Không Tình Yêu - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
836


Không Tình Yêu


Phần 11


Từ cánh gà bước ra sân khấu, tôi bắt gặp được rất rất nhiều ánh nhìn ngạc nhiên hướng về mình, âm thanh xì xào phía bên dưới bắt đầu vang lên ngày một nhiều hơn :
– Ai vậy, có phải Thụy Xinh không thế …
– Trời đất, con bé đẹp xuất sắc mà trước giờ trông rõ giản dị..
– Mới làm được vài ngày mà đã được vinh danh, quả này không đùa được đâu…
Tôi đứng giữa sân khấu, nở một nụ cười tròn đầy vẻ tự hào, rồi nhẹ nhàng chia sẻ cảm nhận của mình theo cách đơn thuần nhất :
– Em có nghe được đôi ba tiếng ồn ào phía bên dưới, em có nhìn thấy một vài ánh mắt lạ lẫm tò mò và em cũng cảm nhận được có rất nhiều người đang thắc mắc tại sao em lại đứng ở đây ngày hôm nay, có phải không ạ ?
Tiếng ồn ào bên dưới bỗng trở nên im bặt, thay vào đó, toàn bộ sự tập trung của mọi người đều đổ dồn về phía tôi. Trấn an được đám đông khiến tôi phấn khích không tưởng, mặc dù trong lòng sung sướng đến phát rồ phát dại nhưng tôi vẫn cố gắng tự nhủ với bản thân rằng mình cần phải lịch thiệp tao nhã hết sức có thể, bởi lẽ hôm nay là ngày đặc biệt đối với mình cơ mà…
Tôi lại tiếp tục mỉm cười, nghiêng đầu kể chuyện :
– Ngay từ khi còn bé, bản thân em vốn đã có hướng suy nghĩ và hành động riêng, điển hình là việc em luôn lựa chọn thứ em thích học, điều em muốn làm mà không tuân theo bất cứ quy định nghiêm ngặt nào mà bố mẹ đã đặt ra…Có lẽ vì thế mà em được thưởng thức biết bao nhiêu trận đòi roi không kể siết..
Tôi nói tới đây, mọi người bên dưới bỗng chốc cười ồ. Tôi hướng mắt về phía Thiên, thấy Sếp cũng đang tủm tỉm cười với tôi..
– Là con gái nhưng em tự cảm nhận được mình mang cái nết của thằng con trai nhiều hơn mọi người ạ, đặc biệt là cái tính thích chinh phục những gì gọi là khó khăn, thử thách. Em không nhận em giỏi, em cũng chẳng bao giờ thừa nhận em tài, nhưng có một điều mà ngày hôm nay khi vinh dự được đứng trên sân khấu này em mới dám thú nhận, đó là em lỳ.
Tiếng cười lần nữa vang lên, dòn tang, không khí bỗng nhiên sôi nổi hẳn ra…
– Và chính vì cái tính lỳ đó nên em can đảm lắm, đã đặt ra mục tiêu gì là sẽ cố gắng tới cùng bởi vì em hiểu, chỉ có sự cố gắng liên tục không ngừng nghỉ thì mới tạo ra được kết quả mà thôi. Có thể, kết quả ban đầu chưa tốt, chưa hay, nhưng dần dà, mọi thứ cũng sẽ tốt đẹp, ông trời rồi cũng sẽ trao tặng những phần quà xứng đáng cho người biết nỗ lực và chăm chỉ. Và rồi như mọi người cũng đã thấy, ngày hôm nay là 1 ngày đẹp trời, ông trời đã kết duyên cho em đến với 1 vị khách hàng đặc biệt, anh ta sẵn sàng chi ra 25 tỷ để mua căn hộ đầu tiên trong dự án đầu tiên mà em được giao.
Tôi lên giọng cao hơn khi nói về thành quả của mình, bên dưới lúc này bắt đầu vang lên những tiếng vỗ tay, ban đầu chỉ là vài tiếng vỗ nhỏ thôi, nhưng dần dà, theo hiệu ứng đám đông, những tiếng vỗ ngày một lớn dần và to hơn nhiều lần…
Tôi bật cười, nước mắt vô thức trào ra nơi khóe mi lúc nào chẳng hay, may mà tôi là người có khả năng kiềm chế cảm xúc tốt, vài giây sau đã giữ được bình tĩnh và tiếp tục trình bày :
– Để có được thành quả này, tất nhiên duy chỉ cá nhân em thôi là chưa đủ. Nên ngày hôm nay, em rất muốn gởi lời cảm ơn sâu sắc tới sếp Thiên – người đã trao tận tay cho em cơ hội cũng như thử thách khó như khoai này…
Đám đông cười lớn, Riêng sếp Thiên, cứ ngồi đó gật gù vỗ tay…Tôi gật đầu, tiếp tục chia sẻ :
– Tiếp đến, em muốn gởi lời cảm ơn đến chính bản thân mình, 1 cô gái 18 tuổi không bằng cấp, không kĩ năng, không kinh nghiệm, nhưng lại can đảm dám nghĩ dám làm, và luôn tin tưởng rằng, chỉ cần mình quyết tâm thì mọi vấn đề đều có cách giải quyết…Em thấy, em biết ơn chính mình rất nhiều, rất rất nhiều…Và lời cuối cùng, em muốn gởi lời cảm ơn tới những anh chị đồng nghiệp đã tận tình chỉ dạy cho em, không coi khinh em vì em còn yếu và chỉ cho em những bài học đầu đời quý giá ạ.
Tôi cúi người thay cho lời cảm ơn sau đó trao mic lại cho MC rồi xuống bàn bên dưới ngồi…Sếp Thiên đã chừa sẵn chỗ cho tôi ngồi cạnh anh, vừa thấy tôi xuống, sếp đã nháy mắt ghé sát miệng vào tai tôi khích lệ :
– Nói tốt lắm, tốt lắm.
Tôi tủm tỉm, lí nhí bảo lại :
– Đến lượt Sếp rồi đấy, Sếp cố lên.
– Ừm.
MC mời Sếp Thiên lên chia sẻ đôi điều, Sếp đứng trên sân khấu, tỏa sáng ngời ngời trong bộ Vest Xám Đen, gương mặt anh Tuấn tỏa ra khí chất ngút ngàn khiến chị em bên dưới mắt tròn mắt dẹt nhìn Sếp xuýt xoa, chốc chốc lại râm ran khen ngợi :
– Sếp nhà mình đẹp trai quá mọi người ạ..
– Gía mà ngày nào cũng được ăn tiệc để ngắm Sếp thế này có phải tốt không …
– Bảo sao 99% con gái trong công ty mê Sếp, èo ôi vỡ tim mất thôi…
Tôi hướng ánh nhìn về sân khấu để quan sát Sếp Thiên kĩ hơn, công nhận lời mấy bà bên dưới này nói đúng, ông Sếp mình quả là cực phẩm…Tôi mải ngắm Sếp quá đến khi Sếp kết thúc bài nói từ lúc nào mà mình vẫn chẳng hay, tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh vang lên ầm ầm khiến tôi cũng vô thức vỗ theo… rồi sau đó, những người giúp đã giúp đỡ tôi trong thời gian quan, những đồng nghiệp được công ty đánh giá cao lần lượt được gọi tên lên sân khấu nhận quà, ai nấy đều vô cùng bất ngờ và hạnh phúc…
Người nào đó di chuyển về bàn tôi, cười rạng rỡ rồi hỏi :
– Em thấy thế nào ? Anh nói vậy có đủ thuyết phục chưa ?
– À…
– Sao, có chỗ nào không ổn à ?
Tôi nhìn Sếp, chỉ biết cười trừ :
– Cái gì cũng ổn hết ạ, em thấy hay.
Sếp Thiên nhìn tôi, ánh mắt dấy lên chút gì đó nghi hoặc, nhưng vài giây sau đó đã chuyển về trạng thái bình thường, sếp ra hiệu cho tôi bước lên sân khấu lần nữa :
– Đến lượt em rồi kìa, mục quan trọng đó.
Trở về sân khấu, tôi trực tiếp chia sẻ những điều khiến bản thân mình cảm thấy không mấy hài lòng trong quá trình làm việc, chẳng biết vì sự thẳng thắn trong lời từ của tôi, hay vì điều gì khác mà một vài người ngồi dưới biểu cảm gương mặt bỗng trở nên khó chịu hơn rất nhiều, điển hình là chị Hồng – phó phòng kinh doanh thì sự nặng nề hiện lên thấy rõ.
Tôi vừa kết thúc chia sẻ, thì Sếp cầm Mic ngồi tại chỗ hỏi tôi :
– Em là người mới vào công ty, cũng là người đầu tiên tạo được kết quả đầy ấn tượng, anh rất tôn trọng những cảm nhận của em, người nào có thái độ làm việc tốt, biết giúp đỡ đồng nghiệp xung quanh thì tất nhiên sẽ luôn có những phần thưởng đầy bất ngờ, thậm chí anh tin rằng dù không có phần thưởng nào đi chăng nữa thì chính họ cũng tự thân cảm thấy hạnh phúc, vì cơ bản, đó chính là giá trị sống của con người họ rồi. Còn những ai kết quả làm việc không tốt, lại chẳng chịu cố gắng luyện tập để thay đổi, thời gian cho công việc đã ít mà thời gian cho việc soi mói đố kị thì nhiều, anh chắc chắn một điều theo quy luật của tự nhiên, những người đó rồi cũng sẽ bị đào thải.
Âm giọng Sếp Thiên cất lên mạch lạc, rõ ràng và vô cùng xúc tích. Không khí bữa tiệc 1 lần nữa rơi vào trạng thái trầm lắng hơn. Tôi đứng đó nhìn Sếp, còn Sếp thì từ từ đứng dậy tiến về phía sân khấu, không quên gật đầu cảm ơn những chia sẻ của tôi…
Lần này, Sếp bắt đầu phần training của mình, thu hút toàn bộ sự tập trung của mọi người xung quanh không chỉ bằng ngoại hình, mà còn bằng khí chất nữa :
– Chúng ta ai cũng có 24h mỗi ngày chia đều cho hai việc : Sinh hoạt trong đời sống và công việc. Đời sống của mỗi người đều là riêng tư, tôi sẽ không đề cập nhiều nhưng công việc là chung, chắc chắn nó ảnh hưởng đến cả 1 tập thể, có đúng không nào ?
Mọi người ngồi dưới đồng loạt gật đầu. Sếp tiếp tục :
– Đã là 1 công ty, giá trị cốt lõi mà tôi luôn bảo với mọi người, đó là giá trị con người. Con người không tốt thì cả hệ thống đều sập. Chúng ta dựa vào nhau để cùng đạt được mục tiêu,vậy nên hỗ trợ nhau là điều tất yếu, nhưng thử hỏi từ trước tới nay, bao nhiêu người đã sẵn sàng nhiệt tình cho việc giúp đỡ người mới vào làm ? Bao nhiêu người làm điều đó xuất phát từ cái tâm ? Ít, rất ít có phải không ? Còn bao nhiêu người dành thời gian để soi mói, chờ đợi sự thất bại của người khác, vui vẻ trước lỗi sai của họ ? Bao nhiêu người nào ?
– Tôi nói tới đây chắc mỗi người cũng tự vấn được chính lương tâm của mình rồi. Cái bài học về cuộc đời nói nhiều vô kể các bạn ạ, các bạn sống hay làm việc mà chỉ chăm chăm vào lợi ích của mình, chỉ ích kỉ theo cách của mình thì chẳng thể nào tồn tại được trong 1 tập thể lớn đâu. Cũng chính vì điều đó, dù các bạn có làm cỡ nào thì kết quả cũng chẳng xuất hiện, bởi lẽ, năng lượng đều dồn cho việc ganh tị đố kị và phán xét mất rồi…
Sếp nói tới đây, rút ra trong túi 1 tờ giấy A4 dơ trước mặt :
– Trong tay tôi đang là danh sách của những thành viên trong suốt giai đoạn qua không có sự cố gắng trong công việc và cũng chẳng có sự phấn đấu tốt về thái độ. Tôi tất nhiên sẽ không công bố danh sách này ra để làm gì vì tôi hiểu, tự mỗi người biết được mình có nằm trong danh sách ấy hay không…Hôm nay, nhân lễ vinh danh của Thụy Xinh, tôi cũng mong muốn nhắn nhủ với các bạn vài điều, công ty mình lớn mạnh như ngày hôm nay, chẳng phải công của tôi, hay của cấp trên, mà là công của tất cả chúng ta, trong đó có các bạn. Tôi không muốn vì những thành viên tiêu cực gây ảnh hưởng đến sự tích cực cho toàn thể cục bộ trong công ty và những gì các bạn làm, tôi dù không có mặt nhưng đều nắm rõ tình hình từ đầu tới cuối. Vậy nên, những ai tự cảm thấy mình có thể có tên trong danh sách này, thì chủ động liên hệ gặp tôi nói chuyện, chúng ta sẽ tiếp tục xem thử, liệu chúng ta có còn phù hợp để cùng ngồi trên 1 chiếc thuyền nữa hay không…
Sếp kết thúc bài nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từ nào từ ấy quả thật rất thâm sâu. Sếp cương có nhu có, khiến cả tôi và tất cả mọi người trong căn phòng ngày hôm nay đều cảm thấy nể vô cùng, chị Loan ngồi bên cạnh huých tay tôi cảm thán :
– Mỗi lần sếp Thiên xuất hiện Training nhân sự, là y như rằng cả công ty có sự thay đổi lớn, Sếp đúng hay.
Bữa tiệc sau đó diễn ra vui vẻ và suôn sẻ, mọi người dường như đều ý thức được phải thay đổi để đoàn kết hơn, phải luôn cố gắng để đạt mục tiêu và chẳng có giới hạn nào cho bất cứ riêng ai cả…
Tối đó, tôi kính cẩn mời Sếp Thiên 1 ly tỏ rõ sự khâm phục và biết ơn, Sếp cũng chủ động mời tôi 1 ly vì sự cố gắng của tôi trong giai đoạn qua :
– Anh hy vọng em sẽ luôn tỏa sáng theo cách của em, khiến anh và cả công ty mình tự hào nhé.
– Vâng ạ. Ơ, nhưng mà hôm nay anh bảo có Cấp trên xuống, sao em chẳng thấy ai ?
– Người đó về rồi, cấp trên chủ yếu xuất hiện để xem nhân sự mới như thế nào và xem cách anh giải quyết cho tổng bộ ra sao thôi.
– Lần nào cấp trên cũng đến và đi âm thầm vậy hả anh ?
– Ừ. Công ty mình hay ở chỗ đó đó.
Sếp Thiên vừa nói, vừa nháy mắt, trong lúc đó, điện thoại tôi vang lên dòng tin cụt lủn :
– Trưa mai sắp xếp công việc đi ăn với bố mẹ tôi, địa điểm : Nhà hàng XX –
Tôi nhìn dòng tin nhắn gãy gọn, mang tính thông báo nhiều hơn, trong lòng có phần hơi bực bội, Sếp Thiên thấy tôi cau mày thì chủ động thắc mắc :
– Sao thế ?
– Không ạ.
– Em ăn chút gì đi rồi chuẩn bị về. Tiệc sắp tàn rồi.
– Vâng ạ.
– Tí tiện đường anh đưa về luôn.
Tôi nghe vậy bèn phẩy tay từ chối :
– Em tự về được ạ, không sao đâu Sếp ơi.
– Để anh đưa em về.
Sếp nói dứt câu thì chị Hồng từ đâu xuất hiện, dương ly rượu ra trước mặt tôi vui vẻ :
– Chúc mừng em nhé, uống với chị 1 ly nào.
– Mời chị.
– Nghe bảo tí nữa Sếp đưa Xinh về, em có đi ké được không Sếp ơi..
Sếp Thiên cười cười gật đầu, còn chị Hồng lúc này hướng ánh nhìn tự đắc về phía tôi, bà này quả thật không vừa vặn gì cho cam…sắp tới, tôi cảm nhận bà ấy sẽ kiếm chuyện với tôi dài dài….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN