Lớp trưởng, yêu tôi đi?
Chương 13: Cẩu lương
Cô giãy giụa:”Tại sao chứ? Tớ thấy đẹp mà.” – Anh giữ đầu cô,giọng lạnh đi vài phần:”Nếu cậu không đồng ý thì chúng ta không thể tiên xa hơn.” – Cô nghe vậy nở nụ cười cứng ngắc:”Được mà,theo ý cậu hết.”
…
“Minh Thiên” – Minh Tâm thấy anh bước vào nhà,ôn nhu cười cười nói.Nhưng nụ cười nhanh chõng tắt khi thấy Thúy Ân vào sau.
Thúy Ân nhanh nhảu chạy vào nhà mà quên mất đi dép.Anh thấy vậy lạnh lùng nên tiếng:”Quay lại đi dép vào,nền nhà lạnh.Tôi không muốn cậu ốm nhà tôi đâu.” – Cô quay mặt lại,thè lưỡi nhìn anh.
Anh nhíu mày cầm theo đôi dép đi vào nhà.Đẩy cô xuống ghế ngồi,cẩn thận đi dép cho cô.Mẹ anh thấy con trai mình đã biết quan tâm người khác,nở nụ cười hiền hòa nói:”Các con ra ăn cơm đi.Cơm nước xong hết rồi.” – Minh Tâm chăm chỉ dọn bát đũa các thứ,còn cô chạy vào nhà vệ sinh giải quyết vẫn đề.
Khi cô đi ra thấy trên hai món mặn,hai món nhạt,một bát canh.Cô nhìn món thịt kho tàu đã lâu chưa ăn,nuốt nước bọt chạy lại kéo ghế ngồi cạnh anh.
Cả ba đồng thanh:”Con mời bác/mẹ ăn cơm.”
“Ăn đi các con.Ăn nhiều vào nhé.”
Cô hướng ngay đũa về món thịt kho tàu,đưa vào miệng nở nụ cười mãn nguyện nói:”Oa,ngon quá.” – Minh Tâm thì chỉ ăn rau.Ây da đúng là thục nữ,ngay cả một miếng thịt cũng không động vào.
Một lúc sau,mẹ anh nói:”Minh Tâm,sao con không ăn chút thịt đi.”
Ả vội vàng xua xua tay:”Không,cháu không ăn thịt.” – Thúy Ân thấy vậy cũng hiểu cô đang giữ hình tượng trước mặt anh lên tiếng:”Cậu ấy theo chủ nghĩa ăn chay mà bác.Đừng quan tâm cậu ta bác ăn đi.” – Thúy Ân gắp cho mẹ anh thật nhiều đồ ăn vào bát.
Đang ăn cô cảm thấy thật đau bụng nha.Đúng là là con gái thật mệt.Cô nhăn mặt vô tình hành động này rơi vào mắt anh:”Sao sắc mặt cậu kém vậy? Sao thế?” –
Cô cười gượng gạo trả lời:”Không sao đâu,chỉ là hơi đau bụng một chút xíu thôi.”
Sau bữa cơm,cô xung phong rửa bát.Minh Tâm thấy vậy cũng không thèm tranh vì ả biết,cô là tiểu thư sao biết làm mấy thứ này chứ để đến lúc đó cho cô bẽ mặt thì mới vui.Cô đeo găng tay đứng trước bồn rửa bát,loay hoay mở nắp chai nước rửa bát,hết vặn rồi xoay vẫn không mở được.Thấy cô chật vật như vậy anh đi vào mở nắp cho cô.Đơn giản chỉ cần cạy lên là được.
Anh đi pha một cốc trà gừng mang đến đặt xuống bàn,cởi bỏ găng tay cô đang đeo ra để cô ngồi xuống ghế rồi đưa cô cốc trà gừng:
“Uống đi,giúp cậu hết đau bụng đấy.” – Rồi đeo găng tay vào ra rửa bát.Cô vội nhận lấy uống rồi chạy ra đứng cạnh anh:”Cậu lo cho tớ hả?”
Anh nhếch miệng cười không trả lời.Cứ như vậy hai con người trong nhà bếp như một đôi vợ chồng mới cưới thật vụng về đáng yêu.
Minh Tâm đứng ở cửa thấy cảnh này,hai tay nắm chặt thành quyền lườm bóng lưng cô.Lúc này cô ta đã âm thầm tính toán cho một kế hoạch.
…
Tại phòng Minh Thiên
Cô nghịch nghịch mấy thứ trong phòng anh,thi thoảng liếc nhìn xem anh và cô ta thế nào.Thật may anh biết giữ chừng mực ngồi cách xa ả một đoạn khá dài.Khi không còn gì nghịch nữa cô ngồi xuống giường anh lướt điện thoại.
Một lúc sau,”Cảm ơn cậu nhé,tớ hiểu rồi.” – Ả nở nụ cười nhu mì,cử chỉ nhẹ nhàng,thục nữ.
Trái với vẻ mặt săn đón của Minh Tâm anh lạnh nhạt nói:”Cũng muộn rồi cậu về đi.”
Ả chần chừ liếc qua Thúy Ân:”Nhưng Thúy Ân vẫn còn ở đây mà.”
Anh nhíu mày quay sang thì đã thấy cô ngủ ngon rồi,nhếch miệng cười như không cười:”Cậu cứ về trước đi,cậu ta để tôi lo.”
Ả vốn muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt anh như tảng băng không tan cũng không dám nhiều lời.Sau khi Minh Tâm về,anh đi đến gần giường ngắm cô.Cô gái này lúc ngủ thật yên lặng.Liếc nhìn đồng hồ cũng muộn,anh lay lay tay gọi cô dậy nhưng cô vẫn ngủ.Ngủ say như chết.Bất đắc dĩ anh bế cô theo kiểu công chúa về nhà.
Thấy anh và cô đi vào,lão Nghiêm trầm giọng hỏi:”Con bé này bị sao thế?”
“Cậu ấy sang nhà cháu học nhưng ngủ quên,gọi cách nào cậu ta cũng không dậy nên cháu mới bế cậu ta về.” – Anh nhìn ông cung kính trả lời.
Ông gật gật đầu,tay chỉ về phía phòng ngủ trên tầng.Anh đi theo hướng chỉ dẫn của ông bế cô về phòng.Lên đến phòng,anh đặt cô xuống giường,đắp chăn cẩn thận.Đang định đi về thì cô nói:”Minh Thiên à,tớ thích cậu,cậu chỉ là của tớ thôi.Hì hì.” – Anh xoay người lại,thấy cô vẫn nhắm tịt đôi mắt,miệng lẩm nhẩm không tự chủ nở nụ cười hài lòng vì lời nói này của cô.
Sáng hôm sau,cô đồng phục xộc xệch,mặt vẫn còn ngái ngủ tiến vào lớp.Do sáng nay cô dậy muộn,vội chuẩn bị rồi đến trường luôn mới thành ra thế này.Mọi ánh mắt của nam sinh đều chú ý vào người cô.Cúc áo trên cùng vẫn chưa đóng lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng với xương quai xanh tuyệt mĩ.Thấy mọi người ồ lên anh ngẩng mặt thấy cô thế thì vội chạy đến che người cô,quay qua các nam sinh nghiêm giọng nói:”Mấy cậu chuẩn bị cho giờ học đi,sắp vào học rồi.”
Anh kéo cô về chỗ,vỗ vỗ mặt cô.Cô bừng tỉnh nhìn thấy anh thì cười:”Haha,sao cậu lại ở nhà tớ thế.Tớ bị ảo tưởng á.” – Thấy cô không tỉnh táo anh tức giận nói:”Cậu nhìn lại mình đi,quần áo như thế này mà cũng đến trường à.”
Cô nhìn xuống thấy cúc áo trên vẫn chưa đóng thì vẫn bình tĩnh nói:”Chỉ là cúc áo chưa đóng thôi mà có gì quan trọng đâu.”
Anh thấy cô không biết hối lỗi còn nói ra vẻ như không có chuyện gì càng tức giận:”Đúng là con gái thành phố,phóng khoáng thật đấy.”
Cô thấy anh tức giận liền tỉnh nói:”Cậu giận tớ sao? Tớ có làm gì đâu mà cậu giận tớ?” – Anh thấy thái độ của cô như thế không thể chấp nhận được hừ lạnh một tiếng.
“Cậu giận tớ thật à.Cùng lắm chỉ là cái cúc áo thôi mà. – Thấy anh vẫn không nói gì,cô liếc ngang liếc dọc thấy không có ai chú ý đến bàn của mình thì hôn chụt một phát vào má anh thật nhanh.
“Cậu…” – Anh thật sự không ngờ cô có thể làm như vậy.Nhưng nỗi tức giận trong lòng cũng vơi đi gần hết.
“Cậu hết giận tớ chưa?” – Cô chu chu cái mỏ nói với anh.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!