Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]
Chương 38: Ngươi tới rồi!
Nefertari bị cái nóng giữa sa mạc quay đến choáng váng đầu óc đem cương ngựa ghìm chặt lại, hoa mắt đưa một tay ôm đầu. Mấy tên lính đi cạnh bỗng dưng nhận ra tình hình không ổn liền cầm túi nước bên hông đổ ộc lên đầu nó sau đó rút khăn choàng ra bao quanh thân trên Nefertari. Nước làm nó thanh tỉnh không ít, thúc ngựa nhanh hơn. Đi từ sáng mãi tới khi trời sẩm tối đoàn đội nó có mặt nhận mệnh lệnh. Nefertari thất thểu bị đưa xuống hàng cuối cùng, dạ dày trợn trạo có vẻ đã tới cực hạn.
Cổng thành mở, đón chào bọn nó đều là những binh sĩ Ai Cập. Gặp được nhau vui mừng hớn hở, mỗi người sau khi nhận mệnh từ cấp trên tiến quân vào thành đều cúi lưng xuống ôm lấy những người an toàn từ trận chiến.
– Chào huynh đệ!
– Nefertari ngươi nhanh thật a!! -Nefertari nghe xong liền nhếch nụ cười nửa miệng, hai mày liễu cong lên xoay người tiến vào. Cổng thành lần nữa y nguyên đóng lại.
Nefertari giờ đây theo hàng của mình mau chóng ổn định tập trung. Nhận lệnh phân công xong xuôi nó có thể tới thăm những người bị thương rồi, Nefertari đi đến căn nhà rộng với nhiều cửa, không nghĩ tới… Số người trọng thương lần này lại nhiều tới vậy! Nó nhíu mày quỳ một gối xuống nắm lấy bàn tay một binh sĩ bị thương phần đầu, hai mắt hắn cũng đều bị vải bố bao quanh chỉ còn lại mũi và miệng.
– Mọi.. người.. tới rồi sao? -Nam nhân quấn vải run giọng hỏi, lời nói đều khàn tới mức khó khăn. Nefertari nhìn hắn rồi nhìn đến những người còn lại, rõ ràng mấy ngày trước bọn họ vẫn còn cùng nó nhảy múa ca hát, nay đã nằm trên chiếu bệnh thế này rồi, thật tin không nổi. Đầu óc nó dần trở nên trống rỗng, vô thức mở miệng một tiếng “Ân”
– Là.. Nefertari?
– Phải. Ngươi sẽ làm sao nhớ đến ta? -Nefertari trân trân nhìn hắn, vành mắt đã có chút đỏ.
– Làm… Làm.. sao không nhớ.. chứ! Ở.. nơi đây cũng.. chỉ có mình ngươi.. là nữ a! -Tay nam nhân đó lực đạo mạnh dần, bàn tay nắm chặt tay nó trở nên run run
– Ừ.
– Các ngươi tới.. thay thế bọn ta.. vẫn là tới kịp rồi. Lần này chắc phải nói lời.. tạm biệt mọi người… -Binh lính bị thương khác nằm ở chỗ khá xa yếu ớt lên tiếng
– Không! Làm sao có thể nói tạm biệt được? Chúng ta chính cần các ngươi tĩnh dưỡng hồi phục trở lại cùng nhau chiến đấu. Ai Cập này tự hào vì các ngươi, gia quyến cũng tự hào vì các ngươi. Các ngươi vốn là một người con của Ai Cập, sinh ra và lớn lên tại Ai Cập. Không phải nói người Ai Cập đều sẽ có một trái tim dũng mãnh thiện chiến sao? Hãy nói xem trước mắt ta là người đã phát ngôn như thế nào? Nói như vậy há chẳng phải các ngươi đang làm mất đi nhiệt huyết vốn có của chúng ta sao? Các ngươi phải sống, nhất định phải sống! Sống để đem vinh quang về cho đế quốc, để kiêu ngạo về bản thân mình. Chẳng lẽ các ngươi muốn làm một tên lính quèn vừa ra trận bị thương đã đòi sống đòi chết ư? Đó là một loại sỉ nhục trong cuộc đời lính! -Nefertari cao giọng gắt lên, nước mắt bóng bẩy trực rớt xuống bị nó gạt phăng đi, nuốt trôi cục nghẹn giống như tiếp thêm động lực cho mình. Nó căng thằng mọi người ở đó đều thấy được, đi tới xoa lưng an ủi đôi chút.
– Phải rồi… Ta suýt nữa thì quên mất.. -Có người thốt ra, tất cả đồng loạt giãn bầu không khí, đã không còn nặng nề như trước nữa.
Nefertari ở trong trại trị liệu đến tối bị dược y sai phó đến luống cuống chân tay mãi mới về được trại của mình tập hợp thêm lần nữa. Hai tư lệnh cùng với các đoàn lệnh bắt đầu chỉnh trang giáo huấn binh sĩ một lần, hai quân đoàn được hợp làm một. Tuy nói Seth là một trong số quân đoàn mạnh nhất nhưng nó thấy quân đoàn của mình chẳng kém cạnh tí nào. Ban đầu Nefertari lo lắng nhiều người bị thương thì nếu Kush và đồng minh của chúng tiếp tục đánh tới đây vậy sẽ vô cùng khó khăn để cân bằng ổn định đội hình hay thậm chí có thể thua trận. Nhưng may mắn là thương binh của cả hai bên sấp sỉ nhau đó đều là cái bất lợi vậy nên trong thời gian này tạm thời an toàn. Một cái hay nữa là bên phía Ai Cập có trợ giúp từ viện binh được điều dưỡng trước nó, nom có vẻ tình hình khả quan nghiêng về bên đây một chút.
Nefertari đã tới nơi khá lâu rồi nhưng chưa thấy Rameses cùng Khopeth xuất hiện, hơi mong ngóng chút chút. Bữa tối được chuẩn bị khá chu đáo, tuy không được thịnh soạn phong phú nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng, cũng khá là hợp khẩu vị. Bắt đầu bữa tối khoảng một khắc sau thì nó thấy Khopeth tới, phần ngực trái của hắn được băng lớp vải dày, thoạt nhìn về phía Nefertari hết sức ngạc nhiên.
– Ngươi tới rồi, Khopeth!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!