Kim Taehyung! Anh Là Đồ Ngốc! - Chương 5: Chính thức chạm trán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Kim Taehyung! Anh Là Đồ Ngốc!


Chương 5: Chính thức chạm trán


Netizen đang mắng chửi anh rất hào hứng trên mạng kìa Kim Taehyung, anh đã thấy mình ngốc nghếch ra sao chưa? Anh đã biết cô ta phản bội tình yêu của anh chỉ vì bản thân mình ra sao chưa? Họ nói anh là kẻ sát nhân đáng ghê tởm, nói anh là nỗi nhục nhã của Hàn Quốc, họ nói những lời rất khó nghe, họ chẳng biết gì cả anh à, họ chỉ là những con người gió chiều nào thì theo chiều đấy, chỉ biết nghe từ lời một phía rồi đánh giá cả câu chuyện.

Lee Hye Yeon nghiến chặt răng, kìm nén cái cảm giác giận dữ xuống, cô hận không thể bay tới vả “bốp” vào mặt cái con nhỏ cùng lớp Yu Ah đang phải đối phó với những câu hỏi tò mò từ các bạn học.

Lee Hye Yeon vừa đặt chân lên sân thượng liền lấy điện thoại ra gọi điện: “Alo, bác Gojun ạ? Cháu, Lee Hye Yeon đây.”

Ngài thanh tra nghe vậy thì mừng rơn, liền nói: “Ồ, Lee Hye Yeon. Cháu gọi cho bác có chuyện gì thế?”

Lee Hye Yeon không chần chừ liền nói thẳng vào trọng điểm: “Vụ án của thành viên Kim Taehyung thuộc nhóm nhạc nam Bangtan Sonyeondan đấy, cháu biết bác nhận vụ này, vì thế, bác có thể cho cháu giúp bác phá án được không ạ?”

Ngài thanh tra nheo mắt lại, có chút không hiểu sao cô lại muốn giúp nhưng ông ta cũng chẳng dám suy nghĩ nhiều sâu xa làm gì, vụ án này phá càng nhanh lúc nào thì càng tốt lúc đó mà. Ngài thanh tra nói: “Được thế thì còn gì bằng.”

“Bác đang ở đâu ạ? Cháu sẽ qua đó liền.”

“Ừm, vậy cháu tới hiện trường nhanh nhé.”

“Vâng ạ.”

***

“Sao rồi Hye Yeon?” Bác thanh tra ngồi xổm xuống cùng Hye Yeon, thấy nét mặt cô vẫn bình thản bèn không nhịn được mà hỏi.

Hye Yeon đang chăm chú nghiên cứu hiện trường, nghe vậy liền không trả lời ngay mà chỉ hỏi: “Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào hả bác?”

Ngài thanh ta tóm tắt sơ lược kết quả, đoạn lại hỏi cô: “Cháu thấy vụ án có gì khả nghi không?”

Hye Yeon trầm ngâm, hồi sau, cô đưa bức ảnh chụp thi thể ra trước mặt, tay chỉ vào cổ nạn nhân: “Bác xem, ở cổ nạn nhân có vết lằn ngón tay, ngoài ra ở ngực, tại vị trí dao đâm máu tuôn ra rất ít. Tức là, nạn nhân sau khi bị siết cổ chết mới bị đâm, bác biết đấy, ngay sau khi cơ thể chết đi, tim sẽ ngừng bơm máu. Vì thế, gần như ngay sau đó, máu sẽ bắt đầu đông cục lại, đó chính là nguyên do khiến nạn nhân sau khi bị đâm, máu mới chảy ra cực kỳ ít như vậy. Đội điều tra hiện trường cho biết không tìm thấy hung khí hay bất cứ vật thể gì khả nghi xung quanh đây, hiện trường có điểm rất kỳ lạ đúng không nào? Hơn nữa, tóc tai nạn nhân lại cực gọn gàng, váy nhìn có vẻ rất mới, không có vết nhăn nhúm của sự xô xát giữa nạn nhân và hung thủ.”

Ngài thanh tra Gojun nghiêm túc yên lặng lắng nghe lời Hye Yeon, thấy cô không nói nữa, bèn bảo: “Cháu thấy vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ đúng không?”

Hye Yeon “vâng” một tiếng, lại nói thêm: “Taehyung chắc chắn không phải hung thủ.”

Ngài thanh tra cười nhạt, ông cũng nghĩ anh ta không phải hung thủ, nhưng anh ta lại xuất hiện ở hiện trường, tay cầm con dao rõ rành rành như thế, chứng cứ ngoại phạm không có, bảo ông làm sao thanh minh cho anh ta? Nếu vụ án mãi không tìm ra hung thủ, chắc chắn anh ta sẽ bị kết tội. Nhưng ông không có khả năng, không có nghĩa Hye Yeon không có khả năng, ông tin con bé chắc chắn sẽ làm được.

Cục cảnh sát…

“Nếu không có bằng chứng, mọi lời nói đều là vô nghĩa.”

Mọi người trong căn phòng căng thẳng, có kẻ nghiêm túc nói thẳng với Hye Yeon ngay khi cô vừa nói ra suy luận của mình, lại còn dám khẳng định Taehyung không phải hung thủ. Tuy Hye Yeon không phải cảnh sát, đáng lẽ những cuộc họp như thế này, cô không có tư cách thảo luận cùng bọn họ. Nhưng trong quá khứ, chính cô là người giúp bọn họ điều tra ra rất nhiều vụ án, lập công rất lớn. Vậy nên đa số mọi người vẫn là mắt nhắm mắt mở, ngầm đồng ý cho cô ngồi đây cùng bọn họ.

“Sao tôi lại không có bằng chứng chứ?” Hye Yeon nheo mày, hỏi ngược lại.

“Vậy đem bằng chứng của cô ra đi.” Đội trưởng đội điều tra vụ án lần này cao giọng nói.

Hye Yeon mỉm cười, màn hình lớn không lâu sau hiện lên một đoạn video, chất lượng không tốt lắm, miễn cưỡng vẫn có thể xài được.

Cái vụ “buôn bán” mà cô thỏa thuận với hai tên paparazzi hôm trước chính là để lấy cái đoạn video này đây. Vốn là định đem về tiêu hủy, bảo vệ Taehyung khỏi bị vạch trần chuyện hèn hò, ai mà ngờ được vừa hay buổi tối hôm đó, chính anh lại bị người ta vu oan hãm hại tội giết người.

Hye yeon cầm điều khiển, cho dừng lại đoạn video, cô nói: “Mọi người thấy đấy, ở đoạn này có xuất hiện một cái đồng hồ, nó điểm bảy giờ bốn hai phút, mà thời điểm nạn nhân tử vong được xác định là vào bảy giờ rưỡi đến tám giờ. Từ lúc video phát đến nay đã qua bảy phút, video có độ dài hai bảy phút, tức là trong vòng bảy giờ ba lăm đến hai mươi giờ hai phút, Taehyung chưa từng biến mất khỏi video dù chỉ một phút. Mà từ bảy rưỡi đến bảy giờ ba lăm chỉ có năm phút, hoàn toàn không đủ thời gian để anh ta đi giết người. Thậm chí đây không phải video dàn dựng, là anh ta bị hai tên paparazzi theo dõi trong lúc hẹn hò.”

“Cô dám chắc đó là Kim Taehyung không? Còn nữa, sao cô lại có đoạn clip này?” Đội trưởng hỏi, video kém chất lượng, kẻ thanh niên xuất hiện trong video còn đầu đội mũ, bịt khẩu trang, đeo kính tùm lum. Kín mít như thế, nhận dạng thành Taehyung kiểu gì hay vậy chứ?

Hye Yeon ấn điện thoại, trượt trượt xuống dòng tweet BigHit mới cập nhật gần đây rồi đưa ra cho mọi người xem. Mọi người ngơ ngác nhưng cũng truyền tay nhau xem, có người xem xong liền ngơ ngác không hiểu gì, liền nói: “Đây là sao?”

Hai ngày trước, BigHit thông báo Taehyung trong lúc tập luyện không may bị chấn thương ở chân, hiện không thể nhảy được, còn gửi lời xin lỗi các fan đến dự concert.

Hye Yeon nửa cười nửa không, nhận lại chiếc điện thoại rồi đáp: “Mọi người có thấy nhân vật trong đoạn clip vừa rồi có gì bất ổn không?”

Lúc này mọi người mới kinh ngạc, đúng vậy, người trong clip nhìn sơ qua trông rất bình thường, nhưng nếu để ý kỹ, bước chân anh ta thỉnh thoảng khập khiễng, có chút không tự nhiên. Hơn hết, bộ đồ người đó mặc, cả dáng người, vừa hay trùng khớp với Taehyung ngày hôm đó. Đám cảnh sát đến hiện trường đầu tiên có thể làm chứng về vấn đề ngoại hình này. Nhưng vẫn còn 1 vấn đề chưa rõ, đó là…

“Về vấn đề tại sao tôi có đoạn clip này, chẳng phải chứng cứ hợp pháp có hiệu quả, thì cảnh sát có quyền bảo vệ sự riêng tư của người cung cấp tin sao?” Hye Yeon nói thêm: “Có thể thả Taehyung ra ngoài được rồi chứ? Mà khoan đã, có thể cho tôi thẩm vấn anh ta trước được không rồi thả người sau.”

Đội trưởng gật đầu: “Được.”

“À đúng rồi, về chuyện video này, hi vọng mọi người không lan truyền ra ngoài.” Hye Yeon lại cười, ánh mắt nhìn mọi người lại có chút âm u lạnh lẽo. Giọng điệu này… không đơn thuần, đây chính là đề nghị, rất ngông cuồng, bất chấp không cần các người có đồng ý hay không.

***

“Chào anh, Kim Taehyung.” Lee Hye Yeon thấy Taehyung được cảnh sát đưa đến liền không giấu được vui mừng, vội vàng chào hỏi.

Taehuyng nheo mày lại, nét mặt hiện rõ vẻ khó hiểu.

Nụ cười trên môi Hye Yeon dần trở nên gượng gạo. Sao anh ấy lại lạnh lùng như thế? Không hiểu sao, đột nhiên đáy lòng lại cảm thấy rất khó chịu. Lần đầu tiên được tiếp xúc với Taehyung lại là trong hoàn cảnh như thế này bản thân Hye Yeon cũng cảm thấy nó cứ dị dị thế nào ấy.

Ngài thanh tra ho khan hai cái nhằm phá vỡ bầu không khí có chút xấu hổ này. Ông ta thấy Taehyung vừa ngồi xuống mới liền mở miệng nói: “Cậu Taehyung, đây là thám tử Lee Hye Yeon, người sẽ cùng tôi đảm nhiệm vụ án này của cậu. Hy vọng cậu hợp tác.”

Taehyung “ồ” lên một tiếng thật khẽ, anh cười ma mị: “Có thể tháo còng cho tôi trước được không?”

Ngài thanh tra đánh ánh mắt nhìn tên cảnh sát cạnh Taehyung, gật đầu một cái. Ngay lập tức, tên cảnh sát liền lấy chiếc chìa khóa ra. Taehyung cũng phối hợp, giơ tay lên để tiện cho tên đó tháo còng cho mình. Dù sao Taehyung cũng đã bị loại khỏi vòng nghi phạm rồi, lát nữa sẽ thả anh ngay thôi, việc tiếp tục còng tay này hoàn toàn không cần thiết.

“Bác thanh tra, có thể cho cháu hỏi riêng anh ấy vài vấn đề được không ạ?” Hye Yeon hỏi.

Ngài thanh tra cũng chẳng suy xét nghĩ ngợi gì, cứ thế mà đồng ý. Có lẽ đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối dành cho cô.

Khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Taehyung mới lên tiếng trước: “Thám tử bây giờ đều trẻ tuổi vậy sao?” Thấy Hye Yeon chỉ lẳng lặng cười trừ mà không nói gì, anh liền nói thêm: “Có thể cho tôi biết bây giờ bên ngoài thế nào rồi không?”

“BTS rất ổn nếu như không nói tới chuyện đang bị netizen mắng chửi tùm lum trên mạng, các cuộc fan war giữa fandom A.R.M.Y với các fandom khác đang nổ ra nảy lửa.”

Tựa như đang đắn đo điều gì đó, Taehyung ngập ngừng một lát rồi mới hỏi thêm: “Còn… Yu Ah, bạn gái tôi thì sao rồi?”

“Đến giờ này rồi mà anh còn lo lắng cho cô ta sao?” Hye Yeon nhíu chặt mày, giọng nói lộ rõ vẻ giận dữ. Cô lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, thao tác một chút rồi đưa ra trước mặt Taehyung: “Đây! Anh tự xem đi.”

Đoạn clip các phóng viên phỏng vấn Yu Ah hiện ra, thanh âm người con gái vang lên rõ ràng, đều đặn. Khuôn miệng xinh xắn anh xem như nơi chứa mật ngọt, giọng nói anh nhớ nhung thương yêu nay sao lại nỡ nói ra những lời cay đắng tuyệt tình đến vậy?

Tai Taehyung ù đi, đáy mắt đang lẳng lặng không chút gợn sóng đột nhiên như nổi sóng gầm. Yu Ah à, tại sao?

Cổ họng anh khô khốc, giọng nói khàn đặc vang lên: “Thôi đủ rồi.”

Dường như có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng anh đấy, em à. Trái tim anh quặn thắt lại, không ngừng rỉ máu như bị hàng vạn con dao đâm vô. Đau lắm. Anh đau lắm. Em có biết không? Là anh đã làm liên lụy em rồi đúng không? Nhưng em ơi, tại sao đến bây giờ em mới cho anh biết con người thật của em? Thôi thì em không sai, người sai là anh. Ngay từ ban đầu anh đã sai lầm. Yêu nhầm con người ích kỉ hèn mọn. Nhưng anh chưa một giây nào là hối hận. Đã chọn đi trên con đường rải đầy hoa hồng thì phải chấp nhận mỗi bước chân đều đau đớn, bị gai đâm rướm máu nhưng vẫn kiên trì bước tiếp. Hi vọng cuối con đường em sẽ chấp nhận đưa tay ra nắm lấy anh. Vậy mà bản thân anh lại chẳng ngờ giữa đường em quay lưng bỏ đi, cuối con đường chẳng có em, chỉ còn sót lại nỗi đau đớn em bỏ lại. Anh giận bản thân mình, đã bảo là không được khóc nhưng cớ sao hai hàng lệ mặn chát lại rơi ra từ hốc mắt. Chỉ là thất tình thôi mà sao lại đau đến vậy? Đau đến mức tưởng chừng như chẳng thể thở nổi nữa.

Chỉ là anh chẳng hề hay biết, anh đau khổ vì người ta như vậy, cô xót lắm, cô khó chịu lắm. Những giọt nước mắt anh rơi vì cô ta chẳng đáng một chút nào. Cô chẳng thể giúp gì cho anh ngay lúc này. Lại hận bản thân mình chẳng đủ dũng khí để đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt ấy cho người. Hận bản thân mình ngay cả một câu an ủi cũng chẳng thể nói ra. Dường như vốn liếng ngôn từ mười mấy năm qua giờ đây bay mất sạch, chỉ còn lại nỗi đau chẳng thể nói thành lời. Taehyung là người Hye Yeon thích, đúng, là thích, nhưng lại không phải là thứ tình cảm nam nữ, mà nó xuất phát từ tình cảm mà một fan dành cho idol của mình, không mang chút giả dối dơ bẩn gì khác, nó đơn thuần đẹp đẽ.

Căn phòng chìm trong yên lặng ngột ngạt u ám, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Taehyung mới lên tiếng: “Cô tên Hye Yeon đúng không nhỉ?”

Hye Yeon gật đầu: “Vâng ạ. Mà… anh ổn chứ?”

Taehyung cười nhàn nhạt. Ổn? Ừ, ổn lắm. Bỏ qua nỗi đau đang giày xéo con tim thì anh ổn lắm.

Đôi mắt người từng tràn đầy sức sống nay lại u ám tối tăm và đầy lạnh lẽo, bản thân Hye Yeon cũng chẳng dám nhìn thẳng quá lâu, bất giác lại thấy có chút sợ hãi. Anh thay đổi rồi Taehyung à. Từ một con người lúc nào cũng có thể nở một nụ cười rạng rỡ khuôn hình chữ nhật nay lại chỉ biết cười lạnh. Từ một chàng trai ấm áp như nắng mùa xuân khiến ai cũng thấy thoải mái, nay lại lạnh lẽo đúng như cái thời tiết ngày mà anh được sinh ra. Cú sốc này lớn vậy sao anh? Lớn đến mức nhanh chóng thay đổi luôn cả một con người?

“Thôi được rồi. Giờ thì quay trở lại vấn đề chính nào.” Hye Yeon thở hắt ra một cái.

“Được.”

“Anh quen biết nạn nhân?”

“Không.”

“Tại sao anh lại xuất hiện ở hiện trường?”

“Tôi không biết. Tầm hơn tám giờ tối qua trên đường trở về kí túc xá, đột nhiên tôi bị ai đó đánh ngất, sau khi tỉnh dậy thì đã ở hiện trường rồi.”

“Anh không kết thù chuốc oán với ai chứ?”

“Có lẽ… rất nhiều lại là đằng khác đấy chứ?”

“Anh nói cũng đúng.” Hye Yeon gật gù đồng ý với điều này. Cứ thử nghĩ mà xem, một idol nổi tiếng lắm fans như Taehyung, tất nhiên lực lượng antifan cũng chẳng kém rồi. Nhớ cách đây không lâu, chẳng phải có kẻ còn đe dọa sẽ đòi bắn chết anh ấy ngay tại concert sao. Mà, đến cuối cùng kẻ đó cũng có dám đâu.

“Được rồi. Taehyung, còn một vấn đề cuối tôi muốn nói với anh là…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN