[LONGFIC/VKOOK] NGƯỜI THAY THẾ - CHƯƠNG 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


[LONGFIC/VKOOK] NGƯỜI THAY THẾ


CHƯƠNG 9


– JungKook .. ăn cháo thôi

– TaeHyung … ăn cái khác đi … cháo ngán lắm – Vâng =))) Tình hình là Kim Cáo cưng bé quá mức sanh hư , hiện tại học được cách làm nũng như người ta

– Được được… Thế muốn ăn gì ? – TaeHyung cười ôn nhu hỏi

– Gì cũng được .. miễn là không phải cháo – JungKook híp mắt cười

TaeHyung nhanh chóng chạy đi mua đồ ăn cho cậu

Hai tuần sau , JungKook chính thức thoát khỏi nơi mà cậu xem như tù giam :v

Vết thương trên người hiện tại không còn gì đáng nói . Nhưng chân chỉ có thể bập bễnh đi , không thể di chuyển như bình thường được , nên việc lớn việc nhỏ TaeHyung đều đảm nhận , JungKook làm ba việc rất khổ sở …. là ăn , chơi và ngủ . Nếu muốn đi đâu sẽ có hắn hộ tống , e hèm … thật sự không cần hắn phải hối lỗi vậy đâu , tại hắn tự nguyện chứ bộ :v ( Ờ thì mở miệng yêu thương này nọ =)))) )

Vào một ngày tối trời , à nhầm đẹp con mẹ bà nội bà ngoại nó trời . JungKook ủ rũ nhìn chằm chằm gương mặt mình trước gương , cậu thở dài thườn thượt . JungKook đưa tay chạm nhẹ vào miếng băng gạc trên má , thật sự là không muốn tháo ra , cậu không muốn nhìn thấy vết sẹo đằng sau đó

– JungKook ? Có chuyện gì vậy ? – Hắn nhìn cậu ủ rũ trước gương , lo lắng đến gần đặt tay lên vai cậu hỏi

– À phải , băng trên mặt cậu , có thể tháo ra rồi đó , tôi cá là nó lành từ rất lâu rồi – TaeHyung thật không hiểu tại sao mỗi lần thay băng , JungKook cư nhiên không bao giờ để hắn chạm vào băng trên mặt cậu , chính mình sẽ tự tìm chỗ kín mà tự thay , một chút cũng không cho hắn động đến

– Anh ra ngoài một chút đi … – JungKook nói nhỏ xíu

– Sao chứ ? Để tôi giúp cậu , không việc gì đâu ! – TaeHyung mặt dày nhất quyết không đi

JungKook đành để hắn giúp mình , đôi mắt nhắm chặt , môi mím lại

TaeHyung hơi bị buồn cười trước hành động đáng yêu này cậu . Cơ mà rốt cuộc là cậu bị cái gì vậy ? -_-

Sau khi tháo băng ra , TaeHyung mới có thể nhìn rõ vết sẹo trên mặt JungKook , không dài không ngắn , cụ thể khoảng chừng 3cm

Thấy TaeHyung nhìn chăm chú , JungKook nhăn mặt , cậu thiết nghĩ có phải là hắn cảm thấy xấu xí không

– Anh nói xem… có phải là xấu chết đi được không ? – JungKook mếu máo

– Không có … – TaeHyung không hiểu sao cậu lại phản ứng như vậy (Đến tột cùng là anh ngốc đến mức nào vậy :v ?)

– Anh nói dối, anh gạt tôi

– Không nói dối , tôi thấy nó … ờm … rất đáng yêu ! – TaeHyung cười toe toét hôn cái \”Phốc\” lên vết sẹo của cậu . ( Chuyện gì xảy ra vậy ? :vv Tôi hoang mang quá)

\” Ơ \” Cả TaeHyung lẫn JungKook không hiểu tại sao hắn lại làm vậy . Mặt JungKook đang bình thường lập tức bùng nổ thành \”Jeon Cà Chua\” =)))))

– Đáng yêu cái đầu anh ! – JungKook đỏ bừng bừng mặt đẩy TaeHyung ra

TaeHyung lúc này còn ngơ ngẩn không hiểu mình đã vừa làm gì liền mất thăng bằng ngã sóng xoài trên sàn . Thốn ngay mông khiến hắn bừng tỉnh

– Cậu .. cậu dám đẩy ngã tôi ? – TaeHyung nửa đùa nửa nghiêm túc đứng dậy xoa xoa mông đồng thời cốc đầu cậu

– Anh sao lại cốc đầu tôi … – JungKook ôm đầu rưng rưng

Vơn , các cậu nói xem đây có giống vợ chồng đùa giỡn với nhau không hả ? =)))))))))

– E hèm … – Hoseok vờ ho nhẹ , số là anh đến chơi , tình cờ xem được hết từ đầu đến cuối =)))) (Dm được xem phim miễn phí kìa -^-)

– Hosoek ? Hôm nay có đưa Jimin đến không ? – JungKook cười cười

– Tôi đây … – Jimin từ sau chạy vào , cười đến nỗi không thấy mặt trời mặt trăng gì ráo . Trên tay xách theo hai túi đồ

Thời gian qua ngoài TaeHyung và Hoseok , JungKook còn có thêm người bạn quan tâm mình là Jimin . Jimin rất tốt , lại hòa đồng , vui tính . Lúc còn trong bệnh viện , vài lần Hoseok bận việc không thể đi cùng Jimin sẽ tự động mua đồ đến thăm cậu , trò chuyện với cậu . Cậu và Jimin trước đó chưa bao giờ gặp nhau , nhưng lại như quen biết nhau từ rất lâu rồi . Jimin cư nhiên lại biết hết tất cả những chuyện vừa qua của cậu , hỏi thì được Jimin nhiệt tình trả lời là Hoseok đã kể cho mình nghe . Chắc là biết luôn chuyện cậu thương thầm TaeHyung luôn đi. Ấy thế lại không hề ghen tuông mà rất khâm phục JungKook có thể chịu đựng được TaeHyung :v

\” Hoseok tốt với cậu , tôi cũng sẽ tốt với cậu . Còn nữa … tôi thật sự rất quý cậu \” Jimin đã nói vậy , còn cười rất tươi . JungKook lúc đó chợt cảm thấy sóng mũi cay cay

Hiện tại 4 người cùng nhau dùng xong bữa . Họ cùng nhau ngồi trên sofa trò chuyện rôm rả đến quên trời quên đất . Hoseok chỉ hận không thể dọn qua nhà đây ở cùng =))) cũng chỉ vì nhà cậu là thuê nên nhỏ quá mức -_- Lại nghĩ đến cảnh ngày ngày sống với tên khó ở là TaeHyung liền không chần chứ một cước đá bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu

\” RENG \” Là tiếng chuông cửa

– Để tôi ra mở … ? – TaeHyung đứng dậy mở cửa

– TaeHyungie….. – Đứng bên ngoài là cô gái có mái tóc xõa ngang lưng , thoạt nhìn rất xinh xắn , đôi mắt lại vô cùng đượm buồn . JungKook khó hiểu nhìn ba con người đang mồm há mắt trợn tròn nhìn cô gái như đang không tin vào thứ mình thấy . Rốt cuộc cô ta là ai ? JungKook cố lục lại trí nhớ , hình như cậu thấy cô ta rồi ? Đúng rồi , tấm hình , là tấm hình lần trước cậu vô tình nhìn thấy của TaeHyung

– Yu…Yuri …. ? – TaeHyung xanh mặt . Trong lòng thập phần hỗn loạn

Phải , là Yuri

– TaeHyungie ….. – Yuri chạy đến ôm chầm TaeHyung khóc lớn

– Em… em chưa ? – Đây là vấn đề khiến cả hắn , Hoseok và Jimin khó hiểu nãy giờ . Còn có….. Cả ba người không hẹn mà liếc nhìn cậu

Giờ phút này , TaeHyung cái gì cũng không thông nổi

– Phải .. em chưa chết – Yuri lau nước mắt . Có thể thấy mắt cô sưng đến không ngờ , chắc là khóc từ trước , hẳn là nhớ TaeHyung đến đau lòng

———————————————-

Hết rồi :v End rồi đó :v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN