Lời Nguyền - Chương 9 : Nghiệp duyên khổ ải 
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Lời Nguyền


Chương 9 : Nghiệp duyên khổ ải 


-Con có chạy trốn đến cùng trời cuối đất thì lời nguyền đó cũng không buông tha đâu.

-Chú im đi.

Cô hét vào mặt gã, đồng thời bảo tài xế dừng lại. Cô chạy ra khỏi xe, gương mặt đã tái nhạt từ lâu. Cô thở dốc hớp lấy không khí. Lòng ngực đau, đau đến tắt nghẹn. Cô nhìn cánh đồng bạt ngàn lúa xanh mơn mởn trải ra mênh mông trước mắt, xa tít tấp tận chân trời. Những thân lúa mềm mại đung đưa theo từng làn gió như những con sóng trên mặt đại dương bao la yên bình. Từng đàn chim chấp chới bay dưới bầu trời nhập nhoạng bóng chiều. Âm thanh xao xác của gió, của côn trùng, của chim muôn… vang vọng trong không gian tạo thành một bản hòa ca đồng nội tang thương khi mặt trời tắt nắng. Cô đưa tay vén mái tóc rối bời đang bị gió thổi tung. Ánh mắt xa xăm không điểm dừng. Cảm giác hoảng loạng và sợ hãi ngập tràn trong lòng. Cô ước gì bây giờ có hắn bên cạnh. Cô muốn bật khóc.

-Con đã bình tĩnh lại chưa?

Gã hỏi khi bước đến cạnh cô. Cô im lặng nhìn cánh đồng bất tận.

-Chú từng kể lý do ba mẹ con ly hôn. Con còn nhớ không?

-…

-Nếu quên rồi thì để chú nhắc lại.

Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt gã nhưng câu chuyện vẫn nhẹ nhàng vang lên.

-Ba mẹ con ly hôn là vì mẹ con biết được ba con thật sự yêu ai. Ba con yêu em gái ruột của mình. Là cô Ba của con, là Mạc Thiên Lam Minh, người đã qua đời ba mươi năm trước. Ba con đã quen rất nhiều người, yêu rất nhiều người. Tất cả họ đều có những nét giống cô Ba của con. Trong số đó có cả mẹ của Tử Dương. Nhưng trớ trêu thay, con gái ông ấy… là con đó lam Diệp… lại là người giống với Lam Minh nhiều nhất. Giống đến mức làm ông ấy sợ hãi không dám đến gần, không dám yêu thương, không dám quan tâm chăm sóc. Ông ấy sợ yêu chính con gái của mình.

-Chú đừng nói nữa.

-Không ai mang dòng máu Mạc Thiên có thể thoát khỏi lời nguyền. Không ai mang dòng máu Mạc Thiên là ngoại lệ.

-Đừng nói nữa.

-Kể cả con và Tử Dương.

-Im đi.

Cô hét lên, người bao đảo. Bạch Thạch đứng đằng xa liền chạy đến. Anh không can thiệp vì mọi chuyện chưa đi quá xa nhưng lúc này nhìn vẻ hoảng loạn của cô, anh không thể đứng ngoài. Anh vừa dìu cô vào xe vừa nói với gã.

-Tôi nghĩ ông nên nói chuyện này vào lúc khác. Cô ấy đang mất bình tĩnh.

-Chuyện gia đình tôi không liên quan đến cậu.

Gã mạnh tay kéo cô lại mặc kệ sự can ngăn của anh. Gã nhìn thẳng vào mắt cô. Cái nhìn như thiêu đốt mọi thứ.

-Tại sao con không chịu tin? Tại sao con không chịu nhìn thấy Tử Dương rất giống ba con. Chính con cũng đang bị lời nguyền chi phối không thấy sao? Hãy tự hỏi bản thân con xem có phải đang tìm kiếm một hình bóng của ba mình trong Tử Dương. Có phải con không thể chấp nhận bất cứ ai khác… Từ nhỏ con đã không được ba mình yêu thương. Con khao khát tình yêu thương ấy. Con xem chú như ba con, đặt hết tình cảm nhưng con không dám tin lời nguyền, con bị những rào cản đạo đức, luân lý ngăn cấm…

-…

-Con tìm kiếm tình yêu ở Tử Dương vì không biết đó là em trai mình. Nhưng giờ đây, sự thật bị phơi bày, ai cũng biết rõ. Hai đứa là chị em, sự thật đó không gì có thể thay đổi được. Con nghĩ mình sẽ được Tử Dương chấp nhận sao? Không bao giờ đâu.

Gã gằn từng tiếng.

-Đến cuối cùng, cũng chỉ có một mình tôi yêu em mà thôi.

-Im đi.

Tiếng hét cô vang lên cùng lúc với tràn âm thanh ôtô thắng gấp để lại vệt đen dài trên mặt đường. Hắn ra khỏi xe, sập mạnh cửa. Vừa nhìn thấy, cô giật mạnh cánh tay khỏi gã, chạy như bay về phía hắn. Cảm xúc biểu hiện trên gương mặt cô vừa như cười, vừa như khóc. Đau đớn khoắc khoải. Xót xa đợi chờ. Cô thấy mình chìm vào một đường hầm hun hút phủ đầy bóng tối mịt mù. Cô đang chạy, chạy về tia sáng le lói duy nhất cuối đường hầm. Những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy trên má, bị gió thổi tạt về phía sau cùng làn tóc rối. Mọi thứ xung quanh sáng rõ khi cô chạm vào hắn. Cô ôm chặt hắn dù cho đang ngạt thở. Cô muốn tan vào hơi ấm đang bao bọc mình. Hắn ghì chặt cô, tê tái cảm nhận thân hình mảnh khảnh trong vòng tay mình đang run rẫy. Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, thì thầm bên tai cô.

-Không sao đâu. Anh đến rồi mà.

Cô khẽ gật gật đầu, vẫn không rời hắn.

-Chúng ta về nhà thôi.

Hắn nói, dịu dàng dìu cô vào xe. Con đường trải dài trước mắt mất hút trong bóng chiều mờ ảo. Cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ bên cạnh hắn. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn thả vào hư không. Hắn dừng xe trước cổng, trầm tư nhìn cô ngủ. Hắn vén những sợi tóc phủ lòa xòa trên trán cô rồi ẵm cô vào nhà. Hắn vừa đặt xuống giường thì cô thức giấc. Cô ngồi dậy, khẽ cười với hắn. Mảnh trăng hạ tuần nhạt nhòa huyền ảo lãng đãng từng tia sáng bạc như sợi tơ mềm mại xuyên qua lớp kính chiếu thẳng vào phòng. Làn gió đêm làm tấm rèm dợn sóng nhẹ nhàng. Trong bóng tối lờ mờ, vẻ đẹp quyến rũ của cô được lột tả toàn vẹn đến từng chi tiết. Vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ như pha lê lấp lánh dưới ánh trăng nhưng trong đôi mắt long lanh lại ẩn tàng sự lạnh lùng, quyết đoán đến tàn nhẫn. Đó vẻ đẹp hội tụ cả thiên thần và ác quỷ. Vẻ đẹp mê hoặc mãnh liệt và kinh hoàng không ai có thể kháng cự dù là yếu ớt.

Hắn với tay bật đèn nhưng cô ngăn lại. Cô khẽ cười vòng tay qua cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Cô kéo nụ hôn sâu hơn, lần tay cởi chiếc áo khoác trên người hắn rồi quăng nó xuống gạch. Trong khoảnh khắc, hắn bị cuốn vào nụ hôn đầy đam mê. Cô nhẹ nhàng cởi chiếc cúc đầu tiên trên chiếc sơ mi hắn đang mặc, vẫn không rời môi hắn. Chiếc cúc thứ hai rồi thứ ba bị mở tung. Hắn cảm nhận bàn tay cô chạm vào làn da mình. Hắn đột ngột cắt ngang nụ hôn, nắm chặt bàn tay cô khi nó đang đặt trên chiếc cúc thứ tư. Cô nhìn hắn thật lâu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm mênh mông. Hơi thở cả hai rối loạn. Cô mỉm cười rời khỏi giường. Cô bước ngang qua hắn, đến chỗ cầu thang. Hắn ngồi phịch xuống giường, nhìn vóc dáng chơi vơi mất hút dưới cầu thang thăm thẳm.

Cô pha một tách trà tim sen rồi lặng lẽ ra thềm nhà. Cô nhìn những cánh hoa bằng lăng nhẹ nhàng bị gió cuốn đi. Thật lâu, cô đặt tách trà xuống thềm, chậm rãi đến bên những gốc hoa. Đôi chân trần giẫm trên nền cỏ ẩm. Cô dựa vào gốc hoa, nghe hơi thở của gió lao xao kẽ lá. Những cánh hoa tím mỏng manh nhẹ nhàng rơi. Trời khuya đổi gió, những cánh hoa phủ kín không gian. Vẻ đẹp của những cánh hoa thật phù du ngắn ngủi. Lúc chúng tô đẹp cuộc đời cũng là lúc chúng tàn phai. Vẻ đẹp luôn cận kề cái chết, cũng như hạnh phúc luôn đưa lối khổ đau. Nếu biết trước vẻ đẹp sẽ cận kề cái chết… Nếu biết trước hạnh phúc sẽ đưa lối khổ đau… Cô đưa tay hứng một cánh hoa, vẽ lên môi nụ cười mơ hồ. Con người không vô tri như những cánh hoa… Sống biết trước điểm dừng là một điều đáng buồn.

Sáng hôm sau, cô đi chợ từ sớm, không quên viết giấy nhắn lại. Cô về thấy hắn đang ngồi trong phòng khách. Chai rượu mạnh trên bàn đã vơi một nửa. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn chậu thủy tinh có đôi cá vàng đang bơi lượn quanh những sợi rong. Nụ cười vô hồn nở trên môi. Cô nhẹ nhàng bước đến cạnh hắn, vòng tay qua người hắn từ phía sau. Cô nghiêng đầu, tựa cằm lên vai hắn, nói rất nhẹ nhàng.

-Sáng sớm đã uống rượu có hại cho sức khỏe lắm biết không?

-Anh xin lỗi. Anh sẽ không làm vậy nữa.

Hắn xiết nhẹ bàn tay cô, nén tiếng thở dài. Cô ậm ừ rất khẽ rồi buông hắn ra, đi xuống bếp. Hắn ngồi một lúc rồi đi theo cô nhưng dừng lại ở cửa. Hắn dựa vào tường, nhìn cô đang loay hoay trong bếp.

-Hôm nay, em nấu món gì?

-Em sẽ đổ bánh xèo.

Không gian im lặng và trầm mặc.

-Anh đi hái lá bằng lăng nha.

Cô mỉm cười vừa nói vừa đưa cho hắn cái rổ. Cô nhìn hắn bước đi. Trái tim quặn lên đau đớn. Cô xào nhân xong rồi khoấy bột. Ánh mắt cô vô tình nhìn ra cửa sổ. Hắn đang đứng lặng dưới gốc bằng lăng. Những cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng rơi tím cả một khung trời. Sự trầm uất, cô độc và bi ai nhuộm đầy không gian. Những giọt nước mắt cô nhẹ nhàng rơi. Từng giọt, từng giọt đọng lách tách trên bàn tay cô, rơi cả vào thau bột màu vàng nghệ. Cô vội vàng đi rửa mặt. Cô đặt chảo lên bếp và bắt đầu đổ bánh. Lát sau, hắn trở vào. Hắn đi thật khẽ đến bên cô. Hắn nâng gương mặt cô lên, nhìn thật lâu.

-Mắt em…

-Em xắt hành, không cẩn thận nên bị cay mắt.

Sự im lặng được trả về cho căn nhà. Hai người không nói gì đến khi bàn ăn được dọn xong. Cô cầm chai rượu, bật cười nhìn hắn.

-Uống rượu Tây với bánh xèo không thấy quái dị sao?

-Đâu có ai quy định không được làm điều này.

Hắn lấy chai rượu từ tay cô, rót vào ly cho hai người. Âm thanh chạm nhau của hai chiếc ly thủy tinh sắc lạnh vang lên xé nát sự tĩnh lặng. Hắn uống hết ly rượu rồi ăn một miếng bánh. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.

-Em nấu không ngon như ở nhà hàng phải không?

-Không. Em nấu ngon hơn rất nhiều. Đối với anh, không ai nấu ăn ngon bằng em. Một món ăn, không chỉ có hương vị mà còn tình cảm chất chứa trong đó.

Cô khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi.

-Anh có biết tại sao em đổ bánh xèo không?

-Vì bánh xèo mang ý nghĩa sum họp.

Cô cười gật đầu. Hắn hỏi với giọng ấm áp.

-Em còn nhớ vở kịch mình đã diễn ở trường không?

-“Romeo và Juliet”.

Hai tay hắn run nhẹ. Đôi đũa trượt xuống bàn.

-Kết thúc thế nào nhỉ?

-Cái chết của hai người yêu nhau.
Ở một góc phòng tiệc, Huyền Sa đang uống rượu không ngừng. Nhỏ đã vui mừng biết bao khi biết cô và hắn là chị em cùng ba khác mẹ nhưng kết quả xét nghiệm làm mọi hy vọng tiêu tan. Nhỏ tự hỏi có phải kiếp trước đã mắc nợ hắn, kiếp này phải trả cho hết. Nhỏ đã yêu hắn nhiều như vậy, kiên trì như vậy sao lại không bằng một góc của cô. Nhỏ là người đến trước, đến trước… Bạch Thạch đến bên cạnh nhỏ. Anh nhẹ nhàng đỡ nhỏ dậy. Nhỏ say khướt bám vào người anh, loạng choạng bước đi. Khi hai người ra đến cửa, nhỏ đột ngột đẩy mạnh anh. Mất đà, anh ngã ra sau. Nhỏ chạy về phía hắn và cô… Nếu phải kết thúc thế này thì nhỏ và cô sẽ cùng chết với nhau… Mọi người chỉ kịp nghe tiếng loảng xoảng đinh tai của tháp ly cao ngất đặt giữa phòng. Máu loang trên nền gạch hòa với rượu đỏ thẳm chảy tràn cả một góc, lan ra thềm cỏ. Tiếng xe cấp cứu vang lên cùng với những âm thanh hỗn loạn.

Vài ngày sau, cô và hắn vào thăm gã trong bệnh viện. Gã đã chạy đến ngăn Huyền Sa và bị ngã cùng nhỏ vào tháp ly. Gã bị mảnh thủy tinh đâm vào mắt trái. Thị lực giảm đi một nửa. Huyền Sa bị thủy tinh cắt lên mặt và tay, để lại vài vết sẹo. Cô và hắn ngồi xuống chiếc ghế đặt sát tường. Không khí trong phòng có vẻ ít căng thẳng hơn lần gặp đầu tiên. Hắn và gã không còn nhìn nhau đầy thách thức như trước, điều này làm cô yên tâm hơn. Lúc sau, cô đi ra ngoài mua ít đồ dùng cá nhân cho gã. Hắn ngồi lại.

-Chú vẫn không bỏ cuộc phải không?

Hắn hỏi gã với giọng lạnh lùng.

-Cậu cũng là người mang dòng máu Mạc Thiên nên việc này không cần phải hỏi.

Gã nói rồi hướng ánh mắt về phía bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Hắn cười nhạt.

-Chú định nói việc này với cô ấy sao? Cô ấy có tin không?

-Tôi không có ý định lật tẩy cậu.

-…

-Tôi chỉ không bao giờ từ bỏ tình yêu dành cho cô ấy.

Gã nhìn thẳng vào mắt hắn.

-Tôi làm việc này không phải vì sợ cậu mà vì gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Lam Diệp. Tôi không muốn thấy gương mặt đó bị nước mắt che phủ.

-…

-Hãy chăm sóc Lam Diệp thật tốt. Nếu cậu làm cô ấy khóc một lần nữa tôi sẽ bất chấp thủ đoạn mà đưa cô ấy đi thật xa.

Hắn nhìn gã, người chú ruột của mình. Dòng máu bị nguyền rủa đang chảy trong người hắn và gã quả thật giống nhau. Những linh hồn này dù xuống địa ngục vì tội lỗi mình gây ra vẫn không oán thán. Nhưng gã lại đáng thương hơn hắn. Gã không nhận được tình yêu của cô, nếu có cũng chỉ là thứ tình cảm chú cháu mà gã không mong đợi dù nó sâu đậm đến mức nào. Gã không yêu cô ít hơn hắn, gã chỉ kém may mắn hơn hắn. Nếu cô không biết rằng gã là chú ruột ngay từ đầu thì cô có yêu gã không? Nếu cô biết hắn là em trai ngay từ đầu thì cô có yêu hắn không? Sự thật khi không được ai biết đến không còn là sự thật. Chân lý khi không được ai biết đến không phải là chân lý. Sự thật và chân lý cũng như vẻ đẹp. “Vẻ đẹp không nằm trên đôi má hồng của người thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình”. Sự thật và chân lý không nằm ở bản chất sự việc mà nằm trong cách nhìn của mỗi con người.

-Cảm ơn chú vì đã hứng chịu tai nạn này thay chúng tôi. Cảm ơn vì đã chăm sóc, yêu thương vợ tôi.

Sau một khoảng lặng mênh mông. Hắn đi đến cạnh giường gã và đưa bàn tay ra. Gã nhìn thẳng vào mắt hắn thật lâu. Ánh mắt hắn rất nghiêm túc. Ánh mắt của một người đàn ông có thể làm chỗ dựa vững chắc. Ánh mắt sẽ mang lại hạnh phúc cho bất cứ cô gái nào có được nó. Ánh mắt làm người ta tin tưởng tuyệt đối. Gã nắm lấy tay hắn, xiết chặt. Hắn nhẹ cúi đầu. Cô đẩy cửa bước vào. Gương mặt cô bừng sáng những tia hạnh phúc khi hắn và gã cùng nhìn cô mỉm cười. Hắn nắm tay cô ra về. Gã nhìn cánh cửa phòng bệnh khép lại, không thể ngăn mình rót một hơi thở dài. Mười năm trước, gã đã có một cơ hội và gã đã để nó vụt mất. Ngoài cửa sổ, nền trời vẫn trong xanh không gợn mây. Một cánh chim trắng tung bay bao lượn dưới vòm trời tự do đầy hy vọng. Tiếng chim líu lo vang trong không gian tĩnh lặng bao la…

Khi cả hai ra đến nhà xe, hắn nhẹ nhàng kéo cô sát vào người mình. Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn. Cơn gió mạnh thổi qua làm mái tóc cô tung bay. Hắn đưa tay vuốt những sợi tóc vừa bị rối, khẽ mỉm cười nhìn cô. Hắn sẽ không bao giờ để gương mặt này, hình dáng này rời xa vòng tay mình cho dù có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục vì tội loạn luân. Nếu phải gánh chịu tội lỗi, hắn sẽ nhận lãnh tất cả một mình. Hắn không oán, không hối vì những điều đã làm. Cô mỉm cười dịu dàng dựa đầu vào lòng hắn. Dường như khoảng thời gian ở bên nhau không bao giờ là đủ. Hắn khẽ thì thầm bên tai cô. Ánh mắt hắn nhìn vào khoảng không xa xăm đầy quyết đoán.

-Anh yêu em.

“Dù phải chịu trầm luân muôn ngàn kiếp vẫn yêu một mình em thôi”

The end

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN