Không Thể Động Lòng - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
592


Không Thể Động Lòng


Phần 23


Trước đây không phải chưa từng có đàn ông lịch sự bóc đồ ăn cho tôi, nhưng lần này là tự tay Đặng Khải Thành làm, lại ở trong hoàn cảnh như vậy nên cảm giác của tôi lạ lắm. Trái tim tựa như bị một sợi lông vũ cọ qua, vừa ngưa ngứa vừa vui mừng, lại cảm thấy có chút đắc ý. Không muốn cười mà khóe miệng cứ cong lên.
Tôi đưa một tay lên che miệng, khẽ hắng giọng một tiếng rồi mới nhận lấy chiếc thìa trên tay anh ta:
“Cảm ơn anh”.
Hai chị y tá ngồi bên cạnh Đặng Khải Thành nhìn tôi, vẫn chưa từ bỏ hy vọng, lại đẩy bánh của mình cho anh ta: “Anh Thành ăn bánh này của em đi. Em bóc sẵn rồi này”.
Một chị khác nói: “Bánh gì giò này cũng ngon. Chắc anh chưa ăn bao giờ đúng không? Anh nếm thử một miếng xem có hợp khẩu vị không”.
Đồ ăn bày chất đống trước mặt, lại có hai cô em xinh tươi, vòng nào ra vòng nấy nhiệt tình chăm sóc, thế nhưng Đặng Khải Thành lại không nhận miếng nào. Chỉ bảo: “Cảm ơn. Tôi không có thói quen ăn sáng”.
Nói xong, anh ta mỉm cười đứng dậy: “Tôi có việc cần xử lý gấp, phải vào phòng trước đây. Mọi người cứ ăn tự nhiên nhé”
“Ơ…”. Hai chị y tá ngơ ra, muốn gọi Đặng Khải Thành nhưng Dương Quang bỗng dưng thông minh đột xuất, anh ta ngắt lời: “Ôi các em cứ kệ anh ấy, anh ấy bình thường không ăn sáng đâu, sáng nào cũng chỉ uống một cốc cafe là xong thôi. Hôm nay uống hai ly trà như thế chắc là no rồi đấy”.
“Anh ấy đang truyền kháng sinh, không ăn vào sẽ đau dạ dày đấy. Với cả đang bị thương, cũng cần phải ăn uống đầy đủ mà”. Dứt lời, chị y tá còn định đứng dậy chạy theo Đặng Khải Thành: “Để em mang đồ ăn vào phòng cho anh ấy”.
“Thôiiiii”. Vẻ mặt Dương Quang đầy đau khổ, vội vã kéo tay y tá: “Để lát nữa anh kiếm thứ gì đó cho anh ấy ăn. Nói với em một bí mật, sếp anh kén đồ ăn lắm, anh ấy thích ăn mấy đồ có nước cho dễ nuốt cơ, mấy cái này là đồ nếp, ăn vào sẽ mưng mủ chứ, phải không? Để lát nữa anh đi mua đồ cho anh ấy ăn”.
Chị y tá định nói nữa, nhưng Dương Quang cứ thao thao bất tuyệt, nói đến sôi cả nước bọt, cuối cùng chị ấy mới không đuổi theo Đặng Khải Thành nữa, hậm hực ngồi ăn sáng.
Tôi cũng không để ý đến bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ tập trung ăn mỗi bánh cooc mò, bởi vì nó quá ngon nên tôi ăn tận ba cái, vừa xong xuôi thì có mấy người bị ngã xe rách chân được đưa vào, các bác sĩ và y tá lập tức chạy đến sơ cứu, Dương Quang cũng phụ bọn họ một tay, chỉ có tôi không giúp được gì nên dọn dẹp xong thì quay về phòng.
Đặng Khải Thành đang ngồi tựa vào đầu giường cầm ipad xử lý công việc, anh ta không nghe được âm thanh nên không biết bên ngoài có người mới vào, có điều, giác quan của Đặng Khải Thành vẫn rất nhạy bén, tôi chỉ mới đặt chân qua khung cửa thì anh ta đã phát hiện ra rồi ngẩng lên.
“Ăn xong rồi à?”.
Tôi gật đầu: “Ăn xong rồi. Có một nhóm người bị rách chân mới đưa vào, các bác sĩ với anh Quang đang ở ngoài đó”.
“Bị sao lại rách chân?”.
“Chắc trời mưa đường trơn nên ngã xe”. Tôi đi lại giường, lục ba lô ra định lấy ô mai, nhưng nghĩ ra một chuyện nên hỏi: “Sao anh lại không ăn sáng?”
“Tối qua ăn cơm vẫn còn no, với cả tôi không có thói quen ăn sáng”.
“À…”.
Tôi không nói nữa, chỉ bỏ viên ô mai vào trong miệng rồi bắt đầu nhai chóp chép, Đặng Khải Thành vốn đang làm việc, lại bị cảm giác ăn chua của tôi làm ảnh hưởng, mới lạch cạch viết được vài chữ lại ngẩng đầu lên.
Anh ta nói: “Em ra ngoài ăn đi”.
“Ở ngoài không có gì chơi cả. Với cả tôi mỏi lưng lắm, tôi phải nằm”. Vừa nói vừa cầm cuốn tiểu thuyết ở đầu giường lên, mắt thì đọc, miệng thì lại tiếp tục nhai chóp chép.
Đặng Khải Thành không thèm để ý đến tôi nữa, chỉ cúi đầu phê duyệt công văn trên màn hình, tôi liếc thấy anh ta không động tĩnh lại bỏ thêm một quả ô mai nữa vào miệng, xuýt xua: “Ôi… chua quá. Sao lại chua thế này được nhỉ? Vừa chua vừa mặn…”.
“…”
“Còn chua hơn cả chanh nữa”.
Rút cuộc, khi tôi ăn đến quả thứ ba thì Đặng Khải Thành cũng hết chịu nổi, anh ta đặt ipad xuống, tóm lấy cổ tay tôi: “Muốn trêu tôi phải không?”.
“Làm gì có”. Miệng tôi vẫn nhồm nhoàm ô mai, nói cũng không tròn được chữ: “Tôi ăn ô mai chua quá nên mới kêu đấy chứ. Tôi ăn chua mà anh cũng cấm à?”.
Đặng Khải Thành nhìn chằm chằm môi tôi, cố gắng mãi mới dịch được tôi nói gì: “Lần trước em ăn ô mai đâu giống bây giờ. Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày hôm qua em còn dạy Quang cách ăn ô mai, sao giờ lại kêu chua rồi?”.
Tôi bị vạch trần nhưng không xấu hổ, thậm chí còn vênh mặt đáp: “Ô mai hôm qua ăn không chua bằng hôm nay. Ô mai hôm nay quả to hơn nên ăn chua hơn”.
“Vậy à?”. Đặng Khải Thành cười đầy ý tứ: “Thế thì để tôi thử một quả?”.
Nói xong, anh ta không đợi tôi trả lời đã cúi đầu xuống, tôi tưởng Đặng Khải Thành định dùng môi lấy ô mai trong miệng mình nên vội vàng nhắm tịt mắt lại, vừa muốn chống cự lại vừa lén lút mong chờ, thế nhưng, tôi đợi rất lâu, rất lâu mà không thấy người đàn ông bên trên có động tĩnh. Mở mắt ra mới thấy Đặng Khải Thành vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chống tay ở bên cạnh nhìn tôi, trong đáy mắt lấp lánh một nụ cười:
“Tôi bảo tôi thử ăn ô mai, em nhắm mắt lại làm gì vậy?”.
Gò má tôi phút chốc đỏ bừng, lúc này mới nhận ra anh ta đang trêu tôi. Bản thân trộm gà không được, còn mất nắm gạo, tôi thẹn quá hóa giận nên hậm hực đẩy anh ta ra:
“Tôi bị bụi bay vào mắt nên mới nhắm mắt. Ai thèm quan tâm đến anh thử ô mai hay gì. Mau tránh ra”.
Động tác của tôi hơi mạnh, lại có chút thô lỗ, hình như động vào vết thương của Đặng Khải Thành nên đầu mày anh ta hơi chau lại. Tôi cũng giật mình, quên cả bực tức, vội vàng đỡ lấy ngực anh ta:
“Anh có sao không? Tôi động vào vết thương trên người anh à?”.
Nét mặt Đặng Khải Thành nhăn nhó, tỏ ra rất đau nhưng miệng lại bảo: “Không sao”.
“Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh”.
Anh ta lập tức kéo tay tôi: “Không cần đâu, họ đang có bệnh nhân khác, đừng làm phiền họ. Tôi chỉ hơi đau một chút thôi.
“Đau ở chỗ nào cơ? Ở lưng à?”. Tôi vội vàng sờ soạng lưng anh ta, nhưng ở trên đó được băng đầy gạc, không sờ được gì nên lại ngẩng lên hỏi: “Cởi áo ra để tôi xem thử xem”.
Đặng Khải Thành vẫn nói “Không sao”, nhưng tôi nghĩ anh ta bị thương vì mình, giờ miệng vết rách còn chưa lành mà lỡ tôi lại làm toác ra, thế thì tội trạng của tôi x2 rồi, chắc chắn sẽ cắn rứt lương tâm không thể ngủ yên được.
Thế là tôi vẫn kiên quyết bảo Đặng Khải Thành cởi áo, nói mãi cuối cùng anh ta cũng đành phải chiều theo ý tôi, chậm rãi đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi trên người, động tác vừa từ tốn vừa chuẩn mực. Khi vùng cơ ngực rắn chắc được lộ ra ngoài ánh sáng, người đàn ông trước mặt tôi không chỉ có vẻ đẹp trai, mà sự quyến rũ xuất phát từ cơ thể còn như nhân lên gấp bội, khiến tôi đang lo lắng đến rối cả ruột cũng phải nuốt nước bọt ừng ực.
Đặng Khải Thành liếc qua gương mặt tôi: “Em xem thế này đã được chưa?”.
Tôi giật mình, vội vàng dời mắt khỏi hai núm nhỏ hồng hào trước ngực anh ta, tỏ vẻ tỉnh bơ đáp: “Anh xoay lưng lại đây cho tôi xem một chút”.
Đặng Khải Thành gật đầu, lại làm theo lời tôi, nhưng khi anh ta xoay lưng lại thì tâm trạng háo hức ngắm trai đẹp của tôi như bị dội một gáo nước lạnh buốt, trông thấy má.u thấm đầy lớp băng trắng kia thì không còn hào hứng nữa mà chỉ thấy đau lòng thôi.
Tay tôi khẽ chạm lên đó, run run hỏi: “M.áu chảy nhiều thế này mà bảo hơi đau à?”.
Đặng Khải Thành phải ngoái đầu mới đọc được khẩu hình của tôi: “Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi”.
Tôi sờ đến mấy vết sẹo cũ của anh ta: “Những vết này đối với anh mới gọi là vết thương sâu à?”.
Anh ta cười: “Vết đó lúc trước do đạn bắn. Bác sĩ lấy đầu đạn có gây tê rồi, không đau”.
Tôi bĩu môi: “Da thịt anh làm bằng sắt đấy”.
“Không phải bằng sắt, nhưng chắc chắn dày hơn da thịt em”.
“Ừ. Da thịt anh dày hơn da thịt tôi, nên lúc b.om nổ anh mới dùng cả người mình để bảo vệ cho tôi. Tai của anh cũng khỏe hơn, nên anh mới không cần bịt tai mình, tay để dành bịt tai cho tôi”. Tôi lấy một ít bông để trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng thấm vào chỗ gạc bị rỉ m.áu: “Sếp Thành, cảm ơn người cảnh sát hết lòng vì nhân dân như anh”.
Đặng Khải Thành lườm tôi: “Tôi hết lòng vì em, thế mà chỉ muốn ăn một viên ô mai thôi còn bị em đẩy”.
“Ừ, ừ, tôi biết sai rồi. Tôi xin lỗi anh”. Tôi xin lỗi không hề có chút nào chân thành, sau đó lại nói thêm: “Tôi thổi vết thương cho anh để đền cho anh nhé?”.
Giống như ngày còn nhỏ, khi tôi chạy nhảy bị ngã rách đầu gối, cũng có một Đặng Khải Thành ôm tôi dậy, sau đó sẽ thổi vào vết thương của tôi, còn dẫn tôi ra đầu phố, dùng mấy chiếc vỏ chai để đổi lấy kem mút cho tôi ăn, dỗ tôi nín khóc.
Chẳng biết đã qua thời gian dài như thế, anh ta có còn nhớ một câu chuyện rất nhỏ của ngày xưa không, nhưng Đặng Khải Thành vẫn nhìn tôi thật lâu, thật lâu, sau đó mới đáp:
“Chỉ thế thôi à?”.
“Lát nữa tôi cho anh thêm một viên ô mai. Anh phải ngồi yên đi đấy, không thì đến hạt ô mai tôi cũng không cho anh đâu”.
Người đàn ông kia bật cười thành tiếng: “Ừ, tôi ngồi yên”.
Tôi chỉ chờ có thế, lập tức cúi xuống chu môi thổi vào vết thương sau lưng của Đặng Khải Thành, rõ ràng là lực thổi rất nhẹ, khó có thể làm anh ta lạnh được, thế nhưng trong giây phút ấy, tôi vẫn nhìn thấy được sống lưng thẳng tắp của Đặng Khải Thành khẽ run lên. Trái tim tôi cũng theo đó mà động nhẹ một cái. Có thứ gì đó đã chôn giấu tận sâu trong lòng lập tức phá kén bung ra, nhanh chóng sinh sôi mãnh liệt trở lại, nhanh chóng cắm rễ thật sâu trong lòng tôi.
Tôi biết đó là thứ gì nhưng lại không dám thừa nhận, chỉ lặng lẽ nhắm mắt thổi vết thương cho Đặng Khải Thành. Anh ta cũng yên lặng cúi đầu đợi chờ tôi.
Bên ngoài cửa sổ vẫn tí tách tiếng mưa rơi, rất lâu, rất lâu sau đó vẫn chỉ có một người ngồi trước một người, hai chiếc bóng chồng lên nhau dưới ga giường trắng muốt, rất đỗi khăng khít, rất đỗi dịu dàng, cũng rất đỗi bình yên…
Cuộc đời này, nếu cứ bình yên mãi như vậy thì thật tốt!
***
Suốt một ngày hôm ấy mưa vẫn không ngớt, giao thông chưa nối lại nên các đội khác vẫn phải ở dưới chân núi, công an ở trên này cũng chưa tìm được Long chín cựa nên tạm thời Đặng Khải Thành và Dương Quang vẫn phải án binh bất động.
Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất thì Đặng Khải Thành cũng có thêm vài ngày để nghỉ ngơi, chờ hồi phục hoàn toàn vết thương. Thế nhưng đến ngày thứ ba, cũng là ngày mà cơn mưa trên đỉnh Trường An tạnh ráo hoàn toàn thì lại có tin tức báo về, nói là đã tìm thấy Long chín cựa.
Đặng Khải Thành nghe xong thì lập tức mặc áo khoác chuẩn bị đến đó, tôi cũng vội vã đứng lên nói: “Tôi đi với anh”.
Dương Quang nghe vậy mới bảo: “Chân Ý, hắn là tội phạm nguy hiểm, rơi vào đường cùng cũng không biết hắn làm gì đâu, em cứ ở đây chờ bọn anh về thôi”.
“Nhưng chỉ có tôi mới biết mặt Long chín cựa. Ảnh các anh dùng để truy nã hắn cũng là ảnh từ mười mấy năm trước, bây giờ hắn bảo đàn em đóng giả mình để đánh lừa cảnh sát rồi chạy trốn cũng không biết chừng”. Ngừng lại vài giây, tôi mới tiếp tục: “Với cả nếu tôi ở đây một mình, hắn tìm thấy thì còn nguy hiểm hơn”.
Dương Quang có lẽ cũng cảm thấy lời tôi nói có lý nên không nói thêm gì, chỉ ngước lên nhìn Đặng Khải Thành. Anh ta mặc áo xong mới bảo tôi: “Lát nữa đến chỗ Long chín cựa, em chỉ cần ngồi trên xe xác nhận có phải hắn hay không là được. Ngoài ra, nếu không có lệnh của tôi thì không được tự ý xuống xe”.
Được đi theo, tôi như mở cờ trong bụng, lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Mặc thêm áo khoác vào”.
“Vâng”.
Lúc chúng tôi ra đến bên ngoài thì đã có ba, bốn chiếc xe khác chờ sẵn ở cổng trạm xá. Mấy người cảnh sát mặc thường phục xuống xe, thấy Đặng Khải Thành liền giơ tay ngang thái dương chào: “Chào cục trưởng”.
Đặng Khải Thành khẽ gật đầu, bước chân nhanh nhẹn dứt khoát lên một chiếc xe: “Vừa đi vừa báo tình hình cho tôi biết”.
Tôi cũng theo anh ta ngồi lên chiếc xe đó, ngồi ở hàng ghế phía sau cùng Đặng Khải Thành, Dương Quang lại ngồi ghế phụ phía trước. Người cảnh sát kia ngây ra nhìn tôi một giây rồi cũng quay lại ghế lái, vừa nổ máy lái đi, vừa báo cáo:
“Sáng nay có một người dùng s.ú.ng bắt cóc ba đứa bé, hắn yêu cầu cảnh sát phải cung cấp xe và lương thực cho hắn, sau đó dẫn đường cho hắn sang biên giới. Khi nào vượt qua biên giới thì hắn sẽ thả người”.
“Hắn nói tên hắn là Long chín cựa?”.
Người kia gật đầu: “Vâng, hình dáng bên ngoài thì na ná giống. Nhưng hình như mấy ngày trốn trong rừng không được ăn uống tắm rửa nên râu ria hắn hơi xồm xoàm, quần áo rách rưới, không xác nhận chắc chắn được sếp ạ”.
Đặng Khải Thành liếc tôi một cái: “Ba đứa trẻ thế nào? Có bị thương không?”.
“Tạm thời vẫn không vấn đề gì, nhưng bọn nhỏ sợ nên khóc suốt. Em nghĩ nếu cứ kéo dài như thế, có khả năng lớn Long chín cựa sẽ sá.t hại mấy đứa nhỏ”. Người cảnh sát kia nhìn Đặng Khải Thành qua gương chiếu hậu: “Sếp, chúng ta có nên kéo dài thời gian, chờ đặc nhiệm sú.ng bắn tỉa đến không?”.
“Không kịp, bây giờ đường lên đây vẫn chưa khai thông xong. Chờ được bọn họ thì Long chín cựa cũng cao chạy xa bay rồi. Trong tay hắn không chỉ có một con tin, mà có tận 3 đứa trẻ, không thể mạo hiểm được”.
“Vậy phải làm sao ạ?”.
Đặng Khải Thành mở bản đồ ra, đánh dấu vị trí của Long chín cựa rồi trầm mặc một lúc, khi xe bắt đầu lên dốc, anh ta mới bình tĩnh phân phó nhiệm vụ của từng người, cũng không quên nhắc nhở phải đảm bảo an toàn cho con tin là nhiệm vụ trên hết, bằng mọi giá phải cứu sống mấy đứa trẻ.
Tôi ngồi bên cạnh nghe xong mấy lời này, bỗng dưng lại vô thức ngước lên nhìn Đặng Khải Thành, trong lòng đột nhiên cảm giác vô cùng ngưỡng mộ, không chỉ vì cảnh sát hình sự dám dấn thân vào hiểm nguy làm nhiệm vụ, mà còn vì bọn họ thật sự hết lòng vì tính mạng của nhân dân, người như Đặng Khải Thành rất đáng để người khác kính trọng.
Đến ba đứa trẻ anh ta còn muốn cứu, vậy thì tại sao năm đó lại có thể ép mẹ tôi nhảy lầu được chứ?
Có lẽ sau khi bắt được Long chín cựa trở về, tôi phải hỏi rõ ràng Đặng Khải Thành một lần mới được!
Xe chạy rất nhanh lên đỉnh dốc, vòng vèo qua mấy con đường đất nhỏ, đi qua cả Hồ Cảnh Vân, cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà lá đã đổ nát một phần, bên ngoài có mười mấy người cảnh sát hình sự đang đứng vòng tròn vây kín.
Đặng Khải Thành trước khi xuống xe thì quay đầu nhìn tôi: “Chân Ý”.
“Dạ”.
“Nhớ lời tôi nói không?”.
Tôi gật mạnh đầu, đáp: “Tôi nhớ rồi. Tôi sẽ không tự ý xuống xe”.
Đặng Khải Thành đưa một chiếc tai nghe cho tôi, nói: “Lát nữa chúng tôi sẽ dụ Long chín cựa ra ngoài, em chỉ cần ngồi ở đây xác nhận có đúng hắn là Long chín cựa không, nếu đúng thì bấm nút trên tai nghe rồi nói qua đó, biết không?”.
“Tôi biết rồi”.
“Ừ”.
Đặng Khải Thành mở cửa xuống xe, lại nhìn tôi một cái rồi mới xoay lưng vào bên trong. Tôi cũng nhìn theo anh ta, lúc này mới dám nói một câu: “Thành, cẩn thận”.
Rõ ràng cách một lớp cửa kính xe, Đặng Khải Thành lại không quay đầu nên không thể đọc được khẩu hình của tôi, nhưng khi vừa dứt lời thì bước chân anh ta cũng khựng lại.
Đặng Khải Thành đứng im hai giây rồi lại ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước, Dương Quang cũng kè kè đi bên cạnh anh ta. Người chỉ huy ở đó nhìn thấy bọn họ thì lập tức tiến lại, bọn họ trao đổi nhanh chuyện gì đó, lát sau, tôi thấy một người cầm loa chĩa vào trong ngôi nhà lá:
“Long chín cựa, bọn tôi đã chuẩn bị xe cho anh đây rồi, trên xe đã có thực phẩm đúng theo yêu cầu của anh. Mấy đứa bé không liên quan, thả bọn chúng ra đi”.
Có tiếng người hét lên đáp trả: “Để lại xe và lương thực, chúng mày cút khỏi đây. Khi nào qua được biên giới thì tao mới thả người”.
“Bọn trẻ còn nhỏ tuổi, không theo được anh đi quãng đường xa thế đâu. Với cả chúng tôi đã chuẩn bị xe và lương thực theo đúng ý anh, anh thả bọn nhỏ ra đi”
“Tao nhắc lại lần cuối cùng, chúng mày rút mau. Nếu không rút thì tao sẽ bắ.n vỡ sọ một đứa trước”.
Hắn vừa dứt lời thì có một tiếng sú.ng vang lên, lũ trẻ nghe thấy tiếng s.ú.ng thì càng gào lên khóc, ở bên này, Đặng Khải Thành lập tức cầm lấy loa phát thanh, cứng rắn nói một tiếng: “Long chín cựa, mày nên nhớ, bây giờ con tin mới là hy vọng sống của mày. Mày bắn bị thương một đứa, cũng có nghĩa là con đường sống của mày cũng nhỏ đi một ít. Tao khuyên mày một câu chân thành, muốn chạy trốn được thì tốt nhất đừng để tao nghe tiếng s.ú.ng thêm lần nào nữa, nếu không, không có chuyện tao đứng đây thương lượng với mày đâu”.
Một câu nói tràn đầy sức mạnh, thể hiện sự bình tĩnh, quyết đoán cùng lạnh lùng. Không chỉ có tất cả chúng tôi đều kinh ngạc nhìn Đặng Khải Thành, mà ngay cả Long chín cựa cũng im bặt hồi lâu, một lát sau mới gầm lên:
“Mày là thằng nào? Mày lấy tư cách gì đứng ở đây ra oai với tao?”.
“Người chỉ huy ở đây”. Đặng Khải Thành nói đại khái.
“Chỉ huy à? Tốt. Mày là chỉ huy thì mau bảo đồng đội của mày rút. Tao qua được biên giới sẽ thả người”.
“Cho tao xem người sống trước”.
“Gì cơ?”.
“Mang ba đứa trẻ ra bên ngoài. Nếu cả ba còn sống, tao sẽ để mày qua biên giới. Chỉ cần một đứa c.hế.t thì mày đừng hòng đi đâu cả”.
“Mày…”.
Long chín cựa biết đã gặp phải nhân vật cứng, cũng không dám nổ s.ú.ng đe dọa thêm lần nữa mà chỉ nói: “Sao tao biết mày không cho s.ú.ng bắn tỉa chơi tao?”.
“Đường lên trên đỉnh núi này vẫn bị cắt ở chân núi, s.ú.ng bắn tỉa đến đây bằng cách nào? Mày tưởng sú.ng của cảnh sát muốn mang đi đâu thì mang như đám tội phạm chúng mày đấy à?”. Đặng Khải Thành nheo mắt quan sát tình hình bên trong nhà lá, bên trong vừa tối tăm vừa ẩm thấp, không thể nhìn rõ được gì: “Nếu mày sợ thì cứ ôm cả ba đứa bé ra ngoài, lấy chúng làm bia chắn cho mày. Bọn tao sẽ không nổ s.úng”.
Long chín cựa nghe cũng có lý, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói một chữ: “Được. Tất cả chúng mày lùi lại, tao sẽ đưa ba đứa ra”.
“Được”.
Khi Đặng Khải Thành nói xong mấy lời này, tôi mới thấy anh ta ấn một nút trên tai nghe, sau đó một tiếng nói vang lên từ tai nghe của tôi: “Chân Ý”.
Tôi giật mình, lúc này mới chợt phát hiện ra một điều rằng, ban nãy Đặng Khải Thành nói chuyện với Long chín cựa qua loa như vậy nghĩa là không cần đọc khẩu hình cũng có thể giao tiếp được.
Anh ta nghe được rồi à? Thính giác của Đặng Khải Thành hồi phục rồi, có nghĩa là ban nãy anh ta cũng nghe được câu “Thành, cẩn thận” mà tôi đã nói sao?
Phía trước mấy người cảnh sát đang bắt đầu di chuyển, tôi ở bên này ngẩn ra mấy giây mới sực nhớ phải trả lời: “Tôi ở đây”.
“Chú ý nhìn hắn”. Anh ta nhắc lại: “Chỉ nhìn, không tự ý hành động”
“Vâng”.
Một lát sau, có bóng người kéo theo mấy đứa trẻ chậm rãi mở thanh liếp rách nát trước hiên nhà đi ra. Tôi cố nheo mắt nhìn, nhưng râu ria hắn quá xồm xoàm, tóc tai vừa bết vừa dài, lại bịt mặt, không thể xác định được có phải Long chín cựa hay không.
Đặng Khải Thành cũng khẽ cau mày: “Bịt mặt như vậy có nhận ra được không?”.
“Ở xa quá, tôi không nhìn ra được”.
“Ừ, tiếp tục nhìn xem”.
“Vâng”.
Long chín cựa ra ngoài mới nhìn cảnh sát vây thành vòng bên ngoài một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đặng Khải Thành: “Mày là chỉ huy?”.
Anh ta gật đầu: “Phải”
“Trông cũng ra gì đấy”. Hắn mỉa mai cười khẩy: “Ba đứa này vẫn còn sống, tạm thời chưa c.hế.t nổi đâu. Mau đưa xe đến đây”.
Lúc này, có ánh sáng tôi mới nhìn rõ được ba đứa trẻ bị bắt, bọn nhóc đều là người ở trên này, chân không giày dép, trời lạnh như vậy mà đứa nào cũng chỉ mặc một manh áo mỏng vừa bẩn vừa rách. Lần đầu gặp chuyện như vậy nên mấy đứa nhỏ sợ hãi khóc đến sưng cả mắt, nước mắt nước mũi nhem nhuốc, trên mặt lại có mấy vết thương tím bầm do bị đánh, tôi nhìn thấy trong đó có một đứa đã từng thơm tôi khi được tôi cho kẹo, liền nghiến răng chửi thề một tiếng:
“M.ẹ nó, thằng kh.ốn kiếp”.
Đặng Khải Thành có lẽ cũng nghe được nhưng không nói gì, chỉ hỏi: “Mày đánh bọn nhỏ?”.
“Không nghe lời, cho mấy cái bạt tai thôi”. Long chín cựa có vẻ thiếu kiên nhẫn, dùng báng súng thúc vào mặt đứa bé đang khóc to nhất: “Mày đừng lắm lời, mau mang xe đến đây. Nếu còn lòng vòng mất thời gian thì hôm nay tao ch.ế.t, mấy đứa trẻ này cũng c.hế.t”.
Đứa bé kia bị đánh trào m.áu miệng, sợ đến mức tiểu cả ra quần, quên cả khóc, nó rúc vào giữa hai đứa bé còn lại, ba đứa túm tụm vào nhau run lẩy bẩy.
Tôi nghe được Dương Quang cũng chửi tục như tôi, nhưng anh ta không dám tự ý hành động, chỉ có mắt nhìn chằm chằm Long chín cựa. Đặng Khải Thành thì lạnh lùng quyết đoán hơn, anh ta không nói không rằng tiếng nào, khi Long chín cựa chuẩn bị đánh thêm một đứa nữa thì một viên đ.ạn từ nòng s.ú.ng của Đặng Khải Thành lập tức sượt qua má hắn, nhanh đến nỗi hắn phản ứng không kịp, chỉ thấy mặt đột nhiên xuất hiện một vết xước rớm m.áu.
“Mày…”. Long chín cựa nghiến răng, định mắng, nhưng lại sợ ăn thêm một phát đ.ạn trúng tim nên lập tức ôm một đứa trẻ lên, tay còn lại chĩa s.ú.ng vào người Đặng Khải Thành. Tất cả cảnh sát ở đó cũng lập tức nâng s.ú.ng nhắm vào hắn.
Tôi còn nhìn thấy một người cảnh sát cũng lẳng lặng lách qua mấy bụi lau rồi trèo vào bên hông nhà, nhẹ nhàng đi đến gần Long chín cựa.
Đặng Khải Thành vẫn bình tĩnh tựa như núi, anh ta nhìn Long chín cựa, giọng lạnh như băng: “Tao đã cảnh cáo mày đừng động vào mấy đứa nhỏ. Còn có lần nữa, viên đ.ạn này sẽ không sượt qua mặt mày đâu, mà là xuyên thẳng vào giữa trán mày đấy”.
Mặt mày Long chín cựa xanh lét như tàu lá, hắn vô thức đưa tay lên lau m.áu trên gò má, vô tình lại làm tuột khăn bịt mặt. Lúc nhìn kỹ được gương mặt của Long chín cựa, tôi lập tức nói với Đặng Khải Thành:
“Không phải”. Lòng tôi không hiểu sao lại nóng như lửa đốt, rõ ràng ngồi trong xe không thể chạy ra được, nhưng vẫn cuống lên: “Hắn không phải là Long chín cựa. Long chín cựa là kẻ mặt rỗ, từ môi đến mũi có một vết sẹo dài”.
“Em nhìn kỹ lần nữa”. Anh ta khẽ nói.
Ngữ điệu của tôi vô cùng dứt khoát: “Tôi khẳng định chính xác”
Đặng Khải Thành có lẽ chỉ chờ có thế, anh ta đột nhiên lạnh giọng hét một câu một câu: “Chân Ý, cúi thấp đầu xuống”.
“Gì cơ?”.
“Triển khai phương án 2”.
Lời vừa dứt thì Đặng Khải Thành lập tức nổ s.ú.ng lần nữa, gã đóng giả Long chín cựa đang bị phân tán bởi câu nói “Triển khai phương án 2” của anh ta, không kịp phản ứng liền trúng đ.ạn ngay đầu gối, hắn hét lên một tiếng đau đớn, định nổ s.ú.ng đáp trả nhưng đúng lúc này, một người cảnh sát từ phía bên hông nhà cũng ngay lập tức nhảy đến, chỉ trong vòng nửa giây đã cướp được s.ú.ng từ hắn.
Dương Quang chỉ chờ có thế, nhanh như chớp xông đến đạp thẳng về phía ngực Long chín cựa, sau đó lôi ba đứa trẻ vào trong nhà lá. Nói thì lâu nhưng hành động của bọn họ quá nhanh, chỉ trong vòng mấy giây đã dọn gọn gàng sạch sẽ bên này. Lúc cửa ngôi nhà lá vừa đóng lại thì đột nhiên có mấy tiếng đùng đoàng vi vút từ phía sau vọng đến, sống lưng tôi lập tức lạnh buốt, quay đầu mới thấy có 6 tên cầm s.ú.ng máy xông tấn công từ phía sau.
Đặng Khải Thành gầm lên một tiếng: “Tản ra”.
Mặt đất trước đầu xe nhanh chóng bị xới tung, bên hông xe tôi đang ngồi cũng vang lên những tiếng lộp bộp của đạ.n bắn tới. Ban nãy, Đặng Khải Thành đã ra lệnh để tất cả xe ở vòng ngoài nên lúc này, những chiếc xe trở thành lá chắn bảo vệ cảnh sát bên trong. Sú.ng máy nã ầm ầm vào xe khiến kính của những chiếc xe bên cạnh đều vỡ tung tóe, chỉ có kính bên này không có nổi viên đạn nào xuyên qua.
Lúc này tôi mới phát hiện ra một chuyện, hóa ra ngay từ đầu Đặng Khải Thành bảo tôi không được xuống xe là bởi vì chiếc xe này là xe chống đạn, anh ta nhắc tôi cúi đầu cũng không phải sợ tôi bị thương, mà đơn giản chỉ vì không muốn bọn Long chín cựa phát hiện ra có người trong xe và chú ý đến tôi.
Hiều được điều này, trái tim tôi lập tức cảm thấy rất xúc động, tôi quay đầu về phía trước, há miệng định gọi tên anh ta, nhưng lại nghe Đặng Khải Thành nói:
“Quang, mấy đứa nhỏ có sao không?”
Dương Quang đáp: “Không sao, sếp, mọi người cứ lo đám bên ngoài đi, trong này đã có em”.
“Đảm bảo an toàn cho bọn nhóc”.
“Rõ”
Đặng Khải Thành không nói nữa, nòng s.ú.ng của anh ta đột nhiên hướng về phía xe tôi rồi bóp cò ba cái, tôi giật mình, nhìn qua gương chiếu hậu mới biết tên vừa trúng đạn hình như đang chuẩn bị mở cửa xe tôi đang ngồi.
Thân thể tôi lập tức cứng đờ, nghĩ đến cửa xe có bọc thép nhưng ổ khóa chắc chắn không chịu được mấy lần s.ú.ng máy nã đến, gã kia mà mở được xe thì chắc chắn người tôi sẽ thủng lỗ chỗ như tổ ong, mồ hôi lạnh trên trán tôi liền túa ra đầm đìa.
Đúng lúc này, có một giọng nói trầm trầm vọng đến qua tai nghe: “Chân Ý”.
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, đáp: “Vâng”.
“Đừng sợ”. Đặng Khải Thành vẫn liên tiếp nổ s.ú.ng, nhưng ngữ điệu kiên định vững vàng tựa như núi: “Có tôi ở đây, không sao đâu”.
Một lời nói như có thể chạm vào trái tim tôi, giữa lúc mưa b.om bão đạn mà nghe được lời này từ Đặng Khải Thành, bất giác tôi cũng cảm thấy trấn tĩnh. Tôi hít vào một hơi rồi đáp: “Tôi biết rồi. Anh có bị thương không?”
Đặng Khải Thành lập tức đáp: “Không sao. Đừng xuống đây”.
“Bọn chúng có s.ú.ng máy, phải làm sao bây giờ?”.
“Có một đội nữa đang ở sau lưng bọn chúng. Tôi cần giữ tính mạng của Long chín cựa, em xác định cho tôi, trong 5 tên cầm s.úng máy, kẻ nào là Long chín cựa?”
Lúc này, tôi mới quay đầu lại lần nữa, phát hiện ra đúng là có mười mấy bóng người đang âm thầm bám theo 5 tên cầm s.ú.ng máy kia. Hóa ra Đặng Khải Thành đã có tính toán từ trước, ban nãy có cơ hội cũng không giế.t kẻ giả danh Long chín cựa là vì muốn giữ mạng hắn để điều tra. Khi xác định không phải, anh ta lập tức triển khai phương án hai.
Đám Long chín cựa thật muốn nhử cảnh sát gom lại một chỗ để g.iế.t cho dễ, anh ta lại tương kế tựu kế mai phục ngược lại hắn. Quả nhiên, không hổ danh là cục trưởng cục cảnh sát hình sự, nhìn xa trông rộng, liệu sự như thần!
Trong lòng tôi không nhịn được cảm giác kích động và ngưỡng mộ, nhưng lúc này không có nổi thời gian để khen Đặng Khải Thành. Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm năm tên phía sau rồi lập tức thốt lên: “Tên ở giữa. Người mặc áo đen, đi bốt cổ cao. Hắn chính là Long chín cựa”.
“Em chắc chắn?”.
“Tôi chắc chắn”.
Đặng Khải Thành gật đầu: “Tôi tin em”.
Sau đó, anh ta nhanh chóng phát thông tin đến tất cả đồng đội, yêu cầu mọi người giữ tính mạng cho kẻ ở mặc áo đen. Khi có lệnh của anh ta, mười mấy bóng người phía sau mới lẳng lặng tấn công, đám người của Long chín cựa ban đầu tưởng đã mai phục được cảnh sát, không để ý phía sau, rất nhanh cả năm tên liền bị kẹp lại một chỗ, trước sau đều là cảnh sát, Long chín cựa không chạy được đi đâu liền buột miệng chửi một tiếng:
“Co.n m.ẹ nó, bị chơi rồi”. Hắn hét to: “Chúng mày hai đứa trước hai đứa sau, có c.hế.t cũng phải kéo theo lũ cảnh sát c.hế.t cùng, bắn đi”.
Đặng Khải Thành cũng gầm lên: “Long chín cựa, đầu hàng đi. Hạ s.ú.ng xuống, tự nguyện đầu thú sẽ được khoan hồng”.
“Ông nhổ vào”. Long chín cựa cũng là một con cáo già lăn lộn trong ranh giới tội ác nhiều năm, hắn rơi vào đường cụt thì ch.ó cùng dứt dậu, lập tức nép vào một thân xe để tránh đạn từ phía Đặng Khải Thành bắn tới, lại tóm một tên đàn em lôi ra trước mình làm bia đỡ đạn: “Đằng nào cũng không chạy thoát, muốn c.hế.t thì ông sẽ kéo theo chúng mày cùng c.hế.t, ông không cần khoan hồng”.
“Mày không cần khoan hồng nhưng anh em của mày thì có. Anh em của mày còn gia đình, còn cha mẹ già, vợ trẻ con nhỏ, tự nguyện đầu thú vẫn còn có cơ hội làm lại cuộc đời. Mày kéo theo anh em của mày c.hế.t cùng, còn gia đình người ta thì sao? Long chín cựa, mày cũng không có người nào cần nuôi ư?”.
Những câu nói của Đặng Khải Thành đánh thẳng vào nơi yếu nhất trong lòng đám tội phạm, bọn chúng nhìn kẻ đang bị Long chín cựa lôi ra làm bia đỡ đạn, sau đó lại nhìn phía cảnh sát không hề có ý định nổ s.ú.ng, liền nói: “Anh Long, cảnh sát nói đúng đấy, đầu thú vẫn có cơ hội được…”.
Hai chữ “khoan hồng” còn chưa kịp nói ra, Long chín cựa đã lạnh lùng nổ s.ú.ng g.iế.t chế.t người đàn em của mình. Hai mắt hắn long sòng sọc: “Đám cảnh sát chúng mày nghĩ lừa được tao à? Tao nói cho chúng mày biết, tao thừa biết hôm nay tao có đầu thú thì chúng mày cũng sẽ nhốt tao lại, tra tấn ép cung xong, đưa ra tòa án thì kiểu gì tao cũng bị tử hình thôi. Thế thì tội quái gì tao đây phải vòng vo như thế? Hôm nay tao c.hế.t, cũng kéo theo mấy đứa mày c.hế.t cùng để tế vong hồn cho tao”.
Hắn nói xong, liền rút ra một quả lựu đạn, hành động quá nhanh khiến sống lưng tôi lạnh toát, mà sắc mặt của những người cảnh sát đứng phía sau cũng lập tức cứng đờ.
Đặng Khải Thành vừa nã đạ.n túi bụi về phía Long chín cựa vừa gầm lên: “Tất cả lùi về phía sau, lùi về phía sau, ngay lập tức”.
Long chín cựa nấp sau xe, phía trước lại có tên đàn em làm bia nên không bị tr.úng đạn, hắn nghe thấy tiếng hét của Đặng Khải Thành thì cười sằng sặc: “Dùng mạng của cả lũ chúng mày để tế mạng ông cũng đáng lắm. Lũ khốn k.iếp cảnh sát hình sự chúng mày c.hế.t theo ông đi”.
Dứt lời, hắn lập tức vung tay định ném lựu đạn về phía trước, ở đó có mười mấy cảnh sát hình sự đang cầm s.ú.ng chĩa về phía Long chín cựa. Khoảng cách quá gần, bọn họ có quay đầu chạy cũng không thể thoát được khỏi phạm vi b.om nổ, lúc đó không chỉ có một, mà sẽ là rất nhiều người phải hy sinh.
Lần đầu tiên trong đời chứng kiến cảnh sát hình sự tác chiến, tôi mới biết sinh mạng bọn họ mong manh như thế…
Còn tôi, đứng trước sinh mệnh của người khác, tôi không có nhiều lựa chọn. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ phải cứu được mười mấy người cảnh sát kia nên lập tức nhào lên ghế lái, cài số lùi rồi dẫm mạnh chân ga, chiếc xe tôi đang ngồi lập tức lao như tên bắn về phía sau, đ.âm vào người của Long chín cựa khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, quả lựu đạn trong tay chưa kịp ném đi cũng rơi xuống.
Là rơi ngay ở ngay gầm xe của tôi!
Đặng Khải Thành nhìn thấy cảnh này thì kinh hoàng hét lên: “Chân Ý”.
Tôi nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi nghe được người ấy gọi tên của tôi rồi…
Đặng Khải Thành, chắc là tôi phải đi đây…

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (9 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN