Lương Duyên Làng Vải - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Lương Duyên Làng Vải


Phần 6


Sau khi kí lại giấy nợ với bên ông Tú bà Kềnh xong xuôi, ba bảo tôi ra ngoài ruộng gọi chị Ba về để bàn việc.

Chị Ba đang dở tay chặt đám cỏ khô, nghe tôi hớt hải vẫy gọi thì bỏ hết đồ đạc ngoài đó rồi lật đật về cùng tôi, trên đường đi, tôi tranh thủ kể cho chị nghe diễn biến câu chuyện vừa rồi. Chị Ba nghe xong, tủm tỉm cười bảo :

– Ba lúc nào cũng sáng suốt và tuyệt vời như thế, ngày trước lúc Ba còn khỏe mạnh, người dân làng Vải mình nể ba lắm, mặc dù ba cũng chỉ là lao động chân tay bình thường thôi nhưng ba rất ham học và chịu khó, kiến thức gì cũng nắm tương đối rõ, cư xử nhã nhặn và khéo nên rất được lòng mọi người. Mãi sau này ba ốm đau bệnh tật, sống phụ thuộc nhiều vào gia đình mình nên ba đâm ra buồn hơn, trầm tính hẳn..

– Ùi, công nhận ba siêu ghê, em cũng muốn được học hành để giỏi giang như ba vậy đó.

Chị Ba vừa đi, vừa đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, khẽ động viên :

– Út an tâm, sắp tới giải quyết xong chuyện nợ nần của gia đình thì chị Ba sẽ nhận thêm việc làm, ít nhiều cũng sẽ có thêm khoản thu để cho Út tiền đi học lại, bé Út nhà mình thông minh, lanh lợi thế này, không đi học sẽ uổng phí nhân tài quốc gia đấy.

Chị Ba chia sẻ khiến tôi phì cười, dù biết rằng chị chỉ đang cố gắng động viên tôi thôi nhưng tôi cũng không ngừng hy vọng điều đó sẽ thành hiện thực. Có lẽ, đối với nhiều người, nhiều gia đình, chuyện đi học là chuyện bình thường, còn đối với cá nhân tôi, đó lại là cả 1 khát khao cháy bỏng. Tôi biết, chỉ khi con người ta có tri thức, thì mới có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời mình được…

Về đến nhà, sau khi ăn uống xong xuôi, ba kêu hai chị em tôi lại và bắt đầu chia sẻ :

– Ba biết, đối diện với khoản nợ lớn như thế này khiến các con cũng bàng hoàng và sợ hãi, có đúng không ?

Tôi nhìn ba, run run gật đầu, trong khi đó chị Ba lại khác, chị chỉ cười nhẹ và bảo lại :

– Có nợ thì mình ráng làm lụng để trả thôi ba, mỗi ngày cố gắng làm thêm 1 chút, thì chắc chắn không sớm thì muộn cũng trả hết nợ thôi ạ. Ba với Út cứ an tâm, con sẽ cố gắng lo liệu được.

Ba tôi nghe vậy thì khẽ thở dài :

– Hai đứa biết nghĩ như thế thì tốt, ba cũng rất lấy làm tiếc vì những chuyện vừa qua, nếu sức khỏe ba tốt hơn, chắn chắn sẽ không để xảy ra chuyện này..

Chị Ba định nói gì đó nhưng ba đưa tay ra hiệu cho chị im lặng, ba nhìn chị em tôi một lượt rồi bảo tiếp :

– Ba cũng đã có sự tính toán để giải quyết chuyện này rồi, hai đứa an tâm.

Tôi ngước đôi mắt tròn vo nhìn Ba, khẽ hỏi :

– Ba tính như thế nào vậy ạ ?

Ba tôi đăm chiêu 1 hồi lâu, ánh mắt đượm buồn như chất chứa biết bao nhiêu điều muốn nói, mãi lúc sau ba mới từ tốn kể chuyện :

– Thật ra thì bên bà Kềnh, ông Tú có phần nể ba bởi vì theo về lý, thì ba đúng hơn họ, nhưng không có nghĩa là họ sẽ để yên cho gia đình chúng ta dài dài, các con hiểu ý ba chứ ?

Ba dừng 1 hồi để lấy hơi, rồi lại khẽ khàng bảo tiếp :

– Ba đã cố gắng hết sức để xin bỏ được phần lãi trong khoản tiền má tụi bây nợ mấy tháng qua, bây giờ chỉ còn khoản gốc của cả hai bên là 200 triệu, cộng với khoản nợ của nhà ông Hải, bà Sáu cũng gần 50 triệu nữa, tổng hết 250 triệu, và tất cả bọn họ chỉ cho mình thời gian trả nợ duy nhất 1 tháng mà thôi. Sau 1 tháng mà không trả đủ, thì chắc chắn là gia đình mình không thể nào sống yên được, pháp luật lúc này can thiệp cũng sẽ vô ích.

– Mình không xin trả góp từng tháng được hả ba, nếu như vậy thì chị em con sẽ ráng làm nhiều để trả dần, chứ một khoản tiền lớn như thế, đùng một cái nhà mình biết xoay sở làm sao được…

– Ba bảo rồi, chúng bay không phải lo, từ giờ đến khoảng thời gian 1 tháng, tụi bay cứ tập trung làm lụng, để tiền tích lũy cho cái Út đi học, còn phần dư còn lại thì cái Ba dùng để mua thịt thà cho cả nhà cùng ăn, tụi con sống vất vả nhiều năm rồi, ba không muốn hai đứa bây chịu cực thêm nữa, con gái con đứa gì đâu mà một đứa đen nhẻm, da dẻ nhăn nheo khô cằn, đứa còn lại thì gầy tong teo, ba thương lắm.

Tôi với chị Ba nghe vậy thì đồng loạt hướng mắt về phía ba, cẩn trọng quan sát ba từng chút một, chẳng biết rằng liệu ba sẽ giải quyết chuyện này như thế nào…Mặc dù liên tục gặng hỏi, liên tục khơi gợi và mong mỏi để ba kể chuyện cho nghe, nhưng ba tôi nhất quyết không là không, ông bảo miễn sao đến hạn mọi khoản nợ được thanh toán hết là được.

Tối đó, ba đi ngủ sớm, trước khi đi ngủ ba dặn tôi ngày mai chạy xe đạp sang nhà anh Hai, gọi anh Hai về cho ba bảo chuyện, thế thôi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, vậy là chỉ còn tầm 1 tuần nữa sẽ đến thời hạn trả nợ. Suốt ba tuần qua, trong gia đình tôi ít nhiều đã có sự xáo trộn thay đổi. Đầu tiên, là tất cả các thành viên đều quen với việc không có má ở nhà, tiếp đó, là chuyện các bữa cơm ngon. Các bữa cơm trong gia đình dần xuất hiện thịt cá nhiều hơn, có khi trong một bữa ăn còn có cả cá lẫn thịt, điều này khiến tôi phấn khởi lắm, được ăn cơm ngon, món nào món ấy đều vô cùng chất lượng, cuộc sống hạnh phúc quá còn gì bằng. Giai đoạn đó, tôi lên được những hai cân, từ 40 lên 42 kg, người bắt đầu có da có thịt, mập mạp, trắng trẻo và xinh xắn hẳn ra.

Bên cạnh đó, tôi còn được ba dành thời gian để hướng dẫn cho cách học tập, rồi khuyến khích cho tôi cách đọc sách thế nào cho hiệu quả, lâu lâu còn đưa ra các tình huống đố mẹo để thử khả năng phân tích và lập luận của tôi. Tinh thần ba trôi trong giai đoạn đấy tốt cực, mặc dù tôi biết ba mệt trong người nhiều, nhưng cách ba thể hiện ra, cách ba dạy dỗ tôi lại luôn tràn trề năng lượng, đặc biệt là năng lượng của tình yêu.

6 Ngày, còn đúng 6 ngày là đến thời hạn 1 tháng. Mặc dù chị em tôi bắt đầu có những thắc mắc riêng trong lòng nhưng cả hai chẳng 1 ai dám mở miệng hỏi ba, bởi lẽ, chúng tôi không muốn thấy ba áp lực, và chúng tôi cũng hiểu rõ tính ba, chuyện gì không nói chắc được, thì ba cũng sẽ không nói.

Tối đó, gia đình chúng tôi sinh hoạt bình thường, sau khi cả nhà ăn cơm vui vẻ cùng nhau, ba ngồi cẩn thận dặn dò chị Ba đi đóng cửa chuồng gà, xếp lại dụng cụ cho gọn gàng rồi ba kêu mệt, muốn đi ngủ sớm.

Tôi cả chị Ba cũng nghĩ hôm nay ba nói nhiều nên hơi mệt , bởi vậy hai đứa tranh thủ sắp xếp và dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, tắt đèn rồi về phòng luôn để ba dễ ngủ, Ấy vậy mà, chúng tôi lại chẳng ngờ rằng, giấc ngủ đó của ba, là giấc ngủ mãi mãi, vĩnh viễn…không thức giậy nữa…

Ba tôi…Chọn sự ra đi, để gánh phần nào đó nợ nần cho gia đình, ba tôi, chọn sự ra đi bởi lẽ không muốn trở thành gánh nặng cho hai đứa tôi nữa…

Chị Ba phát hiện ba tôi mất vào buổi sáng sớm khi chuẩn bị đi làm, chị đến bên giường ba và gọi ba dậy ăn cháo, nhưng rồi chẳng hiểu sao người ba lạnh toát, cứng đờ, chị đưa tay run run sờ lên mũi thì thấy hơi thở của ông cũng chẳng còn nữa…

Sau khi định thần lại, chị gọi tôi lên nhà gặp ba và khóc rống lên, chị chẳng thể ngờ ba lại ra đi vào thời điểm gia đình chúng tôi đang đứng giữa bộn bề sóng gió như thế này, rõ ràng là mới chỉ hôm qua thôi, ba tôi còn khỏe mạnh cơ mà, và rõ ràng bác sĩ thăm khám cho ba từng nói với chúng tôi, ba chỉ cần uống thuốc đều đặn là sẽ sống khỏe dài dài, ấy vậy mà đâu ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến khó lường như thế…

Chị Ba khóc vật vã, tôi cũng xúc động mà khóc theo, sáng hôm ấy thời tiết bên ngoài đổ mưa lâm râm, cứ như cũng muốn khóc thay cho sự tang thương, u uất của gia đình tôi vậy..

Chị Ba khóc 1 lúc, sau rồi nức nở cúi người chỉnh lại tướng nằm cho ba, chị nâng đầu ba đặt gọn gàng lên gối, đắp chăn lên người ba cẩn thận, giống cái cách mà chị vẫn hay chăm ba mọi ngày…, trong khi sắp xếp lại để kê cho ba nằm thẳng thớm, thì phía đầu gối chệch ra 1 tờ giấy, giở ra, chúng tôi mới vỡ òa trong cảm xúc…

Ba không mất vì bệnh tật.

Mà ba mất vì ba lựa chọn thế.

Trong bức tâm thư ba có viết, những nét chữ tuy có phần run run nguyệch ngoạc nhưng chưa đựng cả biển trời yêu thương, và đó cũng chính là những lời cuối cùng mà ba muốn để lại :

– “ Khi hai đứa đọc được bức thư này thì có lẽ ba đã không còn ở cuộc đời này nữa, ba đã bước hẳn sang 1 thế giới khác, nhẹ nhõm hơn, bình an hơn, và có lẽ, cũng sẽ hạnh phúc hơn. Các con ạ, ba xin lỗi vì đã làm khổ các con nhiều, ba cũng thay mặt má xin lỗi các con vì đã không tạo cho các con thật nhiều điều kiện tốt lành để phát triển…Tuy vậy, các con vẫn yêu thương, quan tâm nhau, thương và thay nhau chăm sóc ba má, điều này khiến ba rất vui và cảm động. Ba biết, sinh tử trên đời là chuyện rất bình thuờng, ba không đi lúc này, thì cũng sẽ ra đi vào 1 thời điểm khác, chỉ là, ba chọn lựa đi sớm hơn 1 chút mà thôi. Nhưng các con ơi, các con đừng lo lắng nhiều mà làm gì, các khoản nợ đã được ba sắp xếp và tính toán đâu ra đó cả rồi. Ba đã gọi anh Hai về, giao cho anh Hai nhiệm vụ bán đi mảnh đất sau nhà và hiện tại anh hai con đang giữ số tiền là 200 triệu, số tiền 50 triệu còn lại, các con thu xếp bàn bạc cùng nhau, lấy toàn bộ tiền phúng điếu mà mọi người đi cho ba trong vài ngày tới, để gom góp lại cho đủ. Viết tới đây, các con biết ba đang cảm thấy thế nào không ? Đó là sự hạnh phúc, chí ít, ba cũng làm được gì điều đó cho gia đình này rồi. Các con đừng bao giờ cảm thấy ân hận, tiếc nuối hay buồn vì những gì ba làm, tất cả mọi thứ ba làm vì ba muốn như thế…Gia đình chúng ta có thể nghèo thật, nghèo về mọi mặt, nhưng duy chỉ có 1 điều ba mong các con dù có thế nào, vẫn nên giữ vững, đó chính là sự liêm chính. Có nợ, phải trả. Có làm thì mới có ăn. Ba hy vọng ở một nơi nào đó xa xa kia, khi đứng nhìn về các con với tình yêu rộng lớn này, ba sẽ mỉm cười vì các con của ba luôn cố gắng, nỗ lực và sống 1 cuộc đời thật hạnh phúc.

Dưới bức tâm thư của ba còn có 1 vốc thuốc, ba tôi…có lẽ đã chuẩn bị điều này từ rất lâu rồi !

Ba chọn đánh đổi cả mạng sống của mình, chỉ bởi vì muốn giữ lấy chữ tín, muốn cho chúng tôi không phải khổ sở thêm.

Ba chọn bỏ lại tất cả mọi thứ, để về với 1 thế giới mới…

Thế giới đó, sẽ chẳng còn mệt mỏi, hay đau đớn nhiều, có phải không ba ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN