Không Tình Yêu
Phần 27
Tôi sững sờ trước câu nói của Sếp, ngồi đần mặt ra đó và chẳng nghĩ thêm được gì. Không khí trên xe lúc này bỗng chốc đặc quánh, và có chút gì đó ngượng ngùng, phải đến vài phút sau, tôi mới hít một hơi thật sâu, can đảm bảo lại :
– Sếp lại cứ đùa em thôi, Sếp khiến em cảm thấy đầu óc hoang mang lắm nhé.
Sếp khẽ cười, vẫn chăm chú lái xe mà không liếc qua nhìn tôi như ban nãy :
– Trước giờ anh có biết đùa là gì đâu, anh toàn nói thật. Em cứ suy nghĩ kĩ đi, nếu em cũng cảm thấy có cảm tình với anh thì mình thử xem sao.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng rồi có một ngày mình lại được người khác giới bày tỏ tình cảm 1 cách thẳng thắn đến vậy, thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi mọi thứ lại diễn ra nhanh đến mức này…
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định hỏi lại Sếp về thắc mắc của mình :
– Sếp này, Sếp có thấy rằng Sếp vào vấn đề hơi nhanh không ? Em không nghĩ là với chuyện tình cảm mà Sếp chốt nhanh hơn cả chốt số ở phòng kinh doanh luôn ấy.
Chẳng biết thắc mắc của tôi buồn cười chỗ nào mà Sếp Thiên vừa lái xe, vừa nở nụ cười đầy sảng khoái, khuôn mặt Sếp vì thế cũng trở nên ửng đỏ nhiều hơn :
– Trước khi hỏi anh câu này thì em nên tự nhìn lại mình mới đúng, thế là em quên mất phần quan trọng trong kĩ năng chốt sale mà em từng được anh đào tạo rồi à ?
– Em nhớ chứ Sếp.
– Nếu nhớ thì em phải biết anh đang áp dụng kĩ thuật gì vào tình huống này, em nhìn lại em xem, tính cách em thế nào, cá tính em ra sao, phong cách thích ứng em cụ thể là gì ?
– Em thẳng thắn, thích rõ ràng và là người hướng đến mục tiêu.
Sếp gật đầu, khen tôi :
– Đúng rồi, và đó chính là lý do tại sao anh lại vào vấn đề với em nhanh chóng như vậy, bởi vì đôi khi anh đi đường vòng hay nói bóng gió hay dùng những kĩ thuật khác thì chưa chắc đã phù hợp với em.
Sếp phân tích tới đây, tôi mới vỡ lẽ ra nhiều thứ, tôi “À” một tiếng rõ dài rồi híp mắt cười với Sếp :
– Em hiểu rồi, Sếp đúng là tấm gương của người thật việc thật, dạy gì là ứng dụng tốt cái đó, nể Sếp thật.
– Ừ rồi, nể Sếp vậy thì có muốn trở thành người yêu Sếp hay không ?
Mọi người thấy Sếp nhà em đáo để chưa, tỏ tình mà như không tỏ tình, thậm chí khiến cái thứ đối với người khác mà nói là khá khó khăn để có thể diễn đạt, ấy vậy mà vào tay Sếp Thiên thì bỗng trở nên nhẹ bẫng, thậm chí khiến cho người nghe chẳng có bất cứ 1 áp lực gì, mặc dù người nghe đó đang phải đứng trên 1 sự lựa chọn quan trọng.
Tôi thoải mái ngửa người ra ghế, lém lỉnh bảo lại :
– Sếp để em suy nghĩ đã, em đâu phải muốn yêu là yêu được đâu Sếp, em coi vậy mà khó tính lắm à nghen.
– Khó tính thế nào anh cũng chiều được, an tâm.
– Xời, Sếp đúng là miệng mồm thảo mai quá, bảo sao chị em trong công ty mình ai cũng cuồng Sếp.
– Này, quay trở lại vấn đề đi cô nương, tập trung vào việc của em và anh thôi, em lại đi lan man rồi đấy.
Tôi ngồi đăm chiêu một lúc, chẳng biết được rằng mình nên làm thế nào mới phải, thực tế đúng ra mà nói, tôi cũng có chút ít cảm tình với Sếp Thiên, Sếp của tôi vừa đẹp trai, phong độ, hào hoa, lại còn giỏi nữa, ai mà là người yêu Sếp thì rõ ràng là tự hào lắm chứ, chưa kể Sếp còn tinh tế dã man, ở bên Sếp thì thoải mái dựa vào, được Sếp yêu thương, chăm sóc, còn gì sướng cho bằng…
Nhưng mà, tôi cứ cảm thấy trái tim mình vướng vướng thế nào bởi lẽ từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ trải qua một mối tình nào chính thức cả nên tôi chưa định hình được cảm giác yêu nó như thế nào, tôi chỉ biết rằng khi ở bên Sếp Thiên thì tôi thấy thoải mái và vui vẻ.
Sếp chở tôi tới 1 căn nhà gỗ nằm trong 1 khoảng đất rộng lớn, tích hợp cả 1 cái hồ nước trong xanh, vườn cây ăn trái…Không khí nơi đây cực kì thoáng đã và dễ chịu khiến cảm giác an yên tự tại ùa về tràn ngập trong tâm trí tôi.
– Tới nơi rồi, em đã nghĩ xong chưa ?
– Em chưa.
– Thế thì xuống đây chơi rồi từ từ nghĩ tiếp, anh luôn sẵn sàng chờ câu trả lời từ em.
Sếp vươn tay đỡ tôi xuống dưới, dắt tôi đi tham quan vườn cây ăn trái mát mẻ, rồi dẫn tôi ra bóng cây cạnh hồ nước ngồi đó thư dãn :
– Em thấy thế nào ? Thoải mái không ?
– Cực kì dễ chịu Sếp ạ. Sao Sếp biết chỗ này hay thế, vừa đẹp, vừa mang màu sắc thôn dã mặc dù chỉ cách nội thành hơn 40km.
– Đây là nơi anh sinh ra và lớn lên đấy, căn nhà gỗ phía bên kia là nhà cũ của anh, cho em ngồi đây nghỉ ngơi hít thở khí trời 1 chút rồi anh sẽ dắt em vào bên trong tham quan.
Tôi nghe vậy thì tròn mắt :
– Ngày xưa Sếp ở đây á ?
– Ừ, đây là nhà của bố mẹ anh để lại cho anh, mãi về sau này khi anh đi học đaị học, thì anh dọn lên Thành Phố ở luôn, thỉnh thoảng công việc stress hay có cảm giác không thoải mái lắm thì anh lại về đây nghỉ ngơi thư dãn.
– Nói như Sếp tức là nhà hiện tại đang bỏ hoang phải không ạ ?
– Ừ, không người ở, tí nữa vào bên trong hơi bụi, em thông cảm nhé.
– Không sao ạ.
Sếp với tôi ngồi được 1 lúc thì Sếp dắt tôi vào bên trong nhà. Nếu nhìn từ bên ngoài nhìn vào thì chắc chắn người ta chỉ thấy 1 căn nhà gỗ nhỏ bình thường mà thôi, nhưng nếu đi sâu vào bên trong thì mới cảm nhận được căn nhà này có giá trị thế nào. Mặc dù nhà đã lâu không có người ở, nhưng đồ đạc bên trong thì trông còn mới và sạch sẽ lắm, đặc biệt hơn, loại đồ dùng nào cũng mang dáng vẻ cầu kì và tôi nghĩ rằng Sếp đã bỏ ra kha khá tiền để mua về trang trí.
Hầu hết nội thất trong nhà đều làm bằng gỗ, các đồ gia dụng thì toàn là đồ xịn, chưa kể về phong cách thiết kế bên trong đều mang hơi hướng tây âu, điều này khiến tôi cảm thấy mê mệt và thích thú vô cùng :
– Nhà Sếp có quá nhiều thứ để khám phá, nhìn bên ngoài thì bình thường nhưng bên trong thì …bất thường Sếp ạ.
– Bố mẹ anh thiết kế và đầu tư cả đấy, từ ngày xưa tới giờ ông bà luôn thích sưu tầm hay làm gì đó mới lạ cho nơi mình ở.
– Rồi bố mẹ Sếp đâu, nhà cửa đẹp đẽ sang trọng và dễ thương thế này, thậm chí họ cũng cất công cải tiến nhiều thứ mà không ở nữa là vì sao vậy ạ.
Sếp Thiên đang loay hoay lau chùi khung ảnh đính trên tường, nghe tôi hỏi vậy thì vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần, sau đó, Sếp chỉ lên khung ảnh to nhất và hỏi :
– Em nhìn vào bức hình này, nhận ra anh đâu không ?
Trong bức hình có tổng cộng 4 người, 1người đàn ông, 1 người phụ nữ trung niên đang ngồi ghế, tôi đoán chừng là bố mẹ Sếp, người đứng bên cạnh họ, nở nụ cười tươi rói kia chính là Sếp Thiên chứ ai nữa, còn 1 em bé nhỏ tầm 7 tháng tuổi, ngồi trên lòng người phụ nữ trung niên với đôi mắt to tròn và góc cạnh gương mặt hao hao giống Sếp.
Tôi đưa tay chỉ vào hình của Sếp, phì cười :
– Mặt Sếp chình ình thế này mà Sếp hỏi em có nhận ra Sếp không, thưa Sếp, mắt em không bị cận.
Sếp đứng gần đó, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi di di, thoải mái chia sẻ :
– Bố mẹ anh là người ngồi ghế, anh là chàng thanh niên đẹp trai đứng cười đấy…
Tôi nghe thế thì chu môi, gật gù thừa nhận cho Sếp vui :
– Vâng, Sếp đẹp trai. Thế còn em bé này là ai ?
Sếp Thiên lưỡng lự 1 hồi, sau mới chịu nói cho tôi biết :
– Con gái anh.
– Ơ.
– Bất ngờ đúng không ? Con gái ruột của anh đó, hồi chụp bức hình này thì bé nó gần 1 tuổi, bây giờ thì đã được ba tuổi rồi.
Tôi dường như không tin được những gì mình vừa nghe thấy, cứ há hốc miệng ngạc nhiên, còn Sếp Thiên thì vẫn đứng đó, dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhất để quan sát tôi :
– Em không nghĩ anh trẻ thế này mà có con à ?
– Vầng, em còn nghĩ Sếp chưa có vợ kia.
Sếp nhún vai, đồng thời kéo tay tôi ra phía ghế phòng khách ngồi, anh bảo :
– Thì anh đã có vợ đâu, anh chưa hề lấy vợ.
– Thế đứa bé này thì sao ?
– Chỉ là tai nạn, vài năm trước khi còn trẻ, anh ăn chơi cũng nhiều, rồi loay hoay sao lại tòi ra 1 quả giống anh ý đúc.
– Ra thế…có phải chính vì lý do đó mà Sếp bảo với em rằng Sếp cảm thấy bị trắc trở về đường tình duyên đúng không ?
– 1 phần như thế thôi, phần còn lại là do anh chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ nào đó.
– Bố mẹ Sếp và đứa bé hiện tại ở đâu ạ ?
– Họ qua nước ngoài định cư rồi, con bé kể cũng ngoan, rất chịu theo ông bà và nghe lời họ.
– Còn mẹ đứa bé thì sao ?
– Từ hồi sinh ra tới giờ, người nuôi dưỡng và chăm sóc bé Na là anh và gia đình anh, còn mẹ con bé giờ ở đâu anh cũng chẳng quan tâm nữa, bởi lẽ anh nói với em rồi đó, tất cả chỉ là tai nạn, ban đầu, cô ta còn đòi bỏ đứa bé đi cơ nhưng anh không đồng ý, dù gì thì cũng là máu mủ ruột già của anh nên anh phải giữ tới tận cùng và cho tới tại thời điểm bây giờ, anh chưa bao giờ cảm thấy ân hận vì sự lựa chọn của mình.
Tôi nghe Sếp Thiên chia sẻ, gật đầu thông cảm cho Sếp lắm, đúng là mỗi con người đều có 1 câu chuyện cuộc đời riêng, chẳng ai là hoàn mỹ, cũng chẳng ai biết được rằng, người trong cuộc đã từng phải đối diện và trải nghiệm cuộc đời họ như thế nào…
Ps : Mọi người nghĩ xem, Sếp có cua được Xinh ko ? Sếp tuy là tấm chiếu hơi cũ nhưng vẫn còn rất chất nhé 😆
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!