Kim Taehyung! Anh Là Đồ Ngốc!
Chương 7: Hung thủ thật sự
Hye Yeon cười nhạt, nụ cười ấy không hiểu sao lại khiến cho đối phương rất khó chịu. Cô nói: “Anh thật đáng nghi đấy.”
“Cô đây là đang vu khống tôi à?” Hắn ta quát lên: “Đám cảnh sát các người còn để luật pháp của cái Đại Hàn Dân Quốc này vào trong mắt không hả?”
Hye Yeon như vừa nghe được một cây chuyện cười, cô cười khẩy: “Thứ nhất, tôi chỉ nói anh đáng nghi chứ chưa có vu khống gì cả. Thứ hai, tôi không phải cảnh sát. Những lời anh vừa nói chính là đang sỉ nhục nhân phẩm cán bộ nhà nước, nhẹ thì tùy theo mức độ mà phạt, nặng thì bị giam giữ một thời gian đấy.”
“Cô…” Hắn á khẩu, mở miệng ra vài lần nhưng đến cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Hye Yeon lại hỏi: “Anh khỏi bệnh rồi à?”
Hắn hầm hừ gật đầu, ánh mắt nhìn Hye Yeon như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Ngài thanh tra vừa khám xét từng nhà nghi phạm xong xuôi ông liền tìm đến Hye Yeon, vừa hay thấy cảnh một nghi phạm tức giận nhìn cô. Ông đưa tay đỡ trán, cái con bé Hye Yeon này vừa gây chuyện gì đây hả trời?
“A, bác Gojun.” Hye Yeon thấp thoáng thấy bóng ngài thanh tra, vội cười tươi rói, còn giơ tay ra vẫy vẫy.
Ông đi đến bên cạnh cô, hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Cô thì thầm vào tai ngài thanh tra điều gì đó. Vừa nghe xong, nét mặt ông thật không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Hơn nửa phút sau, ông mới thốt lên: “Cháu chắc chứ?”
Hye Yeon cười tự tin: “Bác nghĩ cháu là ai chứ?”
Ngài thanh tra thở dài: “Được rồi, để ta đi tìm “thứ đó” giúp cháu.”
Bóng ngài thanh tra vừa khuất, tên bạn trai hiện tại của nạn nhân đã lớn giọng chất vấn Hye Yeon: “Này cô, cô biết được hung thủ là kẻ nào rồi đúng không? Đó là ai hả?”
Hye Yeon nhíu mày, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải nói cho anh nghe chứ?” Dừng một lát, lại bảo: “Chúng ta đi nên đi dạo một chút nhỉ?”
Anh ta tức muốn bể phổi, thật tình không thể chịu nổi con bé thám tử này mà. Anh ta khó chịu: “Cô bị điên à?” Giờ này ai mà có tâm trạng đi dạo nữa cơ chứ?
Hye Yeon gằn giọng: “Anh không có quyền từ chối. Trong ba người các người ai không chịu, tôi cũng sẽ có biện pháp bắt các người đi cho bằng được.”
Cuối cùng, cả ba nghi phạm đều bị Hye Yeon bắt đi dạo. Địa điểm bắt đầu chính là cổng nhà nạn nhân. Hye Yeon đi trước dẫn đầu đám người, cô chợt bảo: “Mọi người nói xem, nếu muốn giết người ở gần đây thì nên chọn địa điểm nào.”
Họ không hiểu điều mà Hye Yeon muốn truyền tải nhưng tất cả đều đưa ra cùng một địa điểm. Đó là khu công viên bị bỏ hoang mấy năm nay rồi.
Hye Yeon rất hài lòng với đáp án này, cô nói tiếp: “Mọi người có biết, từ nhà nạn nhân đến khu công viên đó, nếu đi bộ với vận tốc bình thường cũng chỉ mất có bốn phút không?”
Khu công viên bị bỏ hoang trông rất hiu quạnh, lộn xộn. Sáng hôm qua, tức sáng ngày xảy ra vụ án trời còn đổ mưa, thành ra đất ở đây có nhiều chỗ bùn lầy.
“Aizzz…” Cô gái tóc ngắn khó chịu kêu lên một tiếng.
Mọi người liền hướng ánh mắt về phía cô gái, hóa ra cô ta vô tình giẫm lên một vũng bùn, thành ra đôi giày trắng tinh đã bị dính bẩn rất nhiều.
Ngài thanh tra Gojun và một số người chờ ở đây cũng mất một lúc rồi, ông thấy đám người Hye Yeon đi tới liền phấn chấn ra mặt. Ông rất tò mò lần này Hye Yeon sẽ dùng lí luận gì để tóm gọn hung thủ, buộc hung thủ phải nhận tội đây.
Hye Yeon chợt hỏi người bạn trai cũ của nạn nhân: “Bình thường anh bị cảm, anh sẽ mua thuốc ở đâu?”
Hắn ta ngớ người, cuộn chặt tay thành quyền, liệt kê ra tên vài tiệm thuốc.
“Hôm qua anh bị cảm, anh có phải uống thuốc không? Mà anh khỏi bệnh nhanh như thế, chắc chắn là có uống thuốc rồi. Anh có dự trữ thuốc cảm cúm ở nhà à? Đừng nói với tôi là có, theo như kết quả khám xét nhà, nhà anh vốn đến cả một mẩu vỏ thuốc cũng không kiếm được. Mà camera ghi lại, trong vòng hai ngày qua, anh hoàn toàn không ra ngoài đổ rác.” Hye Yeon lại nói tiếp.
Hắn ta như mất kiên nhẫn, gầm lên: “Cô muốn nói cái gì hả?”
“Tôi hỏi anh, hôm anh bị cảm, anh đã mua thuốc và uống ở đâu?”
“Tôi…”
“Không trả lời được có phải không? Vì cơ bản, anh chưa từng bị cảm. Anh đã nói dối.”
“Ừ đấy, tôi nói dối đấy thì sao hả? Cô cũng đâu thể vì tôi nói dối mà kết tội tôi là kẻ giết người. Có đúng không hả?” Hắn cười đầy đắc ý, nụ cười ấy lại có chút man rợ.
Hye Yeon hừ lạnh, đưa tay chỉ vào người bạn trai cũ và hiện tại của nạn nhân, bảo: “Hung thủ… chính là hai người.”
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều sững sờ ngạc nhiên. Điều mà Hye Yeon nói thật khó mà có thể tin nổi.
“Cô đừng có nói bậy.” Tên bạn trai hiện tại của nạn nhân nhảy dựng lên quát.
“Tôi nói bậy hay không HanYi anh phải là người biết rõ nhất, đúng không?”
HanYi tiếp tục bào chữa cho bản thân: “Tôi có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng như vậy rồi, cô còn muốn nói tôi là hung thủ được sao?”
Kangji là tên bạn bạn trai cũ của nạn nhân, hắn ta cũng hùa theo HanYi mà nói: “Đúng đấy, dù trước đó tôi có nói dối nhưng cũng không thể phủ nhận được một điều rằng tôi không phải hung thủ.”
Hye Yeon nói: “Vậy các anh yên lặng nghe tôi phân tích đây này. Lúc 7 giờ 22 phút, người trùm đồ kín mít ra khỏi nhà Kangji không phải là Kangji mà chính là HanYi. Khoảng cách từ nhà Kangji đến cửa hàng mà HanYi mua thuốc nếu đi nhanh nhất cũng chỉ mất 3 phút. Vậy nên lúc 7 giờ 25 phút, HanYi đúng là đã đến cửa hàng. Về phần Kangji, lúc 7 giờ 20 phút, tôi không biết anh làm sao có thể lừa nạn nhân ra khỏi nhà, thậm chí là lừa cô ấy đến đây để thực hiện hành vi phạm tội. Tổng cộng thời gian anh bỏ ra ít nhất cũng nhiều hơn 4 phút một chút. Nhưng chưa, anh chưa giết nạn nhân ngay. Anh buộc chặt tay chân nạn nhân lại, và dùng thứ gì đó để bịt miệng nạn nhân. Sau đó anh treo cổ nạn nhân vào dây thừng, bên dưới chân nạn nhân anh sẽ để kê một thứ gì đó. Sau khi mua thuốc lá xong, HanYi sẽ ngay lập tức đến hiện trường canh chừng nạn nhân để Kangji đi đến quán karaoke chơi với đám bạn. Trong khoảng thời gian 7 rưỡi đến 8 giờ, HanYi chỉ việc ngồi và nhắn tin với đám bạn của mình, và đến một thời điểm nhất định, Hanyi chỉ việc lấy chân đá vật ở dưới chân nạn nhân ra. Đến cuối cùng, nạn nhân sẽ bị treo cổ đến chết. Đến khi Kangji quay trở lại hiện trường, HanYi sẽ cải trang và trở về nhà của Kangji, phần cái xác một mình Kangji sẽ giải quyết hết. Kangji đưa nạn nhân đến căn nhà bỏ hoang phía đông thành phố, sau đó tôi không biết anh làm sao có thể bắt cóc được Taehyung, anh chỉ cần đánh cho Taehyung bất tỉnh rồi thực hiện sắp xếp hiện trường giả, xóa mọi dấu vết của bản thân. Bước cuối cùng, anh chỉ cần dụ dỗ một đứa trẻ nào đó rồi bảo nó đến báo án. Sao? Tôi nói không sai chứ?”
Kangji đột nhiên bật cười ha hả: “Cô tưởng tượng phong phú thật đấy. Nhưng cô đừng quên, muốn buộc tội một ai đó, cô cần phải có bằng chứng.”
Hye Yeon gật đầu: “Anh nói đúng. Bằng chứng đúng là thứ thật phiền phức. Vậy nên đầu tiên, để chứng minh suy luận của tôi là đúng, tôi đã cho người kiểm tra toàn bộ số cây ở đây. Quả nhiên, đúng là có một cây có một cành có vết xước rất mới, vết xước đó hình thù rất vừa vặn với một sợi dây thừng. Nếu không tin mọi người có thể kiểm tra lại.”
HanYi châm một điếu thuốc, anh ta nhàn nhã phả khói thuốc ra rồi mới nói: “Nhưng nhiêu đó cũng không đủ để chứng minh chúng tôi là là hung thủ.”
“Anh không phải là một kẻ nghiện thuốc lá, đúng không?” Hye Yeon chợt hỏi.
“Ừ, thì sao?”
“Vậy bao thuốc anh mới mua tối hôm qua đâu?”
HanYi im lặng, mấy giây sau mới đáp: “Tôi làm mất rồi.”
Hye Yeon khẽ “à” một tiếng thật nhỏ, cô quay sang bảo với bác thanh tra: “Bác Gojun, thứ cháu bảo bác tìm đâu rồi?”
Ngài thanh tra đưa cô một bao thuốc lá được niêm phong. Cô nhận lấy. Lúc này nét mặt của HanYi đã bắt đầu khó coi.
Cô giơ bao thuốc lá ra trước mặt HanYi, bảo: “Không phải anh làm mất, mà chính là anh đã để quên nó ở nhà Kangji. Trên đây có dấu vân tay của chủ cửa hàng, của anh, à, còn có của Kangji nữa. Anh nói xem, tại sao bao thuốc lá này lại tự dưng xuất hiện ở nhà Kangji?”
Hết đường chối cãi, Kangji và HanYi cuối cùng cũng chịu thừa nhận hành vi giết người của mình.
Thực chất, tối hôm xảy ra vụ án, người hẹn nạn nhân ra ngoài là HanYi, vậy nên nạn nhân mới mặc chiếc váy trắng mới mà anh ta tặng hôm trước. Ai ngờ vừa ra khỏi cổng liền gặp Kangji. Kangji đã nói dối nạn nhân rằng HanYi đang chờ nạn nhân ở công viên để tặng cho nạn nhân một món quà bất ngờ. Vậy nên nạn nhân mới đi theo Kangji. Còn vết bẩn màu nâu dính ở chân váy nạn nhân mà Hye Yeon cứ tưởng chocolate ấy thực chất chỉ là bùn đất do nạn nhân sơ ý làm bẩn.
Còn một vấn đề rất khó giải thích ở đây chính là…
“Kangji, tôi hỏi anh. Làm sao anh có thể bắt cóc được anh Taehyung? Và tại sao anh lại chọn Taehyung để đổ tội?”
Hóa ra nạn nhân là cũng là A.R.M.Y, còn bias Taehyung nữa. Bình thường là do nạn nhân dành quá nhiều thời gian và tâm tư cho Taehyung nên HanYi và Kangji sinh ra lòng ghen ghét Taehyung.
Còn tại sao Kangji có thể bắt cóc được Taehyung ấy à? Là do hắn tình cờ bắt gặp Yu Ah đang đi cùng ai đó, hai người có vẻ rất thân mật. Theo như sự việc xảy ra rầm rộ trên mạng mấy ngày nay, hắn đoán “ai đó” chính là Taehyung. Và quả nhiên, hắn đã đúng, thậm chí còn rất thành công trong việc bắt cóc Taehyung.
Về động cơ gây án của hai kẻ này thì cô thật tình chẳng muốn biết, cũng chẳng muốn nghe. Phần còn lại để cho ngài thanh tra giải quyết, hôm nay cô rất mệt rồi, giờ chỉ muốn về nhà ăn uống no nê rồi nghỉ ngơi thôi.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn hẳn, bầu trời giờ đây chỉ nhuộm chút màu vàng cam ở cuối đường chân trời. Hye Yeon không muốn làm phiền mọi người của cục cảnh sát, vậy nên đã tự mình đi bộ về nhà.
Buổi tối, cô định lên mạng một lúc rồi đi ngủ, ai ngờ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!