Lên Nhầm Xe Hoa
Phần 17
Anh ta là kẻ không xứng đáng,không xứng để tôi gửi gắm tình cảm…không xứng…
Tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Hứa,chúng tôi đã chia tay ,tôi còn nhớ ngày tôi ra đi…mợ cả và mợ hai đi ra tận ngoài cửa…Tiểu Liên khóc nức nở
-Mợ ba,không thể cứu vãn được hay sao?
Thu lắc đầu cười nhạt …Mợ cả nói xen vào
-Hay em thử nói chuyện với cậu ba xem sao,hãy nói em không muốn chia tay…
-Để làm gì nữa chị,bọn em chẳng còn gì để có thể níu giữ nhau được nữa…
-Hai người vất vả mới đến được với nhau không lẽ lại dễ dàng buông tay nhau như vậy…
-Mợ cả ,em biết chuyện giữa chị và chồng em trong quá khứ nhưng em không hề lo lắng hay ghen tức vì em đã thấy ánh mắt chị nhìn anh cả đầy tâm tư…
-Tuổi trẻ nên cũng yêu đương nhưng chuyện đó với chị k còn quan trọng em đừng hiểu lầm,cậu ba thích và yêu em rất nhiều chị đã nhận ra điều đó quá rõ ràng…
-Em biết,chị và anh cả mới là đang hiểu lầm nhau…hãy giải toả khúc mắc mà ở bên nhau vì anh ấy cũng yêu chị…Tiểu Liên mẹ tròn con vuông nhé,em đi đây…
-cả hai bớt cái tôi đi được không?
Trời đổ cơn mưa,Thu bước xuống chiếc xe rời khỏi nhà họ Hứa trong ánh mắt tiếc nuối của mợ cả và mợ hai…
Trên chiếc xe lăn bánh trong cơn mưa Thu nhìn ra ngoài rồi ánh mắt buồn bã khi nghĩ đến đứa con,cô vẫn tự trách mình đã để mất đi…nước mắt rơi vô định ,cô ngước đôi mắt để nước mắt đỡ rơi …
Ra tới sân bay Thu bước vào bên trong rồi cô nghĩ lại và quay ra đi thẳng tới chỗ mẹ con Diệu Hoa người mà cô đã cứu khi xưa…
Tiếng gõ cửa ,Diệu Hoa đi ra mở cửa rồi ngạc nhiên
-Mợ ba sao ướt hết vậy…
-Em …em k còn nơi nào để đi nữa…
-Ở đây với chị,không sao,không sao đâu
Diệu Hoa ôm lấy Thu,Thu bật khóc trên vai Diệu Hoa…tiếng khóc nghẹn trong đêm…
1 năm sau…
-Bà chủ cho một bát bún bò nào
-Có ngay có ngay…
Thu tất bật lau dọn bàn ăn,quán bún của chị Diệu Hoa rất đông khách…cô kể từ sau khi chia tay Hứa Hiểu Minh đã hoàn toàn biến mất ,không liên lạc gì với gia đình,chỉ hay xem trên mạng thấy bố và dì cùng cô con gái riêng đi du lịch vui vẻ khắp nơi,lòng cô tự nghĩ hoá ra bản thân cô có lẽ chẳng có quan trọng với ai,tồn tại hay không tồn tại cũng không có ý nghĩa…
Tối đến Thu lại tới tiệm bánh trên phố để làm việc,cô có sở thích làm bánh nên chủ quán rất ưng cô với những vị bánh mà cô tạo ra rất khác biệt…
Tiếng cửa keng lên một đứa trẻ đi vào nhìn Thu
-Cô ơi cho cháu cái bánh này
-Nay cô có bánh vị thạch này ngon lắm,có muốn thử không?
-Dạ có
Thu bê đĩa bánh ra rồi nhìn đứa trẻ ăn ngon lành
-Có ngon không?
-Ngon lắm ạ,cháu ăn bánh bên Pháp rồi cũng không ngon như ở đây …
-Cám ơn vì lời động viên nhé…cháu đi một mình à
-Cháu đi với bố nhưng bố bận lắm chỉ nghe điện thoại suốt thôi…
-Vậy mẹ cháu đâu
-Mẹ cháu mất lâu rồi,mất khi cháu được 3 tháng,bố cháu bảo vậy…
Vừa nói xong thì người đàn ông mặc bộ vest màu ghi xám đi vào,tóc anh ta màu trắng…người đàn ông có vẻ vội vã
-Con sao lại tự ý đi xa khỏi bố hả,lần sau đừng hòng bố cho con ra phố nữa hiểu chưa Tiểu Bảo…
Bạch kì chợt nhận ra Thu,cô cũng nhận ra anh ta thế nhưng Bạch Kì thì biết cô là mợ ba nhà họ Hứa còn Thu k hề biết rằng Bạch Kì là một đối thủ ngang tài với Minh trên thương trường…
-Cô…có nhận ra tôi không?
-Đáng lẽ k nhận ra đâu vì lúc đó anh khác hẳn lúc quát con anh…có lẽ đứa trẻ nó đói mà anh lại bận đến mức con đi xa khỏi mình còn không biết,anh trách anh trước đi…
-Tôi thanh toán tiền bánh…
-Khỏi ,tôi mời thằng bé ,sau lại qua quán cô ủng hộ tiếp nhé
-Tôi k thích nợ ai
-Đây là chiến lược marketing của tôi anh hiểu chưa,chắc chắn thằng bé có bạn ,sẽ giới thiệu cho tôi nhiều đứa trẻ khác…
-Con tôi không có bạn…nên sẽ k có ai giới thiệu cho cô đâu…
Thu nhìn đứa trẻ có vẻ đáng thương…ánh mắt cô trùng xuống…
-Tiểu bảo hôm nào thích ăn bánh cứ tới đây cô mời,bánh cô làm nên đảm bảo luôn…coi như cô là người bạn đầu tiên của Tiểu bảo nhé…đồng ý không
-Dạ có
Bạch Kì thấy con trai cười tươi,đã lâu thằng bé không cười tươi như vậy
-Ngoắc tay nào
Tiểu bảo đi vào ngoắc tay Thu…bụng Bạch Kì sôi lên,Thu nhếch môi ,Bạch Kì ngần ngại
-Đi ăn tối thôi con…
-Con muốn ăn bánh ở đây cơ
Thu thở dài
-Anh có ăn mỳ không tôi nấu mỳ cho anh ăn,ăn tạm rồi hãy đi,chắc làm việc bận quá chẳng ăn uống đầy đủ,anh ngồi đi…
Bạch Kì gật nhẹ đầu,bên ngoài vệ sỹ của anh ta đứng nấp sau những chiếc ô tô tải…
-Bố ơi cô ấy cho con ăn bánh ngon lắm
-Con k nên ăn nhiều đồ ngọt
Bạch kì đang dặn Tiểu Bảo thì Thu đi ra
-Ôi dào,thi thoảng ăn có sao đâu…anh khó tính quá con anh thiếu chất…
Đặt bát mỳ úp lên bàn
-Anh ăn đi ,tôi vẫn nhớ có lỗi với anh vì chiếc áo sơ mi trắng…
-Người hôm đó là chồng cô à,cái người dắt đi …
-Vâng…chúng tôi chia tay rồi…
-Xin lỗi vì đã hỏi hơi sâu
-Không sao đâu,bình thường mà…
Bạch Kì thấy Thu đi ra bán hàng gương mặt lúc nào cũng cười tươi với khách…anh ta chú ý từng chút một đến cử chỉ của Thu…
Tại nhà họ Hứa…
Tiểu Liên và Thanh Nhã ngồi nói chuyện,tay Thanh Nhã đang bế con của Tiểu Liên…
-Theo chị mợ ba đang ở đâu?
-Biết ở đâu thì còn nói chuyện gì?
-À ừm,em quên,mợ ấy biến mất như cơn gió vậy,chí ít cũng phải để lại lời nhắn rằng đang ở đâu chứ…
-Có lẽ mợ ấy nghĩ biến mất là cách tốt nhất cho tất cả…
-Cậu ba cũng thật là,k đoái hoài gì đến vợ kể từ ngày chia tay,nghe nói phu nhân sắp xếp hôn nhân mới cho cậu ấy rồi kìa…
-Thật à,ai nói với em vậy
-Em thấy anh Bách nói chuyện điện thoại với bố nên em hỏi anh Bách,anh Bách nói anh Minh từ chối nhiều lần rồi nhưng phu nhân ép quá nên tối nay đi gặp mặt hay sao ý…
-Cậu ba cũng thật sự khổ tâm,cứ nhìn cách cậu ấy lao vào công việc bận rộn như để quên đi mợ ba vậy…
-Giờ biết mợ ý ở đâu chắc tôi em lôi về bằng được…buồn thật
-Còn yêu nhau mà xa nhau mới là thứ đang buồn nhất…
Tại nhà hàng của Ý sang trọng bậc nhất Đài Bắc,một cô gái nhìn đúng với phong cách tiểu thư trong chiếc váy hồng nhạt ngồi chờ ở bàn ăn…Hứa Hiểu Minh đi tới với dáng vẻ vội vã
-Chào em,xin lỗi đã để em chờ lâu,em là Băng Băng nhỉ…
-Cuộc hẹn đầu tiên mà dường như anh không có chuẩn bị gì cả nhỉ cậu ba nhà họ Hứa…
-Theo em anh phải chuẩn bị gì
Minh búng tay nhân viên rót rượu,anh ta nâng ly
-Anh khác xa với những gì em nghĩ ,nhưng em thích điều đó không mỹ miều không quanh co
-Ồ…vậy uống nhé…
Cô gái để ý Minh mặc chiếc áo len cao cổ màu đen và bên ngoài choàng chiếc áo măng tô dài màu đỏ ,đúng gu mà cô ta thích…
-Mẹ em nói qua về anh rồi
-Ừm
Minh ăn bình thường và cười nhẹ nhấp ly rượu
-Mẹ nói anh ít tuổi nhưng rất giỏi,28 tuổi đã làm chủ nhiều công ty lớn
-Anh làm tay sai cho bố anh thôi,mẹ em đề cao anh quá rồi
-Ở Đài Bắc này ai chẳng biết nhà họ Hứa các anh nổi tiếng chứ…
-Vậy mẹ em có nói với em anh đã từng có vợ không?
-Có ,mẹ em có nói nhưng đâu quan trọng đâu anh,không hợp chia tay là bình thường…
-Em xứng đáng với người khác hơn,phù hợp hơn anh ,anh tin vậy…
Anh ta mỉm cười khiến cô gái
Thu nghe điện thoại khách đặt bánh sinh nhật…cô liền bảo Bạch Kì
-Anh trông quán hộ tôi 5p tôi đi giao bánh sẽ về ngay nhé,ngay đây thôi
-Ừm
Bạch Kì và cậu con trai bất đắc dĩ ở lại bán bánh thay cho Thu,anh ta bật cười khi nghĩ đến bản thân đột nhiên lại là một người bán bánh…
Tới nhà hàng Thu đưa bánh cho nhân viên
-Có thể cho chị chụp một bức ảnh bánh và khách từ xa không?
-Được chị,chị đứng chỗ kia chụp đẹp lắm họ ngồi góc có view đẹp nhất mà…
-Ok cám ơn em…
Chiếc bánh được mang ra ,Hứa Hiểu Minh cười nhẹ
-Mẹ anh nói nay là sinh nhật em,món quà này mẹ anh nói muốn tặng em
-Chứ k phải bánh của anh tặng em ạ
-Anh sao,anh k ga lăng đến mức như vậy đâu…
Anh ta búng tay đèn hạ xuống…dưới ánh nến lung linh Băng Băng cười rạng rỡ…
Thu cầm chiếc máy ảnh đứng ở góc zoom ảnh lên và chụp lại khoảnh khắc chiếc bánh của mình đang được sáng rực một góc…zoom máy ảnh lớn Thu chợt khẽ thấy người con trai cũng đang cười nhẹ…cô zoom lớn hơn rồi chợt nhận ra đó là Hứa Hiểu Minh…
Đèn được bật sáng nhạc cất lên,Thu đứng dậy tay run và hơi thở nhanh hơn,cô quá sốc khi gặp lại chồng cũ đang nở nụ cười bên cô gái khác …tiếng nhạc vui của sinh nhật thay vào đó là bản nhạc buồn
🎶 Một người nơi nao tự nhiên cướp lấy anh đi bằng cách nào,duyên nợ mình trả hết cho nhau thật vậy sao,giọt nước mắt em rơi hỏi anh ơi tại sao?”…
Thu rơi nước mắt đúng lúc Minh nhìn ra ,cô vội quay đi chạy thật nhanh…
Minh cố gắng bình tĩnh khi thấy Thu…anh ta vẫn cố hoàn thành xong vai diễn với cô gái
-Anh hơi đau bụng,có lẽ anh nên về trước
-Ơ vẫn sớm mà…
-Hãy nói với mẹ anh là chúng ta k hợp,anh cám ơn
Hứa Hiểu Minh đứng dậy vội vã,anh ta quay đi ánh mắt hừng hực…anh ta hỏi nhân viên
-Cô gái khi nãy đứng kia chụp ảnh là ai vậy?
-K phải phóng viên đâu,cô ấy mang bánh tới nên xin chụp chiếc bánh và khách thôi ạ…
-Cho tôi địa chỉ quán bánh đó…
-Dạ đây
Thu vội vã trở về ,Bạch Kì thấy hai mắt cô đỏ
-Sao mắt cô đỏ vậy
-Tôi đi bụi,hôm nay tôi phải về sớm,cám ơn anh nhé
-Ừm vậy tôi về đây
-Tiểu bảo về nhá,rảnh lại qua nha…
-Dạ con chào cô …
Thu vẫy tay bye bye rồi tay vẫn run,cô cất đồ rồi vội vã đóng cửa hàng…tay tìm khoá chiếc xe đạp điện ,vì vội và run nên cô làm rơi khoá xuống…ánh đèn xe chiếu lên…đèn pha ô tô chiếu thẳng vào Thu,cô lấy tay che vì chói rồi chợt nhận ra Hứa Hiểu Minh đang ngồi sẵn trên ô tô nhìn cô lừ lừ…anh ta đã chờ sẵn bên ngoài từ khi nào…
Thu vội nhặt chiếc khoá xe lên thì bàn tay nhặt cho cô đó là Bạch Kì…anh ta cười nhẹ
-Tôi quên chưa trả cô tiền bánh,vậy ngày mai tôi đến gửi nhé
-Vâng,vâng lúc nào cũng được
-Cô sao vậy,sao mồ hôi ra nhiều như ốm vậy?
Bạch Kì lấy khăn thấm mồ hôi trên trán Thu…Hứa Hiểu Minh trên xe bật cười rồi bước ra xe khi thấy Bạch Kì thấm mồ hôi trên trán Thu,anh ta vỗ tay
-Bạch đại gia hôm nay thật rảnh rỗi,tôi đang tự hỏi anh đang làm gì với vợ tôi vậy…
Thu ôm trán khi đứng giữa hai người đàn ông…!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!