Không Thể Động Lòng - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1048


Không Thể Động Lòng


Phần 14


Câu nói của Dương Quang tựa như một mũi thương sắc bén đ.âm thẳng vào nỗi ấm ức trong lòng tôi, chỉ trong nháy mắt, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại, chỉ có cảm giác trái tim đau đớn.
Nhiều năm rồi, tôi vốn dĩ đã quen chịu đựng mọi thứ một mình, kể cả hôm nay, vốn dĩ tôi có thể báo cho Dương Quang trước khi hành động, nhưng tôi lại lựa chọn tự mình xông vào hang ổ lũ buôn m.a t.úy.
Không ngờ sau chừng ấy năm, vẫn có một người im lặng đứng ở đằng sau chờ tôi, giống như một Đặng Khải Thành hai mươi mấy tuổi vẫn luôn đợi trong con ngõ sau trường học, chờ cõng tôi về nhà.
Nghĩ đến đây, sống mũi tôi bất giác cay cay, tôi cúi đầu nhìn bộ quân phục phẳng phiu đặt bên gối, nhìn rất lâu, cuối cùng mới khi ánh sáng trên cầu vai làm đồng tử tôi đau nhói, tôi mới lặng lẽ nhắm mắt lại.
Một lát sau, có tiếng lạch cạch mở cửa, bước chân trầm ổn của một người đi đến bên giường tôi. Trong đêm tối, tôi ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, biết rõ là ai nhưng vẫn không mở mắt. Đặng Khải Thành cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường tôi nằm.
Tôi nghĩ anh ta chỉ nhìn một lát rồi đi ngay, nhưng trôi qua 5 phút, 10 phút, Đặng Khải Thành vẫn yên lặng ngồi đó. Bên trong phòng bệnh bốn bề yên tĩnh, chỉ có thể loáng thoáng nghe được những âm thanh rì rầm từ rất xa ngoài hành lang và những tiếng tim đập mỏi mệt của tôi. Thật lâu sau, tôi mới nói một tiếng:
“Về sau, tôi sẽ không tự ý hành động nữa”.
Đặng Khải Thành không bất ngờ khi tôi còn thức, ánh mắt anh ta trầm mặc nhìn tôi. Không trả lời mà chỉ nói: “Cổ chân còn đau nhiều không?”.
Vành mắt tôi nóng lên: “Đỡ nhiều rồi”.
“Bác sĩ xem phim chụp Xquang của em, nói trước đây em từng gãy cổ chân một lần. Lần này bị trật khớp khá nặng, nhưng cũng may là không gãy lại lần hai”. Ngừng một lát, anh ta lại tiếp tục: “Nếu không dù có đóng đinh cũng vẫn sẽ thành tật vĩnh viễn”.
Tôi không nghĩ tình hình nghiêm trọng như vậy, yên lặng một hồi mới mở mắt ra, đáp một cách máy móc: “Thế à? May không gãy lại là tốt rồi”.
“Lúc trước làm sao lại bị thương?”.
Giọng của Đặng Khải Thành bình đạm trầm ổn, khi hỏi câu này, tôi cũng không rõ là quan tâm hay chỉ muốn khai thác bệnh án của tôi. Thế nhưng, chẳng hiểu sao nghe một lời này, tôi vẫn thấy tim mình nhói lên một cái.
Tôi đáp: “Bị kiện hàng trên giá rơi trúng, mấy thùng rượu đè vào cổ chân”.
“Ở Hồng Kông à?”
Tôi gật đầu, nói phải: “Bác sĩ bên đó bảo xương tôi cứng, mấy thùng rượu nặng như thế đè lên người mà chỉ gãy mỗi xương cổ chân. Ngoài ra người ngợm cũng không xây xước miếng thịt nào. Tôi nói tôi có học võ nên tránh được mà bác sĩ không tin”.
Đặng Khải Thành cười: “Nếu không quen biết em, nhìn chân tay em như thế không ai nghĩ em học võ. Người học võ phải có cơ bắp, hoặc ít nhất cổ tay cũng phải to hơn”.
Tôi giơ cổ tay bằng đúng 3 ngón tay của mình lên cao, nhìn đăm đăm rồi lại nhăn nhó bảo: “Tại tay chân tôi không to được đấy chứ. Còn cơ bắp, anh nhìn xem, tôi mà gồng thì cũng có chuột lắm đấy”.
“Ừ. Chuột nhắt”.
Tôi lườm anh ta: “Chuột này là chỉ kém anh một tý thôi. Nếu tôi có sức khỏe đàn ông như anh, tôi có thể đánh thắng được anh đấy. Không tin thì đợi tôi lành chân rồi, tôi với anh ra sân thượng đánh một trận Muay Thái xem sao”.
“Phần thưởng là gì?”.
Nghe anh ta hỏi vậy, tôi lại nhớ đến lúc xưa, khi đó tôi mới bắt đầu võ, ngày nào cũng chạy đến tìm Đặng Khải Thành đòi tỉ thí. 10 lần thì hết 10 lần anh ta nhường tôi, tôi không thua nhưng cũng không thắng được, lần nào cũng ấm ức nói: “Lần sau kiểu gì em cũng đánh thắng anh cho mà xem”.
Đặng Khải Thành nhàn nhã chắp tay sau lưng: “Đánh thắng rồi nói”.
“Có phần thưởng không? Phải có phần thưởng em mới có động lực để đánh thắng anh”.
Anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói “Có”. Tôi hí hửng định chờ đến ngày đòi Đặng Khải Thành thơm tôi, nhưng lần duy nhất tôi thắng anh ta, Đặng Khải Thành chỉ dẫn tôi ra đầu phố, mua cho tôi một cây kẹo bảy sắc cầu vồng to thật là to.
Tôi ấm ức không ăn, chỉ mang về cắm ở lọ hoa trước bàn học, qua ba ngày bị kiến tha hết, tôi cũng không thèm để ý nữa. Mãi sau này mới biết, năm đó Đặng Khải Thành đã dùng toàn bộ số tiền mình có để mua kẹo cho tôi.
Nhớ đến những kỷ niệm xưa cũ, lòng tôi bất giác nặng thêm mấy phần. Tôi lén lút thở dài một tiếng trong lòng, nói:
“Nếu tôi thắng, thỏa thuận của chúng ta vẫn còn hiệu lực nhé”. Ngừng vài giây, tôi lại nói: “Nếu tôi thua, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không bước chân ra ngoài nữa”.
Đặng Khải Thành suy tư rất lâu mới trả lời tôi: “Chân Ý, hôm nay tuy em tự ý hành động, nhưng cũng đã làm rất tốt. Tôi thay mặt đội cảnh sát phòng chống m.a t.úy cảm ơn em”.
Tự nhiên anh ta nói như vậy làm tôi cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó mặt bỗng chốc đỏ bừng: “Không… có gì. Đây là thỏa thuận giữa chúng ta, có đi có lại, anh đừng khách sáo”.
“Được rồi. Nhắm mắt ngủ đi”.
Tôi gật đầu, nhắm mắt, nhưng nửa phút sau vẫn không nghe tiếng Đặng Khải Thành đứng dậy, lại mở mắt ra: “Anh không định đi à?”
Anh ta khẽ liếc đồng hồ đeo tay: “2 tiếng nữa tôi phải đến cục cảnh sát, ngồi thêm một lúc rồi sẽ đi. Em cứ ngủ đi”.
Tôi biết Đặng Khải Thành phải đi gấp như vậy, có lẽ là vì phải chuẩn bị kế hoạch truy bắt bọn Long chín cựa khi giao dịch với Joe vào tối ngày mai. Nhưng nghĩ tới anh ta đi công tác liên tục mấy ngày, tối nay về đế thành phố lại vướng phải chuyện của tôi, ngay cả thời gian ngả lưng cũng không có, tự nhiên lại thấy áy náy.
Tôi nằm dịch vào bên trong, ngần ngừ mấy giây mới nói: “Hay là anh lên đây nằm nghỉ một lát đi. Đằng nào hai tiếng nữa mới đi, vẫn còn thời gian để tranh thủ ngả lưng một chút”.
Đặng Khải Thành im lặng nhìn tôi, đáy mắt bình thản, lại như vương chút ánh sáng đèn đường bên ngoài mà sáng ngời trong đêm tối. Tôi bị ánh mắt này làm cho mất tự nhiên, bối rối quay đầu đi nơi khác, một lát sau mới nghe anh ta nói:
“Giường nhỏ, tôi nằm sẽ động vào vết thương của em”.
“Tôi bị thương ở chân phải”.
Mà anh ta nằm thì sẽ nằm bên trái, không đụng được. Ý tôi là như vậy!
Nhưng tôi ngại nên không nói ra, mà Đặng Khải Thành cũng không nói nữa, mấy phút sau có tiếng anh ta đứng dậy, tiếp theo chăn gối bên cạnh tôi lún xuống, một cánh tay vững chắc kề sát bên tay tôi.
Trái tim tôi bất giác đập nhanh một nhịp, thời gian này tuy tôi và anh ta vẫn ngủ cùng nhưng mỗi người một góc giường, không động chạm, không nói chuyện, rất yên tĩnh. Nhưng giờ giường bệnh nhỏ nên không thể tránh khỏi phải chen chúc, chỉ một cái chạm nhẹ của Đặng Khải Thành cũng làm người tôi tê rần như bị điện giật, tôi muốn rút tay về, nhưng nghĩ lại, rút cuộc đành thôi.
Hơi thở của một người đàn ông bao trùm khắp bên người tôi, làm lòng tôi ngứa ngáy khó chịu. Mấy giây sau anh ta lại lên tiếng: “Ngủ đi”.
Tôi gật đầu, lần này rất ngoan ngoãn nghe lời Đặng Khải Thành, nhắm mắt ngủ ngon đến tận sáng ngày hôm sau.
Khi tôi mở mắt, anh ta không còn ở bên cạnh nữa, chăn gối cũng nguội tanh nguội ngắt, có lẽ Đặng Khải Thành đã đi từ rất lâu rồi. Bên tủ cạnh giường có một túi đồ hôm qua anh ta mới mang đến, tôi giở ra thấy có mấy bộ quần áo sạch sẽ và đồ dùng cá nhân, định vào phòng tắm thay thì lại thấy y tá mở cửa đi vào.
Chị y tá cầm theo bình dịch truyền, nhìn tôi hỏi: “Em muốn đi thay đồ à?”.
“Vâng”.
“Đợi chị dìu em đi. Chân em chưa lành, chưa đi lại được đâu. Di chuyển nhiều lâu khỏi lắm”.
Tôi gật đầu, lại nhớ ra một chuyện nên hỏi: “Chị có thấy bạn của em ở bên ngoài không ạ?”.
“Cái anh đẹp trai hôm qua á? Anh ấy đi từ lúc 2h sáng rồi”.
“Không phải, bạn còn lại ạ”.
“À… cậu ấy thì ở đến 5h sáng mới đi. Trước khi đi còn nhờ chị chăm sóc cho em, bảo xong việc cậu ấy sẽ quay lại”.
Tôi nghĩ đợt truy quét lần này có khả năng còn nguy hiểm hơn cả lần bắt đồng bọn của Tư một mí, cho nên đích thân Đặng Khải Thành mới phải đi, mà Dương Quang cũng phải đi.
Dù sao đó cũng là công việc mà cảnh sát hình sự phải làm nên tôi không tò mò, càng không liên lạc với bọn họ. Cả ngày hôm ấy tôi vẫn nghe lời Đặng Khải Thành ở lại bệnh viện, rảnh rỗi sẽ lên một số kế hoạch chi tiết cho công cuộc marketing sắp tới của dược phẩm Phương Nam, làm chán rồi lại ngủ, nhưng đến tối thì chẳng hiểu sao tôi lại cứ thấy nóng ruột.
Tôi liên tục xem điện thoại, chờ từ 8h tối đến tận 12h đêm mà vẫn không có một chút tin tức gì từ phía cục cảnh sát, nhưng trên mạng thì lại có một bài viết được chia sẻ rầm rộ, trong đó là một đoạn clip mấy chiếc xe ô tô đuổi theo một chiếc Tesla. Đến khi chặn được chiếc Tesla rồi, 5, 6 người cầm s.ú.ng nhảy xuống, phía người ở trên xe Tesla cũng thò tay qua cửa sổ, cầm s.ú.ng nã túi bụi vào những người đang đuổi phía sau.
Tôi loáng thoáng thấy trong đó có một bóng lưng giống Dương Quang!
Tay tôi lập tức run lên, tua đi tua lại đoạn video ấy để xem cho kỹ, nhưng khoảng cách quay quá xa, khung cảnh lại hỗn loạn, chỉ có chưa đầy 10 giây nên tôi không thể nhìn rõ được.
Đang dán mắt vào màn hình thì bỗng dưng có tiếng mở cửa phòng, tôi giật phắt mình, ngẩng lên thì thấy một bóng người ngược sáng đi vào bên trong. Không nhìn rõ mặt, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đó là Đặng Khải Thành.
Tinh thần đang căng lên như dây đàn của tôi ngay lập tức chùng xuống, mà anh ta nhìn thấy sắc mặt xanh mét của tôi thì mới khẽ nhíu mày:
“Sao còn chưa ngủ?”.
“Anh…”. Tôi há miệng, nói ra một câu mới thấy cổ họng mình khàn khàn: “Về rồi à?”.
“Ừ”. Đặng Khải Thành liếc màn hình điện thoại trên tay tôi, tôi cũng theo phản xạ luống cuống rút về, lật úp lại điện thoại: “Hôm nay thế nào rồi? Anh có bắt được bọn Long chín cựa không?”.
Anh ta cởi quân phục, khoác lên tay phải rồi đi lại gần tôi, sắc mặt có phần mỏi mệt: “Bắt được lô m.a t.úy nước và đàn em của hắn. Còn hắn thì chạy thoát rồi. Người của cục cảnh sát vẫn đang truy bắt hắn”.
Tôi rót cho Đặng Khải Thành một cốc nước: “Một mình hắn chạy thoát à?”.
“Đi cùng với mấy tên đàn em nữa”. Anh ta nhận lấy cốc nước từ tay tôi: “Lúc cảnh sát ập vào, không biết từ đâu có mấy người phụ nữ mang bầu chạy đến, Long chín cựa nhân lúc đó trốn ra từ cửa sau”.
“Tôi nghe nói Long chín cựa bây giờ làm việc vừa cẩn thận vừa đa nghi, mấy người phụ nữ mang bầu kia cũng có khi là hắn đề phòng nên bảo đến từ trước, xảy ra chuyện còn có người cản đường để chạy”.
Đặng Khải Thành uống một hớp nước rồi gật đầu: “Ừ. Tôi phát công văn khẩn đến toàn bộ đồn cảnh sát trong thành phố lẫn các huyện lân cận rồi. Nếu nhìn thấy hắn thì có thể bắt ngay”.
“Mọi người có ai bị thương không?”.
Anh ta đang định uống ngụm nước thứ hai, nghe tôi hỏi vậy mới khựng lại, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tôi. Tôi cười cười: “Hôm qua các anh cứu tôi còn gì, hỏi thăm lại cũng là chuyện bình thường, chúng ta có đi có lại”.
Đặng Khải Thành im lặng một lúc mới đáp: “Có vài người bị thương, nhưng không nghiêm trọng, vẫn sống được”.
“Ừ”.
Anh ta đi đến ghế bên giường, đặt trả lại cốc nước trống không lên tủ inox rồi bảo tôi: “Ngủ đi, tôi ngồi một lát rồi lại đi ngay”.
“Không có thời gian nghỉ ngơi một lúc à?”. Tôi hiểu công việc của Đặng Khải Thành vốn dĩ không kể ngày đêm, lẽ ra không nên hỏi một câu quan tâm như vậy, nhưng vẫn buột miệng nói ra.
Sóng mắt của anh ta khẽ lay động, chậm rãi nói: “Hôm nay không có nhiều thời gian bằng hôm qua”.
“Ăn cơm thì sao?”.
“Tôi ăn rồi”.
Tôi gật đầu, không nói nữa mà chỉ nhắm mắt ngủ. Đặng Khải Thành cũng không ngồi quá lâu, chỉ chừng hơn ba mươi phút là lục đục đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc anh ta chuẩn bị mặc lại quân phục, tôi mới hỏi: “Có phải lúc trước anh cũng từng như vậy không?”.
Bước chân của Đặng Khải Thành dừng lại, anh ta quay đầu lại nhìn tôi, không lên tiếng.
Tôi mở mắt: “Đêm trước khi diễn ra cuộc truy quét Hồng Hưng, anh cũng thức trắng đêm như hôm nay, phải không?”.
Đặng Khải Thành yên lặng rất lâu, rất lâu, đến khi tôi định từ bỏ rồi thì anh ta mới nói một chữ: “Phải”.
“Là vì anh căng thẳng, hay hồi hộp vì sắp báo được thù cho người thân?”.
Tôi vốn nghĩ Đặng Khải Thành sẽ chọn cả hai, nhưng rút cuộc, anh ta chỉ đáp: “Vì nhiệm vụ buộc phải hoàn thành. Đứng trước an ninh tổ quốc, cảnh sát chỉ được lựa chọn tiến lên, không bao giờ được lùi bước”.
Câu trả lời của anh ta tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng tôi, trong đầu tôi vô thức bật ra mấy chữ: Thiêng liêng, cao quý và vinh quang.
Nhưng đáng tiếc, sự vinh quang ấy được đổi bằng lòng tin tưởng của ba tôi, bằng m.áu của mẹ tôi, bằng cả tình cảm suốt 10 năm của tôi. Tôi không có lý do để trách Đặng Khải Thành khi phản bội Hồng Hưng, tôi chỉ trách anh ta vì năm đó đã không tha cho mẹ tôi, trách anh ta vì đã biết trước chúng tôi sẽ không chung một đường nhưng vẫn đối xử tốt với tôi, khiến tôi 10 năm nay không thể yêu thêm một ai nữa…
Tôi hít vào một hơi thật dài, nói với Đặng Khải Thành: “Trước đây tôi rất ngưỡng mộ cảnh sát, 10 năm rồi, dù không còn sự ngưỡng mộ đó nữa, nhưng tận mắt chứng kiến việc làm của cảnh sát các anh, tôi vẫn thấy truy quét tội phạm, đem lại bình yên cho người dân là một việc vinh quang”.
Đặng Khải Thành nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm như một mặt biển lớn, không rõ trong đó chất chứa điều gì. Tôi thấy môi anh ta mấp máy, tựa như muốn nói rồi lại thôi.
“Chân Ý, em hận tôi lắm phải không?”.
Tôi gật đầu, nói lại lời ước nguyện của 10 năm trước, khi tôi ở bên bờ sông đốt vàng mã cho Đặng Khải Thành và Như Ngọc: “Nếu có kiếp sau, tôi ước anh chưa bao giờ đến Hồng Hưng”.
Đặng Khải Thành đứng một chỗ: “Chân Ý, con người vốn dĩ không có kiếp sau”.
***
Sau khi anh ta đi rồi, cả một đêm tôi trằn trọc ngủ không ngon, hết mơ thấy cảnh sát truy đuổi tội phạm, lại mơ thấy bọn Long chín cựa tóm được Dương Quang, bắt anh ta làm con tin.
Chật vật đến tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy, cả người tôi mệt đừ, nhưng hôm nay là ngày chiến dịch marketing của dược phẩm Phương Nam chính thức khởi động, bác sĩ khám xong, bảo tôi có thể xuất viện được rồi nên tôi mượn một cây nạng, lặc liễng rời khỏi bệnh viện.
Lúc ngồi trên taxi, tôi mới lấy điện thoại ra nhắn cho Dương Quang một tin, thông báo rằng tôi đã xuất viện, sau đó tôi lại không yên tâm nên lại gửi cho Đặng Khải Thành một tin nữa, nhưng không ai trong hai người họ trả lời tôi.
Chiến dịch Marketing của dược phẩm Phương Nam bắt đầu từ Hồng Ý. Đăng Nguyên tổ chức cuộc thi đạp xe từ Hồng Ý qua hai con phố rồi lại quay về điểm xuất phát, có 30 cụ già tham gia. Lúc tôi xuống khỏi taxi đã thấy mọi người tụ tập ở đó đông lắm rồi, có tiếng người xôn xao nói:
“Hồng Ý đã mở cửa lại rồi à? Cái quán Bar này to thật. Còn tài trợ cả cả cuộc thi này nữa”.
“Thì Hồng Ý với công ty dược phẩm Phương Nam là cùng một chủ mà. Nghe nói bọn họ làm ăn trong sạch cả đấy, Hồng Ý là quán Bar nhưng không có m.a t.úy hay mại d.âm đâu nhé”.
“Ơ sao bảo hôm trước bị niêm phong vì có dính đến m.a t.úy cơ mà”.
“Làm gì có chuyện đó, nhìn ông chủ sáng sủa tử tế thế cơ mà”.
“Ừ, hôm nay mới thấy mặt ông chủ, đúng là nhìn đàng hoàng tử tế thật”.
Tôi không chen vào bên trong, chỉ đứng từ xa nhìn mọi người tụ tập trước cửa Hồng Ý rồi mỉm cười. Lát sau, khi các cụ già bắt đầu đạp xe thì người đứng xem cũng bắt đầu giảm bớt, Đăng Nguyên đứng trên bục phát biểu mới có thể nhìn thấy tôi.
Khi thấy tôi chống nặng, ánh mắt anh ấy sượt qua một tia hoảng hốt, nụ cười trên môi cũng lập tức tắt ngấm. Đăng Nguyên vội vàng chạy lại:
“Chân Ý, em làm sao thế? Chân làm sao lại bị thương?”
Tôi bắt đầu quen miệng nói dối anh ấy: “Em bị trượt cầu thang nên trẹo chân. Bác sĩ nắn lại khớp rồi, không sao đâu, giờ chống nạng để mau lành thôi”.
Đăng Nguyên nhìn cổ chân sưng vù của tôi: “Lúc ở Hồng Kông em bị gãy xương cổ chân một lần rồi, giờ sao lại không cẩn thận nữa thế? Hồi đó khó khăn lắm mới có thể lành được, sao em lại không chú ý giữ gìn thế?”.
“Chỉ là trật khớp thôi mà, có gãy đâu”. Tôi cười cười đánh trống lảng: “Hôm nay có đông người đến xem như thế, hiệu quả truyền thông sẽ rất cao. Anh phải chú ý từng chi tiết nhỏ đấy nhé”
“Ừ, anh biết mà”. Đăng Nguyên giơ tay lên đỡ tôi: “Vào trong ngồi đi. Chân em thế này không đứng lâu được. Ở bên trong có ghế”.
“Vâng”.
Quãng đường đạp xe của các cụ già chỉ 3km, chưa đầy 30 phút sau đã có người về đến nơi, người về đầu tiên cũng không bỏ quá xa người thứ hai, thứ ba, mấy chục giây sau tôi đã thấy tất cả đạp được về điểm xuất phát, mọi người đứng xem thấy vậy liền vỗ tay hò reo.
Trong những âm thanh hoan hô ấy, tôi nghe thấy có rất nhiều lời khen sản phẩm xương khớp của công ty dược phẩm Phương Nam, có rất nhiều câu cảm thán sức khỏe của bản thân dường như đã tốt lên, cũng có cả những người chú ý đến Hồng Ý. Có thể thấy hiệu quả truyền thông của đợt marketing lần này rất tốt, thành công vượt mong đợi của cả tôi và Đăng Nguyên.
Anh ấy cũng sung sướng nắm lấy tay tôi, cười đến híp cả mắt: “Chân Ý, thành công rồi. Cảm ơn em, cảm ơn em”.
“Cảm ơn gì chứ. Hồng Ý cũng được thơm lây mà”. Tôi cũng cười: “Anh Nguyên, chúc mừng anh, chúc mừng dược phẩm Phương Nam”.
Ánh mắt Đăng Nguyên sáng ngời nhìn tôi, định nói thêm, nhưng đúng lúc này lại có điện thoại. Anh ấy ra một chỗ yên tĩnh nghe máy, lát sau quay vào, sắc mặt vui mừng ban nãy đã thay bằng vẻ hốt hoảng.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Chân Ý”. Đăng Nguyên nuốt khan một ngụm nước bọt, khó tin nói: “Bệnh viện vừa gọi tới, nói là mẹ em tỉnh rồi”.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (13 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN