Lời Nguyền - Chương 8 : Lạc lối 
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Lời Nguyền


Chương 8 : Lạc lối 


Chiếc ôtô dừng trước ngôi nhà sàn bằng gỗ lợp ngói đã phủ rêu khuất sau những hàng cây. Hắn mở cổng cùng cô băng qua khu vườn theo con đường lát đá lún phún cỏ mọc ven. Hết khoảng cây cao che trên đầu là sân rộng trồng đầy hoa. Thảm cỏ xanh mướt, đầy sức sống. Những khóm hoa chập chờn bướm lượn. Tất cả đều lộng lẫy dưới màu nắng vàng mật ong rực rỡ nhưng không gay gắt. Hắn mỉm cười dẫn cô lên cầu thang gỗ. Sàn nhà cao nhưng mái hơi thấp nên hiên nhà tối và mát lạnh, phảng phất hương thơm của nhan trầm. Trong nhà, tất cả đồ dùng đều lên màu xưa cũ nhưng vẫn sang trọng. Nội thất đơn giản mà hài hòa từ màu sắc đến bố cục. Hắn cùng cô đến trước bàn thờ đặt giữa nhà. Hắn nói vẻ xúc động.

-Đây là bàn thờ của mẹ anh.

Cô nhìn tấm ảnh, cảm giác thân thương tràn ngập trong người. Cô thì thầm thật khẽ

-Mẹ đẹp quá.

Hắn mỉm cười, đưa cho cô một nén nhan đã được thắp. Hắn bắt đầu kể chuyện gia đình khi hai người ngồi trên bộ ghế gỗ ngoài hiên. Những bí mật bị cấm kỵ được lật mở.

“Mẹ hắn là con gái duy nhất của ông ngoại. Vì không có con nối dõi, ngoại đã nhận một người con trai làm con nuôi, cũng là con rễ. Đó là ba hắn bây giờ. Mẹ không yêu ba, chưa bao giờ yêu. Hôn nhân của hai người là sự gượng ép vì ơn nghĩa, vì trách nhiệm, vì hiếu thảo… Mẹ yêu một người khác. Sau khi mẹ kết hôn người đó cũng đau buồn mà lập gia đình. Nhưng một năm sau hai người gặp lại trong dịp tình cờ và hắn là kết quả của lần gặp đó. Lúc hắn mới sinh chẳng ai biết việc này ngoài mẹ nhưng sau lần hắn bị bệnh cần truyền máu năm hai tuổi thì tất cả đều vỡ lở. Người ba danh nghĩa không bao giờ quan tâm đến hắn. Ông ngoại thấy nhục nhã vì đứa con gái hư hỏng càng ghét bỏ hắn. Mẹ và hắn bị ngoại giam lỏng ở ngôi nhà này. Đến năm hắn sáu tuổi, ngoại không muốn cháu mình cũng hư hỏng như con gái nên đã bắt hắn sống và học tập ở thành phố. Mỗi năm hắn chỉ được gặp mẹ hai lần. Mỗi lần cũng chỉ vài ngày. Mọi chuyện kéo dài cho đến năm hắn mười ba tuổi. Trong suốt thời gian đó, mẹ hắn vì quá đau khổ do lìa xa con, do sống cô độc đã mắc bệnh rối loạn tinh thần. Bệnh của bà ngày càng nặng và đã qua đời trong một đêm mưa. Không có hắn bên cạnh. Đám tang mẹ diễn ra âm thầm vì trong mắt mọi người bà đã chết từ rất lâu. Trước đó hai năm, ba hắn đã rước mẹ kế và Huyền Sa về”

Hắn kể xong, ánh mắt xa xăm nhìn khoảng không bên ngoài ngôi nhà. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt hắn, để hắn tựa đầu vào lòng mình. Những ngón tay cô vô thức luồn vào mái tóc nâu mềm, vuốt nhẹ từng sợi mảnh mai. Cô đã từng sợ hãi và căm ghét hắn. Đó chính là nỗi sợ hãi và căm ghét bản thân. Cô sợ phải nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc trầm uất, cô độc và bi ai như mình. Đối mặt với bản thân không dễ dàng, vượt qua chính mình lại càng khó khăn. Hắn đã sống như thế bao nhiêu năm. Sự chịu đựng quả không đơn giản. Cô còn có ba, có nội, có gã, có mẹ… dù đã từng xảy ra những việc đau thương, nhưng người thân luôn qua tâm, chăm sóc cô. Dù có bị cả thế giới xa lánh, cô vẫn được họ thấu hiểu. Cô hạnh phúc hơn hắn rất nhiều. Cô ước gì vòng tay mình có thể xóa đi những vết sẹo đã khắc sâu trong tâm hồn hắn, xóa đi những nỗi đau mà hắn đã chịu.

Hai người ngồi như thế rất lâu, không một tiếng nói nào cất lên như sợ phá hỏng sự bình yên, trầm mặc của không gian. Tâm hồn hắn tĩnh lặng tuyệt đối khi có cô bên cạnh. Hắn muốn nằm trong vòng tay cô, trong hơi ấm của cô, muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Nhờ cô, hắn đã biết thế nào là yêu và được yêu sau bao nhiêu năm đắm mình trong những tình cảm tiêu cực của tâm trí, sự xốc nổi của hành động. Hắn đã từng trãi qua cảm giác mất đi người duy nhất yêu thương mình và người mình yêu thương nhất. Hắn không muốn phải trãi qua lần nữa. Hắn không muốn vụt mất cô như đã vụt mất mẹ. Hắn đã không đủ khả năng để bảo vệ mẹ. Hắn đã bất lực nhìn mẹ bị người khác hành hạ đến chết. Và giờ đây, hắn không muốn điều đó lập lại với cô. Hai người phụ nữ trong cuộc đời hắn. Hai người phụ nữ mà hắn yêu thương bằng cả trái tim, cả mạng sống. Hắn sẽ không để quá khứ lặp lại. Bất cứ giá nào. Hắn bất ngờ kéo cô đứng dậy. Hai người đặt chân vào căn phòng rộng nhất. Hắn mở tủ lấy bộ quần áo màu tím đưa cho cô. Hắn mỉm cười.
-Em mặc thử xem. Đây là áo cưới theo truyền thống Khmer mà mẹ tự may nhưng mẹ chưa mặc lần nào vì mẹ chỉ muốn mặc khi ở cạnh người mình yêu. Bà cố của anh đã dạy cho mẹ. Bà cố là người Khmer.

-Em phải mặc như thế nào?

-Anh cũng không biết.

Cả hai phì cười. Hắn lên tiếng gọi dì Sáu, người được thuê để trong nom ngôi nhà ra giúp. Bà có gương mặt hiền lành, phúc hậu. Tính tình rất thân thiện, dễ mến. Cô vừa khoác lên mình bộ áo cưới bà đã buộc miệng khen. Nó thật sự rất vừa vặn với cô. Màu sắc cũng trang nhã và thanh tao với những hoa văn thổ cẩm truyền thống viền quanh thân áo, thân váy được kết hợp hài hòa. Những đường chỉ kim tuyến lấp lánh thêu dọc theo mép vải không tạo sự sặc sỡ thái quá mà quý phái và kiêu sa, đặc biệt là trên tấm vải vắt chéo qua vai. Cô đứng trước mặt hắn và mỉm cười. Hắn ngắm cô thật lâu rồi ngạc nhiên nói.

-Em giống mẹ hồi còn trẻ lắm.

-Thật sao?

Hắn không trả lời, kéo cô đến trước gương. Hình ảnh mái tóc cô buông dài, làn da trắng mịn hợp với màu tím đến kỳ lạ hiện ra trong gương. Tà váy chấm gót tôn lên nét uyển chuyển, thướt tha. Chiếc áo hở vai có tấm vải quấn chéo trước ngực từ phải qua trái lại tạo sự quyến rũ ma mị. Hắn để cô tự ngắm, đi lấy ảnh của mẹ. Cả hai cùng cười khi cô nhìn tấm ảnh. Hắn chợt ôm lấy cô thật chặt. Cô cũng vòng tay qua cổ hắn. Một nụ hôn kéo dài và bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Cô bắt máy, nghe giọng nói rất trầm của người gọi mà đứng lặng.

/Chú đã về tới nhà rồi/

-Sao chú nói là mai mới tới?

/Thu xếp được công việc nên về sớm thôi. Cũng mong sớm được gặp cháu rễ/

Cô im lặng nghe tiếng thở sâu ở đầu bên kia. Cô nhìn hắn rồi nói với gã.

-Ngày mai, con sẽ nhờ người qua nhà đón chú để gặp mặt gia đình bên đó.

/Chú sẽ chờ/

Cô cúp máy, dựa đầu vào ngực hắn. Một vòng tay ấm áp bọc lấy cô. Không ai nói tiếng nào khi những cảm giác bất an dâng lên trong tâm trí. Gã luôn đi liền với tai họa. Những tấm ảnh gã và cô trên bến Ninh Kiều mà hắn có nhờ Huyền Sa là một ví dụ. Nếu gã cứ âm thầm xuất ngoại, đừng tìm cô nói lời tạm biệt đã chẳng gây hiểu lầm. Hắn không hề muốn gã về nước nhưng ông ngoại hắn đã chấp nhận hôn lễ và nhất quyết gặp bên nội của cô. Chẳng hiểu tại sao. Hắn vốn chẳng quan tâm nhưng cô lại đồng ý. Cô không muốn hắn tạo quá nhiều khoảng cách và rạn nứt với gia đình đã cưu mang, nuôi lớn hắn. Cô nói “một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã”

Cô chủ động nắm chặt tay hắn khi chiếc xe chở gã vừa đến. Đây là lần đầu tiên hắn gặp gã, còn cô là sau ba năm từ ngày ba mất. Hắn nhìn người đàn ông chưa tới bốn mươi đang đứng trước mặt mình, cảm giác ghê tởm không thể ngăn lại. Gã có gương mặt gầy xương, những đường nét hài hòa sâu sắc và thâm trầm phảng phất nét khinh mạn. Cả con người gã toát lên vẻ trầm uất, cô độc và bi ai làm người khác choáng ngợp. Hắn đã có cảm giác này khi gặp ba cô. Những người trong gia đình cô thật sự rất giống nhau. Tất cả đều bị một lời nguyền truyền kiếp theo đuổi. Lời nguyền của trầm uất, cô độc và bi ai.

-Đã nghe tên nhưng giờ mới được gặp.

Gã giơ tay ra trước. Hắn lịch sự bắt lấy với nụ cười xã giao, không hề cúi đầu chào. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau thật lâu. Cái nhìn xoáy sâu, xuyên thấu tâm can đối phương. Gã cười nhạt. Hắn cũng lạnh lùng cười nhưng máu trong người đang sôi lên. Nếu gã không xuất ngoại chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt cho việc tổn hại cô từ rất lâu rồi.

-Chúng ta vào nhà thôi. Mọi người đang chờ.

Cô chủ động cắt ngang sự đối đầu âm thầm. Cả ba bước vào nhà. Ở đó, ngoại và ba hắn đang ngồi chờ cùng Bạch Thạch. Hai người phụ nữ đã vắng mặt. Hắn có cảm giác rất lạ khi mọi người cùng ngồi xuống sau những câu xã giao. Dường như trong bầu không khí căng thẳng phảng phất những nụ cười rất lạ. Cả ngoại hắn, ba hắn và gã. Những nụ cười vừa xót thương vừa hài lòng, mãn nguyện. Hắn bất giác nắm lấy bàn tay cô. Hắn không hiểu tại sao mình lại hoảng sợ. Hắn chưa bao giờ sợ hãi điều gì. Cô nhìn hắn, ánh mắt xao động hoang mang. Không chỉ hắn có cảm giác này mà cả cô. Ba hắn bất ngờ đứng lên và nói.

-Tử Dương, ba và ông ngoại có chuyện cần nói riêng với con.

-Con nghĩ không cần nói riêng đâu.

Hắn lạnh lùng đáp lời. Ngoại hắn nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

-Bạch Thạch sẽ đưa Lam Diệp và chú của cô ấy về. Con yên tâm rồi chứ?

Hắn nhìn sang cô. Đôi bàn tay hai người vẫn nắm chặt trên ghế. Cô mỉm cười trấn an hắn, không muốn gây khó xử.

-Ngoại đã nói vậy thì anh nghe đi. Em chờ anh ở nhà.

Cô xiết nhẹ bàn tay hắn rồi buông ra. Cả hai bước đến cửa, hắn ôm chằm lấy cô. Hắn nói khẽ bên tai cô.

-Em yên tâm. Sẽ không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn cả mà.

Cô khẽ gật đầu rồi lên xe. Cảm giác bất an choáng hết tâm trí hắn khi chiếc xe mất hút trong nắng chiều nhuộm màu tàn úa. Từng làn bụi mỏng lấp lánh bay lượn trong không gian vắng lặng. Hắn quay vào nhà, nhìn hai người đàn ông đang chờ mình với vẻ mặt điềm tĩnh nhất. Ba hắn đang đứng bên cửa sổ. Ông ngoại thì ngồi uống trà rất từ tốn. Hắn chậm rãi ngồi xuống. Cả hai nhìn hắn một lúc rồi ngoại lên tiếng.

-Con phải dừng hôn lễ này lại. Hai đứa không thể nào đến với nhau được đâu.

-Tại sao?

-Lam Diệp là chị em cùng ba khác mẹ với con.

Hắn im lặng, cố gắng điều hòa nhịp thở cùng những ý nghĩ và cảm xúc hỗn loạn trong đầu. Hắn có cảm giác trái tim mình sắp ngừng đập, những tế bào thần kinh tê liệt không xử lý nổi thông tin. Trong một khoảnh khắc, ánh sáng lóe lên trong đầu hắn. Mọi thứ bắt đầu chạy lại trước mắt hắn như một cuốn phim quay chậm về lần gặp mặt ba cô mười năm trước. Những lời nói, những chuyện kể, những cử chỉ… Tất cả kéo qua trước mắt hắn, âm vang trong đầu hắn, lặp đi lặp lại không ngừng. Tất cả là mớ bòng bong những hình ảnh và âm thanh va vào nhau, loảng xoảng vỡ nát như gương… Hắn dựa người vào ghế, dần lấy lại bình tĩnh khi những ảo ảnh đã qua. Hắn nhìn thẳng vào ngoại.

-Con không tin chuyện này. Làm sao ngoại chắc chắn.

-Ban đầu ngoại và ba con cũng không dám tin khi nhận kết quả điều tra, chỉ nghĩ là tên trùng tên, trùng hoàn cảnh… nhưng sau khi gặp Lam Diệp rồi gặp Lam Huy thì… ngoại và ba con đã chắc chắn.

-…

-Có lẽ giờ này Lam Diệp cũng biết sự thật rồi.

Hắn đứng bật dậy, chạy ra cửa mặc kệ tiếng gọi đằng sau. Xe nổ máy. Bụi cuốn mịt mờ, hỗn loạn.

end chap 8

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN