Lời Nguyền
Chương 1 : Ám ảnh
-Có chuyện gì không Dương?
/ Buổi họp của câu lạc bộ đổi lại 3h chiều mai nha. Cô phụ trách nói chủ nhật không rảnh. Chị thông báo cho khối 12 giúp em. /
Cả hai nói giọng công việc như thường ngày.
-Ừm. Còn chuyện gì nữa không?
/À, có một việc… Kế hoạch ngoại khóa thay đổi một chút về vở kịch sẽ diễn. Em đã gửi mail cho chị rồi/
-Cảm ơn em. Có gì mai nói tiếp nha. Chị đang có việc.
Cô cúp máy, không muốn nói nhiều với hắn. Hà Tử Dương. Mỗi khi nhắc đến cái tên này cô có cảm giác bất an đến nghẹt thở giống như bị một hòn đá đè lên lòng ngực. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác vừa ghét vừa sợ một người như vậy. Nhưng chính cô cũng không biết mình ghét gì và sợ gì ở hắn. Nguyên nhân quá mơ hồ và mong lung. Hắn có gương mặt rất đẹp, gây ấn tượng với bất kỳ ai lần đầu quen biết. Hắn giỏi thể thao nên vóc dáng thuộc dạng siêu chuẩn. Những môn văn hóa hắn cũng học cực tốt, hoạt động đoàn hội không bỏ sót thứ gì. Hắn luôn hòa nhã cười nói, luôn giúp đỡ mọi người… Tóm lại hắn hoàn hảo, quá hoàn hảo theo cách đánh giá thông thường. Nhưng với cô, con người không thể nào hoàn hảo. Sự hoàn hảo chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che giấu bản chất méo mó, khiếm khuyết bên trong.
Cô về nhà khi chị giúp việc đang dọn cơm. Cô tươi cười chào hỏi rồi lên phòng. Mẹ cô hôm nay dự tiệc. Bà là phó giám đốc công ty văn hóa du lịch ăn nên làm ra trong tỉnh. Một bà mẹ “giỏi việc nhà, đảm việc nước” mà ai cũng mơ ước. Cô đứng trước gương, lau khô mái tóc. Hơi nước vẫn còn lẩn quẩn làm không khí ẩm ướt. Trong gương, cô đang cười. Cô chạm tay vào hình ảnh tranh tối tranh sáng đang tươi cười đó. Nó vẫn cười. Cô miết nhẹ ngón tay lên tấm gương. Tiếng kin kít rạch nát sự yên tĩnh mờ ảo rợn người. Cảm giác không khí như bị nén lại, đặc quánh trong buồng phổi bởi âm thanh sắc lạnh phủ lên căn phòng. Cô trong gương vẫn cười. Nụ cười vô thức thường trực trên mặt cô mọi lúc mọi nơi. Nụ cười được lập trình hàng ngày mỗi khi cô thức dậy.
Tiếng chị giúp việc vang lên ngoài cửa. Cô giật mình đánh rơi chiếc khăn. Cô cúi xuống nhặt nó lên, vâng dạ nhẹ nhàng. Tiếng bước chân xa dần. Cô nhìn khắp nơi. Mọi thứ chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ, nhợt nhạt từ phòng tắm hắt ra. Cô không quen mở đèn lớn khi không cần đọc sách hay học bài. Quan trọng hơn, cô thích bóng tối. Sự lạnh lẽo của bóng tối làm cô thấy dễ chịu. Tấm ảnh khổ lớn của người con gái mỉm cười rạng rỡ đang treo trên tường đập vào mắt cô. Tấm ảnh của Lam Chi. Căn phòng của Lam Chi. Mọi đồ dùng đều của Lam Chi… và cô cũng đang sống cuộc đời của Lam Chi. Cuộc đời của một thiên thần xinh đẹp và may mắn. Nhưng đáng tiếc, thiên thần không thuộc về nhân thế nên cô chỉ có thể sống tiếp khi là một ảo ảnh thiên thần. Cô nhìn tấm ảnh, nở nụ cười lạnh lẽo như băng. Cánh cửa khép lại thật êm.
Bữa cơm tối vừa xong cũng là lúc mẹ cô về. Bà tươi cười như thường ngày nhưng cô biết có chuyện. Đôi mắt bà rất lo lắng. Cô đã học cách nhìn vào mắt người khác để sống từ rất lâu. Cô tinh tế và biết quan tâm người khác? Sai lầm. Đó là cách để tự bảo vệ bản thân. Và để thông hiểu bài học này cô phải trả một cái giá không rẻ. Cuộc sống luôn có sự trao đổi công bằng. Cô cười nhạt đi đến căn phòng cuối hành lang khi ngôi nhà đã chìm vào bóng tối và sự tĩnh lặng mênh mông. Cô gõ cửa phòng mẹ. Giọng bà mời vào mang đầy ưu phiền. Cô ngồi xuống giường, chờ đợi. Cô biết mình không cần hỏi. Rất lâu sau, bà nói thật khẽ.
-Bà nội con bệnh rồi. Ba muốn con về thăm.
Cô ra vẻ suy nghĩ.
-Khi nào con về được?
-Ba tính chủ nhật đón con… nhưng mẹ nói sẽ cho xe đưa con về. Con nghĩ sao?
-Vậy chủ nhật này mẹ cho xe đưa con về thăm nội đi.
Bà nhìn cô ngạc nhiên pha lo lắng. Cô cười nhẹ.
-Con không sao đâu. Chỉ về thăm nội thôi mà.
Bà vẫn nhìn cô chằm chằm. Cô bật cười ôm lấy bà, tựa cằm mình lên bờ vai gầy. Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn khu vườn chìm trong bóng tối bất tận bên ngoài cửa sổ. Cô trở về phòng, ngã người xuống giường. Trần nhà kết thủy tinh lấp lánh trước mắt cô xa xăm và tối tăm hơn cả bầu trời đêm. Bóng tối êm như nhung vây lấy cô nhẹ nhàng cùng làn gió đêm mát lạnh khe khẽ mơn man da mặt. Cô nhắm mắt thiếp đi. Những hồi ức quá khứ ùa về, lấp loáng như gương, ráp vào nhau thành hình hài ma quỷ. Tiếng mưa như thác đổ vọng từ cõi âm ty đuổi theo cô trong sương mờ, vang trong mưa câu nói ám ảnh đến kinh hoàng: “Anh yêu em… anh yêu em, em có hiểu không… anh sẽ không bao giờ để em đi… không bao giờ…” Cô giật mình thức dậy. Mồ hôi tuôn ướt đẫm áo. Cô vuốt mặt, lắc lắc đầu. Mấy tháng rồi giấc mơ đó mới xuất hiện. Chuông đồng hồ gõ đều đều năm tiếng. Cô bước vào phòng tắm. Khi làn nước ấm từ vòi sen đổ rào rào trên đầu, cô nhìn mình trong tấm gương mờ hơi ẩm, chậm rãi vẽ lên môi nụ cười tươi tắn nhất. Một ngày mới lại bắt đầu.
Sân trường nhuộm nắng ban mai ấm áp rộn rã tiếng nói cười. Cô bước đi bên anh với ánh mắt hạnh phúc. Đôi nhẫn bạc sáng lấp lánh đầy tinh nghịch. Lấp lánh như giọt nước mắt phản chiếu ánh mặt trời. Cô đã nhận nó vào tuần học thứ ba mà không cần suy nghĩ. Cô hiểu rất rõ tình cảm của anh là ngộ nhận nhưng… một chút cao thượng ngạo mạn, một chút thương hại ích kỷ, một chút hy vọng mong manh đã khiến cô liều lĩnh. Bạn bè nhìn anh với ánh mắt vừa tội nghiệp vừa trách móc, bạn bè nhìn cô với ánh mắt vừa bất lực vừa xót xa. Anh bất cần. Cô không quan tâm. Chẳng có thứ gì trên đời đáng để quan tâm ngoài tham vọng của bản thân cho dù hoàn cảnh này cô trở thành nạn nhân.
-Chiều nay Diệp rảnh không?
Anh hỏi cô vào giờ ra chơi. Hai người đứng ngoài hành lang ngắm sân trường.
-Chắc không rồi. Chiều nay Diệp phải dự buổi họp của câu lạc bộ để bàn kế hoạch ngoại khóa.
-Vậy ngày mai?
-Mai Diệp về nội. Có chuyện gì quan trọng à?
Cô tròn mắt, vẻ tò mò ngây thơ. Anh cười cười, hiền đến lạ.
-Nhật định rũ Diệp đi xem phim… tại lâu rồi tụi mình không đi chung nên… nhưng nếu Diệp có việc thì ngày khác cũng được.
-Diệp xin lỗi. A… tuần sau được không? Tuần sau nhất định Diệp rảnh mà.
-Vậy tuần sau nha.
Chiều đó, kế hoạch ngoại khóa văn học chủ đề “Kịch Shakespeare” được thông qua nhanh chóng. Thời gian chuẩn bị mọi thứ là một tháng rưỡi. Vở kịch “Romeo và Juliet” làm cô nhức đầu. Nó quá ủy mị và khiến cô nhớ đến vài chuyện không hay. Nếu là Hamlet đã tốt hơn. Tất cả là tại hắn, chẳng biết làm thế nào thuyết phục được cô phụ trách. Cô mệt mỏi dọn dẹp mọi thứ, gửi chìa khóa cho bác bảo vệ rồi ra nhà xe. Cô nhìn bầu trời tắt nắng đang bị những đám mây đen kịt phủ đầy. Gió quất mạnh vào mấy hàng phượng già, thổi tung đám bụi cát trên sân mờ mịt. Cành lá khô gãy rụng, rơi vỡ rào rào trên mái tôn nhà xe. Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, thưa và nhẹ rồi dày và nặng hơn. Chúng rơi nhanh, loang rộng thành một màn nước trắng xóa. Cô rùng mình. Mưa… Lạnh… Nỗi sợ hãi ngấm vào tim cô như những hạt mưa âm thầm ngấm vào lòng đất. Từng chút, từng chút một và không bao giờ mất đi.
-Chị định ngắm mưa đến khi nào mới về?
Cô giật mình quay lại. Hắn đang cười, ánh mắt quan tâm lẫn vẻ thích thú kỳ lạ.
-Dương đến lúc nào vậy?
-Lâu rồi.
-…
-Sao chị không nhận vai Juliet?
Cô không nhìn hắn, vừa mở chiếc áo mưa vừa trả lời.
-Chị nói rồi mà… Chị chưa bao giờ diễn kịch, lại đang học 12 nên rất nhiều việc. Để Bạch Hà diễn sẽ tốt hơn. Hà có nhiều thời gian, lại có kinh nghiệm vì từng tham gia đội kịch của nhà văn hóa.
-…
-Hơn nữa, em với Hà cùng lớp nên có gì trao đổi cũng dễ. Mà diễn xong vở này chắc hai đứa mang biệt danh “Romeo và Juliet” luôn đó.
Cô trêu hắn với vẻ tự nhiên nhất có thể. Hắn nhìn cô một lúc rồi mỉm cười đầy ý nghĩa. Lời tạm biệt nhẹ như gió thoảng. Chiếc xe máy tan nhanh vào màn mưa. Cô đứng lặng, vô thức nhìn theo. Nụ cười hắn không giống mọi khi, ánh mắt hắn nhìn cô cũng khác. Chúng đã mất đi sự dò xét âm thầm, cẩn trọng và toát lên vẻ ranh mãnh không che đậy. Linh cảm cho cô biết đã và sẽ có việc nghiêm trọng xảy ra. Sự hoàn hảo của hắn tiềm tàng quá nhiều nguy hiểm. Nó giống như đóng lửa sáng rực khiến những con thiêu thân ngây thơ lao vào và chết đi không hối tiếc. Cơn gió mạnh bất ngờ tạt bụi mưa vào người cô. Những hạt nước lạnh buốt đọng lấm tấm trên da mặt. Cô thở hắt ra, đưa tay vuốt mái tóc vừa bị gió thổi tung. Hắn làm gì cũng mặc xác. Cô không muốn hao tâm tổn trí vì một kẻ “không liên quan”. Cô nhìn chiếc áo mưa màu tím nhạt một lúc rồi bỏ nó vào giỏ, từ tốn đạp xe về nhà.
Chủ nhật là một ngày u ám với cơn mưa trái mùa lạnh lẽo. Cô ngồi trong ôtô, đôi mắt lơ đãng ngắm những giọt nước lăn trên cửa kính. Phong cảnh nhạt nhòa chuyển dần từ những tòa nhà chọc trời hiện đại sang những cánh đồng lúa bạt ngàn thưa thớt mái tranh. Khoảng hai tiếng sau, chiếc xe dừng trước cổng ngôi nhà ngói cổ đã hơn trăm tuổi. Cô cầm dù, bước vào sân gạch tàu phủ rêu xanh trơn trượt loang loáng nước. Cô hít thật sâu, lướt ánh nhìn qua cảnh vật mờ mưa. Những ký ức tuổi thơ tươi đẹp lẫn trong tháng ngày đen tối ùa về. Trái tim cô đập loạn khi ánh mắt chạm vào hình ảnh thấp thoáng của ngôi nhà bên cạnh qua vườn cây. Cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng, cô lấy tay che miệng ngăn tiếng nấc khan. Cô dứt mắt khỏi nó, bước đi thật nhanh.
Ngôi nhà cổ kính vốn lạnh lẽo, nay càng lạnh lẽo hơn khi chỉ có hai con người cô quạnh trong ngày mưa. Cô chào nội và ba bằng nụ cười ấm áp. Nước mắt nội rơi làm trái tim cô quặn thắt. Cô ngồi xuống, khẽ lau những giọt nước mắt trên gương mặt nhăn nheo trổ đồi mồi của nội. Cô nắm lấy bàn tay gầy gò run run của nội áp lên má mình. Nội đã chăm sóc, nuôi nấng cô từ lúc bảy tuổi, khi cha mẹ ly hôn, khi mẹ dẫn chị gái ra đi. Nội là người gần gũi và yêu thương cô nhất, dù đó là một tình yêu ích kỷ, dù đó là tiền đề cho những tai ương được báo trước. Bỗng dưng, cô thấy đôi mắt mình ươn ướt và sống mũi cay cay. Cô ôm nội thật chặt như những ngày thơ bé.
-Con về rồi. Cháu gái tôi về rồi.
Giọng nội nghẹn ngào. Nội vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dỗ dành.
-Dạ. Con về rồi. Nội đừng khóc nữa nha.
-Ừm…
-…
-Nội xin lỗi con… Nếu nội để mẹ dắt con theo từ đầu thì…
Cô ngạc nhiên rồi chợt hiểu. Nụ cười buồn đến nao lòng vẽ trên môi cô.
-Chuyện qua rồi. Nội đừng nhắc lại nữa. Con…
-…
-Bây giờ, con sống rất tốt.
Cô đẩy nội ra, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ đã đục mờ vì thời gian. Cô mỉm cười thật chân thành để trấn an nội. Sau khoảng lặng mênh mông, nội cười móm mém, gật gật đầu. Nội nói với cô và tự thuyết phục mình.
-Con sẽ hạnh phúc. Cháu nội tôi rồi sẽ hạnh phúc.
Ba người quây quần bên măm cơm trong chiều mưa lạnh. Tiếng cười tắt lịm từ lâu trong ngôi nhà nay quay trở về. Cô kể về trường lớp mới, bạn bè mới với sự hào hứng, vui mừng. Hương gạo mới nấu bằng bếp củi thơm lừng theo từng làn khói lượn quanh làm cô nhớ ngày xưa. Cô nhớ mình thường ngồi trên bộ ngựa gõ, cẩn thận têm từng miếng trầu cho nội sau bữa cơm. Cô nhớ tiếng võng đưa cọt kẹt vang lên đều đều như vọng từ nơi nào xa xăm lắm. Cô nhớ những câu chuyện cổ tích nội kể bên ngọn đèn dầu những tối mất điện. Cô nhớ những miếng cơm cháy mới nấu bốc khói thơm giòn hai anh em giành nhau để ăn với đường thốt nốt… Những điều cô nhớ giờ chỉ là sợi tơ ký ức muôn màu mong manh chìm nghỉm trong bó sợi quá khứ rối tung nhuộm màu xám ngắt.
Chiều buông và cơn mưa đã ngớt. Cô lên xe sau khi hứa hai tuần nữa sẽ về thăm nội. Cô không nói gì nhiều với cha. Cô đã chẳng nói gì với ông từ lâu lắm rồi. Ấn tượng đọng lại trong cô về ông suốt thời thơ bé là những chồng sách và cặp kính dày. Gương mặt ông luôn mất hút sau những kệ sách đầy kín, cao ngất trong phòng riêng. Ông chẳng bao giờ dành thời gian chơi đùa với cô hay Lam Chi, có khi ông cũng cười nói nhưng vô cùng hiếm hoi. Cô biết ông không bỏ mặc mình. Ông chỉ không yêu thương cô đủ nhiều để có thể quan tâm, chăm sóc. Nhiều lần, cô hỏi nội lý do cha mẹ ly hôn nhưng câu trả lời nhận được chỉ là: “sau này lớn lên con sẽ hiểu”. Nhưng bây giờ cô vẫn chưa hiểu. Chưa tròn mười tám tuổi có phải chưa đủ lớn? Có lẽ đối với cha mẹ thì con cái luôn luôn nhỏ dại. Tuy nhiên, cô đã không cần biết lý do từ rất lâu rồi.
Cô vẫy tay chào nội và cha qua lớp cửa kính. Chiếc xe lăn nhanh trên con đường nông thôn được nhựa hóa. Cô xoay người nhìn ra sau xe. Ngôi nhà chìm trong mưa xa dần, xa dần… Xe chạy đã rất lâu, trái tim cô vẫn đập thình thịch. Cô đã thấy con người đó ẩn hiện sau hàng rào ngôi nhà bên cạnh với ánh mắt xoáy thẳng vào mình. Những cảm xúc của cô hỗn loạn, rối tung xô đẩy nhau trong trí óc. Chúng vỡ nát không thể định hình. Cô tự hỏi quá khứ đến khi nào mới thôi ám ảnh, đến khi nào tâm hồn cô được thanh thản. Cô muốn được giải thoát, giải thoát hoàn toàn khỏi kiếp sống này nhưng có vẻ đó là một điều không tưởng. Diêm Vương đã từ chối cô một lần và giờ đây cô không còn cơ hội bởi sự giám sát của quá nhiều người. Những kẻ đang yêu thương cái ảo ảnh của Lam Chi. Cô cười nhạt khi nhớ đến chiếc quan tài nằm trong lòng đất vào chiều mưa hôm đó… Hình như tất cả những gì cô muốn Lam Chi đều có được, ngay cả cái chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!