Không Thể Động Lòng - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1055


Không Thể Động Lòng


Phần 16


Ông nội của Như Ngọc trước đây là nghệ nhân gấp lá dừa, nhiều năm nay vì tuổi cao sức yếu, lại mù lòa nên ông không làm nữa, tuy nhiên, bởi vì Đặng Khải Thành nói sẽ trở về thôn Trường An nên ông cụ đã dành cả buổi tối ngồi ngoài sân, lần mò gấp lá dừa thành hình mấy bông hoa, sau khi đưa cho anh ta, ông cụ còn tặng riêng cho tôi một con cào cào trông y như thật.
“Như Ngọc, ông không nhìn thấy nữa, cũng không biết con cào cào này có đẹp không. Nhưng đây là tấm lòng của ông, tặng cho con đấy”.
Tôi nhìn con cào cào được xếp tỉ mỉ đến từng chi tiết dưới tay mình, cảm thấy rất kinh ngạc, khâm phục, cũng thấy rất xúc động. Tôi nắm tay ông cụ, gật gật đầu:
“Ông nội, cào cào ông gấp đẹp lắm. Con rất thích”.
Gương mặt ông cụ sáng bừng lên: “Thật sao?”.
“Thật ạ. Người ta có mắt sáng, gấp được cào cào đẹp thế này còn khó, ông không cần nhìn cũng làm được, thế mới gọi là nghệ nhân. Người bình thường không thể theo kịp được ông đâu”.
“Cái con bé này. Vẫn dẻo miệng như xưa”. Ông cụ cười cười, cũng nắm chặt tay tôi: “Lần sau con đến, thích cái gì ông sẽ gấp cho con”.
“Gấp hình cây kẹo mút bảy màu được không ạ?”.
Đặng Khải Thành đang sờ mấy cánh hoa bằng lá dừa gần đó, nghe tôi nói vậy mới khẽ ngước lên, trong mắt phảng phất tia sáng của ánh đèn, đen thẫm cùng sáng sủa.
Ông cụ nói: “Như Ngọc thích kẹo mút à?”.
“Vâng ạ. Gấp xong, để vào trong bình để ngày nào cũng ngắm được, mà mang ra dụ mấy đứa trẻ con cũng được nữa”.
Ông cụ bật cười to thành tiếng: “Cái con bé này… được rồi, lần sau đến, ông gấp cho con hẳn 2 cây kẹo mút bảy màu”.
“Cảm ơn ông nội”.
Trò chuyện với ông cụ thêm một lúc, tới tận hơn 10 giờ đêm tôi với Đặng Khải Thành mới ra về. Ngồi trên xe, tôi thích nên cứ nghịch con cào cào kia mãi, Đặng Khải Thành thấy vậy mới nói:
“Ông biết gấp nhiều thứ lắm, nhưng từ khi bị mù đến giờ hiếm khi động vào lá dừa nữa. Sau này em thích cái gì thì cứ nói với ông một tiếng, ông sẽ gấp cho em”. Ngừng vài giây, anh ta mới tiếp tục: “Dù sao ở nhà nghe đài radio mãi cũng buồn”.
Tôi gật đầu: “Trước đây ông có nổi tiếng không? Nghệ nhân nổi tiếng ấy”.
Đặng Khải Thành cười: “Nổi tiếng thì không, nhưng năm đó người ở trong thôn Trường An cần đan sọt, làm cổng hoa cưới, hoặc mua mấy món đồ chơi cho trẻ con thì đều tìm đến ông. Ông khéo tay lắm, chỉ bày một sạp hàng nhỏ ven đường đan sọt thôi cũng đủ nuôi sống được cả nhà”.
“Chắc hồi đó ông còn đan đẹp hơn bây giờ”. Tôi xoay xoay con cào cào trong tay: “Thôn Trường An là quê của anh à?”.
Đặng Khải Thành vẫn chuyên tâm lái xe, nét mặt bình thản: “Ừ. Cách xa thành phố này gần 200km”.
“Đường có khó đi không?”.
“Mấy năm trước thì khó đi, nhưng 3, 4 năm nay nhà nước đã làm đường đến gần thôn của tôi rồi. Đi khoảng 4, 5 tiếng là đến”.
“Giáp biên à?”.
“Ừ”.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: “Long chín cựa đến đó, có thể là muốn vượt biên”.
“Tôi cũng nghĩ vậy”.
“Lần trước, các anh có nhìn thấy mặt của hắn không?”.
Đặng Khải Thành lắc đầu: “Lúc đó hắn bịt mặt, các camera ở trong khu vực cũng không thu được mặt hắn. Tra dữ liệu dân cư thì chỉ tìm được ảnh mặt hắn năm mười mấy tuổi, chắc là khác so với bây giờ nhiều rồi”.
Xe đến một ngã tư, đèn vừa chuyển từ đỏ sang xanh, anh ta xoay một vòng vô lăng về bên trái. Tôi nhìn thấy khớp ngón tay của Đặng Khải Thành rất rắn chắc đẹp đẽ, ở cạnh ngón trỏ có một vệt chai mỏng, có lẽ hình thành do cầm s.ú.ng lâu ngày. Nhưng đàn ông có bàn tay như vậy, dường như còn quyến rũ gấp vạn lần bàn tay trắng trẻo của một gã thư sinh.
Anh ta nói tiếp: “Nhưng trong clip em quay cũng có một góc mặt hắn, bọn tôi đã nhờ chuyên gia IT phục dựng gương mặt Long chín cựa bằng công nghệ trí tuệ thông minh rồi. Chuyên gia nói khả năng chính xác lên đến 80%”.
“Tôi nghe nói 10 năm nay hắn hành sự rất cẩn thận, lúc nào xuất hiện ở ngoài cũng bịt khẩu trang, chỉ có lần ở trong phòng đàm phán với Joe là không đeo”. Tầm mắt tôi rời khỏi bàn tay đặt trên vô lăng của Đặng Khải Thành, nhìn lên sườn mặt góc cạnh nghiêng nghiêng của anh ta: “Việc phục dựng bằng AI cũng có xác xuất đúng – sai. Tôi từng tận mắt thấy mặt Long chín cựa, tôi có thể giúp các anh”.
Đầu mày của Đặng Khải Thành khẽ cau lại, anh ta cũng quay sang nhìn tôi: “Chân Ý, lần này em lại muốn trao đổi việc gì?”.
Tôi cười, Đặng Khải Thành đúng là Đặng Khải Thành, con mắt cảnh sát hình sự vốn tin tường và nhạy bén hơn tôi cả mười bậc. Tôi không so được, nên chỉ đành nói thật: “Cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là lúc trước ba tôi bị bắt, một số bất động sản cũ của ba tôi bị Long chín cựa phá hỏng hết, hắn còn dám động đến mấy anh em chạy thoát được của Hồng Hưng, ép bọn họ dùng m.a t.uý nước, sau này còn ép bọn họ làm những chuyện phạm pháp, cuối cùng bị người ta đánh c.hế.t ở đầu đường”.
Nghĩ đến mấy anh em cũ của Hồng Hưng, tôi vẫn cảm thấy trái tim thắt lại, tựa như bị một bàn tay thò vào bóp lấy. Tôi khó khăn hít sâu vào một hơi rồi nói: “Cho nên, nếu anh không bắt được Long chín cựa, thì hắn sẽ vượt biên, cả đời này không quay lại Việt Nam nữa. Còn nếu anh bắt được, hắn sẽ chỉ phải ở trong tù, hoặc cùng lắm là tử hình thôi”.
Đặng Khải Thành vẫn luôn hiểu ý tôi, anh ta quay đầu nhìn dòng xe cộ trên phố xá phía trước, nói: “Cho nên em muốn đi theo để tự tay trả thù à?”.
“Tôi chỉ đ.âm một d.ao thôi, ngay mạng sườn, vẫn đủ giữ được mạng cho hắn”. Tôi nắm chặt con cào cào lá dừa trong tay: “Nếu không trả thù được, cả đời này tôi sẽ không ngủ ngon. Anh Thành, lần này đến thôn Trường An thì cho tôi đi cùng đi”.
Lần này, Đặng Khải Thành trầm mặc rất lâu mới trả lời: “Tội phạm sẽ phải chịu sự trừng trị thích đáng trước pháp luật. Em cứ tin tưởng vào luật pháp là được rồi”.
Tôi ngước lên hỏi anh ta: “Vậy người vô tội thì sao? Người không liên quan, tại sao lại phải rơi từ trên tầng cao xuống, sống thực vật 10 năm?”.
Bàn tay Đặng Khải Thành bất giác siết chặt vô lăng, anh ta mím môi không đáp, tôi thấy vậy mới cười lạnh: “Anh nói pháp luật công bằng, nhưng rất nhiều điều bất công trong xã hội này, anh có nhìn thấy không? Long chín cựa bị bắt thì sao? Bị t.ử h.ình thì sao? Những người anh em của Hồng Hưng c.hế.t vì hắn thì thế nào? Họ có sống lại được không? Một mạng của hắn đền được cho nhiều mạng không?”.
Tôi tự hỏi, rồi lại tự trả lời: “Chính anh cũng hiểu rõ không thể đền lại được. Cũng như anh, năm xưa ba tôi g.iế.t cha mẹ anh, anh cũng tính sổ đủ cả gia đình 3 người nhà tôi, tính thay cả cho Như Ngọc của anh. Không phải sao? Nếu pháp luật công bằng tại sao tôi và anh lại có ngày hôm nay?”.
Đường phố vào đêm muộn vẫn còn khá đông người, gió đầu đông bên ngoài xộc vào cửa sổ, đem không khí lạnh lẽo tràn vào khắp khoang xe. Đặng Khải Thành vẫn yên lặng dẫm chân ga, mãi đến khi dừng lại ở trước ngõ vào khu tập thể, anh ta mới nói với tôi một câu:
“Chân Ý, người không muốn có ngày hôm nay, không chỉ có một mình em”.
Tôi hét to: “Nhưng anh vẫn làm đó thôi, Đặng Khải Thành, anh vẫn làm đó thôi”.
Anh ta không nói nữa, tháo dây an toàn rồi mở cửa xuống xe. Tôi nghĩ Đặng Khải Thành sẽ bỏ tôi một mình để đi trước, nhưng lúc đến bên vệ đường, anh ta vẫn dừng lại, đứng ở nơi đó chờ tôi.
Tôi cũng im lặng thi gan, 5 phút, 10 phút, 15 phút, 30 phút dưới trời rét mướt đầy sương muối, vẫn có một người đàn ông im lặng đứng dưới đèn đường đợi tôi. Rút cuộc, tôi không muốn so đo với Đặng Khải Thành nữa, cũng tháo đai an toàn đi xuống, chậm rì rì tiến về phía anh ta.
Khi bước chân tôi song song với Đặng Khải Thành, anh ta mới bắt đầu tiến về phía trước. Chúng tôi im lặng đi bên nhau, băng qua con đường nhiều xe cộ, lúc đặt chân đến đầu đường bên kia, tôi mới mở miệng, nói với Đặng Khải Thành: “Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như anh. Con người không ai vĩ đại đến mức bao dung cho kẻ thù của mình cả, tôi hiểu”.
“…”
“Cho nên chuyến đi này anh cho tôi đi theo đi. Long chín cựa cũng coi như là kẻ thù của tôi, không trả thù được, tôi sẽ có lỗi với các anh em của Hồng Hưng”
Anh ta không nói gì cả, bước chân vẫn vững vàng tiến về phía trước, mãi sau, Đặng Khải Thành mới đưa tay ra, nắm chặt lấy tay tôi: “Cẩn thận”.
Tôi giật mình, nhìn xuống dưới chân mới thấy mình lại chuẩn bị đạp chân lên đám rêu dày trong con ngõ. Đặng Khải Thành kéo tôi sang một bên, gần như ôm tôi vào lòng.
Tôi đỏ mặt không nói gì, sau đó cũng quên mất không buông tay, cứ im lặng như vậy để anh ta kéo về phía trước. Lòng bàn tay Đặng Khải Thành vững chãi ấm nóng, lại như có thể sưởi ấm được cho tôi trong gió mùa đông.
Lúc vào đến nhà, anh ta mới buông tay tôi, nói: “Đi theo cảnh sát truy bắt tội phạm là cả một quá trình nguy hiểm, nếu như em không tự bảo vệ tốt bản thân, em sẽ phải quay về ngay lập tức”.
Tôi như mở cờ trong bụng, gật đầu rối rít: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân”.
Dứt lời, tôi còn vui đến nỗi nhảy chân sáo vào nhà, còn lảm nhảm: “Tôi vào chuẩn bị nước tắm cho anh”.
Đặng Khải Thành đứng một chỗ nhìn tôi, khoé miệng cong cong, từ đầu mày đến cuối mắt đều vương một ý cười. Tôi thì xấu hổ đến mức hai má nóng bừng bừng.
***
Ngày hôm sau, 5 giờ sáng chúng tôi bắt đầu xuất phát đến thôn Trường An. Lúc ra khỏi nhà bầu trời vẫn còn tối, Dương Quang đỗ xe ngoài con ngõ, thấy tôi và Đặng Khải Thành đi cùng thì trợn to hai mắt, nhưng lại không dám hỏi, chỉ hắng giọng chào một tiếng:
“Chào sếp ạ. Chào Chân Ý”.
Tôi đã bớt ác cảm với anh ta, cũng gật đầu chào lại: “Chào anh Quang”.
Anh ta xách đồ xếp lên xe cho chúng tôi, lát sau tò mò không chịu được, lại ghé tai tôi hỏi nhỏ: “Chân Ý, em cũng đi theo à?”.
“Các anh không biết mặt Long chín cựa, chỉ có em biết, em đi theo thì có thể tìm ra hắn dễ dàng hơn”.
“À… thì ra là vậy”. Nói tới đây, Dương Quang hình như nhớ ra chuyện gì nên khẽ cau mày: “Mà không đúng lắm, đi theo cảnh sát bọn anh quá nguy hiểm, sao sếp lại đồng ý cho em đi được?”.
Tôi nhún vai, cười cười: “Em cũng không biết”.
Dương Quang lẩm bẩm nói mấy lần câu: “Thật vô lý, đi truy bắt tội phạm m.a t.uý, ngay cả cảnh sát nữ sếp cũng không cho tham gia, vậy mà lại cho một người phụ nữ chân yếu tay mềm như em đi”. Sau đó vừa lắc đầu vừa trèo lên xe.
Đặng Khải Thành ngồi ghế sau, chẳng biết có nghe được mấy câu nói này của anh ta hay không mà bỗng dưng lên tiếng: “Có thời gian rảnh, cậu đánh với cô ấy một trận là biết có chân yếu tay mềm hay không ngay”.
Dương Quang liếc chân tay lèo khèo của tôi: “Em sợ cô ấy không trụ nổi 2 đòn đã gãy tay rồi. Lần trước chẳng trèo tường suýt gãy chân còn gì”.
Đặng Khải Thành cười: “Sợ người không trụ nổi 2 đòn là cậu đấy”.
Dương Quang bĩu môi: “Em không tin”.
Xe chầm chậm nổ máy xuất phát, để tránh bị tội phạm nghi ngờ, người của cục cảnh sát chỉ di chuyển bằng xe biển trắng, mỗi tốp chia ra xuất phát ở một nơi, thời điểm bắt đầu đi cũng khác, xe của cục trưởng chỉ có 3 người: Đặng Khải Thanh, tôi và Dương Quang.
Tôi vẫn còn hơi buồn ngủ, thế là nói nhảm với Dương Quang mấy câu rồi quay sang ngủ gà ngủ gật. Lần đầu tiên mở mắt, nhìn ra bên ngoài thấy vẫn còn tối, lần thứ hai tỉnh dậy thì ánh bình minh của một ngày mới đã lên, cảnh vật ngoài cửa kính xe là một thôn quê yên tĩnh, mộc mạc và thanh bình.
Ánh nắng dịu nhẹ của mua đông chiếu qua mấy đám mây dày đặc trên bầu trời xanh biếc, cây cối phủ xanh không gian, thỉnh thoảng còn nghe được cả tiếng í ới của người gọi nhau đi chợ buổi sáng, tâm trạng tôi cũng bất giác cảm thấy tốt lên theo.
Tôi hạ kính xe xuống, thò tay ra bên ngoài cảm nhận gió mát. Đặng Khải Thành hình như nãy giờ không hề ngủ, anh ta tựa lưng vào ghế da, vẻ mặt bình thản khoan thai nhìn hành động của tôi.
Tôi ngoái đầu lại hỏi: “Đây là chỗ nào rồi thế?”.
“Huyện Vân Sơn. Cách xa thành phố 70km”.
“Cách thôn Trường An còn xa không?”.
“Khoảng 120km nữa”.
“Ồ”. Tôi hài lòng cảm thán một cái, loại quay đầu nhìn đám học sinh đang đeo cặp đi học buổi sáng. Không khí lạnh vuột qua cánh mũi tôi, khiến tôi hắt xì liền một mạch 3 cái.
Đang đưa tay dụi mũi thì Đặng Khải Thành không biết biến từ đâu ra một chiếc khăn len màu xám, quàng qua vai tôi: “Càng đi xa khỏi thành phố càng lạnh, sắp tới chỉ toàn là vùng núi, nhiệt độ thấp hơn. Em muốn nhìn cảnh bên ngoài cũng được, nhưng quàng khăn vào”.
Khăn của anh ta rất ấm, còn có mùi xà phòng mà tôi vẫn thích. Khi Đặng Khải Thành khoác lên vai tôi, bất giác tim tôi đập nhanh mấy nhịp, lòng cũng nhộn nhạo như ai ở trong đó đang khua chiêng múa trống.
Nhưng tôi cũng không làm cao trả lại khăn mà chỉ vắt mấy vòng khăn len quanh cổ mình, che cả mũi miệng rồi lí nhí nói một câu mà chỉ có mỗi mình tôi nghe được: “Cảm ơn”.
“Trước đây em đến cao nguyên lần nào chưa?”.
Tôi lắc đầu: “Hồi còn ở Hồng Kông, công ty tôi có tổ chức du lịch đến Đại Mao Sơn một lần, nhưng lúc đến chân núi thì mưa to, núi lở, không leo được nên cả đoàn lại đi về”.
Dứt lời, tôi lại hỏi anh ta: “Thôn Trường An ở cao nguyên hả?”.
“Ừ, cao hơn 1000m so với mặt nước biển. Không khí ở đó trong lành còn hơn ở đây. Buổi sáng dậy sớm còn có thể săn mây”.
“Săn mây á?”. Tôi sung sướng quay lại nhìn Đặng Khải Thành: “Có phải đứng bên lề đường, nhìn xuống thung lũng thấy toàn mây là mây không?”.
“Ừ”. Anh ta gật đầu: “Thỉnh thoảng có những ngày mây xuống thấp, có thể đi cả trong mây”.
Lúc trước tôi có từng xem mấy bloger làm về du lịch, thấy họ quay những cảnh uống cafe ở trên đỉnh thung lũng, có thể nhìn được cánh đồng bạt ngàn lúa chín, cũng có thể ngắm mây, tôi rất thích. Nhưng ở Hồng Kông bận rộn công việc ngày đêm, về nước lại không có tâm trí đâu để đi du lịch, thành ra chừng ấy tuổi rồi cũng chưa từng biết đến khám giá cảnh đẹp là gì.
Tôi hào hứng cười đến ngoác cả miệng: “Vậy hôm nay chúng ta lên có kịp săn mây không?”.
“Lên đến nơi chắc là muộn rồi, không kịp nữa”.
“Không sao, vẫn còn ngày mai. Còn ngày kia nữa”.
Dương Quang đang lái xe phía trước, thấy tôi hai mắt sáng như sao mới bật cười: “Chân Ý, em chưa đi du lịch đến mấy vùng núi như này bao giờ à?”.
“Em cũng muốn đi, nhưng chưa có dịp để đi”. Tôi bắt đầu thấy lạnh, lại kéo cửa kính lên cao một chút, nhưng vẫn để chừa một khoảng nhỏ cho không khí lọt vào: “Lần này một công đôi việc, phải tranh thủ ngắm cảnh, mặc váy hoa dân tộc chụp ảnh mới được”.
“Ở trên đó còn có cưỡi ngựa, chợ phiên, mấy món ăn hay ho lắm. Cách thôn Trường An khoảng 4km có một chợ đêm bán đồ ăn ngon lắm”.
Tôi dè dặt quay sang nhìn Đặng Khải Thành, định hỏi anh ta tối nay có thể đi ăn không, nhưng lại nghĩ đến bọn tôi lên đây là vì công việc, tìm được Long chín cựa mới là điều quan trọng nhất, thế nên tôi lại đành thôi.
Xe tiếp tục chạy theo con đường ngoằn ngèo tiến về phía trước, tôi cũng không ngủ nữa, cứ thế ngồi trong xe nhìn cảnh vật bên đường, thỉnh thoảng lại kéo cao khăn len lên rồi lén lút liếc về phía Đặng Khải Thành, bắt gặp anh ta cũng đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, hai má tôi lại đỏ lên, giả vờ nhìn đi nơi khác.
Cứ như thế đi thêm 100km nữa thì hết đường nhựa, Dương Quang rẽ vào một con đường bê tông nhỏ, đường vừa xóc nảy vừa bụi bặm. Đặng Khải Thành phải nhắc tôi kéo kính xe lên.
“20 kilomet sắp tới hơi khó đi, cứ nhắm mắt ngủ một chút đi, tỉnh dậy là đến nơi”
Tôi nhìn con dốc thẳng đứng dẫn lên núi, hắt xì thêm hai cái, cũng không cãi anh ta mà ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng chắc do say xe nên ruột gan tôi cứ nôn nao, qua thêm mấy kilomet nữa thì Đặng Khải Thành bảo Dương Quang dừng xe ở trạm nghỉ.
Tôi vội vàng nhảy xuống xe, mang theo chai nước ra bên ngoài tu ừng ực mấy ngụm. Lúc ngẩng lên lại thấy một chiếc khăn ướt chìa ra, Đặng Khải Thành đứng bên cạnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tôi.
“Khó chịu à?”.
Tôi vẫn lắc đầu: “Không, ngồi xe lâu nên hơi ê ẩm người tý thôi”. Vừa nói, tôi vừa nhận lấy khăn ướt, xé ra rồi lau mặt. Lúc này mặt trời đã lên cao, không khí bên ngoài có phần ấm áp hơn ban sáng, nhưng ở vùng núi gió lùa khắp nơi, đứng một lúc cũng cảm thấy lạnh.
Đặng Khải Thành đứng ở hướng Đông Bắc, trên người chỉ khoác một chiếc áo măng tô đen đơn giản, cũng không có khăn len như tôi, vậy mà dáng vẻ anh ta giống như không sợ gió mưa, vững vàng đứng đó chắn gió thổi đến thân thể tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, khẽ hỏi: “Lúc trước chưa có đường, anh đi cái gì về quê?”.
“Bắt xe khách hai lượt mới đến ngã tư đường nhựa, sau đó ngồi nhờ xe ngựa lên núi”.
“Đi khoảng mấy tiếng?”.
“Bình thường xe ngựa chạy tầm 3 tiếng là đến nơi. Nhưng có một lần giữa đường thì con ngựa tự nhiên nổi cơn đ.iên, giằng dây cương ra rồi chạy mất, tôi với chủ xe tìm trong núi đến tận chiều cũng không thấy, cuối cùng phải tự đẩy xe lên núi. Nửa đêm thì đến nơi”.
“Anh kéo xe à?”.
Đặng Khải Thành cười: “Sao hỏi vậy?”.
“Thanh niên trai tráng, lại đi nhờ xe, chắc chắn không thể để chủ xe kéo thay mình được”.
Một cơn gió Đông bắc nữa lại thổi đến, mang theo mùi hoa cải thơm thơm sượt qua mũi tôi. Người đàn ông đứng trong gió kia ngoảnh đầu, ánh mặt trời trên cao rọi xuống gương mặt sáng sủa của anh ta, lần đầu tiên sau mười năm, tôi trông thấy vẻ dịu dàng trong đôi mắt của Đặng Khải Thành.
Anh ta nói: “Đẩy một mạch xe ngựa chở đầy cát lên núi, chủ xe còn trả công cho tôi một xâu bánh cooc mò. Lúc đó vừa đói vừa mệt, ăn một lúc hết nửa xâu bánh”.
“Năm đó bao nhiêu tuổi?”
“18 tuổi”.
Tôi nói đùa: “18 tuổi có thể đẩy cả một xe ngựa chở cát lên đến đỉnh núi, lại chỉ lấy công bằng một xâu bánh cooc mò. Chuyến đi ấy ông chủ chắc lãi to rồi”.
Đặng Khải Thành nhắc lại câu vừa rồi của tôi: “Biết sao được. Thanh niên trai tráng, lại đi nhờ xe, không thể để người lớn kéo thay mình được”.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, cũng cười, mái tóc dài của tôi bị gió thổi tung bay, mấy sợi tóc cọ cọ vào viền mắt, đột nhiên lại cảm thấy nơi này dễ chịu đến lạ lùng.
Tôi đưa chai nước đã được ủ ấm cho Đặng Khải Thành: “Sếp Thành, uống nước đi”.
Anh ta gật đầu, nhận lấy, ngửa cổ uống một ngụm nước rồi chợt như phát hiện ra điều gì, ánh mắt sâu như mặt biển lớn đăm đăm nhìn tôi.
Đúng lúc này, có tiếng lục lạc ngựa từ trên đường vọng tới, một người nông dân đội nón lá ngồi trên xe, miệng hát bài hát thôn quê gì đó, lúc ngang qua xe bọn tôi, Dương Quang mới chào một tiếng:
“Chào bác, chúc bác ngày mới thuận buồm xuôi gió”.
Người nông dân kia cởi nón xuống, cũng cười nhìn anh ta: “Các cậu từ thành phố lên à?”.
“Vâng ạ”.
“Tối qua mới mưa xong, trên đỉnh núi bị rơi xuống mấy tảng đá to lắm đấy nhé, lát nữa đi phải cẩn thận”.
“Cháu cảm ơn bác ạ”.
“Chúc các cậu ngày mới tốt lành”.
Tôi hít vào một hơi thật sâu mùi hoa cải trong gió, tự nhiên lại thấy trái tim mình giống như được rót vào rất nhiều sinh khí, tươi mát và mềm mại tựa như bông.
Tôi quay sang nhìn Đặng Khải Thành, cũng nói: “Hôm nay trời đẹp thật”.
Anh ta đưa trả lại chai nước cho tôi: “Chắc là một ngày tốt lành”.

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (14 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN