Không Thể Động Lòng - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
597


Không Thể Động Lòng


Phần 24


Trong vòng mấy giây trước khi quả lựu đạn phát nổ, bỗng dưng tôi lại lần mò sờ đến được nút mở khóa cửa của xe. Khi thời gian chỉ còn đếm được bằng tích tắc thì tôi cũng nhanh như chớp đạp cửa lao ra ngoài, gió ở bờ vực thổi đến làm nhòe đi mắt tôi, cùng lúc này, ở bên kia cũng vang lên “Đoàng” một tiếng như sấm nổ.
Áp lực của lựu đạn khiến thân thể tôi văng đi xa, vốn dĩ có thể dừng ở thảm cỏ ngay trước bờ vực, nhưng chấn rung từ vụ nổ cũng đồng thời làm vách núi sạt xuống, đất đá ầm ầm đổ xuống bên dưới, người tôi cũng bị trôi theo.
Tôi nghĩ lần này tôi xong đời thật rồi!
Nơi này còn cao hơn Hồ Cảnh Vân, bên dưới là vực sâu thăm thẳm, cao đến cả nghìn mét, nếu như rơi xuống thì hậu quả còn tệ hơn bị lựu đạn nghiền nát nhiều. Sẽ là đập vào đá rồi tan thây nát thịt ở dưới đó, vực cũng quá sâu nên không có đội cứu hộ nào tiếp cận được, da thịt tôi sẽ bị côn trùng ăn hết, xương cũng sẽ mục ruỗng ở dưới đó, vĩnh viễn mắc kẹt tại thôn Trường An này.
Cuộc đời tôi cứ vậy mà kết thúc ở đây sao? Tôi và cha mẹ, Đăng Nguyên, còn có Đặng Khải Thành nữa, mãi mãi không thể gặp được nữa sao?
Lòng tôi tràn đầy đau đớn và sợ hãi, nhưng không có cách nào chống cự, chỉ có thể lặng lẽ nhắm mắt chấp nhận sự thật bi thương đó. Tuy nhiên, khi thân thể tôi vừa trượt được chừng 10 mét thì cánh tay bỗng dưng bị ai đó túm lấy, cơ thể đang trượt xuống cũng bị kéo lại đột ngột giữa không trung. Vội vã ngẩng lên mới thấy Đặng Khải Thành đang nắm chặt cổ tay tôi.
Một tay anh ta bám lấy cành cây chìa ra ở bên vách vực, hai mắt đỏ ngầu gọi tên tôi: “Chân Ý”.
“Anh… anh…”.
“Bám chặt lấy tay tôi”.
Tôi hoảng hốt nhìn lên phía trên, phát hiện đỉnh đầu Đặng Khải Thành cách bờ vực hơn mười mét, nghĩa là ban nãy tôi rơi xuống, anh ta cũng đã nhảy theo tôi.
Nghĩ đến việc trong thời khắc quyết định, có một người đàn ông không màng sống c.hết sẵn sàng lao xuống vực để cứu tôi, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh chàng thiếu niên luôn cõng tôi trên lưng nhiều năm trước, cổ họng trào dâng một niềm xúc động lẫn chua xót không sao nói rõ được.
Viền mắt tôi cay xè, run rẩy nói: “Anh đúng là đồ đ.iên”.
Đặng Khải Thành cũng mắng tôi: “Ừ, tôi đ.iên. Em cũng đ.iên. Em không quan tâm đến mạng sống của em, nhưng tôi thì có”. Gió thổi tung mái tóc ngắn của anh ta, Đặng Khải Thành cúi đầu nhìn tôi: “Bằng cách nào cũng phải sống cho tôi. Bám chặt tay vào, tôi đưa em lên”.
Tôi gật gật, có Đặng Khải Thành không màng hiểm nguy vì tôi, tôi cũng sẽ không phụ lòng anh ta, sẽ nỗ lực hết sức để tiếp tục sống. Chân tôi đạp vào vách núi, tay bám chặt lấy tay anh ta. Đặng Khải Thành thấy tôi nghe lời như vậy mới nói: “Lát nữa đứng lên vai tôi, mọi người ở trên sẽ đỡ em, biết không?”.
“Vâng”.
Vừa dứt lời thì Dương Quang cũng ngó đầu ra khỏi vách vực, thấy tôi và Đặng Khải Thành đang cheo leo ở không trung cũng hét một tiếng: “Anh Thành, Chân Ý, hai người chịu đựng một chút, bọn em tìm dây đưa đến ngay”.
Đặng Khải Thành gật đầu: “Làm nhanh lên”.
Sau chấn rung, bờ vực vẫn tiếp tục sạt lở, mấy người cảnh sát hình sự trên đó không thể nhoài người ra quá xa được. Dương Quang mới chỉ chống tay bên mép vực mà đất đá đã lại ào ào rơi xuống, đổ xuống đầu Đặng Khải Thành và tôi, anh ta sợ hai người bọn tôi bị thương nên phải nhanh chóng rút tay về.
Lúc này, Đặng Khải Thành cũng đã kéo tôi lên được một chút, nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy cành cây bên trên vang lên “Rắc” một tiếng, cách chỗ tay Đặng Khải Thành đang bám có một chỗ bắt đầu nứt ra, cành cây nhỏ như thế không thể chịu được sức nặng của hai người, có lẽ sắp gãy rời.
Mặt tôi lập tức tái mét, ngẩng lên nhìn Đặng Khải Thành cũng thấy đầu mày anh ta cau chặt lại: “Ở trên này không có điểm bám, em chỉ cần giữ chân ở bên vách núi, đừng làm đung đưa người là được”. Ánh mắt anh ta kiên định, bình tĩnh và sáng ngời nhìn tôi: “Đừng lo gì cả. Tôi sẽ giữ được em”.
“Thành”.
“Ừ”.
“Vết thương trên người anh lại rách ra rồi”.
Đặng Khải Thành cúi đầu, lưng áo anh ta bây giờ đã ướt đẫm m.áu, m.áu chảy dọc theo cả cánh tay, rơi xuống bàn tay tôi. Nhưng anh ta vẫn nói: “Không sao đâu. Một lát nữa là ổn thôi”.
Cành cây lại vang lên răng rắc lần nữa, cơ thể tôi vừa lên được một chút lại bị trôi xuống, Đặng Khải Thành lại không thể buông tay tôi ra để bám vào vách núi, thành ra cũng trượt xuống theo tôi.
Tình thế lúc này có lẽ đã gấp đến mức không thể chờ được Dương Quang thả thang dây xuống, mà nếu tôi cứ bám mãi vào tay Đặng Khải Thành thì khi cành cây kia gãy, cả hai chắc chắn sẽ rơi xuống vực.
Mà khi phải lựa chọn, thì một mình tôi c.hế.t là đủ rồi, Đặng Khải Thành là cục trưởng của một cục cảnh sát, anh ta còn cả một tương lai dài phía trước, anh ta còn phải bắt tội phạm, vẫn phải sống để làm tấm gương cho bọn trẻ trong thôn Trường An.
Thế nên tôi nói: “Thành, buông tay đi”.
Đặng Khải Thành sửng sốt nhìn tôi: “Chân Ý”.
“Cành cây kia không chịu nổi sức nặng của hai người. Anh buông tay tôi rồi bám vào vách vực, chờ anh Quang thả dây xuống cứu anh”.
“Em đừng nói linh tinh, chúng ta có thể chờ được. Em cứ bám chặt tay tôi, chỉ một lát nữa thôi, Quang thả dây xuống là chúng ta có thể sống. Em đừng buông tay”.
“Anh đừng lừa tôi”. Tôi cười: “Tìm được dây, còn phải buộc chắc chắn vào thân cây rồi mới có thể thả xuống, tôi vẫn bám vào tay anh thì sao chờ được đến lúc đó chứ? Thành, anh buông tay đi thôi”.
Đặng Khải Thành gầm lên: “Tôi không buông. Em bám chặt vào cho tôi”.
Tôi cũng hét to: “Tôi không nghe. Mạng là của tôi, tôi chọn sống hay c.hế.t là quyền của tôi. Anh mau buông ra”.
“Chân Ý”.
Tôi dùng tay còn lại rút d.ao trên người, dồn toàn lực phóng thẳng khe nứt của đá ngay trước mặt Đặng Khải Thành. Sau khi mũi d.ao cắm thẳng vào đá, tôi mới chầm chậm gỡ từng ngón tay của anh ta đang nắm chặt cổ tay mình: “Lúc trước là ba tôi có tội với gia đình anh…”
Nước mắt tôi rơi đầy mặt, Đặng Khải Thành nắm rất chắc, tôi phải dùng cả móng tay để bấu vào ngón tay anh ta, vừa lôi vừa kéo mới tách được một ngón: “Tôi cũng có tội với Như Ngọc của anh. Nếu năm đó tôi không nói với cô ấy anh đã c.hế.t, thì Như Ngọc cũng sẽ không nhảy sông tự vẫn. Nếu không phải tôi nói những lời vớ vẩn thì người phụ nữ anh yêu cũng sẽ không c.hế.t đi”.
Hai mắt Đặng Khải Thành đầy tơ m.áu nhìn tôi, trên tay anh ta, m.áu cũng chảy ròng ròng, chất lỏng màu đỏ ấy làm trơn tuột đầu ngón tay, Đặng Khải Thành không thể tiếp tục giữ được cổ tay tôi: “Chân Ý, ai nói với em Như Ngọc là người tôi yêu?”.
“Không phải sao?”. Gió thổi mạnh như vậy nhưng vẫn không thể tạt khô được nước mắt tôi, cứ hết giọt này lại tới giọt khác lăn xuống, làm ướt đẫm gò má: “Năm đó tôi bắt anh quỳ không phải vì muốn hạ nhục anh. Tôi chỉ muốn biết trong lòng anh yêu Như Ngọc đến bao nhiêu”.
“Tôi biết”.
“Anh biết?”.
Người đàn ông kia lặng lẽ nhắm mắt, dường như mắt nhòe nên tôi nhìn nhầm, tôi thấy một giọt lệ trong suốt trượt xuống từ mắt Đặng Khải Thành rồi nhanh chóng tan biến theo gió: “Chân Ý, tôi tưởng làm như vậy em sẽ hết hy vọng, nhưng sau này mới phát hiện ra, người cứ mãi hy vọng là bản thân tôi”.
“…”
“Chân Ý, cho nên em đừng buông tay”.
Tôi khóc không thành tiếng: “Đặng Khải Thành, tôi xin lỗi”.
“…”.
“Đặng Khải Thành, tôi xin lỗi”. Tôi gỡ đến ngón tay cuối cùng của anh ta, miệng vẫn lẩm bẩm nói một câu: “Tôi xin lỗi, Đặng Khải Thành, tôi xin lỗi”.
Hơi nước lạnh buốt thổi từ đáy vực đến, làm băng giá sống lưng tôi, trong khoảnh khắc tôi buông tay, tôi có thể thấy Đặng Khải Thành gầm lên hai chữ “Chân Ý”, Dương Quang ở trên bờ vực vừa thả dây xuống cũng hét to:
“Chân Ý, đừng…”.
Tôi mỉm cười coi như tạm biệt hai người họ, đến giây phút cuối cùng này, có lẽ lòng tôi thanh thản được rồi.
Không chùn bước, không lo lắng, không sợ hãi, trái tim nhẹ nhàng như trút bỏ được một gánh nặng ngàn cân, ngoài một tình yêu nồng nàn bị bỏ lại ở trên vách đá đó, tôi không còn tiếc nuối điều gì nữa.
Kỳ thực, từ lúc lựa chọn xông đến để cứu mười mấy người cảnh sát hình sự kia, tôi cũng đã chấp nhận bản thân không thể sống tiếp được rồi. Nhưng mạng của tôi đổi được mạng của nhiều người như vậy, đổi cả được mạng của Đặng Khải Thành, tôi cũng cảm thấy điều mình làm có ý nghĩa.
Coi như chuộc lại một phần nào đó lỗi lầm của ba tôi, coi như dùng mạng tôi trả nghiệp báo của Hồng Hưng, cũng coi như kết thúc một kiếp đầy đau thương khi tôi đã yêu sâu sắc người mà tôi nên hận.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt, thả tự do thân mình xuống bên dưới, gió lạnh thổi vi vút bên tai tôi, cơ thể giống như bị hút vào lỗ đen, cứ thế lao nhanh xuống vực. Chừng vài ba phút sau đó tôi thấy lưng mình đập xuống một tán cây rất dày, sau đó lại rơi xuống những tán cây khác, cuối cùng là rơi vào một thứ vừa mềm vừa lạnh buốt, nước bắn tung tóe lên không trung, vào cả tai tôi, lực dội đến làm lục phủ ngũ tạng tôi như muốn văng cả ra ngoài. Đau đến mức không sao nói thành lời được.
Chân tay tôi không thể nhúc nhích, cứ thế chìm xuống đáy hồ dưới vực, nhưng chỉ chưa đầy 5 giây sau bỗng dưng nước bên trên lại bị xé tung, một bóng người lao xuống nước, chấn động dập dờn xô đến làm tôi giật mình, mở mắt ra, nhìn thấy Đặng Khải Thành cứ ngỡ là mơ.
Anh ta bơi về phía tôi, vươn tay ra, tôi cũng giống như một phản xạ vô điều kiện, giơ tay nắm lấy tay Đặng Khải Thành, sau đó thì chỉ thấy mọi thứ quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, không còn nhìn được gì nữa.
Tôi bắt đầu chìm vào một giấc mộng mệt nhoài, tôi mơ thấy vào năm tôi 18 tuổi, có một đêm trời mưa lớn, tôi bị sốt đến thiếu chút nữa thì co giật, trong nhà không có ai, Đặng Khải Thành đã ôm tôi ra xe rồi lái như đ.iên đến bệnh viện.
Cơn mưa lớn làm tắc cứng mấy con phố, hàng loạt xe bị ngập c.hế.t máy nằm la liệt trên đường, Đặng Khải Thành mới vừa chở tôi ra đầu đường thì xe cũng không đi được, anh ta đành phải cởi áo vest của mình trùm lên đầu tôi, sau đó xuống xe, cõng tôi chạy như bay trong cơn mưa ấy.
Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được đêm mưa ngày hôm đó, một người đàn ông ôm chặt lấy đùi tôi, cứ thế chạy mãi, chạy mãi về phía trước. Ống quần anh ta ngập trong nước, áo sơ mi của anh ta cũng ướt nhẹp nước mưa. Tôi ngửi thấy ngoài mùi xà phòng thơm thơm còn lẫn cả mùi tanh của m.áu, trong cơn mê sảng, tôi mới lẩm bẩm hỏi Đặng Khải Thành:
“Anh lại bị thương rồi à?”.
Nước mưa chảy ròng ròng trên mặt anh ta, nhưng Đặng Khải Thành vẫn ngẩng đầu nói: “Không sao đâu”.
“Thành, đừng bị thương nữa được không?”.
“…”
“Anh bị thương, em sẽ rất đau lòng”.
Người đàn ông kia im lặng rất lâu, rất lâu, đến khi mưa hoàn toàn rửa trôi được máu trên người anh ta, Đặng Khải Thành mới đáp: “Được”.
Lúc đó, tôi đã nhắm mắt ước nguyện, tôi ước Đặng Khải Thành sẽ không bao giờ bị thương nữa, tôi ước anh ta sẽ được sống một cuộc đời bình an vui vẻ, sau này lấy vợ sinh con. Nếu có thể thì tôi hy vọng người mà anh ta kết hôn sẽ là tôi.
Năm đó, tôi chỉ có một lòng hư vinh được làm vợ Đặng Khải Thành. Nhiều năm rồi, ước mơ ấy đã không còn nữa, nhưng tôi vẫn rất yêu người đàn ông ấy, không nỡ buông tay…
“Chân Ý…”.
Tôi loáng thoáng nghe người nào đó gọi tên tôi, sau đó môi lại bị tách ra, một bờ môi lạnh giá thổi hơi vào miệng tôi: “Chân Ý, mở mắt ra”.
“Có nghe không Chân Ý, tôi bảo em mở mắt ra”.
Ngực tôi bị ép xuống, liên tục, liên tục, người kia vẫn thúc giục tôi mở mắt, lại thổi không khí vào miệng tôi. Cuối cùng, tôi có cảm giác một dòng nước từ họng tôi ộc lên, tôi nghiêng người nôn ra một ngụm nước lớn, cảm giác bị đè ép ở phổi lập tức biến mất. Tôi bắt đầu có thể thở được, lại có người nào đó ôm lấy tôi, đập mạnh vào lưng tôi: “Thở đi”.
Tôi ra sức hít thở, ngớp từng ngụm không khí căng tràn vào trong phổi. Lúc này, khắp nội tạng tôi đều đau nhói, nhưng tôi đã nhìn thấy bầu trời xanh ngát ở bên trên đỉnh Trường An, nhìn thấy hồ nước rộng lớn bên cạnh, nhìn thấy cả Đặng Khải Thành.
Người anh ta cũng ướt sũng như chuột lột, nước trên tóc vẫn nhỏ tong tong qua khóe mắt đỏ ngầu. Đặng Khải Thành vẫn liên tục vỗ vào lưng tôi, nói tôi phải thở. Còn tôi, sau khi nhìn chằm chằm anh ta mấy giây mới có cảm giác đây không phải là mơ.
Đặng Khải Thành không những lao xuống vách vực vì tôi, còn nhảy xuống hồ nước này cứu tôi. Tôi cảm thấy tôi đã đ.iên, mà có người còn đ.iên hơn tôi, anh ta thật sự đi.ên rồi.
Cảm giác kích động, sung sướng cùng hạnh phúc dội vào tim khiến tôi bật khóc, tôi lập tức nhào đến, ôm lấy Đặng Khải Thành:
“Anh đúng là đồ thần kinh. Anh nhảy xuống theo tôi làm gì? Lỡ c.hế.t thì sao hả? Anh mà c.hế.t thì chẳng phải tôi bỏ mạng uổng phí à? Sao anh ngốc thế? Đặng Khải Thành, sao anh ngốc thế?”.
Sống lưng của ai kia ngay lập tức cứng lại, Đặng Khải Thành cũng dang tay ôm lấy tôi, giọng khàn khàn, thậm chí, lần đầu tiên tôi còn nghe được cả thanh âm run rẩy từ cổ họng anh ta: “Chân Ý, đừng khóc”.
Nước mắt tôi lã chã rơi trên mặt, nhưng vẫn cứng mồm cứng miệng nói: “Ai thèm khóc? Nước trong hồ vào mắt tôi đấy chứ. Ai thèm khóc”.
“Ừ, là nước trong hồ”. Đặng Khải Thành đưa tay vỗ về lưng tôi: “Không sao rồi, ổn rồi”.
Tôi vẫn rúc trong lòng anh ta khóc rưng rức, khóc đến mức nước mắt thấm đầy vai áo Đặng Khải Thành. Mãi một lúc sau, một cơn gió lạnh thổi đến làm tôi run rẩy, tôi mới chợt nhớ ra, vội vàng buông anh ta ra:
“Anh…”. Kích động qua đi, tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ. Không dám nhìn thẳng mặt Đặng Khải Thành mà chỉ dán chặt mắt lên tay anh ta: “Vết thương sao rồi? Còn đau không? Có chảy m.áu nữa không?”.
Đặng Khải Thành lắc đầu: “Không sao đâu”. Dứt lời, anh ta lại nhìn khắp người tôi một lượt: “Em có đau chỗ nào không?”.
Tôi lắc đầu, rõ ràng chỗ nào cũng đau, nhất là ở chân, nhưng rơi từ vách núi cao như vậy xuống mà không c.hế.t là tốt rồi, tôi không dám nói ra sợ Đặng Khải Thành lo lắng, nên chỉ bảo: “Tôi cũng không sao cả”.
“Vết thương cũ trên cổ chân em lại chảy m.áu rồi”.
Lúc này, tôi cúi xuống mới thấy đúng là chỗ cổ chân hôm trước lại chảy m.áu, mà bác sĩ đã nói nếu còn gãy lần hai thì có đóng đinh cũng không thể hồi phục hoàn toàn được.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Chắc là ban nãy rơi xuống có va phải đá. Cầm m.áu lại chắc không sao”.
Đặng Khải Thành nâng chân tôi lên, tỉ mỉ nhìn một lượt rồi nói: “Cử động có đau lắm không?”.
“Hơi hơi”.
Anh ta khẽ nhíu mày, sau đó nhặt một cành cây, rửa sạch sẽ rồi lại xé vạt áo mình quấn quanh cành cây ấy, tiếp theo mới buộc vào cổ chân tôi: “Tay tôi bẩn, động vào sẽ dễ nhiễm trùng nên không kiểm tra được xương cho em. Em chịu khó băng lại như thế này để cố định xương trước”.
Tôi gật gật, vừa mới nín khóc, giờ lại thấy sống mũi cay cay, lòng xúc động không sao nói rõ được.
Đặng Khải Thành nhìn thấy mắt tôi đỏ, tưởng tôi đau nên hỏi: “Đau lắm à?”.
“Không đau”. Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Không đau chút nào cả”.
“Chịu đựng một chút, lát nữa tôi cõng em đi tìm nơi tốt hơn”.
“Chúng ta không ở đây đợi anh Quang tìm người xuống cứu sao?”. Tôi kinh ngạc hỏi.
Đặng Khải Thành đáp: “Đường dẫn lên thôn Trường An vẫn chưa khai thông xong, đội cứu hộ lên được chắc phải ngày mai. Vả lại, từ vách núi xuống đây rất xa, đất đá lại dễ lở, mọi người không thể ngày một ngày hai xuống đến đây được. Chúng ta phải đi tìm chỗ nào sạch sẽ kiểm tra vết thương của em trước, đợi mọi người xuống sau”.
Tôi ngẫm nghĩ cũng thấy anh ta nói rất đúng, ở đây rừng thiêng nước độc, cả hai lại bị thương, nếu cứ ngồi mãi chỗ này chờ đợi, chưa chắc đã sống sót được đến khi đội cứu hộ tìm thấy.
“Ở dưới này toàn cây cối rậm rạp như thế, chúng ta đi đâu được?”.
“Chắc sẽ có người sinh sống ở đây”. Đặng Khải Thành chỉ vào một vết chân người lẫn vào vết chân động vật ở bên kia hồ nước, nói: “Lúc trước ba tôi có kể lại, ở dưới vách núi này có một thôn làng sinh sống, nhưng thôn làng này không có đường lên, không thể giao du với bên ngoài được nên không biết được thực hư thế nào. Chúng ta cứ đi trước rồi tính tiếp”.
Tôi gật đầu, theo thói quen định rút d.ao ra đưa cho Đặng Khải Thành, nhưng sờ không thấy mới nhớ ra mình đã cắm nó ở trên vách núi. Vừa định ngẩng lên thì lại thấy anh ta đưa con d.ao đó cho tôi: “Của em này”.
Tôi tròn xoe mắt nhìn con d.ao rồi lại nhìn anh ta: “Anh rút nó ra à?”.
“Ừ. Tiện tay nên rút ra”. Đặng Khải Thành đặt da.o vào tay tôi, sau đó xoay lưng lại, nói: “Trèo lên lưng đi, tôi cõng em đi”.
Tôi nói tôi vẫn đi được, nhưng cổ chân lúc này đầm đìa m.áu, da thịt quanh đó cũng rách be rách bét, nếu tự lặc đi chắc chắn sẽ làm chậm hành trình của Đặng Khải Thành, rút cuộc phải trèo lên lưng anh ta.
Đặng Khải Thành ôm chặt lấy bắp chân tôi, sau đó chỉ một động tác đã có thể đứng thẳng người, thân thể cứng rắn vững chãi, tựa như không hề có vết thương nào ảnh hưởng đến anh ta, khiến tôi không thể không khâm phục.
Anh ta thế này, ai mà nghĩ mấy ngày trước mới bị b.om làm cho điếc tạm thời, khắp lưng bị cắm đầy đất đá và mảnh bo.m, lại mới rơi từ trên đỉnh núi xuống chứ?
Tôi áp mặt lên tấm lưng rộng lớn của Đặng Khải Thành, nghe được nhịp đập trầm ổn từ trái tim anh ta, cũng ngửi thấy mùi m.áu hòa lẫn với mùi xà phòng thơm thơm, giống hệt như đêm mưa 11 năm trước, lòng bỗng chốc xuất hiện một cảm giác rung động và hoài niệm không nói được thành lời.
Khi bước chân của Đặng Khải Thành vượt qua hồ nước, tôi mới khẽ hỏi một câu: “Tôi có nặng không?”.
“Không nặng”.
“Có đè lên vết thương của anh không?”.
Người đàn ông ở phía trước hít vào một hơi rồi đáp: “Chân Ý, không sao đâu”.
Tôi gật gật, ngừng lại một chút rồi ôm lấy cổ anh ta: “Lẽ ra lúc đó anh nên bỏ mặc tôi”. Tôi thở dài một tiếng: “Anh là cục trưởng, phải chỉ huy tác chiến, phải bắt tội phạm quay về quy án, anh không nên nhảy xuống cùng tôi”.
Thân thể của Đặng Khải Thành bất chợt cứng lại, anh ta trầm mặc chừng một giây rồi lại tiếp tục tiến về phía trước, rất lâu sau mới trả lời tôi: “Tôi sẽ không bỏ mặc em”.
“Làm vậy có đáng không?”. Tôi hỏi: “Vì kẻ thù của mình, mạo hiểm như vậy có đáng không?”.
“Hỏi em đi”. Bước chân Đặng Khải Thành dẫm lên lá mục, tiến sâu vào trong rừng: “Lúc lao đến chặn lựu đ.ạn của Long chín cựa, cảnh sát hình sự vốn không liên quan gì đến em, em mạo hiểm như vậy có đáng không?”.
Tôi bị hỏi đến cứng họng, không biết phải đáp như thế nào, càng không thể thừa nhận mình muốn làm vậy để chuộc lỗi thay cho ba tôi. Đặng Khải Thành dường như cũng biết rõ tôi sẽ không trả lời, cho nên một lát sau mới nói:
“Chân Ý, chúng ta đều như nhau. Có một vài việc biết rõ không nên làm, nhưng làm xong rồi vẫn cảm thấy đáng”.
Trái tim tôi bất giác như được một dòng khí nóng bỏng len lỏi vây lấy, đột nhiên cảm thấy xúc động, ngọt ngào, cũng thổn thức không sao nói rõ được. Tôi không đáp nữa, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy cổ Đặng Khải Thành, bàn tay của anh ta đang đặt ở bắp chân tôi cũng tăng lực siết mạnh, như đáp trả lại tôi.
Chúng tôi một người cõng một người cứ thế đi sâu vào trong rừng, sắc trời lúc xuất phát vẫn còn sáng rõ, dần dần cũng chuyển về chiều tối, chim chóc đi kiếm ăn trở về đập cánh khắp nơi, cuối cùng dừng ở ngọn cây.
Đặng Khải Thành có lẽ cũng đã rất mệt mỏi, nhưng bàn tay anh ta vẫn vững vàng nắm chặt bắp chân tôi. Tôi rất đau lòng, muốn hỏi anh ta có mệt không, nhưng cùng lúc này trước mắt lại nhanh chóng hiện ra mấy ngôi nhà tranh, còn có một bà cụ nhiều tuổi đang đứng ở sân giếng gánh nước.
Đặng Khải Thành rảo bước cõng tôi đến: “Chào bà, bọn cháu bị ngã xuống núi, không tìm được đường ra nên lạc đến đây”.
Bà cụ kia giật mình, vội vàng quay lại, thấy cả tôi và anh ta đều đầm đìa máu mới hốt hoảng nói: “Hai người bị ngã xuống núi? Có bị thương nặng không?”.
Đặng Khải Thành không nói đến mình, chỉ nhìn tôi: “Bạn cháu bị thương, chắc là gãy chân rồi. Cháu mới băng tạm lại cho cô ấy, nhưng vải bị ngấm nước nên hơi ướt và bẩn. Cháu muốn xin bà một miếng vải sạch để buộc lại chân cho cô ấy”.
Bà cụ mắt kèm nhèm nhìn không rõ, nghe thế mới cúi đầu nhìn chằm chằm chân tôi, lát sau đột ngột quay đầu vào trong nhà gọi to: “Ông ơi, ông ra mà xem này”.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (12 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN