Không Tình Yêu
Phần 15
Sức khỏe tôi tiến triển rõ rệt sau 1 thời gian ngắn đến độ tôi cũng phải cảm thấy bất ngờ vì khả năng hồi phục của mình, chỉ vài ngày sau khi tỉnh, tôi đã có thể tự mình đi lại, cảm giác ăn uống ngon miệng hơn rất nhiều và cơ thể cũng chẳng còn cảm giác đau nhức nữa, duy chỉ phần cổ vẫn phải cố định bởi khung nẹp mà thôi, mà tôi nghe bác sĩ bảo lại, vài hôm nữa là tôi có thể được gỡ nẹp ra rồi.
– Anh thấy tôi lợi hại chưa, chỉ mới 4 ngày mà tôi đã gần như bình phục hoàn toàn, cảm giác sắp được trở lại với cuộc sống bình thường thật sung sướng biết bao.
Tôi vừa chun mũi hít lấy hít để bầu không khí trước mặt, vừa liếc mắt nhìn Tùng xem thử phản ứng anh ta thế nào.
– Với tình hình này thì tấm vé đi học cùng tôi coi bộ sắp thuộc về tay cô rồi.
– Chứ gì nữa. Tôi cố gắng biết bao nhiêu suốt mấy ngày qua đó.
Biểu cảm gương mặt Tùng thoáng chút khinh khỉnh, anh ta khẽ nhếch miệng hỏi lại :
– Thế hả ? Cô cố gắng như nào nói tôi nghe xem thử..
Tôi nhăn nhó giải thích với Tùng :
– Thì tôi chịu khó ăn uống này, rồi chịu khó đi lại loanh quanh, bác sĩ dặn sao thì nghe vậy nên tình trạng sức khỏe tôi tiến triển tốt hơn nhiều..
Tùng nhìn tôi, gật đầu tỏ ý thông cảm lắm :
– Ờ. Vậy mà tôi nghe bác sĩ khám cho cô bảo lại năng lực ăn uống của cô vốn dĩ tốt sẵn nên cô chẳng cần chịu khó thì vẫn ăn rất nhiều, chưa kể tới việc cô còn lén đặt đồ ăn vặt bên ngoài mang vào bất chấp lệnh bác sĩ cấm, bên cạnh đó,cô lại là tuýp người có phần năng động nên cứ hễ đi lại được là cô sẽ lăng xăng đi khắp nơi mà không cần phải nỗ lực chịu khó gì hết, mỗi lần hộ lý mang thuốc tới cho cô uống là cô la ầm trời chứ đâu phải sẵn sàng uống gì cho cam…Sao tôi nghe thông tin từ cô chia sẻ và từ bệnh viện cập nhật lại thì có phần hơi khác nhau nhỉ ?
Nghe Tùng phản biện lại mọi thứ 1 cách chi tiết đầy đủ thông tin thì tôi ngớ người, chẳng nghĩ rằng mặc dù mấy ngày qua anh ta không đến thăm tôi nhưng nhất cử nhất động của tôi thì anh ta nắm chắc trong lòng bàn tay như thế..
Tôi – 1 thanh niên cứng – lần đầu tiên bị cứng họng trước dẫn chứng của Tùng.
Tùng thấy tôi im lặng thì tỏ ra quan tâm :
– Tôi nói như thế cô thấy có đúng không ? Có sai chỗ nào không để tôi sửa lại.
– Không cần. Anh biết hết rồi thì hỏi làm gì nữa. Nhưng thôi, mặc kệ anh, dù gì tôi cũng sẽ hoàn thành mục tiêu khỏe mạnh bình thường trong 7 ngày, lúc đó thì cứ thực thi mọi thứ như những gì tôi và anh đã thống nhất với nhau là được.
Tôi bị rơi vào thế bí nên chơi bài cùn với Tùng, cái lão chết tiệt này, chuyện gì cũng biết và bắt bẻ cho được.
– Được rồi, không trêu cô nữa. Bây giờ tôi có ít việc muốn hỏi cô đây, tập trung nghe kĩ câu hỏi và trả lời nhanh, ok ?
– Anh cứ làm như anh là Sếp tôi không bằng, anh có trả tiền cho tôi không mà yêu cầu lắm thế.
Tùng nghe vậy thì cau mày, sắc mặt có phần không tốt lắm :
– Tôi không có nhiều thời gian để tranh cãi với cô và tôi nghĩ bây giờ cũng không phải lúc để cô lên cơn lỳ lợm, giờ là lúc tôi và cô cần thẳng thắn với nhau để xem thử tai nạn xe vừa rồi của cô là vô tình hay cố ý. Cô hiểu chứ ?
– Tại sao anh lại quan tâm tới vấn đề này ?
Tôi vẫn gân cổ cãi cùn để rồi khi Tùng chốt hạ lại bằng 1 câu duy nhất thì tôi chỉ biết ngậm ngùi im lặng mà thôi..
– Bởi vì cô là vợ tôi. Theo lẽ dĩ nhiên, bảo vệ vợ là trách nhiệm của chồng.
Tùng bắt đầu chia sẻ những nghi hoặc của mình, anh ta bảo với tôi rằng anh ta là người đưa tôi đến bệnh viện khi tôi gặp tai nạn.
– Sao lại là anh ?
– Tôi có ít việc đi cùng đường theo hướng về công ty cô, nên vô tình bắt gặp. Người gây tai nạn cho cô cũng bị đưa về đồn xử lý ngay sau đó, nguyên nhân thì chắc cô cũng biết là do anh ta xỉn rượu đúng không ?
Tôi gật đầu xác nhận :
– Ừ, bố tôi có kể cho tôi nghe lý do rồi.
Tùng đăm chiêu 1 hồi, bất chợt lắc đầu nhẹ :
– Nhưng tôi lại nghĩ khác, đây không phải là sự cố mà có thể vụ tai nạn này là 1 sự dàn xếp trước đó.
– Sao anh lại nghĩ vậy ?
– Trực giác của tôi thôi, đó là lý do tại sao tôi cần cô hợp tác để tôi có thể tìm hiểu kĩ hơn.
– Được rồi, anh nói đi.
– Khi cô vừa bước xuống xe taxi, thì cô thấy chiếc xe ô tô đó lao trực diện về phía mình phải không ?
Tôi gật đầu, Tùng hỏi thêm :
– Nhớ kĩ xem thử có đặc điểm gì bất thường không ?
Tôi cau mày suy nghĩ 1 hồi, sau cùng thì miêu tả lại mọi thứ theo trí nhớ của mình :
– Chịu, tôi chỉ nhớ rằng khi tôi vừa đóng cửa xe taxi thì chiếc xe đó lao vào tôi rất nhanh, tôi thực sự không kịp trở tay gì cả.
– Ừm. Điểm đặc biệt ở đây là chiếc xe đó tung cô trong khi chiếc taxi mà cô vừa xuống không hề hấn gì, khoảng cách sát như vậy quả thật rất hiếm, nếu nói rằng người lái xe say xỉn cũng không thể nào đánh bánh lái chuẩn xác vậy được. Cô hiểu ý tôi chứ ?
Tùng nói tới đây, tôi cơ hồ nhận ra có chút gì đó hơi sai thật. Cứ cho rằng người lái taxi say như lời anh ta nói đi, và nếu khi say anh ta không làm chủ được tay lái của mình, thì rất có thể đâm vào chiếc taxi cạnh tôi, cú va chạm này dễ dàng khiến anh ta ra đi hơn là tông trực diện vào tôi..
– Tôi hiểu chút chút…
– Cô có làm ai phật lòng không ?
Nói tới đây tôi mới nhớ về tin nhắn tôi bị đe dọa mà tôi vô tình lãng quên, tôi lật đật lấy điện thoại của mình ra, chìa cho Tùng xem những dòng tin nhắn đó, sau một hồi giải thích cho Tùng hiểu nguồn cơn của tin nhắn trên, Tùng mới gật đầu xác nhận :
– Cũng có thể người đứng sau vụ tai nạn vừa rồi là người nhắn cho cô tin nhắn này.
– Bây giờ tôi phải làm sao ?
– Cô sợ không ?
– Không, chỉ thấy căm phẫn thôi, nếu tai nạn vừa rồi của tôi mà có người đứng sau làm vậy thật thì tôi nhất quyết không bỏ qua cho nó, tính tôi trước giờ rõ ràng, đâm tôi 1 nhát thì tôi nhất định sẽ kéo nó ra phơi bày trước ánh sáng.
– Tôi chỉ e rằng khi cô còn chưa kịp tìm ra người đứng sau là ai thì tiếp tục gặp nạn lần nữa thôi. Mọi chuyện không dừng lại đơn giản như thế đâu, bởi vì rõ ràng người ta muốn giết hại cô mà, nếu cú va chạm vừa rồi cô không nhanh tay bật người sang bên khác thì chắc chắn bây giờ người ngồi nói chuyện với tôi là không khí rồi.
Tùng thản nhiên rót nước uống một ngụm, đôi mắt đăm chiêu tập trung lướt lướt gì đó trên điện thoại.
Lòng tôi lúc này có chút hoang mang, rơi vào tình huống như này thì không sợ không được, đang định hỏi Tùng bây giờ mình cần phải làm thế nào thì Tùng đã chủ động dặn dò tôi :
– Tạm thời tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng tỉ lệ này cũng tương đối cao đấy. Tôi vừa cho người truy số điện thoại đã nhắn tin cho cô, người ta sử dụng sim rác, vậy nên việc tìm ra ai đứng sau tin nhắn này cũng không dễ đâu.
Tôi ngồi thừ người ra, sau một hồi ngẫm nghĩ thì đề nghị với Tùng phương án khác :
– Hay mình báo công an có được không ? Hoặc là có thể truy vết từ người đã gây ra tai nạn cho tôi.
– Cả hai cách đều không khả thi. Bây giờ cách duy nhất là cô phải dùng chính bản thân mình làm mồi nhử mà thôi. Pháp luật sẽ không giải quyết bất cứ điều gì nếu cô không có bằng chứng rõ ràng.
– Mồi nhử ?
– Phải. Cô có sợ không ?
Tôi tròn mắt nhìn Tùng, gật đầu xác nhận :
– Nếu nói không sợ thì là nói dối, còn nếu thừa nhận mình rất sợ thì cũng không hẳn.
– Được rồi, cô an tâm, tôi sẽ lên kế hoạch rõ ràng cho cô, đưa ra phương án tốt nhất để cô an toàn. Việc của cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi, phản kháng hay chống đối hay làm theo ý mình lúc này sẽ khiến cô gặp nguy hiểm hơn đấy.
Tôi nhìn vào ánh mắt cương nghị của Tùng, cảm nhận được chút gì đó rõ ràng, dứt khoát và đáng tin. Thôi thì đằng nào sắp tới anh ta và tôi cũng ít nhiều có một mối quan hệ ràng buộc, chưa kể tới việc chỉ duy anh ta là người nhạy bén nhận ra kẽ hở trong vụ tai nạn lần này, thế nên toàn bộ niềm tin còn lại của tôi, đành phó mặc cho người đàn ông trước mặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!