Không Tình Yêu - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
753


Không Tình Yêu


Phần 10


Tác giả : Trang Carot.

6h30p tối – Tại phòng chờ.
– Em nhớ kĩ những gì anh dặn chưa ?
Tôi nhìn Thiên, gật đầu.
– Vậy được rồi, anh ra ngoài trước, em ngồi đây 1 lúc, sau khi nghe Mc gọi tên mình thì bước ra nhé.
– Em biết rồi ạ.
Thiên đẩy rèm cửa đi ra, nhưng hồi sau nghĩ gì lại ngoái đầu vào, khẽ hỏi tôi lần nữa :
– Có run không đấy ?
– Không, em bình thường mà, Sếp cứ an tâm, em nhớ rõ từng lời Sếp dặn ạ.
Thiên hướng ánh nhìn kiên định về phía tôi, vài giây sau mới dứt khoát rời đi. Riêng tôi, ngồi phía sau cánh gà sân khấu, tâm trạng vẫn còn khá phức tạp và rối bời trước những chia sẻ vừa rồi của Thiên…
Hóa ra, ngày hôm nay lại là ngày vô cùng đặc biệt đến thế, nó không chỉ là ngày tôi được vinh danh trở thành nhân sự chính thức của công ty bất động sản có tiếng này, mà nó còn là ngày mà công ty trực tiếp sa thải hàng loạt nhân sự, mà người khơi mào cho toàn bộ diễn biến ấy, lại chính là tôi.
Để tôi kể cho bạn nghe về nội dung cuộc hội thoại giữa tôi và sếp Thiên cách đây 15p trước :
– Xinh. Bữa tiệc ngày hôm nay là 1 bữa tiệc vô cùng quan trọng và em chính là nhân tố góp phần làm nên sự quan trọng đó, hiện tại em có cảm nghĩ như thế nào ?
Tôi tít mắt cười, để lộ hai má lúm đồng tiền sâu hoắm cùng chiếc răng khểnh duyên dáng :
– Em vui Sếp ạ, đây là mục tiêu đầu tiên mà em hoàn thành được sớm hơn dự định.
– Ừ, vậy em nói anh nghe thử, tí hồi em định phát biểu cảm nhận gì nào ? Bật mí với em trong buổi vinh danh hôm nay còn có lãnh đạo cấp cao của công ty xuống dự, đây là niềm vinh hạnh lớn cho em đấy, nên bắt buộc ngôn từ em chia sẻ phải thật chuẩn và chắc mới được.
Tôi nghe Sếp nói mà trong lòng bồn chồn dữ lắm, bảo sao Sếp đòi gặp tôi cho bằng được trước giờ lễ vinh danh diễn ra…
Ngồi ngẫm nghĩ 1 hồi, tôi hồ hởi chia sẻ cho Sếp nghe những gì mà tôi dự định phát biểu khi đứng trên sân khấu :
– Lời đầu tiên, em sẽ gởi lời cảm ơn tới Sếp vì đã tạo cho em cơ hội để em có thể đào luyện, phát huy năng lực của bản thân mình. Tiếp đó, em gởi lời cảm ơn đến chính bản thân em vì đã không bỏ cuộc mặc dù em biết rằng thử thách này tương đối quá tải so với năng lực hiện tại của em, và điều cuối cùng em muốn gởi lời cảm ơn đó là 1 vài người đồng nghiệp trong công ty này đã hỗ trợ em trong những phần kiến thức mà em không nắm rõ. Em nghĩ, kết quả của em chính là phần tổng hòa của tất cả những thử thách và cơ hội trên, em cảm thấy vô cùng biết ơn ạ.
Sếp Thiên nhìn tôi, đôi đồng tử sẫm màu dãn ra trông thấy, Sếp im lặng mãi, 1 hồi sau mới hỏi tiếp :
– Sao em chỉ cảm ơn 1 vài người đồng nghiệp ? Những người khác thế nào ?
Tôi bật cười, phản hồi ngay với Sếp :
– Những người khác thì ở phương diện ngược lại, luôn mong em thất bại nhưng cũng nhờ chính họ khiến em có quyết tâm mạnh mẽ hơn để đi tới cùng với mục tiêu này.
– Vậy theo em, những người đó có đáng để tiếp tục đồng hành trong môi trường này hay không ?
Tôi khá bất ngờ trước câu hỏi của Sếp dành cho mình…Tôi nhìn sang Sếp, nét mặt Sếp bình thản đến nỗi tôi cảm nhận rằng những chuyện này Sếp thừa hiểu, thừa biết trước đó rồi, chỉ là Sếp vẫn cố tình để vậy xem thử phản ứng tôi thế nào thôi…Đúng là người làm kinh doanh như Sếp có khác, đầu óc thông thái, tinh anh và vô cùng lão luyện, Sếp khiến tôi nhất thời lúng túng trước câu hỏi vừa rồi, khiến tôi phải động não một hồi mới đưa ra được câu trả lời mà chính bản thân có phần hơi ưng bụng :
– Cá nhân em mà nói, em nghĩ em không có quyền để đưa ra quan điểm cho việc tiếp tục hay dừng công việc của một ai đó, tất cả quyết định quan trọng ấy phải nằm trong phạm vi xử lý của cấp trên. Nếu cấp trên thấy đáng, thì sẽ là đáng, cấp trên thấy không, chắc chắn không.
Tôi nói xong, Sếp Thiên bật cười thành tiếng, anh chăm chú nhìn tôi không rời, nụ cười thỏa mãn vẫn còn đọng lại trên môi thêm vài giây nữa :
– Nếu không nhìn vào chứng minh nhân dân của em, anh không nghĩ em chỉ mới 18 tuổi đâu Xinh.
Tôi tinh nghịch phản hồi lại :
– Èo, trông em già thế cơ à ?
– Không, em không già, suy nghĩ em quá già mà thôi. Em thừa khéo léo để khiến anh luôn bất ngờ..
– Sếp khen em như thế em phổng mũi bây giờ.
Sếp tủm tỉm cười thêm lúc nữa rồi nghiêm giọng bảo tôi :
– Em nói đúng, anh cảm thấy thời điểm này là xứng đáng để tạm ngưng công việc của 1 số người, nhưng để sự ra đi của họ trở nên nhẹ nhàng, và chí ít khi họ nghỉ việc rồi thì họ sẽ không hiềm khích với công ty và hiểu lý do tại sao lại như vậy, thì bắt buộc chúng ta phải tạo ra 1 bối cảnh hợp lý. Và em, chính là bối cảnh mà anh lựa chọn.
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn Sếp, còn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra thì Sếp đã chậm rãi mở lap top của mình, đẩy sang 1 sơ đồ onl cho tôi nhìn rõ :
– Em xem đi, đây là những nhân viên trong giai đoạn vừa qua vừa không tạo được kết quả cho công ty, vừa có thái độ làm việc không tốt.
Nhìn vào vị trí làm việc của những nhân viên này, cộng với tên gọi của họ, thì đúng thật, họ chính là những con người luôn từ chối giúp đỡ khi tôi có ý định nhờ vả hỏi han, hay thậm chí liên tục ngồi lê đôi mách nói xấu sau lưng tôi và người khác, chưa kể, họ còn luôn trông chờ vào sự thất bại của tôi và một vài người nữa cơ…
– Sao…sao Sếp lại biết rõ những người này ?
Tôi gởi sếp ánh nhìn hoang mang kèm theo biểu cảm đầy ngạc nhiên, trong khi đó, Sếp Thiên tỉnh rụi trả lời :
– Vì anh là cấp trên của em. Cấp trên, là người phải biết rõ về tất cả mọi người.
– Vậy ngày hôm nay…
Sếp gật đầu, không cần nghe hết câu hỏi của tôi đã kiên định trả lời :
– Ngày hôm nay chính là ngày kết nạp thêm 1 nhân viên chính thức mới và sa thải 5 nhân viên chính thức cũ. Vừa là buổi vinh danh, cũng vừa là buổi training toàn bộ hệ thống nhân sự trong đội sale của công ty.
Tôi gật gù, lầm bầm lí nhí trong miệng :
– Công nhận, Sếp chơi lớn thật, quả này thì tất cả những người còn lại đều sẽ bất ngờ và dựa vào đó tự soi xét lại chính mình.
Sếp loay hoay chỉnh máy tính 1 hồi, tiếp tục mở 1 tab mới ra hiệu cho tôi xem :
– Đây là kịch bản bài nói của em, em
đọc đi có gì không hiểu hỏi anh.
Sếp lại tiếp tục đẩy tôi đến 1 bất ngờ lớn hơn, tất cả diễn ra đều nằm trong tầm ngắm và sự chuẩn bị của Sếp hết trơn, giờ tôi mới thấm thía câu nói mà tôi từng đọc được ở đâu đó : “Người làm kinh doanh là người luôn có tầm nhìn và kế hoạch chỉn chu trong từng việc 1”, Sếp Thiên của tôi quả thật là người minh chứng cho điều đó.
Đọc 1 lượt bản thảo mà Sếp gởi, tôi tóm tắt lại nhiệm vụ của tôi bao gồm 3 phần. Phần 1, sau khi MC gọi tên tôi sẽ xuất hiện và chia sẻ cảm nhận, hạnh phúc của mình cũng như sự hứa hẹn với chính bản thân và công ty trong giai đoạn tới. Phần 2, chính là phần tôi được MC đề nghị gọi tên những người đã góp mặt vào sự thành công trong dự án đầu tiên của tôi, lúc này, tôi sẽ lựa chọn những người đó, và những người đó sẽ được MC mời lên sân khấu trao tặng những món quà bất ngờ. Sau đó, Sếp Thiên sẽ xuất hiện và chia sẻ giá trị của việc “Đoàn kết, giúp đỡ người khác” là như thế nào.
Kết thúc phần chia sẻ của Sếp Thiên, tôi lại tiếp tục được MC gọi tên lên sân khấu để chia sẻ về những điều mà cá nhân tôi nhận thấy công ty cần cải thiện, tôi 1 lần nữa lại chia sẻ về các ấn tượng không tốt của mình về con người ở công ty, sự ganh đua, đố kị, và tính hiếu thắng của 1 vài người khiến môi trường xấu đi trong mắt 1 người mới là tôi và tôi mong mọi thứ sẽ tốt hơn trong tương lai.
Khi tôi kết thúc phần chia sẻ thì cũng là lúc sếp Thiên xuất hiện, chốt lại vấn đề và mời mọi người ăn uống. Nhiệm vụ của tôi tưởng chừng khá đơn giản là thế, nhưng thực chất nó không hề như vậy, bởi lẽ, ở từng phần, Sếp đều gạch chân chú trọng yêu cầu tôi sử dụng 1 vài từ khóa khác nhau, nhằm nhấn mạnh làm bước đệm để Sếp có thể dùng phân tích sau đó.
Tôi đọc xong, thắc mắc nhìn Sếp hỏi lại :
– Nhiệm vụ của em chỉ có thế thôi á ?
– Thế thôi, vì là ngày vui của em nên anh cũng không muốn em trở thành cái gai trong mắt của bất cứ ai.
– Nhưng mà em nói chung chung vậy thì làm sao người ta hiểu được vấn đề.
Sếp bật cười, khoanh tay nhìn tôi rồi bảo :
– Em cứ làm tốt nhiệm vụ của em, các phần khác, ắt anh sẽ có cách dẫn dắt cho phù hợp.
– Vâng ạ.
– Ngồi đọc kĩ lại các từ khóa anh khoanh đi, tí nữa tự tin dõng dạc chia sẻ nhé.
– Em biết rồi ạ, Sếp an tâm.
Và rồi, Sếp Thiên chứng minh cho tôi thấy, năng lực lãnh đạo, năng lực quản lý và đào tạo đội ngũ của Sếp tài tình đến mức nào…Sự kiện diễn ra sau đó khiến tôi càng lúc càng khâm phục Sếp nhiều hơn, Sếp không dùng luật công ty, cũng chẳng dùng bất cứ sự áp đặt nào, chỉ dùng chính ngôn từ và sự mạch lạc trong cách diễn giải của anh để khiến cho những nhân sự – những người có thái độ làm việc cũng như năng lực làm việc yếu kém trong thời gian vừa qua tự động rời bỏ công ty ngay sau buổi tiệc…1 kết quả đầy bất ngờ..
7.00 –
Khi tôi đang ngồi sau cánh gà đọc đi đọc lại vài từ khóa mà Sếp đã liệt kê…thì MC ở ngoài sân khấu dõng dạc gọi tên tôi kèm theo 1 tràng vỗ tay lớn từ phía những người đến dự..
Tôi hít 1 hơi thật sâu, đứng thẳng người, chỉnh lại váy áo cho ngay ngắn rồi từ từ bước ra…
Ánh đèn sân khấu sáng lòa chiếu rọi kèm theo tiếng nhạc vui tươi khiến trái tim tôi rung rinh tới lạ…
Cố gắng nào rồi cũng đem đến những kết quả tốt đẹp, mà phải không ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN