Kim Taehyung! Anh Là Đồ Ngốc! - Chương 6: Chocolate
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Kim Taehyung! Anh Là Đồ Ngốc!


Chương 6: Chocolate


Hye Yeon gãi gãi đầu, miệng cười ngây ngô: “Hì hì, thực ra thì… Taehyung à, ừm, thực ra tôi là fan của anh. Ờm, tôi biết là giờ tâm trạng anh không tốt. Ừm… À… Ha… ha…”

Taehyung nheo mày, ánh mắt càng thêm phần lạnh lẽo. Hóa ra là fan của anh, còn biết tâm trạng anh không tốt nữa cơ đấy. Đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Nụ cười đó của cô… Không hiểu sao nhưng nó làm anh không thoải mái.

Bạn đang trong trạng thái không vui, đột nhiên lại có kẻ ở ngay cạnh cười không kiêng nể gì cả, có phải bạn cảm thấy rất khó chịu không, có phải rất muốn đập kẻ đó một trận không?

Đáy mắt Taehyung bỗng ánh lên tia kinh ngạc trong phút chốc. Bộ đồng phục học sinh Hye Yeon đang mặc đó… Không lẽ…

Hye Yeon học chung trường với Yu Ah?

Anh hơi nghiêng đầu, hỏi: “Cô muốn nói gì?”

Nụ cười vụt tắt, Hye Yeon mím môi: “À, không có gì.”

Cô đã tưởng tượng rất nhiều tình huống khi được gặp anh ấy, có thể là vào một ngày đẹp trời, cô đang đi dạo và tình cờ gặp anh, lúc ấy cô sẽ đưa tay ra và cười thật tươi rồi nói: “Chào Taehyung, em là fan của anh. Anh có thể cho xem xin chữ ký không ạ?”, hoặc có thể là tình huống máu chó trong truyền thuyết chẳng hạn, đó là cô đụng phải anh, nhưng buồn cười là không nhận ra anh, bản thân lại nổi khùng chửi mắng anh này nọ xong bỏ đi, ừm, theo kịch bản thì sẽ là anh thốt lên một câu: “Cô gái này thật thú vị”, cuối cùng cô sẽ có một câu chuyện tình đẹp nên thơ… Xùy xùy, nghĩ thôi là đã muốn cười ná thở rồi. Cái tình huống máu chó ngu ngốc ấy thật vớ vẩn mà.

Cô nghĩ khi đối mặt với anh, bản thân mình sẽ thật tự tin, phô bày ra khí thế ngầu lòi tích tụ trong suốt mười mấy năm qua, nhưng mọi ý tưởng của cô đều theo gió bay khi thực tế, cô đã hành xử như một đứa thiểu năng. Thật muốn đâm đầu vào tường mà.

Anh nhếch khóe môi cười nhạt. Cô gái trước mặt anh là đang đùa bỡn với anh sao?

Hye Yeon bỗng run rẩy nhẹ, cô cắn môi dưới. Hình như Taehyung không thích cô. Hình như… cô vừa phạm phải một sai lầm rất lớn. Ngu xuẩn. Sao vừa nãy cô lại hành xử chẳng ra gì như thế cơ chứ? Mất mặt quá. Anh ấy đáng sợ thật. Từ sau khi làm fan, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy anh ấy như vậy.

“Xin… Xin lỗi.” Hye Yeon áy náy cúi người, lí nhí nói.

Taehyung dựa lưng vô ghế, nụ cười càng thêm lạnh lẽo: “Sao lại xin lỗi?”

Cô đứng dậy, cúi người chào rồi mau chóng rời đi, còn không quên để lại một câu: “Lát nữa chắc mọi người sẽ đến đón anh về, tôi đi đây.”

“Đứng lại.”

Tay Hye Yeon đang nắm trên nắm đấm cửa bắt đầu rịn mồ hôi, cô hít một hơi thật sâu, đứng im không quay người lại: “Còn chuyện gì sao?”

“Sao tôi lại được thả ra?”

“Clip anh hẹn hò với Yu Ah vào tối ngày hôm đó quả là bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Tôi chỉ có thể tiết lộ cho anh vậy thôi. Anh yên tâm, đoạn clip đó tôi sẽ tiêu hủy liền.” Hye Yeon giải thích khá mơ hồ, Taehyung miễn cưỡng vẫn có thể nắm bắt một vài điểm chính.

“Sao cô có đoạn clip đó?”

Như biết Taehyung đang nghĩ gì, cô vội nói: “Tôi… Tôi không phải saseang-fan. Hôm đó tôi vô tình đi ngang qua nhà Yu Ah thấy anh bị hai tên paparazzi theo dõi, nên…”

“Đủ rồi. Cô đi đi.”

Hye Yeon đẩy cửa bước đi thật nhanh, khi đi đến ngã rẽ, đôi chân cô mềm nhũn, cả cơ thể dựa vào tường từ từ trượt xuống.

Taehyung nhìn cánh cửa khép lại, khóe môi hơi hơi cong lên, anh cúi đầu, mái tóc màu nâu hạt dẻ rũ xuống che khuất ánh mắt anh.

Lee Hye Yeon, hẹn gặp lại.

Anh đặt chân lên bàn, dáng vẻ tùy tiện, đôi tay để sau kê đầu. Ngẫm lại thì… cái bộ dạng lúc nãy của Lee Hye Yeon là có ý gì chứ? Ban đầu trông có vẻ rất phấn khởi khi gặp anh, vậy mà không lâu sau liền bày ra thái độ sợ hãi làm như anh ăn thịt cô ta không bằng.

Quả nhiên đúng như lời Hye Yeon nói, hơn nửa tiếng sau quản lí Sejin và các thành viên đã đón anh về kí túc xá. Suốt chặng đường không ai nói với ai câu nào, không khí có vẻ căng thẳng lắm.

Còn Hye Yeon, sau đó cô đã đến gặp ngài thanh tra rồi cùng ông đi điều tra một vài thứ.

“Cái váy đấy biết bao nhiêu cửa hàng có bán, ta làm sao tìm ra nó thực sự là của cửa hàng nào chứ?” Ngài thanh tra mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường, chán nản bảo.

Hye Yeon vừa vặn chai nước suối ra, vừa đáp: “Có ai bắt bác đi lục tung từng cửa hàng một đâu.”

Nếu Hye Yeon nhớ không lầm, hai ngày trước, tại cửa hàng shop thời trang Kiwi cũng có trưng bày bán một cái váy tương tự váy của nạn nhân. Hôm đấy vừa hay cô phải vào cửa hàng đó nhằm mục đích mua chiếc áo sơ mi trắng để tặng anh Oh Jung Yong nhân dịp sinh nhật.

Cùng lúc đấy cũng có một cặp mẹ con bước vô, đứa trẻ tầm 5 đến 7 tuổi, miệng nhai chocolate nhóp nhép. Nhân lúc mọi người không để ý, đứa bé đó đã vô tình lấy chân váy kia để… lau miệng.

Trùng hợp thay, chân chiếc váy của nạn nhân cũng có một vết bẩn màu nâu.

Ngẫm lại, hung thủ có vẻ rất vội vàng mua và sử dụng liền mà không chịu kiểm tra kĩ lưỡng nên mới để xảy ra sai xót chăng?

Thực tế chứng minh, Hye Yeon đã sai, chiếc váy dính vết bẩn chocolate đó vẫn còn đang được trưng bày ở cửa hàng đó.

Ngài thanh tra vừa bước ra khỏi cửa hàng vừa nói: “Xem ra suy luận lần này của cháu sai rồi.”

Hye Yeon vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói được một câu: “Chúng ta đến nhà của nạn nhân đi.”

Khi đến được nhà của nạn nhân đã là lúc đầu giờ chiều, mở cửa là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, hai mắt sưng đỏ có lẽ vì khóc quá nhiều. Đây là mẹ của nạn nhân.

Bởi vì nhà đang có tang, bà ta không tiện tiếp Hye Yeon và ngài thanh tra ở phòng khách chính – nơi hiện tại đang là linh đường nên đành mời họ vào thư phòng.

Bà ta rót nước mời ngài thanh tra và Hye Yeon rồi ngồi xuống, hỏi: “Các vị hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?”

Ngài thanh tra không nói gì mà nhìn sang Hye Yeon, chính cô là người đề nghị ông đến đây, câu hỏi này của bà ta ông không trả lời được.

“Hôm xảy ra vụ án, bà có thấy con gái bà cả ngày đó có gì bất thường không?” Hye Yeon cầm bút lên, bắt đầu ghi chép vào sổ tay.

Mẹ nạn nhân lắc đầu: “Không có, cả ngày nó vẫn ở trong phòng ôn bài như bình thường. À, đến tối tầm bảy giờ hai mươi phút thì nó có xin phép tôi ra ngoài, nó bảo bạn nó đang chờ ở ngoài cổng. Nếu như… Nếu như tôi biết lần đó nó ra ngoài rồi sẽ mãi mãi không trở về, đời nào tôi lại cho phép. Tôi… Tôi là một bà mẹ thật tệ…”

Nói đến đây, bà ta đã không kìm được cảm xúc mà ôm mặt khóc nấc lên.

Hye Yeon hỏi: “Người bạn đó của con gái bà là ai?”

“Tôi… Hức… Tôi không biết…”

Hye Yeon hỏi thêm vài câu rồi bỏ về. Ai dè vừa bước chân ra đến cổng đã bị một đàn chó ba, bốn con gì đấy rượt đuổi mấy vòng. May mà có mẹ nạn nhân, nếu không e rằng hôm nay cô sẽ không toàn thây mà trở về nhà.

Mẹ nạn nhân cười nhợt nhạt, vuốt vuốt lông chú chó, lẩm bẩm: “Mấy con chó này đều là một tay con gái tôi nuôi lên, chúng khá hung dữ. Bình thường, ngoài tôi, con gái tôi và mấy người đặc biệt lui tới nhà thường xuyên ra, chúng gặp người ngoài sẽ sủa rồi đuổi người ta túi bụi, mặc kệ có mặt ai ở bên.”

Hye Yeon gầm gừ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với đám chó. Hồi lâu sau, cô vờ ho khan, hỏi mẹ nạn nhân: “Vậy buổi tối hôm xảy ra vụ án, khi con gái bà ra ngoài gặp bạn, bà ờ trong nhà có nghe tiếng chó sủa hay không?”

Mẹ nạn nhân sững người lại, ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Sau khi chắt lọc, những người thuộc vòng nghi là bạn đã rủ nạn nhân đi ra ngoài chỉ gồm có 3 người. Trong đó, ai cũng đều phủ nhận là tối hôm đó không hề rủ nạn nhân đi đâu cả.

Người đầu tiên là một cô gái tóc ngắn, là bạn thân cùng lớn lên với nạn nhân. Cô gái khai: “Từ lúc 7 rưỡi đến 8 giờ, tôi đang ăn tối cùng bố mẹ.”

Người thứ hai là bạn trai hiện tại của nạn nhân, anh ta có vẻ rất thích ăn chocolate, nãy giờ cứ nhấm nháp hết thanh này đến thanh khác và không hề có dấu hiệu dừng lại. Anh ta khai: “Từ lúc 7 rưỡi đến 8 giờ tôi đang tắm ở nhà.”

Người thứ ba là bạn trai cũ của nạn nhân. Hắn ta là một người khó tính, cộc cằn nếu như không mở miệng ra nói chuyện. Chỉ đánh giá vẻ bề ngoài thì hắn ta giống một tên mọt sách yếu ớt. Hắn ta khai: “Từ lúc 7 rưỡi đến 8 giờ tôi đang hát karaoke với đám bạn.”

“Thế trước thời điểm đó hoặc trong thời điểm đó các anh chị có ra ngoài đi đâu không?” Hye Yeon hỏi tiếp.

Cô gái đáp: “Không có, trước đó tôi phụ giúp mẹ nấu đồ ăn. Sau khi ăn xong liền lên phòng học bài rồi đi ngủ. À, tôi cùng phòng với em gái.”

Bạn trai hiện tại nói: “Trước đó tôi có ra ngoài mua thuốc lá ở cửa hàng gần nhà. Trong lúc tắm tôi có nhắn tin với đám bạn suốt buổi. Sau khi tắm xong liền chơi game rồi mới đi ngủ.”

Xác thực, chủ cửa hàng khai đúng như lời tên bạn trai hiện tại kể, lúc 7 giờ 25, anh ta có mua một bao thuốc lá. Nếu như anh ta là hung thủ, vậy thì lúc này anh ta phải ở cạnh nạn nhân rồi ra tay sát hại sau đó phi tang xác. Mà khoảng cách từ nhà anh ta đến nhà nạn nhân cũng không gần lắm, nếu đi bằng phương tiện nhanh nhất, ít cũng phải mất đến 10 đến 15 phút. Mà thời điểm nạn nhân ra ngoài là 7 giờ 20 phút, tử vong là vào lúc 7 rưỡi đến 8 giờ. Kiểm tra tin nhắn, trong khoảng thời gian tử vong, anh ta đúng là đang nhắn tin với đám bạn.

Bạn trai cũ cũng nói: “Trước đó tôi ở nhà ngủ, sau đó thì được đám bạn rủ đi hát karaoke. Sau khi đi chơi xong tôi liền về nhà và không ra ngoài.”

Tên bạn trai cũ của nạn nhân sống ở khu chung cư, tầng 4. Theo camera ghi lại, lúc 7 giờ 22 phút tên bạn trai cũ của nạn nhân này có ra ngoài. Đám bạn cũng kể là trong lúc nạn nhân tử vong, hắn ta đang ở cùng mọi người. Lúc 8 giờ 10 phút, hắn đúng là đã trở về nhà.

Hye Yeon âm trầm suy nghĩ, ai cũng có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo thế này là sao chứ? Hung thủ chắc chắn là một trong ba người đó. Nhưng là ai mới được? Nhất định cô phải tìm ra kẽ hở.

Hye Yeon đột nhiên nói với tên bạn trai cũ của bạn nhân: “Thời tiết tối hôm xảy ra vụ án cũng không lạnh lắm, tại sao anh lại trùm người kín mít như thế?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN