. Nó cầm cốc cafe lên hút sột soạt, hình tượng ‘hiền lương thục nữ’ hoàn toàn biến mất: “Lại liên quan đến công ty dược phẩm Phương Nam đó à? Tao nói cho mày biết nhé, hôm đó tao cũng phải muối mặt vì mày đấy, làm quái gì có công ty vệ sĩ nào mà lại đi đầu tư vào Dược phẩm, mà lại còn để sản xuất thuốc xương khớp nữa. Như thế khác gì bảo đám vệ sĩ của nhà tao không được tích sự gì, đánh đấm được vài hôm đã phải uống thuốc xương khớp”.
“Không phải. Tao muốn mày tìm hiểu cho tao một người”.
Thùy Vân lập tức dừng hút cafe, ngẩng lên hỏi: “Ai?”.
“Long chín cựa”.
Nghe ba chữ này, bộ dạng cà lơ phất phơ của Thùy Vân liền trở nên nghiêm túc, nó nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt sáng quắc. Tôi không thèm để ý, chỉ nói:
“Tao ở Hồng Kông 10 năm, cũng không biết trong nước giờ thế nào. Dù sao thì tai mắt của gia đình mày ở thành phố này cũng nhiều hơn tao bây giờ, mày giúp tao đi”.
“Mày cần tìm nó làm gì?”.
“Có việc”. Ngừng một lát, tôi lại nói: “Việc quan trọng”.
Thùy Vân trầm ngâm một lúc rồi bảo tôi: “Long chín cựa giờ không như ngày xưa đâu, khó đụng vào lắm, với cả tao cũng không biết nó giờ ở đâu, chỉ biết thằng này thoắt ẩn thoắt hiện, cũng làm ăn phi pháp, kiếm được nhiều tiền mà cũng có nhiều mối quan hệ phết đấy”.
“Nó không ở đây nữa à?”.
“Có người bảo thỉnh thoảng mới thấy nó xuất hiện ở đây thôi. Cũng chẳng rõ là nó đi đâu. À, nhưng nó có một quán Bar đấy. Tụ điểm thác loạn, thứ bẩn thỉu gì cũng có, không như Hồng Ý của mày”. Thùy Vân cười cười: “Thời đại này các bang hội bị nhà nước dẹp bỏ hết rồi, muốn hít m.a t.úy, chơi gái, làm mấy trò cặn bã thì chỉ đến quán Bar thôi, Hồng Ý của mày từ trước đến nay lại chỉ cho uống rượu nghe nhạc, mấy đứa bọn nó không chịu nổi môi trường trong sạch nên mới đổ sang quán Bar của Long chín cựa”.
Tôi khẽ nhíu mày: “Quán Bar đó tên là gì cơ?”.
“Tình nhiều đêm”.
“Nghe đã thấy cặn bã”.
“Haha”. Thùy Vân bật cười: “Nhưng nói thật, đông khách phết đấy. Mà thật ra không ai biết đó là quán Bar của Long chín cựa đâu, chẳng biết giờ nó làm cái gì mà gần như quy ẩn, không tự đứng tên mà cho một đứa khác đứng tên. Lúc đầu tao cũng không biết, mãi đến gần đây nghe lỏm được ba tao nói chuyện mới biết”.
Tôi gật đầu, khẽ “Ừ” một tiếng, trong đầu thầm tính toán đường đi nước bước tiếp theo.
Thùy Vân có lẽ cũng biết tôi tìm Long chín cựa không phải vì việc tốt lành gì, nên mới khuyên nhủ: “Chân Ý, tao khuyên mày một câu thật lòng. Bây giờ mọi thứ không còn như trước nữa, rút lui khỏi cuộc sống thị phi mới là chuyện nên làm”.
“Ngay từ đầu, đã là người của Hồng Hưng thì xác định không thể rút chân ra khỏi thị phi rồi”. Tôi cười cười: “Mày yên tâm đi, tao sẽ không để lộ ra ngoài chuyện mày vừa nói đâu”.
“Tao sợ quái gì? Chủ yếu là lo cho mày thôi”. Thùy Vân lại cầm cốc cafe lên hút rột rột: “Mấy năm nay sống tốt chứ? Yêu đương với ai chưa?”.
“Chưa, vẫn độc thân”.
“Không quên được người cũ à?”.
“Không phải, tại tao lười yêu thôi. Mày thì sao?”.
“Cũng yêu đương qua vài anh, nhưng chẳng anh nào bền cả. Không thằng nào chịu được tính tao”.
Nói đến đây, ánh mắt nó bỗng nhiên trở nên mông lung, tựa như đang hồi tưởng, mà cũng như đang nuối tiếc điều gì đó: “Chắc vì lúc còn trẻ gặp được một người xuất sắc quá, đâm ra thấy ai cũng không vừa mắt”.
Tôi cười cười, không đáp, chỉ có trong lòng thầm hiểu: Tôi cũng vậy.
Từ năm tôi 9 tuổi cho đến 19 tuổi, trong mắt chỉ có một người đàn ông vô cùng xuất sắc, vô cùng động lòng, cho nên sau khi tất cả mọi ảo tưởng về tình yêu tan vỡ, vết thương lòng quá lớn, cho đến tận giờ tôi cũng không thể yêu một ai.
Hoặc là có thể nói trong mắt tôi, chẳng một ai so sánh được với Đặng Khải Thành lúc xưa…
Nhưng thật đáng tiếc, Đặng Khải Thành lúc xưa lại vĩnh viễn không thể quay về bên tôi nữa…
10 năm rồi mới gặp lại bạn cũ, tôi với Thùy Vân ngồi tâm sự rất lâu, nó còn định kéo tôi đi uống rượu, nhưng bây giờ ở bên ngoài không an toàn nên tôi cũng lười đi, chỉ hẹn nó lần sau.
Thùy Vân bĩu môi: “Mày đúng là cái đồ vắt chanh bỏ vỏ, khai thác được tin tức tình báo rồi thì xách quần chạy luôn. Lần sau mà hỏi gì tao, không mời tao bữa rượu thì đừng hòng tao hé răng”.
Tôi vẫy vẫy tay: “Lần sau sẽ mời mày một chầu rượu, không say không về”.
“Nhớ đấy”
“Biết rồi, về đây”.
***
Sau khi lái xe về nhà, tôi loanh quanh một hồi rồi lại ôm Lợn Con xuống sân chơi với Đậu Đũa và mấy ông bà cụ trong khu tập thể, đang nói đến chuyện con c.hó nhà bên cạnh già như thế rồi mà năm nay vẫn cố đẻ thêm 2 lứa thì thấy Đặng Khải Thành mở cửa đi vào.
Các ông bà cụ ở đây thích anh ta, vừa thấy đã hỏi thăm: “Thành về rồi đấy à? Công an đi làm vất vả quá nhỉ?”.
Đặng Khải Thành mỉm cười: “Chào mọi người ạ”.
Ánh mắt anh ta lia một vòng rồi dừng lại ở chỗ tôi, tôi hơi ngại, tự nhiên lại cảm thấy giống như ‘chồng mình vừa đi làm về vậy’, mặt lập tức đỏ lên. Môi mấp máy nói: “Anh về rồi à?”.
Không chỉ Lợn Con quay đầu nhìn tôi, mà mọi người trong sân còn cười ồ lên: “Đúng là vợ chồng son có khác, ban nãy còn nói chuyện rôm rả thế kia, giờ thấy chồng về là bẽn la bẽn lẽn, còn đỏ mặt nữa chứ. Thành, vợ cháu xinh thật đấy, còn đáng yêu nữa”.
“Hai người cưới bao giờ thế? Sao không thấy mời bọn tôi thế? Dù sao cũng cùng xóm mà, phải cho bọn tôi đến ăn kẹo mừng chứ?”.
“Phải đấy. Mà hai người đẹp đôi quá cơ. Chồng thì làm công an, cao ráo đẹp trai, vợ thì ở nhà nội trợ, xinh xắn dễ mến. Đúng là trời sinh một cặp đây mà”.
“Thành ơi, nếu cưới ở quê rồi thì vẫn phải mời mọi người trên này ăn mâm cơm để báo hỉ đấy nhé, không có chuyện cứ im im dẫn vợ về xóm này được đâu nhé”.
Mọi người trêu đến mức má tôi nóng rần rần, muốn giải thích rằng không phải, nhưng tôi ở nhà anh ta, lại một nam một nữ, thanh minh kiểu nào cũng thấy vô lý.
May sao, Đặng Khải Thành lại lên tiếng giải vây: “Vâng. Cháu cưới vợ nhất định sẽ mời mọi người ăn cơm”.
“Nhớ đấy nhé, bọn tôi chờ đấy”.
Anh ta mỉm cười gật đầu, nói “Vâng” hết một lượt, sau đó mới nhìn sang tôi: “Đi lên nhà thôi”.
“À… vâng ạ”. Tôi phủi quần đứng dậy, chào mọi người rồi ôm theo Lợn Con lẽo đẽo theo anh ta lên tầng. Lúc Đặng Khải Thành mở cửa, tôi mới nói: “Sao anh không giải thích”.
“Chuyện gì cơ?”.
“Chuyện tôi không phải là vợ anh”.
Cánh tay mạnh mẽ của anh ta đẩy cửa nhà, bật đèn, cất chìa khóa lên móc rồi mới quay đầu hỏi tôi: “Vậy theo em, một nam một nữ ở đây, tôi phải giải thích như thế nào?”.
“Nói tôi là…”. Tôi định nói là “Con gái anh”, nhưng lại sợ Đặng Khải Thành nổi giận nên đành sửa lại: “Em gái anh”.
Đặng Khải Thành nhướng mày, ánh mắt nhìn đăm đăm gương mặt tôi, sau đó bình thản kết luận: “Không thấy giống chút nào”.
“Vậy giống gì?”.
Anh ta như đi guốc trong bụng tôi: “Con gái tôi”.
Tôi thầm mài d.ao xoèn xoẹt ở trong lòng, ngoài mặt lại cong cớn đáp trả: “Đúng đúng. Có con gái lớn thế này thì bố chắc cũng tuổi cao sức yếu rồi, nhân lúc một số thứ vẫn còn dùng được thì tranh thủ lấy vợ đi thôi. Không vài năm nữa muốn lấy vợ mà lại lực bất tòng tâm”.
Đặng Khải Thành cười: “Dùng được hay không thì người nên quan tâm là vợ tôi mới đúng. Em bảo tôi phải giải thích với mọi người chuyện em không phải là vợ tôi, nhưng sao tôi thấy em đang lo thay việc vợ tôi vậy?”.
Tôi bị nói đến giật mình thon thót, rõ ràng là muốn đi trêu chọc người ta, nhưng lại trộm gà không được còn mất nắm gạo. Xấu hổ nói: “Làm gì có. Tôi có lòng tốt bụng bao la, đặc biệt là với người già cả như anh nên mới khuyên anh đấy”.
“Thế thì tôi phải cảm ơn lời khuyên của em nhỉ? Tiến sĩ Đoàn Chân Ý, cả đời tôi chưa bao giờ gặp được người có lòng tốt bao la như em”. Ý cười trên khóe mắt Đặng Khải Thành lại càng thêm sâu hơn, câu vừa rồi chắc chắn không phải là nói thật.
Nhưng tôi vẫn mặt dày đáp: “Đừng khách sáo”.
Anh ta tủm tỉm không nói nữa, nới cúc áo quân phục rồi ngồi xuống ghế mây, bộ dạng pha trà vô cùng thong dong. Lợn Con thấy vậy cũng vội vàng chạy đến, kêu meo meo mấy tiếng rồi bám riết lấy Đặng Khải Thành. Một nhà hai người, một mèo, tự nhiên tôi lại cảm thấy mình thừa thãi, hậm hực định đi nấu cơm. Nhưng còn chưa kịp xoay người thì anh ta lại đưa cho tôi một cốc trà, nói:
“Hôm nay em ra ngoài thế nào?”.
Tôi vô thức đưa tay nhận lấy cốc trà, đáp: “Đi xe của anh tốt lắm, tôi vượt đèn đỏ, rẽ phải quên xi nhan 2 lần, còn đi vào làn cấm mà không bị cảnh sát giao thông bắt”.
Đặng Khải Thành có vẻ hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của tôi, ngẩn ra mấy giây rồi cong cong khóe môi, uống một hớp trà: “Nếu không quen đường thì bảo Quang đi cùng. Cậu ấy là trợ lý của tôi, sẽ không làm hại em”.
“Không cần phiền phức như thế đâu, tôi sẽ học dần dần”. Nói đến đây, tôi lại ngập ngừng một hồi rồi mới tiếp tục: “À phải rồi. Tôi có thể đến quán Bar được không?”.
“Quán Bar nào?”.
“Tình Nhiều Đêm. Có chút đầu mối ở đó, tôi muốn đến xem thế nào”.
Lần trước đến quán Bar gặp chuyện, nên lần này tôi muốn nói trước với Đặng Khải Thành. Dù sao ở Việt Nam bây giờ tôi chỉ có một thân một mình, xảy ra vấn đề gì cũng chẳng có ai cứu tôi, trừ người vẫn đang cần thông tin ở tôi như anh ta.
Thấy Đặng Khải Thành suy tư không trả lời, tôi sốt ruột nói tiếp: “Tôi cũng lưu số của anh Quang rồi, nếu có chuyện, tôi sẽ gọi anh ấy ngay”.
“Đưa điện thoại của em cho tôi”.
“Làm gì thế?”.
Tôi miệng thì hỏi, nhưng tay thì vẫn lôi điện thoại ra, đặt vào tay Đặng Khải Thành, anh ta làm một loạt thao tác gì đó rồi đưa trả lại tôi: “Tôi cài đặt số khẩn cấp là số điện thoại của tôi. Số của Quang là số 2. Nếu có chuyện, em ấn số 1 trước, tôi không nghe máy, em gọi vào số 2”.
Đặng Khải Thành nhìn tôi: “Chúng tôi thường xuyên phải làm nhiệm vụ, sẽ có những lúc không mở điện thoại. Em đặt 2 số khẩn cấp thế này, không gọi cho người này thì còn có thể gọi cho người kia”.
Nghe xong câu này của anh ta, tự nhiên tôi thấy lòng mình tự nhiên rung lên một cái, vẫn biết bây giờ tôi là đầu nối quan trọng giúp cục cảnh sát tìm ra tên còn lại trong đường dây buôn m.a t.úy, nhưng đích thân ‘cục trưởng’ tự lưu số mình vào mục khẩn cấp như vậy, tôi vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm, trái tim sắt đá cũng như mềm xuống, tựa như một miếng bông…
Tôi đỏ mặt nhận lại điện thoại, đáp: “Tôi nhớ rồi”.
“Mấy ngày tới tôi không có nhà, có gì em cứ gọi cho Quang”.
Tôi há miệng, định hỏi “Anh đi làm nhiệm vụ à?”, nhưng nghĩ lại, có những chuyện tôi không nên tìm hiểu tường tận nên chỉ gật đầu.
“Còn một chuyện nữa…”. Đặng Khải Thành đặt cốc trà xuống, giọng nói bình thản nhẹ tênh: “Xe của tôi là biển trắng, không phải biển xanh. Bây giờ trong nước có quy định xử phạt vi phạm giao thông bằng hình thức phạt nguội rồi, cho nên không phải cảnh sát giao thông không bắt em đâu, mà là hóa đơn phạt nguội vi phạm sẽ gửi đến nhà sau thôi. Tiến sĩ Đoàn Chân Ý, lương cảnh sát của tôi không được bao nhiêu, em vi phạm cũng được, nhưng cố gắng giữ giới hạn ở mức dưới 30 hóa đơn thôi nhé”.
Tai tôi nóng lên rần rần vì xấu hổ, chỉ ấp úng nói “Biết rồi”, sau đó vội vàng kiếm cớ phi thẳng vào bếp nấu cơm. Lợn Con ngơ ngác nhìn theo bóng lưng tôi, lại “Meo” một tiếng dài như cười nhạo tôi, Đặng Khải Thành cũng tủm tỉm cười, anh ta khom lưng xoa đầu Lợn Con, tôi ở trong bếp nghe loáng thoáng một tiếng:
“Uổng công cô ấy nuôi mày”.
Lợn Con tưởng anh ta khen mình, còn sung sướng kêu to hơn, tôi thì hậm hực băm băm chặt chặt, lòng nghiến răng kèn kẹt mắng: Đúng là đồ phản bội.
***
Mấy ngày tiếp theo, Đặng Khải Thành vắng nhà, tôi cũng không ra ngoài, chỉ quanh quẩn ở nhà liên hệ với một số người quen cũ có thể tin tưởng được để hỏi tin tức của Long chín cựa. Không thu thập được gì, lại rảnh rỗi nghĩ cách làm marketing cho công ty Dược phẩm của Đăng Nguyên.
Tôi nói với anh ấy, cách truyền thông hiệu quả nhất chính là trực tiếp, phải tạo được sự chú ý của người dân thì sẽ có dư luận, có người để mắt đến sản phẩm. Đăng Nguyên hỏi tôi vậy phải làm sao, tôi chỉ bảo:
“Anh tìm khoảng 30 ông bà cụ lớn tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, vẫn có thể đạp xe được, đạp xe một vòng xuất phát từ Hồng Ý đến cuối dãy phố trên. Đoạn đường khoảng 3km. Phần thưởng thì đầu tư mạnh tay một chút, tài trợ một chuyến đi du lịch Châu Âu cho người thắng cuộc”.
“Chân Ý, các cụ già không tham gia được đâu. Với cả dù có tham gia thì họ cũng đều là người lớn tuổi, không ai đạp xe 3km được”.
“Thời này các cụ già tập thể dục thể thao không thiếu, sức khỏe bền bỉ hơn các cụ già lúc xưa nhiều. Với cả em nghĩ anh cũng không thành thật quá, cứ gian lận một chút cũng được. Đặt chế tạo khoảng 30 chiếc xe đạp có máy hỗ trợ bên trong. Giá tiền cũng không quá cao đâu, các cụ đạp xe mà có máy hỗ trợ đạp thì sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
“Vậy trước khi tổ chức, thì nên tặng những người tham gia một liệu trình thuốc xương khớp phải không?”.
Tôi búng tay “Tách” một cái: “Chính xác, tặng các cụ trước, để chính các cụ cũng nghĩ rằng do mình khỏe lên. Tất nhiên, sản phẩm của anh cũng phải tốt đã, bởi vì dù có máy hỗ trợ, nhưng đạp nhiều vòng cũng sẽ phải cử động xương khớp nhiều, nếu thuốc không hiệu quả, các cụ sẽ đau, về đến nhà sẽ cảm thấy thuốc không có tác dụng. Ngược lại, nếu có thể đạp tận 3km về đích mà không thấy đau xương khớp, trong lòng các cụ sẽ tự khắc có lòng tin vào sản phẩm. Khi đó, chúng ta sẽ tạo được 2 lần truyền thông. Một là truyền thông trước công chúng vào hôm cuộc thi diễn ra, hai mới là thứ quan trọng nhất, truyền thông truyền miệng từ những người đã trực tiếp trải nghiệm sản phẩm. Em nghĩ sản phẩm xương khớp thường dành cho người lớn tuổi, mà thế hệ ấy rất ít thích xem tivi, điện thoại, nhưng họ truyền miệng còn gấp 5 gấp 10 lần chúng ta, có đồ tốt tự khắc họ sẽ giới thiệu cho bạn bè người thân, lúc đó chiến dịch marketing của anh mới gọi là thành công nhất”.
Đăng Nguyên ngẩn người hồi lâu rồi đột nhiên nói với tôi: “Chân Ý đúng là không hổ danh là tiến sĩ kinh tế, những việc marketing này anh chưa từng nghĩ đến, mà có khi cũng không bao giờ nghĩ ra. Anh cảm thấy phương án này rất khả thi, để anh thử xem”.
“Vâng, dù sao chi phí bỏ ra cũng không nhiều như quảng cáo trên phương tiện thông tin. Anh cứ cân nhắc rồi bắt đầu xem sao”.
“Ừ”. Đăng Nguyên nói: “À phải rồi, đầu phố mới mở một cửa hàng lẩu Trung Hoa, ăn cũng được. Em rảnh hôm nào, anh đưa em đi ăn”.
“Dạo này em hơi bận, chỉ thỉnh thoảng mới ra ngoài thôi”. Tôi không muốn nói thẳng ra là sợ ra ngoài nhiều, gặp chuyện rắc rối sẽ không hay, nên chỉ bảo: “Đợi lúc nào em có thời gian, em sẽ gọi anh nhé”.
“Ừ”.
“À… Anh Nguyên này”.
“Ừ, anh đây”.
“Lúc trước anh luôn nói với em, mọi khó khăn rồi sẽ qua đúng không?”.
“Ừ”. Đăng Nguyên cười hiền hòa: “Mọi khó khăn rồi sẽ qua, chẳng có việc gì không giải quyết được cả”.
“Ừ, hôm nay em cũng muốn nói với anh một câu như vậy”. Tôi hít vào một hơi, một tay cầm điện thoại, tay kia vuốt ve bộ lông màu xám tro của Lợn Con: “Giai đoạn này anh gặp nhiều áp lực, em hiểu. Anh có tâm sự, đi uống rượu, em cũng hiểu. Nhưng anh Nguyên, đừng động đến anh Thành. Bây giờ người như anh ta, chúng ta không động vào được, mà động vào cũng chỉ thiệt thân. Anh hiểu ý em không?”.
“Chân Ý, anh…”. Có lẽ Đăng Nguyên cũng hiểu tôi đã biết chuyện ngày hôm đó, giọng nói của anh ấy ở đầu dây bên kia ngập ngừng rất lâu, cuối cùng, không nói tiếp mà chỉ bảo: “Về sau anh sẽ không làm ra những chuyện thế nữa, xin lỗi em”.
“Không cần phải xin lỗi em. Em chỉ lo cho anh thôi. Anh Nguyên, 10 năm nay chúng ta đều sống vất vả rồi, về sau phải cố gắng sống tốt hơn, được không?”.
Đăng Nguyên nói “Được”, sau đó trước khi cúp máy còn nói anh ấy sẽ chờ đợi tôi, chờ đến khi tôi giải quyết xong chuyện của gia đình và Đặng Khải Thành, dù tương lai thế nào, anh ấy vẫn muốn lấy tôi làm vợ.
Tôi thì cảm thấy chuyện kết hôn đối với mình thật sự xa vời quá, lúc tôi 5 tuổi, tôi muốn lấy anh Nguyên, nhưng khi tôi 19 tuổi, lòng chỉ có một hư vinh được làm vợ Đặng Khải Thành mà thôi…
Nghĩ đến anh ta, tôi mới lẩm nhẩm đếm lại lịch, phát hiện ra Đặng Khải Thành đã đi vắng 5 ngày. Lúc trước anh ta vắng nhà cũng không liên lạc nên lần này tôi không hy vọng gì, cũng không chủ động hỏi thăm, ngay cả khi Thùy Vân gọi điện thoại đến, thông báo việc có người nhìn thấy Long chín cựa ở trong thành phố, tôi cũng định nhắn tin thông báo cho Đặng Khải Thành, nhưng nghĩ ngợi một lát rồi lại thôi.
Thùy Vân bảo tôi: “Không rõ có phải nó không, nhưng tao xem ảnh cũng thấy giống lắm. Không ai biết nó ở đâu, nhưng mỗi lần nó về đây đều đến quán Bar, mày cứ đến đó đi, biết đâu lại gặp được”.
“Ừ, tao biết rồi. Cảm ơn mày”.
Trước khi cúp máy, Thùy Vân còn nhắc nhở tôi một câu: “Chân Ý, đừng đi tay không”.
Tôi gật đầu, lục tìm lại con d.ao gấp nhét tận sâu trong va ly, thay một bộ đồ body se.xy, trang điểm kỹ lưỡng, sau đó bắt một chiếc Taxi tới Tình Nhiều Đêm.
Đúng như lời Thùy Vân nói, quán Bar của Long chín cựa khác hẳn với Hồng Ý, mới 9h đêm mà người ra người vào đã đông như trảy hội, trên khán đài, vũ nữ ôm chiếc cột nhảy múa khiêu gợi, thỉnh thoảng ưỡn ngực vào mặt đám đàn ông bên dưới, hàng loạt tờ tiền polyme lập tức được ném lên như mưa. Cô nàng cười đến phong tình vạn chủng, lập tức cởi tung áo ngực, ném thẳng xuống dưới.
Tôi cười cười, đi đến quầy Bar gọi mấy ly rượu. Bartender lần đầu tiên thấy tôi đến đây mới hỏi: “Chị gái lần đầu đến Tình Nhiều Đêm à?”.
“Hử?”. Tôi hơi ngả người về phía trước, chớp chớp mắt: “Thấy tôi lạ à?”.
“Bình thường em rất nhớ người đẹp, nhưng chị đẹp như thế mà em không có ấn tượng gì cả, chắc chắn là chưa gặp bao giờ”. Cậu ta đẩy ly rượu về phía tôi, mắt sóng sánh đưa tình, tôi cũng nhoẻn miệng cười một cái, sau đó cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Tôi nghe nói ở đây có nhiều anh trai trông ngon nghẻ lắm, muốn đến thưởng thức xem sao”. Tôi đặt ly rỗng lên bàn: “Nhưng gu tôi thích người mạnh mẽ, thư sinh như cậu…”.
Tôi liếc ngực cậu ta, tặc lưỡi: “Không phải gu tôi”.
“Ồ”. Bartender bật cười: “Vậy gu chị như thế nào?”.
“Giống quản lý của cậu là được”.
“Chị quen quản lý của tôi à?”.
“Không quen, nhưng nghe người ta nói nhiều rồi. Ai chẳng biết quản lý ở đây vừa nhiều tiền lại vừa cơ bắp cuồn cuộn”. Tôi hất hàm nhìn Bartender: “Anh ấy ở phòng nào?”.
“Thế thì hơi tiếc cho chị, tối nay anh ấy có việc, bây giờ không có ở đây”.
“Chơi gái hả?”.
Bartender lắc đầu: “Có việc thôi, gái ở Tình Nhiều Đêm này đầy”.
“Bình thường quản lý có hay ở đây không?”.
“Nếu không có việc gì thì anh ấy hôm nào cũng ở đây. Nếu người đẹp muốn gặp thì ngày mai lại đến”.
Tôi hờ hững ừ một tiếng, lại uống thêm một ly rượu đầy nữa. Lúc đầu tôi cũng không chắc chắn Long chín cựa sẽ đến, nhưng nghe Bartender nói vậy thì mới dám khẳng định, quản lý vắng mặt là phải đi tiếp đón hắn ta. Long chín cựa mới là ông chủ của quán Bar này, thỉnh thoảng mới về thành phố, quản lý làm sao có thể không tiếp đãi tử tế?
Tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới biển với Bartender một lúc, lát sau khi khách bắt đầu đông hơn, tôi mới đứng lên đi vào wc rửa tay, lại lấy từ trong túi xách ra một chiếc mặt nạ dạ hội lông vũ, đeo lên mặt.
Dù sao thì tôi cũng gặp Long chín cựa một lần vào năm 14, 15 tuổi, bây giờ hắn nhìn thấy tôi có lẽ sẽ không nhận ra nữa, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Lúc từ wc đi ra, tôi không men theo đường cũ mà đi thẳng lên tầng. Tầng 1 là Tình Nhiều Đêm là quán Bar, tầng 2 là khu phòng nghỉ để đám đàn ông đàn bà phê thuốc thác loạn, tầng 3 là khu điều hành. Tôi lẻn theo một lối không người lên đến tầng 3, khi mở cánh cửa ngăn hỏa hoạn mới thấy nơi này yên tĩnh khác hẳn hai tầng còn lại, trên hành lang còn có cả người canh gác.
Một tên ngáp ngắn ngáp dài nói: “Đại ca vẫn chưa đến à?”.
“Chưa, hôm nay đến muộn hơn bình thường”. Tên còn lại nhìn đồng hồ: “Joe ngồi trong phòng chờ cả tiếng rồi”.
“Cũng đen cho hắn. Đúng lúc phải giao hàng thì Tư một mí bị bắt, giờ hắn không có hàng tuồn cho lũ bên dưới, lại phải đến cầu cạnh đại ca. Cũng may mà đại ca vẫn còn tích trữ hàng, nếu không, bên Kyryzstan án binh bất động thế này, có bỏ nhiều tiền đến mấy cũng không có hàng mà mua”.
“Hờ…”.
Tôi đứng nép một góc nghe bọn chúng nói chuyện, cứ đinh ninh rằng lối lên tầng 3 chỉ có một thang máy nên trốn ở chỗ này sẽ không bị phát hiện, thế nhưng chưa đầy nửa phút sau bỗng dưng phía sau tôi vang lên “Ting” một tiếng.
Sống lưng tôi lạnh toát, quay đầu lại mới chợt phát hiện ra còn có một thang máy khác ở gần cửa thoát hiểm, màu thang gần như trùng với màu của tường, nhìn không kỹ sẽ không phát hiện ra.
M.ẹ kiếp! Phía trước là mấy tên vệ sĩ gác cửa, phía sau là người đi đến, tôi đứng ở giữa, hành lang dài lại chỉ có một góc khuất chỗ tôi đang trốn. Tiến không được thoái không xong, tôi coi như tàn đời rồi!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN