Không Thể Động Lòng - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1004


Không Thể Động Lòng


Phần 13


Đúng lúc cửa thang máy mở ra thì tôi cũng ngẩng phắt lên, phát hiện ra trần nhà có hai cấp, bên dưới là phần thạch cao, phần trên mới là dầm bê tông, nếu trèo được lên đó trước khi đám người kia đến nơi thì vẫn có khả năng trốn được.
Thế nhưng, hôm nay ngoài một con d.ao dắt ở đùi ra thì tôi chỉ có tay không. Mà tay không thì khó lòng mà bò dọc lên tường được!
Có tiếng bước chân người đi ra khỏi thang máy lẫn tiếng rầm rì nói chuyện bắt đầu vọng đến, tôi không còn thời gian chần chừ, lúc đó mặc kệ bò được hay không, tôi vẫn lập tức xoay người, ôm lấy cột dầm thép chống rồi dùng cả tay lẫn chân trèo lên, học theo tư thế trèo dừa, cứ thế bám dọc theo tường bò lên trần.
Không rõ có phải vì tình thế quá nguy cấp hay không mà tôi có thể bò một mạch lên chỉ trong vòng chưa đầy 5 giây, lúc đến nơi, tôi lập tức rút d.ao khoét một đường theo mép thạch cao, đẩy ra, tạo thành một lỗ trống rồi đu người bò vào. Khi vạt váy tôi vừa mới rút hết lên trần thì đám người kia cũng đi đến, tôi không kịp đẩy miếng thạch cao bị khoét về chỗ cũ, chỉ nín thở ngồi im, cùng lúc này cũng nghe rõ mồn một tiếng của đám vệ sĩ:
“Chào đại ca, chào anh Tú”.
“Joe đến rồi à?”. Giọng Long chín cựa vang lên.
“Vâng, hắn ngồi trong phòng chờ đại ca hơn một tiếng rồi. Bên trong có bọn anh Hòa đang tiếp ạ”.
Một giọng khác hống hách chen vào: “Bọn thằng Joe này không vừa đâu, trước cũng có mấy lần giở trò với đám khác rồi đấy. Lâu lắm anh Long mới về, chúng mày liệu mà canh gác cho cẩn thận”.
“Vâng vâng, anh Tú yên tâm. Bọn em đứng ở đây mấy tiếng rồi, ngay cả con ruồi cũng không chui lọt ấy chứ. Nếu có vấn đề gì, bọn em sẽ phát hiện ra ngay”.
“Gọi thêm mấy thằng nữa đến canh đi”.
“Vâng”
Bọn chúng nói thêm mấy câu rồi tiếp tục di chuyển, khi tiếng bước chân trên hành lang nhỏ dần, tôi mới dám thở hắt ra một tiếng, tay ngay lập tức di chuyển miếng thạch cao bị khoét, ghép lại về chỗ cũ.
Lúc miếng thạch cao được đóng lại, chút ánh sáng cuối cùng lập tức biến mất, khoảng không gian giữa trần thạch cao và trần bê tông chỉ chưa đầy 60cm, vừa tối vừa thấp, tôi khom người bật đèn Flash trên điện thoại lên, xác định phương hướng rồi từ từ bò theo dầm bê tông theo hướng hành lang, đến khi nghe được âm thanh nói chuyện bên dưới mới dừng lại.
Có một giọng đàn ông ồm ồm nói: “Anh Long, số m.a t.úy nước nhập từ Kyryzstan lần này, tôi muốn mua khoảng 300kg. Không biết anh Long có muốn bán số lượng như vậy không?”.
Long chín cựa cười khẩy: “Bây giờ Tư một mí bị bắt, đường dây từ nhập từ Kyryzstan về cũng đứt đoạn, chẳng biết bao giờ mới dám tuồn về Việt Nam lần nữa. 300kg thì tao không bán được, nhưng 100kg thì ok. Có điều…”.
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại: “Bây giờ giá mua không còn như trước nữa”.
Joe hỏi: “Anh Long, anh định bán giá bao nhiêu”.
Bên dưới không có tiếng người đáp trả, tôi muốn xem tình hình, nhưng đã đến đây thì đèn Flash cũng phải tắt, tôi mò mẫm trong bóng tối một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy một đường ống thông gió nối từ bên dưới qua khung thạch cao, ra bên ngoài.
Tôi chậm rãi bò đến, dùng d.ao cẩn thận vặn vít ống thép thông gió, tay làm, tai thì vẫn vểnh lên nghe ngóng.
Không rõ Long chín cựa nói điều gì mà Joe kinh ngạc kêu lên: “Anh Long, ma t.úy nước bình thường chỉ có 5 nghìn USD/kg, bây giờ đường dây đứt đoạn, phải tăng giá, tôi hiểu. Nhưng anh nâng giá gấp 7 lần như thế thì cao quá rồi”.
Tay tôi vặn nốt chiếc vít cuối cùng, nhẹ nhàng tháo ống thép đặt qua một bên, ánh sáng từ bên dưới lập tức hắt lên qua lỗ thông gió, tôi nheo mày cúi xuống, liền thấy bên dưới là một gian phòng kín, vệ sĩ đứng dày đặc thành vòng tròn, ở giữa là một bàn trà, Long chín cựa ngồi vắt chân lên ghế hút xì gà, đối diện là một gã đàn ông đầu trọc, có lẽ tên của hắn là Joe.
Long chín cựa bình thản phả ra một làn khói thuốc, sau đó mới chầm chậm đáp: “Nếu mày có thể mua ở chỗ khác giá rẻ hơn thì cứ mua, đâu nhất thiết phải đến đây làm tốn thời gian của tao”.
“Anh Long”. Joe đập mạnh tay xuống bàn, đám vệ sĩ của Long chín cựa vừa thấy động tĩnh liền giơ sú.ng ống chĩa thẳng vào đầu ông ta. Joe trợn mắt nhìn một lượt, biết mình thất thế nên rút cuộc đành dịu giọng, ngồi xuống: “Bây giờ cả thị trường Việt Nam chỉ có anh còn loại m.a t.úy nước này. Làm gì có chỗ nào rẻ hơn anh?”.
Tôi lấy điện thoại ra, đặt camera vào đúng vị trí quay được toàn cảnh bên dưới, lại vừa hay thu được tiếng Joe nói tiếp: “Nếu không phải khách của tôi dùng loại m.a t.úy nước này rồi, nhất quyết không muốn đổi sang loại khác, thì tôi cũng sẽ không đến đây cầu cạnh làm mất thời gian của anh. Anh Long, dù sao chúng ta cũng đều là người làm ăn cả, còn hợp tác lâu dài, anh đừng ép tôi quá”.
Long chín cựa suy nghĩ một hồi rồi hạ giọng: “Vậy mày muốn giá bao nhiêu?”.
“Gấp đôi giá cũ”.
Hắn cười khẩy, dụi điếu xì gà vào gạt tàn rồi ngẩng đầu nhìn về phía một tên đàn em đứng gần nhất: “Tiễn khách”.
Joe vội vã nói: “Anh Long, gấp 3”.
Long chín cựa vẫn khoát tay đứng dậy, Joe cũng lập tức đứng theo: “Gấp 4 lần”.
“…”
“Gấp 5. Anh Long, đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Ngoài ra, nếu về sau anh có việc cần đến bến tàu, tôi sẵn sàng cho anh mượn bến tàu của tôi dùng miễn phí”.
Lúc này, khóe môi Long chín cựa mới nhếch lên: “Được, chốt giá gấp 5”.
Joe tức đến nỗi hai mắt đỏ lên, bị Long chín cựa chèn ép như vậy nhưng hắn không còn cách nào khác, vẫn phải nghiến răng nở nụ cười: “Cảm ơn anh Long. Tôi đang cần lô hàng này gấp. Khi nào thì anh có thể giao hàng?”.
“Hàng có sẵn, nhưng hôm nay tao mới về, hơi mệt, với cả thời gian cũng muộn rồi”. Long chín cựa cười khẩy: “Nếu mày chịu thêm 1% chi phí lấy hàng gấp thì tao sẽ bảo anh em giao hàng cho mày vào tối ngày mai. Đừng nói tao không nể mặt mày đấy nhé”.
Joe siết chặt tay thành quyền, gật đầu: “Thế thì tốt quá, cảm ơn anh Long”.
Thương lượng thành công, bọn chúng nhanh chóng giải tán. Tôi nghe thấy quản lý tên Tú mời Long chín cựa xuống tầng 1 nghe nhạc, còn nói đêm nay đã chuẩn bị 2 em cho hắn. Long chín cựa nheo mắt nói:
“M.ẹ nó, đừng có đưa mấy cái con hàng nát cho ông đấy. Chơi không có tý cảm giác nào”.
“Anh yên tâm, lần này em mới kiếm được hai em còn non, đang là học sinh cấp 3. Hàng họ vẫn còn dùng tốt”.
“Tý nữa bảo nó xuống tầng 1 tiếp rượu ông đây, phải bóp thử vài cái mới kiểm hàng được”.
“Vâng… vâng”.
Sau khi bọn chúng đi rồi, tôi cũng men theo đường cũ quay trở về. Bọn Long chín cựa đã xuống tầng một nên đám lính canh cũng không cảnh giác nữa, bọn chúng ngồi ở hành lang ngáp ngắn ngáp dài đánh bài, tôi lẻn xuống tận đến tầng 2 cũng không ai phát hiện ra.
Có điều, lúc xuống đến cầu thang tầng 2 thì thấy có mấy gã vệ sĩ đang đứng ở đó hút thuốc. Tôi là người lạ, nếu bị bọn chúng nhìn thấy sẽ bị bại lộ ngay, mà lúc này đã là đêm muộn, khắp các phòng ở tầng hai đều truyền ra những âm thanh rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tía tai, không thể tìm được chỗ trốn. Rút cuộc, để tránh bứt dây động rừng tôi đành phải làm một việc khá ngu xuẩn, đó là nhảy cửa sổ từ tầng 2 xuống.
Tường ở đây không cao lắm, tôi bám vào cửa sổ nhảy xuống, giày cao gót đập xuống nền xi măng vang lên “bộp” một tiếng, cổ chân cũng lập tức truyền đến cảm giác đau nhói.
Tuy nhiên, tôi không dám chần chừ dù chỉ nửa giây, lập tức loạng choạng đứng thẳng dậy. Nhưng cùng lúc này sau lưng vang lên một giọng nói: “Ai đó?”.
Có hai tên bảo vệ đi tuần phát hiện ra tôi, tôi chỉ kịp quay đầu liếc một cái rồi bỏ chạy, bọn chúng cũng ngay lập tức đuổi theo: “Đứng lại. Tao bảo mày đứng lại”.
“Mau đứng lại”.
Một tên nói vào bộ đàm: “Báo cáo, phát hiện ra trộm. Ở phía bên hông trái của quán Bar. Mọi người mau tới đây”.
“Một tốp nữa chặn ở cổng ra. Mau lên, mau lên”.
Chân tôi đau đến mức mỗi lần bước đều cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, nhưng tôi không có thời gian để ý, cứ thế lặc liễng chạy về phía trước, đám người kia đuổi ở phía sau, nửa phút tiếp theo liền nghe thấy những âm thanh rầm rập cũng tiếng người hò hét chạy tới, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ bao vây sạch đường đi của tôi.
Bỗng dưng có một tên tóm được vai tôi, tôi cũng nhanh như chớp rút d.ao chém về phía hắn. Kẻ kia lập tức lùi về phía sau, rút từ sau lưng ra một chiếc côn nhị khúc, vung đến định đánh bay d.ao trên tay tôi.
Tôi nghiến răng “hừ” lạnh một tiếng, trước khi bị côn nhị khúc đập vào liền thu ngược chuôi d.ao, đồng thời giơ chân đạp mạnh vào ngực hắn. Tên vệ sĩ không tránh được đòn này, lại lùi tiếp hai bước, tôi chớp cơ hội, nhảy lên một thân cây gần đó rồi vung d.ao, cắt ngọt một đường ở bắp tay hắn.
Mùi m.áu tanh lập tức xộc lên, tên bảo vệ đánh rơi côn nhị khúc, hét lên “Á” một tiếng.
Đám người đang chạy đến lập tức khựng lại, tôi cũng nhanh chóng xoay người bám vào mấy chạc cây, đu lên tường rồi lại nhảy xuống đường. Gót giày cao gót không chịu nổi va đập lần hai liền gãy rời, ngay cả cổ chân chắc chắn cũng rạn xương.
Nhưng… tôi vẫn quay lưng mải miết chạy về phía trước!
Ở bên hông quán Bar là một ngã tư đèn đỏ, tôi vừa định băng qua thì bỗng dưng bị một bàn tay vươn ra từ trong xe, mạnh mẽ kéo tôi thẳng vào bên trong. Tôi hốt hoảng, tưởng đã bị người của Long chín cựa tóm được nên lập tức rút d.ao định đ.âm người đó, nhưng giây tiếp theo cổ tay đã bị chế trụ hoàn toàn, lòng bàn tay người kia cứng rắn vững chãi tựa như sắt thép giữ chặt tôi.
Một giọng nói bình tĩnh quen thuộc vang lên:
“Chân Ý, là tôi!”.
Động tác phản đòn của tôi lập tức khựng lại, tôi ngước lên, mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện ra đó là Đặng Khải Thành. Không rõ anh ta xuất hiện ở đây từ khi nào, nhưng trong lúc vẫy vùng giữa đám tội phạm buôn m.a t.úy thế này, chỉ cần nhìn thấy đáy mắt bình yên như mặt biển lớn của anh ta, chỉ cần có một Đặng Khải Thành ở đây, trái tim tôi bỗng dưng lại cảm thấy bình yên chưa từng có.
Tôi mấp máy, muốn gọi tên anh ta như ngày xưa, nhưng lời ra đến miệng lại là: “Sao anh lại ở đây?”.
Đặng Khải Thành định trả lời, nhưng cùng lúc này lại có tiếng gõ cửa thô lỗ ở bên ngoài: “Mở cửa, mở cửa”.
Dương Quang ngồi ở ghế lái liếc hai người bọn tôi qua gương chiếu hậu, thấy Đặng Khải Thành gật đầu mới từ từ hạ kính xuống. Tôi vùng vẫy muốn trốn đi, nhưng lại được một người đàn ông ôm chặt trong lòng, Đặng Khải Thành ngồi dịch sang một chút, vừa vặn khuất sau ghế lái, anh ta ấn đầu tôi vào ngực mình, hoàn toàn bảo vệ tôi dưới cơ thể cao lớn vững vàng của anh ta.
Trong xe mờ tối, Dương Quang hạ kính xuống rồi bình thản hỏi một câu: “Có chuyện gì thế?”.
Gã ở bên ngoài định ngó nghiêng vào bên trong, lại bị ánh mắt sắc bén của anh ta liếc một cái. Dương Quang nhắc lại lần nữa: “Có chuyện gì?”.
“Trên xe có người không?”. Tên bảo vệ bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, không dám nhìn nữa, chỉ hỏi: “Có một đứa con gái vừa chạy ra đây. Nó có trốn trên xe không? Mở cửa xe cho tao kiểm tra”.
“Xe của cục trưởng mà chúng mày cũng dám kiểm tra”. Anh ta cười lạnh: “Chán làm ăn rồi à?”.
Nghe thấy hai chữ “cục trưởng” này, một gã đang quanh quẩn bên ngoài liền vội vàng chạy lại. Tôi nhận ra đó chính là quản lý của Tình Nhiều Đêm, hắn nhìn thấy Dương Quang thì khẽ nhíu mày, lại liếc về phía sau, bắt gặp vẻ mặt bình thản lạnh lùng của Đặng Khải Thành thì rối rít nói một tiếng:
“Ôi, cục trưởng Thành”. Dứt lời, liền tát vào mặt tên vừa bảo Dương Quang mở cửa xe: “Thằng c.hó này, mày chán sống rồi à? Đến xe của cục trưởng mà mày cũng dám động đến à? Có muốn làm người nữa không hay để tao móc mắt mày ra”.
“Ơ… anh Tú, em không biết ạ. Bình thường cục trưởng đi xe biển khác, hôm nay biển khác nên em không nhận ra”. Tên kia cúi đầu như bổ củi: “Xin lỗi sếp Thành, xin lỗi anh tài xế. Tại em không có mắt, em không biết các anh ạ”.
Quản lý quán Bar cũng nói vào: “Sếp Thành thông cảm, hôm nay chỗ em có một đứa con gái vào trộm vặt, bọn em đang tìm nó để giao cho công an đây. Gặp người làm việc xấu phải tìm cách bắt lại rồi báo công an chứ, đúng không ạ?”.
Đặng Khải Thành lạnh nhạt đáp: “Bắt lại để báo công an, hay làm gì thì tôi không biết. Điều này chỉ có các cậu mới biết”.
“Ấy, bọn em đâu dám. Bọn em chỉ muốn làm việc tốt thôi”. Quản lý đứng thẳng người, lùi về phía sau một bước: “Làm phiền sếp Thành rồi, xin lỗi sếp ạ. Sếp đi thong thả nhé”.
Dương Quang hừ lạnh một tiếng, kéo kính lên, sau đó mới lái xe đi.
Sau khi xe chạy khỏi quán Bar Tình Nhiều Đêm một đoạn rồi, tôi mới có cảm giác mỏi cổ, định ngồi thẳng dậy thì Đặng Khải Thành lại đỡ tôi. Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt:
“Không sao chứ?”.
“Không sao”. Cảm giác ấm áp từ lồng ngực kia ngay lập tức biến mất, tôi hơi hụt hẫng, nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại, lấy điện thoại ra đưa cho anh ta: “Vừa rồi có nghe được một cuộc nói chuyện liên quan đến người tiêu thụ số m.a t.úy nước kia. Có quay video lại, anh xem xem”.
Vừa nói, tôi vừa mở video đưa cho Đặng Khải Thành. Anh ta nheo mắt nhìn video một lượt, tôi ở bên lại nói: “Đồng bọn cùng nhập m.a t.úy từ Kyryzstan tên là Long chín cựa. Trước đây hắn chỉ là một tên chạy vặt ở quán Bar, sau này làm quen rồi chơi thân với Tư một mí. Lần đầu tiên đi thương lượng không nhập hàng từ Kyryzstan, Tư một mí đã dẫn hắn theo. Sau này không biết vì lý do gì mà cho hắn đứng một mối nhập hàng”.
“Em trèo lên trần rồi lẻn vào phòng hắn quay video?”.
Đặng Khải Thành chỉ cần nhìn qua một cái đã đủ biết tôi làm cách nào để quay được video, tôi không thể không khâm phục. Nhưng lúc này, tôi không có tâm trạng để nói những điều ấy nên chỉ bảo:
“Ừ. Không bị phát hiện, nhưng lúc ra ngoài lại bị bảo vệ phát hiện nên bọn chúng mới tưởng tôi là trộm”. Tôi hít vào một hơi, lại nói: “Nhưng anh yên tâm đi, bọn chúng thương lượng ở tận tầng 3, có nhiều vệ sĩ bảo vệ như thế, sẽ không nghĩ ra tôi đã nghe lén đâu. Lúc xuống tầng 1 mới bị phát hiện nên bọn chúng chỉ đoán tôi là trộm thôi”.
Đặng Khải Thành gật đầu, bảo tôi gửi video sang cho anh ta. Tôi gửi xong, quay đầu lại mới thấy anh ta đang nhìn chằm chằm chân mình. Hôm nay tôi mặc váy ôm sát, lại hở hang, cứ nghĩ Đặng Khải Thành nhìn phần da thịt lộ ra ngoài của tôi, nhưng không ngờ bỗng dưng anh ta lại hỏi:
“Chân bị thương à?”.
“Hả?”. Tôi ngẩn ra, không nghĩ là tối như vậy mà anh ta vẫn có thể nhìn ra được: “À… ban nãy nhảy từ trên tường xuống, chắc là chân bị va đập”.
“Cảm thấy thế nào?”. Đặng Khải Thành đưa tay bật điện ghế sau, đầu mày hơi cau lại: “Đau phần nào?”.
“Hình như là cổ chân. Chắc cũng không bị thương nặng lắm đâu, lát nữa về nhà kiểm tra là được”.
“Sưng to như thế chắc trật khớp rồi”. Ánh mắt anh ta lúc này mới liếc chiếc váy ngắn của tôi, lưỡng lự một hồi rồi quyết định không bảo tôi nâng chân lên. Đặng Khải Thành quay đầu nhìn thẳng về phía trước, chỉ nói: “Chân Ý, tôi đã từng nói với em không nên tự hành động một mình. Nếu hôm nay bị đám người kia bắt lại, hậu quả không chỉ là trật khớp chân, em hiểu không?”.
“Đây là sự cố ngoài ý muốn thôi”. Tôi hít vào một hơi rồi cũng ngẩng đầu lên, dịch người cách xa anh ta một chút: “Nếu có bị bắt lại, tôi cũng sẽ không nói ra chuyện liên quan đến cảnh sát hình sự các anh”.
“Chân Ý, cảnh sát chúng tôi cần thông tin, không có nghĩa là sẵn sàng vì thông tin ấy mà để người vô tội bị ảnh hưởng. Hôm nay em tự ý hành động, làm trái với thỏa thuận của tôi và em. Về sau, chuyện trao đổi của chúng ta coi như kết thúc, em không cần cung cấp thông tin cho cảnh sát nữa”.
“Anh…”. Tôi đã vì thông tin liên quan đến số m.a t.úy đó mà không ngại xông vào nguy hiểm, cuối cùng lại đổi được thái độ này của Đặng Khải Thành, bảo không ấm ức là nói dối.
Nhưng trong cuộc trao đổi này, vốn dĩ người làm chủ là anh ta, tôi không cãi được nên chỉ có thể nói: “Anh nghĩ lấy được thông tin của tội phạm là chuyện dễ dàng à? Nếu dễ như thế, anh tội gì phải ngấm ngầm chịu đựng ở Hồng Hưng 10 năm? Lần này khó khăn lắm mới có thông tin của Long chín cựa, tôi không kịp báo cho anh nên mới tự ý hành động. Chờ các anh phê chuẩn chắc là bọn chúng cũng đã giao dịch xong rồi. Với cả dù sao tôi cũng lấy được thông tin về rồi, anh không khen cũng được, nhưng cũng không nên nặng lời với tôi”.
“Tôi chỉ nói sự thật”.
“Sự thật ấy của anh đúng là buồn cười. Anh Thành, anh quen mình là lãnh đạo rồi nên muốn nói gì thì nói đúng không?”
Đặng Khải Thành nhìn tôi, định nói gì đó, nhưng lại thấy tôi tức đến mặt mũi đỏ bừng nên rút cuộc đành thôi. Anh ta ngẩng đầu nhìn Dương Quang: “Đến bệnh viện đi”.
Tôi cũng gằn giọng: “Tôi không bị sao cả. Không cần đến bệnh viện”.
Vẻ mặt Dương Quang lập tức méo xệch, anh ta hết nhìn Đặng Khải Thành rồi lại nhìn tôi, mãi sau mới nói: “Chân Ý, cứ đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, không có vấn đề gì thì bác sĩ sẽ cho về ngay ấy mà”.
“Tôi đã nói tôi…”.
“Được rồi mà Chân Ý, ở đây gần bệnh viện hơn nhà anh Thành, tiện đường tôi rẽ qua đó trước”.
Tôi mím chặt môi, nghiến răng không nói thêm tiếng nào. Xe này là của bọn họ, người lái cũng là cấp dưới của Đặng Khải Thành, chân tôi lại đau, không thể ngu ngốc nhảy xuống xe bây giờ được, cuối cùng đành im lặng, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
15 phút sau, xe dừng lại ở bệnh viện. Dương Quang lái tận vào sảnh khoa cấp cứu, Đặng Khải Thành cũng xuống xe, chỉ có mình tôi vẫn ương ngạnh lì lợm ngồi lại.
Dương Quang ngây ra vài giây rồi dường như hiểu ra gì đó nên lập tức chạy vào bên trong gọi bác sĩ. Đặng Khải Thành thì nhìn tôi:
“Đến nơi rồi, em xuống xe đi”.
Tôi coi như không nghe thấy lời anh ta, ngoảnh đầu đi nơi khác. Anh ta vẫn yên lặng nhìn tôi, lát sau mới xoay lưng lại:
“Xuống xe đi, tôi cõng em”.
Nghe xong câu này, tôi vô thức quay đầu lại nhìn Đặng Khải Thành, đáy lòng cũng như bị thứ gì đó đập vào, vừa hoài niệm, vừa đau lòng, lại vừa bối rối.
Đến bây giờ tôi vẫn không quên, một Đặng Khải Thành luôn cõng tôi trên lưng của ngày xưa…
Tôi im lặng nhìn tấm lưng rộng lớn của anh ta một lúc, nỗi ấm ức dâng trào ban nãy cũng bất chợt dịu đi không rõ lý do tại sao. Một lát sau, tôi mới trả lời:
“Tôi tự đi được rồi”.
Đặng Khải Thành cũng không ép tôi, anh ta bảo: “Đi được không?”.
“Được. Tôi tự bước được”.
Anh ta gật đầu, lùi về sau mấy bước, dù không đỡ tôi nhưng ánh mắt không rời mắt khỏi tôi. Tôi lặc liễng đi vào bên trong, vừa được mấy bước cũng thấy Dương Quang cùng các bác sĩ mang cáng chạy đến, tôi được mọi người đưa lên cáng, vào thẳng khoa xương khớp, sau đó thì nắn lại cổ chân.
Quá trình này thực sự rất đau, đau hơn cả bị d.ao chém vào người, nhưng tôi không hề hé răng kêu một tiếng nào, chỉ im lặng tự chịu đựng, lát sau được y tá đẩy xe lăn ra ngoài, người vẫn còn run lên bần bật.
Đặng Khải Thành từ đầu đến giờ đều đứng ở trước cửa phòng tiểu phẫu, dáng vẻ cao lớn như có thể chắn được cả ánh sáng từ đèn trần rơi xuống mắt tôi. Khi nghe tiếng động, anh ta hơi ngẩng lên, gương mặt bình thản nhưng đáy mắt lại chất chứa muôn vàn vẻ phức tạp.
Không đợi anh ta mở miệng, tôi đã nói: “Nắn xương xong rồi, bác sĩ bảo không sao nữa”.
Đặng Khải Thành gật đầu: “Có phải nằm lại bệnh viện không?”.
“Bác sĩ nói phải nằm lại theo dõi một đêm”. Tôi nắm chặt tay vịn xe lăn, lúc này ngoài hành lang hơi lạnh, tôi lại ăn mặc phong phanh, da gà da vịt từ lúc nắn xương đến giờ vẫn chưa lặn nổi: “Mọi người cứ về đi, tôi ở đây. Ngày mai nếu không có vấn đề gì tôi sẽ về sau”.
Dương Quang nói: “Chân cô đau như thế, ở một mình không được đâu”.
“Không thì anh chăm tôi hả?”. Tôi ngước mắt nhìn anh ta, nói nửa đùa nửa thật: “Có làm được không đấy?”.
Mặt Dương Quang ngay lập tức đỏ ửng, ấp a ấp úng một hồi rồi nhìn sang y tá. Đúng lúc này, Đặng Khải Thành bước lên, cởi áo khoác quân phục của anh ta đắp lên người tôi: “Tôi về nhà lấy đồ, một lát nữa sẽ quay lại. Em cứ vào phòng trước đi”.
Nói rồi, lại quay sang nói với y tá: “Nhờ chị đưa cô ấy đến phòng bệnh rộng rãi một chút nhé. Lát nữa cậu này sẽ đi theo chị đóng tiền sau”. Vừa nói, vừa chỉ Dương Quang.
Chị y tá đang đẩy xe lăn cho tôi ngẩn ra không đáp, mắt cứ nhìn anh ta mãi, nhìn đến mức quên cả đẩy xe lăn. Mãi sau, khi tôi cảm thấy Đặng Khải Thành có mặt ở bệnh viện này đúng là chướng mắt, mới cáu kính đuổi anh ta:
“Anh về đi. Ở đây có y tá rồi, không sao đâu”.
Đặng Khải Thành gật đầu, anh ta bảo Dương Quang ở đây đi đóng tiền viện phí và mua một số đồ dùng giúp tôi, sau đó mới ra về. Khi bóng anh ta vừa đi khuất, chị y tá kia mới tặc lưỡi bảo tôi:
“Bạn trai của em à? Trông cao ráo đẹp trai thật đấy. Hai người rất đẹp đôi”.
“Không. Anh ấy có vợ rồi, tôi là bồ nhí thôi”.
Chị y tá kia trợn mắt, nhìn bộ quân phục hàm 4 sao trên người tôi rồi lại nhìn tôi, tỏ vẻ không tin: “Đừng đùa thế chứ. Anh ấy là công an, mà trông cũng chính trực nghiêm chỉnh lắm. Em là có phúc lắm đấy nhé, có người yêu vừa đẹp trai vừa quan tâm em. Ban nãy em nắn xương bên trong, anh ấy ở bên ngoài suốt đấy”.
Tôi nghĩ anh ta không rời đi, có lẽ vì sợ tôi bị đám Long chín cựa g.iế.t người diệt khẩu thì có. Dù sao tôi cũng vừa lập công cho cục cảnh sát mà!
Tôi không đáp lời chị y tá, chỉ cười cười cho qua chuyện. Sau đó, tôi được chị ấy đẩy đến một phòng bệnh trông khá rộng rãi sạch sẽ, chị y tá chuẩn bị chăn gối cho tôi rồi đỡ tôi nằm lên. Sửa soạn xong xuôi thì Dương Quang mang một túi bóng đựng từ nước lọc, kem đánh răng đến cốc nước quay về.
Anh ta nói: “Chân Ý, có còn đau lắm không?”.
“Không, nắn khớp về chỗ cũ thì đỡ đau nhiều rồi, chắc ngủ một giấc, mai là khỏi thôi”.
Dương Quang nhìn bộ quân phục của Đặng Khải Thành đã được tôi gấp gọn đặt bên gối, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đừng giận sếp tôi, anh ấy quan tâm đến sự an toàn của cô nên mới nói thế thôi. Nói thật với cô, nhiệm vụ của công an chúng tôi là bảo vệ người dân, để người dân bị thương hoặc gặp nguy hiểm vì nhiệm vụ của mình là điều tối kị. Cũng may mà hôm nay bọn chúng không bắt được cô, chứ nếu mà bắt được thì hậu quả khó tưởng tượng lắm”.
Tôi gật đầu, thật sự khi Đặng Khải Thành nói những lời ấy, tôi cũng hiểu được lý do, nhưng bởi vì tôi đã không ngại xông vào hiểm nguy vì lời hứa với anh ta mà lại bị nói như vậy, nên tôi khó chịu.
Một lát sau, tôi mới thở dài: “Sao hai người lại ở đó? Đến từ lúc nào thế?”.
Dương Quang nghĩ ngợi một hồi lâu rồi trả lời tôi: “Sếp Thành đợi ở ngoài quán Bar từ rất lâu rồi, anh ấy chỉ đợi cô gọi mà thôi”.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (17 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN