Lời Nguyền
Chương 3 : Ba sắc hoa
Cô thu xếp đồ dùng thì giật mình thấy hắn đứng đằng xa và đang mỉm cười. Hắn từ đầu chỉ im lặng quan sát và giờ đang mỉm cười, thân thiện nhưng chứa đầy toan tính. Cô ghét nhất nụ cười đó. Nụ cười đẹp ma mị của ác quỷ. Dù tất cả con gái trường này có phát điên vì nó thì cô vẫn ghét, ghét cay ghét đắng. Cô dễ dàng đoán được hắn lấy thông tin từ ai nhưng vẫn thắc mắc: cô có giá trị gì? Hắn bỏ công sức tìm hiểu, khống chế cô vì mục đích gì? Cô đã vô tình khiến hắn ngứa mắt hay chỉ đơn giản hắn lấy cô làm trò vui? Vô vàn câu hỏi lẩn quẩn trong đầu làm cô mệt mỏi. Cô đang lâm vào tình trạng bị động, không cách phản kháng. Cô nhớ lúc hắn khơi lại quá khứ mình đã mất tự chủ thế nào. Cô hiểu rằng chuyện cũ vẫn luôn ký sinh trong người mình, rút cạn sinh lực mình từng chút một dù chúng đang ngủ quên. Và chỉ cần một xúc tác chúng sẽ thức dậy, tàn phá cuộc sống mà cô gắng gây dựng như một cơn bão siêu cấp miền nhiệt đới. Cơn bão đi qua và để lại một vùng bình địa hoang tàn, đổ nát.
Cuối tuần, cô về thăm nội như đã hứa. Đó là một trưa nắng chói chang và gây gắt. Cảnh vật tan chảy thành một bức tranh hư ảo qua tấm màn không khí bị hun nóng. Những thân cây héo úa rủ lá trong vườn như những kẻ tội đồ bị đày ải giữa sa mạc hoang vu gió cát, nhưng riêng giàn hoa giấy vẫn rực rỡ vươn mình tỏa sắc trong cái nắng bạo tàn. Cội hoa giấy đồ sộ lớn tuổi hơn cô và sắc hoa chỉ một màu đỏ thắm. Những cành cây vươn dài, phủ đầy sắc đỏ trên nền lá xanh biếc bám riết vào ngôi nhà cổ như một con bạch tuộc khổng lồ vươn những chiếc xúc tu ma quái bơi vào khoảng không xanh thẳm. Những buổi hoàng hôn đầy gió, hoa giấy rơi kín cả sân gạch, thềm nhà. Tấm thảm hoa đỏ rực được nhuộm ánh tà dương óng ánh đẹp mê hồn.
Cô mãi ngắm giàn hoa giấy, không chú ý một bóng người vừa lách khỏi hàng nguyệt quế xum xuê hoa lá nơi góc sân. Gã vịn vào lan can, nhẹ nhàng nhảy lên thềm nhà. Gã đi về phía cô không một tiếng động. Khi chỉ còn vài bước chân, gã dừng lại dựa vào thân cột. Gã thở nhẹ như sợ phá hỏng sự cô tịch của không gian, phá hỏng bức tranh tuyệt mỹ mà lâu rồi mới được ngắm. Cô bất giác xoay người lại. Cô nhìn chăm chăm vào gã, gương mặt đông cứng cảm xúc. Cô cứ nhìn như thế rất lâu mà không có một hành động nào. Gã phì cười cất bước. Cô đã lớn rồi. Gã đã nghĩ cô sẽ la hét hay bỏ chạy. Đột nhiên gã cảm thấy lạnh dù nắng nóng như thiêu đốt.
-Lâu rồi mới gặp, chú có khỏe không?
Câu hỏi cất lên bằng giọng nghiêm trang ngăn bước chân gã. Cô vẫn đứng yên.
-Tôi vẫn khỏe.
-…
-Cuộc sống mới của em có tốt không?
-Cuộc sống của con bây giờ rất tốt.
Cô nói rõ ràng và rành mạch từng chữ với nụ cười thật nhẹ. Chính xác hơn là cử động rất nhẹ của làn môi còn mọi chi tiết khác trên gương mặt đều vô cảm. Gã không biết nói gì, cổ họng nghẹn đắng. Cô hành xử như một người xa lạ. Gã nhớ biết bao nụ cười rạng rỡ của cô, bàn tay ấm áp của cô, làn da mềm mại của cô… tất cả đã quá xa xăm. Gã xoay người hái những cành hoa giấy rủ bên hiên nhà. Cô lặng thinh nhìn gã kết vòng hoa. Những ngón tay gã rướm máu vì gai nhọn. Lần lượt từng chùm hoa đỏ rực như máu xếp vào nhau, đan cài trên nền lá xanh. Gã đưa vòng hoa cho cô trong thinh lặng.
-Con cảm ơn.
-Không muốn đội thử sao?
-Bây giờ, con đủ lớn để hiểu mình không phải cô dâu của chú.
Gió thổi mạnh làm những cánh hoa đỏ rơi lả tả.
-Em vẫn không tin sao?
-Chú muốn con tin vào điều gì?
-…
-Tin vào lời nguyền ngụy tạo hay tình yêu điên loạn của chú?
Cô hỏi lại với giọng điềm tĩnh đến kinh người. Mỗi từ cô nói như nhát dao sắc lạnh cứa vào tim gã. Sự im lặng trải ra mênh mông. Cuối cùng, gã nói chậm rãi.
-Tin vào lý do cha mẹ em ly hôn.
-Không bao giờ.
-…
-Chú về đi.
Cô gằn giọng. Gã nhìn cô bất lực rồi quay bước. Cô đứng im cho đến khi dáng gã khuất sau hàng nguyệt quế. Cô dựa vào tường, khuỵa xuống vì đôi chân run rẩy không còn sức. Cô thở dốc, hớp không khí như một người ngộp nước vừa được sơ cứu tỉnh lại. Đôi bàn tay vô thức xiết mạnh vòng hoa. Những cánh hoa mỏng manh bị vò nát, rơi rụng. Bàn tay cô rướm máu. Hoa giấy rất đẹp. Hoa đẹp thì có gai. Hoa giấy có rất nhiều gai. Nhiều gai như vậy mà suốt mười mấy năm gã vẫn âm thầm kết vòng hoa cho cô. Mười mấy năm gã như một người cha, người anh, người bạn lớn mà cô yêu thương, quý trọng… nhưng gã đã đạp đổ mọi thứ trong một đêm mưa. Lạnh lùng và tàn nhẫn. Cô đã cầu nguyện, tin tưởng với tất cả hy vọng đó chỉ là ác mộng, đêm sẽ qua đi và cô tỉnh lại trong bình minh ấm áp… Đáng tiếc, sự thật luôn tàn khốc và nghiệt ngã.
Nắng dần đổ nghiêng bên hiên nhà. Cô vẫn ngồi trên nền gạch lạnh, hai tay ghì chặt vòng hoa. Đầu cô đau buốt với những hình ảnh lẫn âm thanh hỗn loạn ùa về từ quá khứ. Chúng như những bóng ma huyền hoặc, hoang mang lả lướt bên huyệt mộ trong đêm trăng sáng. Con người cô mang đầy tội lỗi nên chỉ thấy được bóng ma, không bao giờ thấy được thiên thần. Những thiên thần là sinh linh thanh khiết, bé bỏng và đáng yêu như đứa trẻ đang tượng hình mà cô nhẫn tâm phá bỏ ngày xưa. Nhưng cô có thể làm gì khác khi đứa trẻ đó mang dòng máu bị nguyền rủa, được tạo ra bởi cô và người chú ruột. Một đứa trẻ không được mong đợi, không được chúc phúc thì không nên tồn tại. Cái chết là một sự giải thoát. Cô chỉ giải thoát cho con mình, giúp nó khỏi phải trầm luân trong bể khổ kiếp người. Cô chỉ cứu vớt một linh hồn. Cô làm đúng. Cô đã làm đúng. Cô không sai gì cả… Cô cười lớn, cười đến mức bụng quặn thắt, cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Cô bắt đầu nôn và không thể dừng lại. Cô nôn thốc nôn tháo cho đến khi không còn gì có thể tuôn ra. Cô mất ý thức và ngất đi.
Ngày đầu tuần của cô bắt đầu với cảm giác mệt mỏi rã rời từ dư âm những chuyện xảy ra. Miệng cô lúc nào cũng khô đắng, ăn gì cũng nhạt nhẽo. Cô gần như kiệt sức chỉ sau năm tiết học. Anh lo lắng hỏi han, cô cười trấn an và giải thích qua loa. Nhiều lúc, cô tưởng tượng viễn cảnh mình kể mọi chuyện anh nghe rồi cười một mình, cười chính mình. Anh sẽ điềm tĩnh chấp nhận hay quay lưng với cô như Bạch Ngọc, biết đâu lại tàn nhẫn hơn… biết đâu được. Cô cười vu vơ rồi nằm xuống băng ghế trong phòng tập kịch. Cô vẫn còn thời gian chợp mắt vì chưa đến giờ, lại không có ai. Sự yên tĩnh giúp cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ý thức mơ màng báo có người vào phòng nhưng mí mắt cô nặng trịch, không nhướn lên được. Cô để giấc mơ cuốn đi.
Giấc mơ nhuộm màu tím ngắt. Tím ngắt cả trời mây, cả hồ nước, cả thảm cỏ, cả rừng cây… và cả tà áo dài thướt tha cô đang mặc. Chân cô bước trên thảm cỏ mượt mà đọng những giọt sương long lanh được phủ đầy những cánh hoa bằng lăng rơi rụng. Cô đi thẳng đến nguồn sáng duy nhất, nơi có người con trai đưa tay về phía mình. Ngược sáng, cô không nhìn rõ là ai. Cô dừng lại khi chân chạm phải mặt nước hồ mờ ảo, bảng lảng khói sương. Cô lưỡng lự. Người đó vẫn kiên trì chờ đợi, cánh tay như van nài. Sức mạnh vô hình đẩy cô liều mình dấn bước. Mặt hồ lạnh băng như gương khẽ lay động nâng bước chân cô. Những cánh hoa bằng lăng mỏng manh rơi trên nước xô đẩy nhau, dập dềnh theo làn sóng tím. Cô bừng tỉnh khi vừa chạm vào tay người đó, chỉ kịp thấy nụ cười rất nhạt.
-Chị mơ thấy “bạch mã hoàng tử” đến rước mình sao?
Hắn dời mắt khỏi quyển sách, hỏi bằng giọng mỉa mai kèm nụ cười khi cô ngồi dậy. Cô không nhìn hắn, bình thản chải mái tóc rối và trả lời.
-Không phải “bạch mã hoàng tử” mà là quỷ sứ đến rước hồn tôi.
Hắn phì cười, thì thầm điều gì rất khẽ. Cô không nghe được, cũng không hỏi lại. Sự im lặng phủ lên căn phòng cho đến khi những thành viên câu lạc bộ lần lượt xuất hiện. Đây là ngày tập kịch đầu tiên của cô cùng mọi người và mọi việc đều suông sẻ. Cô đã đeo mặt nạ và diễn một vai quá lớn trong đời thực thì Juliet trên sân khấu có là gì. Nhưng thứ làm cô ngạc nhiên là hắn. Diễn xuất của hắn đôi lúc làm cô bối rối. Nó thật đến kinh ngạc. Nhất là những đoạn thân mật được xử lý khéo léo. Trái tim cô vô thức đập mạnh mỗi khi nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt đen huyền, sâu thẳm như đại dương mênh mông trong đêm tối. Đại dương đêm đẹp mê hồn nhưng luôn ẩn tàng nguy hiểm.
Giờ giải lao ồn ào bởi giọng oanh vàng của Hoàng Yến, trưởng đội hóa trang. Mọi người hào hứng nhìn tất cả trang phục vừa mang đến. Đó là một cố gắng vĩ đại của năm đôi tay vàng. Họ không những sửa quần áo cũ, mà còn may mới. Sau khi phân chia mọi thứ, Yến kéo cô đi, không ngừng liến thoắng về trang phục của Juliet. Hoàng Yến đẩy cửa một căn phòng. Bộ váy tím hoàn mỹ đập vào mắt cô. Những hình ảnh của giấc mơ ban trưa dội về. Cô rơi vào thế giới câm lặng của rừng hoa bằng lăng bất tận. Trong phút chốc, rừng hoa thay bằng đại dương tím ngắt mênh mông. Mỗi cánh hoa bằng lăng là một giọt nước, mềm mại và mong manh. Chúng nhấn chìm cô trong màu tím thâm trầm, u uất.
-Chị mặc thử đi. Nhanh lên.
Câu nói của Hoàng Yến kéo cô tỉnh lại. Cô cười cười, vẫn chưa hoàn hồn. Cô nhìn bộ váy hồi lâu. Nó được may với hai lớp vải, lớp trong dày và trơn, lớp ngoài mỏng được in hoa mềm mại. Cổ áo xếp nếp cao vừa phải, tay áo loa dài và gấu váy chấm gót thướt tha. Bộ váy đơn giản nhưng toát lên vẻ quý phái, sang trọng và không kém lộng lẫy với những hạt pha lê được kết hợp lý. Hoàng Yến giúp cô thay trang phục, làm tóc, trang điểm. Vừa xong, cô liền bị Yến bắt xoay mấy vòng. Nhìn cô, Yến không ngừng lảm nhảm “đúng là chủ nhiệm… đúng là chủ nhiệm…” Yến định kéo cô đi nhưng bị giữ lại.
-Em nói “đúng là chủ nhiệm” nghĩa là sao? Chuyện gì mà liên quan đến Tử Dương?
-Thì chuyện bộ váy chứ còn gì nữa.
Hoàng Yến cười tươi như hoa trả lời cô.
-Chị vừa được chọn vào vai Juliet, tụi em không kịp may trang phục mới nên định lấy bộ váy hồng của năm ngoái sửa lại một chút nhưng bị chủ nhiệm la. Chủ nhiệm nói vai chính mà mặc đồ cũ coi sao được. Ảnh nói tụi em may không kịp thì lấy số đo, ảnh thuê người may. Chi phí ảnh tài trợ. Nhân cơ hội hiếm có, tụi em bắt ảnh tài trợ luôn mấy thứ khác. Lần này, câu lạc bộ lời to.
-…
-À… chủ nhiệm còn nói chị chỉ hợp với màu tím thôi. Ảnh đúng là có mắt thẩm mỹ phi thường. Khâm phục, khâm phục quá.
Cô nhìn nụ cười vô tư trên mặt Yến, cõi lòng tê tái. Cô đã thật sự trở thành con búp bê của hắn. Một con rối bị hắn giật dây. Cô không tranh giành với ai, chỉ muốn có cuộc sống bình yên, quên hết quá khứ. Ước mơ bình dị đó cũng là sai sao? Cô đã gây ra tội lỗi gì mà phải gánh chịu những việc này? Cõ lẽ sự tồn tại của cô trên cõi đời ngay từ đầu đã là sai lầm của tạo hóa. Cõ lẽ ngày mưa tháng bảy mười tám năm trước chỉ nên có một mình Lam Chi chào đời.
Cô trở lại phòng tập kịch, vẽ lên môi nụ cười tươi tắn. Tất cả mọi người đã khoác lên mình lớp hóa trang lộng lẫy. Hắn đi đến cạnh cô trong bộ trang phục quý tộc màu đen ánh lam. Hắn như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Chỉ có một từ để diễn tả. Hoàn hảo. Hắn mỉm cười, nhìn thấy con búp bê xinh đẹp, ngoan ngoãn nên tâm trạng vui vẻ. Cô đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt. Hắn đưa cho cô một con dao găm tuyệt đẹp được chế tác tỉ mỉ. Nó sẽ được sử dụng vào cảnh cuối, lúc Juliet tự sát theo Romeo. Đôi mắt cô dán vào nó, dán vào sự sắc lạnh của lưỡi dao. Ánh kim loại trắng lạnh lấp lánh đẹp ma quái. Con dao găm rất đẹp, quá đẹp và sẽ càng đẹp hơn nếu có một dòng máu đỏ chảy theo lưỡi dao mỏng sắc, nhỏ giọt từ mũi dao xuống nền gạch lạnh. Cô chỉ muốn thấy vẻ đẹp của nó hoàn hảo hơn…
Hắn nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng tách những ngón tay mảnh khảnh ra khỏi cán dao. Lúc này, cô mới nhận ra lưỡi dao sắc đang nằm ngay trên mạch máu nơi cổ tay trái của mình. Hắn kề tai cô, nói khẽ.
-Chị làm việc này không đúng lúc, đúng chỗ gì hết.
-…
-Với lại, con dao này không phải đồ thật đâu.
Hắn cười nhạt. Cô nhìn xung quanh, không ai chú ý. Hắn đã cố tình đứng che. Ánh đèn flash nhá lên theo sau là giọng cười vô đối của Hoàng Yến.
-Em sẽ dán hình này lên bản tin câu lạc bộ với tiêu đề “Romeo và Juliet tâm sự với nhau về… dao găm”
Mọi người cười lớn. Hắn nhếch môi, phụ họa theo trò đùa.
-Nếu em muốn gây chú ý thì phải đưa tin giật gân hơn. Ví dụ như…
-Ví dụ như làm sao?
-Ví dụ như… “Romeo và Juliet kịch giả tình… thật”
Hắn vừa nói, vừa vòng tay ôm cô từ phía sau. Hắn tựa cằm lên vai cô, hơi thở nóng phả nhẹ vào chiếc cổ trần thanh mảnh. Mọi người trố mắt nhìn. Cô hiểu rõ nổi giận là thất bại, gây không khí căng thẳng chẳng ích gì. Cô từ tốn xoay người ra sau, cầm chiếc quạt đeo trên cổ tay gõ lên đầu hắn. Cô cười lớn.
-Thật cái gì mà thật. Nói năng lung tung là phó bí thư đoàn trường tìm em uống cà phê đó nghe chưa.
-Em chỉ đùa chút thôi mà.
-Đùa cái kiểu gì mà ngày càng “phạm thượng” vậy hả? Có nghe câu “kính lão đắc thọ” chưa hả?
Cô cười gằn, đập đập cây quạt vào lòng bàn tay. Hắn lùi mấy bước, núp phía sau một thành viên nam của câu lạc bộ.
-Dạ… Em biết lỗi rồi. Tha cho em.
-…
-À… Con gái mà bạo ngược như chị dễ phạm tội “sát phu” lắm đó.
Không khí được tô điểm bằng những tràn cười của mọi người xung quanh. Trò diễn ngoài kịch bản tiếp tục cho đến khi ai đó reo lên: “A… anh Hoàng Nhật. Anh tới lúc nào vậy?” Anh chào mọi người bằng nụ cười rất hiền rồi nhìn qua cô, vẫn là nụ cười đó. Cô cùng anh bước ra ngoài. Anh im lặng, gương mặt trầm ngâm với những ý nghĩ đang đấu tranh dữ dội trong đầu. Cô im lặng, nhớ lại lúc mình nhận lời làm hợp tác viên cho câu lạc bộ. Anh chỉ như thế khi có việc liên quan đến hắn. Anh chỉ như thế khi nhớ đến Lam Chi. Cô thở dài ngắm sân trường xơ xác buổi chiều đông. Quên đi quá khứ cũng khó khăn như chiến thắng chính mình. Anh và cô đều là những kẻ không thể quên đi quá khứ hay chiến thắng chính mình.
-Sao không cho mình biết Diệp sẽ diễn vai Juliet?
Anh hỏi mà không nhìn cô.
-Vai diễn vừa được đổi hồi thứ bảy rồi. Với lại mình thấy không có gì quan trọng nên cũng quên mất.
-…
-Nhật tìm mình có chuyện gì không?
Cô mỉm cười nhìn anh, cố gắng giảm nhẹ sự nặng nề.
-Lúc sáng thấy Diệp không được khỏe nên đến xem thế nào…
-…
-Nhưng giờ thấy Diệp vui vẻ vậy thì biết sự quan tâm của mình không cần thiết rồi.
-…
-Mình về trước đây.
Giọng anh rất bình thường, không cáu gắt hay mỉa mai. Anh luôn là người biết kiềm chế bản thân. Cô nhìn anh bước đi, không giữ lại, không chạy theo. Cô biết anh đang mất bình tĩnh và cần ở một mình. Cô hiểu nguyên nhân và không muốn khuấy động nó lúc này. Những dòng nhật ký của Lam Chi giấu trong con gấu bông đã cho cô biết tất cả. Anh là kẻ đáng thương, thật sự quá đáng thương. Anh biết rõ Lam Chi thích hắn, Lam Chi chỉ sử dụng anh để thử tình cảm của hắn vậy mà vẫn tha thứ để giờ đây anh lại tiếp tục bị biến thành bức bình phong và cái phao cứu sinh để cô bám víu nhằm quên đi quá khứ. Người ta nói song sinh thường giống nhau. Kẻ nằm dưới mồ kia với cô cũng giống nhau. Mà nhìn chung, sự vị kỷ đáng ghê tởm của con người đều giống nhau. Các mối quan hệ của con người suy cho cùng chỉ là sự lợi dụng lẫn nhau trên nguyên tắc chung hai bên đều có lợi. Lỡ như, một bên bị thiệt hại thì sự tan vỡ là hiển nhiên, chỉ sớm hay muộn… Cô cười nhạt, hờ hững nhìn ánh nắng chiều nhuộm màu tàn úa.
Sáng hôm sau, trời u ám với những tảng mây nặng nề hơi lạnh. Gió bấc thổi mạnh hơn thường ngày. Sáng mùa đông rất lạnh. Sáng càng lạnh thì trưa lại càng nóng vì người ta quen với cái lạnh sáng sớm nên không thể chịu được cái nóng ban trưa. Cô run run dẫn chiếc xe đạp ra cửa, hai bàn tay tê cóng. Tà áo dài mất màu trắng tinh khôi khi sưởi nắng, trở nên xám ngắt và quấn quýt quanh chân. Cô nhìn những bụi hồng trong sân. Từng cánh hoa vàng lộng lẫy, từng chiếc lá xanh thẳm mượt mà long lanh sương đêm vẫn tươi tắn như cái lạnh không tồn tại. Mẹ nói chúng là hồng Confidence được Lam Chi mua về trong mấy lần đi Đà Lạt. Lam Chi sợ khí hậu miền Tây không hợp, chúng sẽ chết nên đã bỏ công chăm sóc rất nhiều. Và không phụ lòng chủ nhân, những bụi hồng phát triển ngày càng xanh tốt, quanh năm trổ hoa trang điểm cho ngôi biệt thự hào nhoáng. Mỗi lần ngắm hoa mẹ lại khóc. Lúc đó, cô chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ xa bởi vì… thế giới hoài niệm của mẹ và những đóa hồng Confidence không bao giờ có cô tồn tại.
-Lam Diệp!
Nghe tiếng gọi, cô nhìn ra đường. Anh đang đứng trước cổng, trong giỏ xe là một bó hồng vàng. Cô mỉm cười. Cô nói khi đã đứng ngay cạnh anh.
-Sao hôm nay Nhật không chờ ở chỗ cũ mà đến tận nhà đón mình?
-…
-…
-Mình xin lỗi. Chuyện chiều hôm qua…
Cô nhìn vẻ mặt anh, phì cười. Anh cũng cười rồi đưa cho cô bó hoa hồng. Mười một cành hồng được buộc đơn giản bằng ruy-băng, không thêm hoa lá hay giấy gói. Cô nhìn những cánh hồng mềm mại như nhung, chạm nhẹ những ngón tay vào chúng. Phía đông, mặt trời đã xua những đám mây xám tan đi. Ánh ban mai nhuộm lên những cánh hoa màu hoàng kim rực rỡ. Những giọt nước li ti đọng trên cánh hoa ánh lên sắc cầu vòng lấp lánh. Cô chớp mắt. Cô thấy đôi mắt mình đau nhức. Màu vàng luôn làm mắt cô đau nhức… Những đóa hồng vàng lộng lẫy và kiêu sa. Với cô, nhìn thẳng vào chúng như nhìn thẳng vào mặt trời lúc giữa trưa. Cô nhắm mắt lại, hôn nhẹ những đóa hoa. Cô mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh, đề nghị nhẹ nhàng.
-Chúng ta chia tay nha.
Anh im lặng nhìn cô thật lâu rồi nói với giọng rất trầm.
-Tại sao?
-Tại vì Nhật không yêu mình. Nhật chỉ yêu Lam Chi thôi. Và mình không phải chị ấy.
-…
-Mình không thể chấp nhận những cảm xúc miễn cưỡng và vay mượn này nữa. Chúng ta hãy chia tay trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.
-Chuyện này không đúng. Lý do này mình không chấp nhận.
Anh đanh giọng. Cô mỉm cười.
-Tại sao Nhật luôn tặng mình hoa hồng vàng mà không phải là hồng nhung như nhiều cặp tình nhân khác?
-Tại vì lần đầu tiên mình tặng chúng cho Diệp. Diệp đã cười rất vui vẻ. Những lần sau cũng vậy.
Anh trả lời, có chút ngạc nhiên vì câu hỏi chẳng ăn nhập vấn đề.
-Khi được tặng hoa, người nhận không cười chẳng lẽ khóc hay sao!?
Giọng nói của cô trở nên thanh thản và bình yên lạ.
-Mình không thích hoa hồng, càng không thích hồng Comfidence. Chỉ có Lam Chi thích chúng thôi. Lần đầu tiên Nhật tặng hoa cho mình, Nhật đã nghĩ đến Lam Chi phải không. Nhật nghĩ mình cũng giống chị ấy.
-…
-Nhật chưa bao giờ hỏi mình thích hoa gì nên mình đã chủ động nói. Nhật có nhớ đó là loài hoa gì không? Nó không lộng lẫy và kiêu sa như hồng Comfidence đâu. Nó bình thường thôi, rất bình thường. Cái tên của nó cũng chẳng đẹp.
-…
-Mình đã nói không chỉ một lần.
Cô nhấn giọng, ánh mắt dịu dàng pha lẫn xót thương. Anh sừng sờ nhìn cô. Thời gian trôi thật chậm. Anh quay mặt đi.
-Cho mình thời gian suy nghĩ về đề nghị của Diệp.
Cô mỉm cười, hy vọng những điều mình nói sẽ đánh thức anh, giúp anh thoát khỏi xiềng xích của quá khứ, thoát khỏi ám ảnh của Lam Chi. Sự thật mà cô nói buộc anh vào vai bị cáo, phải đối mặt với sai lầm của mình, tàn nhẫn nhưng là cách tốt. Anh biết suy nghĩ và có thiện tâm. Trái tim anh nhân hậu, nụ cười anh hiền dịu… Anh cũng như cái tên của mình, là mặt trời rực rỡ và ấm áp xua đi giá lạnh mùa đông. Anh xứng đáng yêu và được yêu bởi một người tốt hơn cô, tốt hơn Lam Chi. Nếu tiếp tục ở cạnh cô, anh sẽ bị tổn thương nhiều hơn, không chỉ vì quá khứ mà còn vì hiện tại và tương lai. Cô đã hy vọng sẽ yêu anh, sẽ có cuộc sống khác nhưng sự xuất hiện của hắn thay đổi tất cả. Quá khứ không buông tha cô. Giấy không gói được lửa. Cô từ bỏ hy vọng không phải là hy sinh để bảo vệ người mình yêu. Đó chỉ là một sự phản tỉnh, là bản thân sợ cắn rứt lương tâm, sợ ân hận khi kéo người khác vào đau khổ. Con người làm việc gì mà không vị kỷ, chỉ là vị kỷ tích cực hay tiêu cực, lợi mình – lợi người hay lợi mình – hại người.
end chap 3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!