Lời Nguyền
Chương 7 : Lầm đường
Cô dừng bước, nhìn người vừa phát ra giọng nói trong trẻo. Cô nhìn thật lâu rồi cười.
-À… cô là Huyền Sa, em gái của Tử Dương phải không?
-Nhớ ra rồi à. Nhớ ra rồi thì chắc chị không quên tôi đã từng nó là không muốn gặp lại chị lần nữa. Chị mặt dày đến mức mười năm rồi mà vẫn không buông tha cho anh trai tôi sao?
Nhỏ nói với vẻ khinh miệt và cay nghiệt. Ánh nhìn xấc xược như mười năm trước. Ánh mắt cô có chút xao động nhưng khoảnh khắc đó tan nhanh. Cô cười lạnh nhạt.
-Tôi nghĩ chuyện cá nhân của mình không liên quan đến Sa. Tôi cũng tin rằng Dương sẽ chẳng vui vẻ gì khi biết Sa can thiệp vào đâu.
-Chị đang đe dọa tôi đấy à? Chị nghĩ mình là ai chứ? Một đứa con gái hư hỏng, không biết tự trọng lấy tư cách gì mà ở bên cạnh anh hai tôi. Chị hãy mau mau biến đi trước khi bị vứt bỏ một cách nhục nhã. Anh hai tôi sắp kết hôn rồi.
-…
-A… chị không biết gì à? Đáng thương quá.
Nhỏ cười vang, nói bằng giọng giễu cợt.
-Tôi vui mừng báo cho chị hay là anh hai tôi sắp kết hôn với Tôn Nữ Hồng Thảo, con gái duy nhất của giám đốc An Long Bank. Ngân hàng lớn nhất miền Tây đó. Môn đăng hộ đối quá phải không?
-…
-Chị Thảo rất xinh đẹp và tài giỏi. Mọi người trong gia đình tôi ai cũng yêu quí chị ấy. Hôn lễ đã được định ngày rồi nhưng chắc chị không nhận được thiệp hồng đâu. Gia đình chúng tôi không chào đón người như chị.
Cô vô cảm nhìn vẻ mặt tự đắc của Huyền Sa, quay lưng bỏ đi. Cô đi rất từ tốn, nhẹ nhàng, không quá nhanh, không quá chậm. Từng bước chân vững vàng gõ đều trên nền đá hoa cương bóng loáng. Nhìn vẻ bình thản trên gương mặt cô không ai biết rằng giông tố đang gào thét bên dưới. Những suy nghĩ và cảm xúc như cơn hồng thủy hòa cùng bão lớn hoành hành trong đêm. Vô vàn con sóng dâng cao ầm ầm cuốn phăng mọi thứ. Tiếng nước chảy xiết, vỡ tung át mọi âm thanh. Gió lớn ***g lộn xé nạt không gian với những hạt mưa nặng nề từ trời cao không ngừng tàn phá… Cô bước vào thang máy, thở dốc dựa vào thành kính. Tập hồ sơ trên tay rơi xuống nền gạch. Nếu không đến cao ốc để nhận quyết định chấp thuận đề nghị của các nhà khoa học về dự án rừng tràm ngày hôm nay, cô đã không thể biết… Mười năm, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, bao nhiêu thứ đã đổi dời…
Cô đến nhà thì trời đã mờ tối. Hôm nay, cô ở một mình. Hắn đã đi công tác hai ngày nay, chưa biết khi nào về. Cô tắm xong, nấu cơm rồi dọn ra bàn. Cô nhìn ngôi nhà trống vắng. Lần đầu tiên cô thấy ngôi nhà mình trống vắng. Cô vẫn luôn sống một mình mười năm nay và hắn đến. Hắn hoàn toàn bước vào cuộc sống của cô chỉ trong năm ngày sau mười năm không thư từ, không tin tức, không một lần gặp… Năm ngày sau mười năm. Năm ngày cô đã sống trong giấc mơ của mười năm. Cô thật sự không hiểu tại sao có thể buông rơi bản thân dễ dàng như thế. Đứng trước hắn, cô không còn là cô nữa. Toàn bộ tâm tư đơn giản như một trang sách bị lật mở, rõ ràng và dễ hiểu. Căn nhà này chỉ trong năm ngày đã đầy ấp hình ảnh hắn, nhìn đâu cũng thấy hắn hiện diện từ ly chén trên giá, quần áo trong tủ đến mềm gối trên giường… Hắn và nụ cười ấm áp choáng ngợp toàn bộ tâm trí cô. Nhưng lòng người không thể đo lường… Ngôi nhà vang lên tiếng nhạc Secret Garden của di động. Cô buông đũa, vội vàng bắt máy. Giọng hắn trầm ấm vang lên bên tai.
/Em đang làm gì?/
-Cũng không có gì… Em đang ăn cơm thôi.
/À… anh định sáng mai về nhưng ở nhà nhắn có việc quan trọng, chắc anh sẽ ghé qua nhà nên chiều mới về được/
-Ừm… không sao.
Cô khẽ mỉm cười. Cố ngăn mình không hỏi chuyện gì. Lúc trước, bây giờ và có lẽ sau này, những chuyện về hắn cô sẽ chẳng thể biết. Cô nhìn khoảng trống đối diện mình qua bàn cơm, tự dưng thấy sống mũi cay cay. Cô nói rất khẽ.
-Em nhớ anh.
/…/
-Em muốn gặp anh.
Một khoảng lặng kéo dài. Cô chợt tỉnh, vội vàng nói.
-A… em xin lỗi. Em nói lung tung thôi. Anh đừng nghe.
/…/
-Anh về nhà giải quyết công việc đi. Chắc là quan trọng nên ở nhà mới nhắn gấp vậy. Vài ngày nữa anh qua chỗ em cũng được.
/Anh biết rồi. Em ngủ ngon/
Hắn cúp máy. Cô nhìn bàn cơm, không thể nuốt trôi. Cô dọn mọi thứ rồi pha một tách trà tim sen mang ra ban công. Cô ngồi xuống chiếc ghế mây, nhìn bầu trời ngày càng thẳm màu. Màn đêm đen đặc xao xác âm thanh hỗn loạn. Đối với cô mọi thứ đều hỗn loạn. Những điều Huyền Sa nói vang vọng bên tai cô rõ ràng và rành mạch. Cô chẳng là gì với hắn. Hắn đến bên cô chỉ là một khoảnh khắc chợt nhớ ra món đồ chơi cũ. Một ngày nào đó cô lại bị vứt đi không thương tiếc. Hắn không hứa hẹn gì về tương lai, không một lời. Cô làm sao có thể trong đợi khi mình chẳng có gì cả, chẳng biết gì cả. Cô và hắn là hai thế giới bị ngăn cách bởi bức tường thành lạnh lùng vững chắc của vô vàn những giá trị không thể sẻ chia. Phá vỡ nó là công việc dã tràng xe cát, có hy sinh hết cuộc đời cũng không thể thành công. Cuối cùng vẫn sẽ chết. Chết và chết. Cái chết luôn đón chờ.
Cô đưa bàn tay phải lên, ngắm nhìn nó. Tất cả những gì cô có được như những hạt cát luồn qua kẽ tay. Những người thân đều lần lượt rồi xa cô và giờ là hắn… Nhưng nếu hắn không vứt bỏ cô thì sao? Nếu hắn vẫn còn chút thương xót cô thì sao? Cô sẽ đứng bên cạnh cuộc đời hắn như một cái bóng không danh, không phận, mãi mãi chia sẻ một chút thương yêu ban phát như một nhân tình mà chữ tình cũng không trọn vẹn. Cô bật cười và mi mắt khép lại. Cô ngủ, ngủ ngay trên chiếc ghế mây ngoài ban công cùng với những cánh hoa bằng lăng rơi lả tả. Đêm khuya gió lộng và lãng đãng hơi sương. Cô giật mình tỉnh dậy khi tách trà bị lấy khỏi tay. Cô mở to mắt nhìn hắn đang ngồi trước mặt.
-Em sao vậy? Hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn ngủ gật.
Hắn bật cười, gõ nhẹ lên trán cô.
-Anh… anh về thật sao? Mấy giờ rồi?
-Hơn 2h sáng rồi. Em ngủ ở đây dễ bị bệnh lắm có biết không? Vào nhà đi.
Hắn nắm tay cô định đỡ dậy nhưng cô vẫn ngồi yên. Hơi ngạc nhiên, hắn bật cười.
-Sao không chịu đi? Chờ anh ẵm vào à?
-…
-Em càng lúc càng nhõng nhẽo.
Hắn trách nhẹ nhàng với nụ cười dịu dàng. Hắn vòng tay qua người cô định nâng lên nhưng bị giữ lại. Giọng cô trầm và xa xăm. Chỉ một từ.
-Không.
Cô xiết chặt cánh tay hắn. Đôi mắt cô nhìn sâu vào mắt hắn. Cái nhìn xuyên thấu tận tâm can, xương tủy. Hắn đang làm cô phát điên, thật sự muốn điên lên và đập phá mọi thứ, hủy hoại mọi thứ.
-Chúng ta kết hôn nha.
Cô đề nghị rất nhẹ nhàng nhưng âm sắc giọng nói lạnh băng, lạnh đến tàn nhẫn. Từng chữ cô nói như những mũi dao sắc lạnh, sáng loáng vô cảm ghim vào không gian tĩnh lặng, xẻ nhỏ từng mảnh sự cô tịch của đêm.
-Em đúng là cô gái kỳ lạ.
Hắn nói với nụ cười thật nhẹ sau khi đã nhìn cô rất lâu.
-Mười năm trước, em là người nói yêu anh. Mười năm sau, em lại là người cầu hôn anh… Em luôn làm những việc mà con gái không nên làm.
Ánh mắt cô xao động trong vẻ lãnh đạm.
-Em cầu hôn anh thì phải có nhẫn cưới chứ? Em thật là…
Hắn bật cười, đưa một chiếc hộp nhỏ bọc nhung tím ra trước mặt cô. Hắn mở hộp để lộ ra đôi nhẫn trơn lấp lánh ánh vàng. Hắn lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn trong hộp đeo vào ngón áp út bàn tay trái của cô. Hắn nhớ nơi đây mười năm trước đã từng ngự trị chiếc nhẫn bạc của Hoàng Nhật. Hắn đã vui mừng khôn xiết khi nhận ra nó biến mất khỏi tay cô vào ngày ngoại khóa, ngày cô và anh chính thức chia tay. Cô đã nói với hắn bằng giọng thanh thản trong sân trường vắng lặng lộng gió, phủ rợp những chiếc lá vàng nhẹ bay: “Tôi không yêu Hoàng Nhật và Hoàng Nhật cũng không yêu tôi. Chia tay chỉ là sự giải thoát…” Hắn đã ngăn câu nói tiếp theo của cô bằng một cái ôm rất chặt với hai từ: “Tốt quá”. Cô sửng sốt đến mức quên mất việc đẩy hắn ra. Sau nhiều năm, hắn mới biết lại thế nào là hạnh phúc. Hắn không còn phải ray rứt tự hỏi nên làm bạn thân chúc phúc cho cô và anh hay bất chấp thủ đoạn mà chia rẽ hai người… Giờ đây, cô thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn, không ai khác. Hắn kéo bàn tay cô lên môi mình, nhẹ nhàng hôn chiếc nhẫn rồi vết sẹo cắt ngang mạch máu trên cổ tay.
-Từ bây giờ, em là vợ anh.
-…
-Anh sẽ không bao giờ để bất cứ thứ gì làm tổn thương em nữa.
Cô nhìn theo những cử chỉ yêu thương của hắn và bỗng chốc biến thành một người khác. Cô bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt của mười năm tích tụ dồn nén được tuôn trào trong một lần. Chúng chảy hoài, chảy mãi không ngừng, ướt cả bàn tay hắn, bàn tay cô. Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, không ngăn được xót xa.
-Anh xin lỗi… đừng khóc…
-Tại sao… tại sao lại làm những điều này cho em… tại sao mười năm trước lại tàn nhẫn với em như vậy… tại sao bây giờ lại dịu dàng với em như vậy… tại sao…
-Anh xin lỗi. Tất cả là anh sai… đừng khóc…
Hắn ghì chặt cô trong vòng tay mình như sợ cô sẽ tan biến. Hắn thì thầm thật khẽ bên tai cô, kể về những việc đã xảy ra, những hiểu lầm đã chia cách hai người. Lời kể êm đềm trong đêm như một liều thuốc an thần giúp cô bình tĩnh. Câu chuyện kết thúc mà cô vẫn ôm chặt hắn. Thật lâu, hắn lên tiếng.
-Em có tin những điều anh kể không?
-Em tin. Em tin mà… nhưng… em…
-Em làm sao? Đổi ý không muốn làm vợ anh nữa à?
-Không phải. Em… em sẽ không thể cho anh một gia đình thật sự… em không thể mang thai, không thể sinh cho anh những đứa con…
Hắn nhìn vẻ thất vọng của cô, tê tái cõi lòng. Thiên chức làm mẹ người phụ nữ nào cũng có nhưng nó đã bị tước mất ở cô. Hắn ôm chặt cô lần nữa.
-Đó không phải là điều anh quan tâm. Điều anh quan tâm là em.
Lúc sau, cô nhìn hắn, ánh mắt đầy hy vọng.
-Chúng ta có thể thêu người mang thai và sinh con hộ.
-Không. Chúng ta sẽ xin con nuôi.
-Tại sao? Đó vẫn là con của anh và em…
Hắn bật cười.
-Anh biết đó là con của em và anh, người phụ nữ đó chỉ mang thai và sinh hộ. Chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy vì đứa bé, chăm sóc rất cẩn hận. Cả anh và em đều phải làm việc đó. Cho nên… em có thể chịu đựng được việc anh chăm sóc một người phụ nữ khác ngoài em không?
-…
-Cho dù đó chỉ là trách nhiệm và không yêu thương, cho dù đó hoàn toàn vì đứa bé trong bụng cô ấy, cho dù đứa bé ấy là con của chúng ta.
Cô và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau. Thật lâu, cô nói dứt khoát.
-Không. Em không thể chấp nhận được.
-Thành thật thế là tốt.
Hắn cười, đưa cho cô chiếc hộp nhẫn.
-Bây giờ là việc của em.
Cô cười hạnh phúc đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay hắn. Sau đó là một nụ hôn dài. Cô vòng tay qua cổ hắn, thì thầm bên tai hắn.
-Ẵm em vào nhà.
Ngày hôm sau, cô cùng hắn về ra mắt gia đình. Dù đã báo trước nhưng khi cả hai đứng trong ngôi biệt thự lộng lẫy, hào nhoáng và sang trọng thì sự ngột ngạt, căng thẳng và nặng nề của bầu không khí vẫn tồn tại nơi đây trở nên đặc biệt trầm trọng. Mỗi người đều cố che giấu những cảm xúc thật sự của bản thân dù vui mừng hay đau khổ, dù mãn nguyện hay thất vọng. Hai người ngồi cạnh nhau, đối diện ngoại hắn trên bộ ghế gỗ. Những người khác ngồi xung quanh. Rất lâu sau những lời xã giao không ai đi thẳng vào vấn đề mà chỉ quanh quẩn những câu nói nhạt nhẽo, vô vị. Cô dễ dàng hiểu được mọi chuyện về mình đã bị họ nắm rõ một cách sai lạc qua Huyền Sa.
-Cô cần bao nhiêu tiền để rời xa cháu tôi?
Mọi ánh mắt hướng về người vừa nói. Hắn không phản ứng. Cô im lặng nhìn ông. Đôi mắt ông rất nghiêm trang, không có sự khinh miệt hay giễu cợt. Đó là đôi mắt của một người đang bàn việc làm ăn, đang thỏa thuận một hợp đồng quan trọng. Ông chậm rãi nói tiếp.
-Tôi đã gặp rất nhiều người nói rằng “tiền không thể mua được mọi thứ” nhưng chỉ sau đó vài phút, cả linh hồn họ cũng có thể mua được.
-…
-Đã có người nói rằng “cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh nào thì cái “rất nhiều tiền” đó cũng phải hợp lý.
Sau một lúc suy nghĩ, cô mỉm cười nhìn ông.
-Con nghĩ trong hoàn cảnh này sự dụng rất nhiều tiền sẽ rất lãng phí. Con chỉ cần rất ít thôi mà đó cũng không phải tiền. Con chỉ cần một câu nói của Tử Dương là “tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa”
-…
-Chỉ cần một câu nói đó con sẽ lập tức rời xa anh ấy.
Ông nhìn cô, chậm rãi uống hết tách trà.
-Cơ hội chỉ đến một lần thôi.
-Con không hối hận.
Cô nhìn thẳng vào mắt ông, trả lời rành mạch. Ông trầm ngâm một lúc, mỉm cười nói.
-Nếu cháu tôi nhất quyết ở bên cạnh cô thì nó sẽ mất tất cả: danh vọng, địa vị, tiền tài, tương lai, sự nghiệp… Mất tất cả những thứ mà nó đã nỗ lực để có được. Nó vì cô mà làm những việc ngu ngốc như vậy cô không thấy hối hận, ray rứt sao?
-Đó là sự lựa chọn của anh ấy nên con sẽ ủng hộ. Đã ủng hộ thì không thể cảm thấy ray rứt. Huống chi vì những thứ phù phiếm đó mà từ bỏ hạnh phúc thật sự thì mới đúng là làm việc ngu ngốc.
Biểu cảm ngạc nhiên lướt qua đôi mắt ông rất nhanh. Ông khẽ gật đầu, nói tiếp
-Nếu một ngày nào đó Tử Dương hối hận về quyết định của mình cô sẽ rất khốn khổ. Cuộc sống của hai người sẽ rất khốn khổ… Cô hãy suy nghĩ lại đi.
-Con tin mình không cần phải suy nghĩ lại bởi vì ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Cô mỉm cười. Nụ cười thanh thản và bình yên. Không ai nói thêm điều gì. Buổi gặp mặt kết thúc. Hắn nắm bàn tay cô cùng bước ra xe. Không ai tiễn đưa, không ai chúc phúc. Cô dựa và người hắn nhìn ngôi biệt thự lần cuối.
-Anh sẽ không hối hận chứ?
-Em đã trả lời rồi.
end chap 7
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!