Lương Duyên Làng Vải - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Lương Duyên Làng Vải


Phần 7


Anh hai, chị Ba và tôi đứng ra lo chu toàn cho tang lễ của Ba, những anh chị còn lại người thì tranh thủ về kịp, người thì ở xa quá lại đánh điện cáo lỗi với gia đình.

Trong đám tang ngày hôm đó, má tôi cũng trở về. Nhìn má, trong lòng tôi cảm nhận được tâm sân hận của mình đang dần lớn lên, đầu tôi lúc này xuất hiện muôn vàn câu hỏi đầy oán trách, tôi không biết má có nhận thức được rằng sự ra đi chóng vánh của ba là có phần góp mặt của má trong đó hay không ? Tôi cũng không biết má có hiểu rằng, anh chị em tôi đã đau lòng đến nhường nào hay không ?

Chị Ba có lẽ đồng cảm được với cảm xúc của tôi, nhưng vì là chị lớn trong nhà, nên chị chủ động kéo tay tôi đứng về phía chị, khuyên bảo :

– Út, bình tĩnh đi, để đám của ba diễn ra xong xuôi rồi mình sẽ giải quyết chuyện của má, Út khó chịu bây giờ cũng không có ích gì đâu.

Nghe theo lời khuyên của chị, tôi nuốt uất hận nghẹn ngào vào bên trong, cố gắng hít 1 hơi thật sâu để duy trì nhịp thở thật bình ổn…

Ba ngày tang lễ trôi qua nhanh như cơn gió thoảng…

Ba cuối cùng cũng đã trở về với đất mẹ vĩnh hằng.

Người ta lấp đất lên mộ ba, rồi người ta thông báo rằng : Từ nay, ba đã bước chân tới Thiên Đàng.

Tôi ôm anh Hai, chị Ba, Chị Tư, anh Bảy, khóc hết nước mắt. Người đàn ông tôi thương giờ đây đã hóa hư không…Tôi sẽ chẳng còn cơ hội được chăm sóc ba như mọi ngày nữa, cũng chẳng còn bất cứ lý do gì để về nhà thật sớm và kể chuyện cho ba nghe..

Tôi dặn lòng phải nghị lực, phải cố gắng, lấy ba làm động lực, để viết tiếp hành trình chinh phục hạnh phúc của cuộc đời mình, giống như cách mà ba để lại bức tâm thư cuối cùng cho chị em tôi : Nhất định, chúng tôi phải thật hạnh phúc !

Sau tang lễ, anh Hai là người đại diện cho ba hoàn trả tất tần tật các khoản nợ của má, khi người chủ nợ cuối cùng nhận được tiền, họ nhìn vào gia đình chúng tôi bằng ánh mắt thương cảm và đầy ái ngại, bởi lẽ họ hiểu rằng, họ cũng là 1 trong những nguyên nhân khiến ba tôi lặng lẽ rời đi như thế…

Gia đình tôi chính thức hết nợ, nhưng chẳng hiểu sao, mùi nhang khói trên bàn thờ gia tiên lại khiến tôi cay mắt…

Ừ thì đúng rồi, tiền có thể kiếm được, nhưng người thương thì không.

Các anh chị của tôi sau khi chứng kiến mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa thì ai trở về nhà nấy, ai ở xa thì lại tiếp tục bắt xe về lại phương xa, bỏ lại tôi với chị Ba bơ vơ trong căn nhà quạnh vắng, nói đúng hơn, mất hẳn cảm giác từng có của 1 gia đình.

Dưới ánh đèn leo lét chập choạng, nhìn vào mâm cơm dù có thịt cá đủ đầy, các món mặn chay đều tươm tất, nhưng không hiểu sao chị em tôi ngồi ăn mà chẳng ngon miệng tẹo nào, nuốt miếng nào miếng đó cứ nghẹn ứ lại nơi cổ họng, thậm chí, chị Ba tôi phải húp sột soạt mấy đợt canh để trôi cơm :

– Hôm nay Út nấu cơm hơi khô nhỉ, chị Ba thấy khó nuốt quá trời.

– Em lại thấy đồ ăn chị Ba nấu hơi mặn, ăn cũng khó nuốt nữa.

2 chị em tôi, mỗi người đều cố gắng tìm một lý do thật chính đáng nào đó để đưa ra cho việc che lấp đi nỗi buồn và tâm tư của mình…Mãi 1 lúc sau, có lẽ đã không chịu nổi được nữa nên chị Ba chủ động đề nghị :

– Chuyện cũng qua rồi, bây giờ chị em mình phải cùng nhau cố gắng Út nhé. Chị Ba sẽ chăm chỉ làm lụng và Út phải chăm chỉ học hành, căn nhà này bây giờ chỉ còn hai chị em mình thôi, cùng nhau xây dựng vun đắp cho nó đủ đầy, để dù Ba có đứng ở đâu đi chăng nữa khi nhìn về, sẽ cảm thấy tự hào về chị em mình.

– Út biết rồi ạ.

– Mà này, Út biết má rời đi lúc nào không ?

Tôi lắc đầu, cảm thấy trong lòng lợn cợn về cách hành xử của má ghê, má xuất hiện ở lễ tang, tham gia lễ tang của ba, rồi sau đó lại biến mất như cách mà má đã từng làm, thậm chí không để cho chị em tôi có cơ hội nói chuyện rõ ràng với má.

– Tang lễ xong xuôi thì Út cũng chẳng thấy má đâu cả.

– Ừ, chị Ba nghĩ ít nhiều má cũng ân hận với việc mình đã gây ra rồi, thế nên mới cảm thấy xấu hổ và rời đi ngay sau đó. Thôi, dù gì má cũng là người sinh ra chị em mình, cũng cùng ba vất vả nuôi mấy chị em mình lớn khôn, nên bỏ qua được gì thì bỏ qua Út ạ, cho nhẹ lòng.

Tôi nghe vậy thì xụ mặt, kiên định trả lời :

– Biết là như thế nhưng Út buồn má lắm. Buồn cực.

– Thôi, bỏ qua, ăn nhanh đi rồi mai lại ra ruộng với chị, hứa với chị Ba là phải cố gắng thật nhiều nhé.

– Vâng.

Tối đó, chị Ba và tôi ôm nhau ngủ, 1 giấc ngủ tưởng chừng rất yên bình nhưng đâu ngờ rằng chỉ tới qua ngày hôm sau, giông bão lại tiếp tục ập đến, khiến cả tôi, cả chị Ba đều trở tay không kịp.

Như mọi buổi sáng khác, sau khi phụ giúp chị Ba chút ít công việc đồng áng thì tôi căn thời gian để trở về nhà, tranh thủ nấu nướng để chị Ba về kịp bữa ăn trưa. Đang loay hoay mở cửa bước vào trong thì tôi đã thấy má ngồi chình ình ngay đó, hướng ánh nhìn dửng dưng về phía tôi :

– Về rồi à ?

– Má đến từ lúc nào vậy ? Hôm qua tới giờ má ở đâu mà con với chị Ba không thấy ?

Má tôi nghe tôi hỏi vậy thì cười khẩy, âm giọng chanh chua vang lên không lẫn vào đâu được :

– Từ khi nào tao về cái nhà này mà phải báo cáo với tụi mày ? Từ khi nào tao được coi là “ Khách “ trong cái nhà này vậy. Mày dùng từ “ Má đến từ lúc nào vậy ?” là có ý gì ?

Mặc dù bực bội má nhiều lắm nhưng tôi nhớ lại lời chị Ba chia sẻ từ hồi hôm, ráng nuốt cơn giận vào bên trong, tôi nhìn má, hít 1 hơi thật sâu điềm tĩnh trả lời :

– Con không có ý đó…

Má tôi nghe xong thì cười ha hả, đưa tay vỗ đét vào đùi mình rồi gật gù bảo lại :

– Tao thách mày có ý đó đó, cái nhà này trước giờ sống có phép tắc như thế nào thì bây giờ phải vậy, tao là má mày, là người sinh ra mày, mày đừng có thái độ hỗn hào với tao, không tao đập chết mẹ mày cho coi.

Má nói vừa dứt câu, thì gườm gườm ra hiệu cho tôi vào bếp nấu nướng, còn má, ngồi ngoài phòng khách nhàn nhã uống trà.

Tôi đứng dưới bếp, đang loay hoay chẻ củi nhóm lửa, thì nghe được cuộc hội thoại của má với ai đó ở nhà trên :

– Lấy đi, chị để lại giá như vậy cho em là quá hời rồi, sắp tới nghe bảo đất ở khu này lại tăng, em mua 1 có khi lời 5 đấy.

Tôi nghe thấp thoáng thông tin mua bán gì đó, nên ngừng nhóm lửa, từ từ tiến lên gian phòng khách đưa tai nghe ngóng, một chặp sau, âm giọng khản đặc của 1 người đàn ông vang lên :

– Thôi được rồi, coi như tôi nể chị nên tôi lấy giá hữu nghị này đấy nhé, chứ thực tế căn nhà của chị định giá không quá 180 triệu đâu.

Tôi nghe tới đây, mờ mờ hiểu ra vấn đề, hóa ra, má tôi về đây là có lý do, má về để đem căn nhà ba xây dựng bao nhiêu năm, căn nhà nuôi sống tuổi thơ chị em tôi đem bán, má còn có tình người không vậy..

Tôi ba máu sáu cơn nổi cơn tam bành, tôi lao lên ngay phòng khách bất chấp mà chửi đổng lên :

– Ai cho má cái quyền bán đi căn nhà này, tôi thách ai dám đụng tay mua nhà của ba tôi đấy, đây là mồ hôi nước mắt, là di vật cuối cùng mà ba còn để lại, nên tôi sẽ không cho phép ai được quyền đụng vào nó đâu.

Tôi vừa nói hết câu thì má lao lại, dùng tay tát thật mạnh vào má tôi, gầm gừ :

– Á à con đĩ nhà mày, mày dám dở giọng hỗn hào với má mày à, mày là cái thá gì mà có quyền đòi hỏi lên tiếng ở đây ?

Bị ăn 1 cú tát giáng trời, tôi ngã quỵ dưới sàn nhà, tuy 1 bên má rất đau và rát, nhưng tôi vì mất mãn nên nhanh chóng chống tay đứng dậy, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mà gào lên :

– Ông đừng có bỏ tiền ra mua căn nhà này, hương hồn ba tôi còn đây, gia đình tôi còn ở đây, nhất định anh chị em chúng tôi sẽ không để ông yên đâu, chưa kể giấy tờ nhà …

Không để tôi nói hết câu, má tôi lao lại túm cổ tôi, chửi lớn :

– Giấy tờ nhà đứng tên tao. Tao mua hay bán là quyền của tao, mày khôn hồn thì nín mẹ mồm mày lại, đừng để tao điên lên tao xiên mày bây giờ.

Tôi gân cổ trừng mắt với má, gào lên trong nước mắt :

– Má điên rồi, điên thật rồi, má đã làm ra những điều phi lý quá sức tưởng tượng của tôi, má khiến cho con cái khinh má, má khiến cho cả ba nữa, ba chết oan vì phải trả nợ cho má đấy má có biết không ? Sao má sống tệ, sống lỗi quá vậy…

Tôi không đưa tay đánh lại má, vì chí ít, tôi dành cho má sự tôn trọng cuối cùng, ấy vậy mà má hiểu rõ tôi quá, nghe tôi nói xong thì lên gối vào đầu tôi, dựt tóc tôi, tát tôi, thậm chí vơ lấy cây roi quen thuộc mà quất tôi tới tấp….

Tôi lúc này chỉ biết kêu gào và khóc lóc thảm thiết, nỗi đau thể xác chẳng thấm tháp gì so với nỗi đau tinh thần, đặc biệt hơn, là nỗi đau của việc sắp mất đi kỉ vật duy nhất còn sót lại…

Người đàn ông đứng bên cạnh má thản nhiên quan sát sự tình nội bộ trong nhà chúng tôi bằng ánh mắt thờ ơ vô cảm, một chặp khi thấy má đánh tôi quá nhiều, ông ta cũng mệt mỏi mà chủ động lên tiếng :

– Được rồi, chị kí vào giao dịch đi rồi tôi bàn giao tiền cho chị, tôi không có dư thời gian để đứng đây chứng kiến hai mẹ con chị đánh nhau.

Má nghe thế mới dừng tay lại với tôi, nhanh chóng ngồi vào bàn đọc lại hợp đồng rồi đưa bút kí. Thời khắc đó, tôi đã cố gắng bò rệp từ khoảng đất trống về phía chỗ má, cố gắng lao lại để ngăn cản nhưng dù có cố thế nào thì cơ thể tôi cũng không tài nào trụ vững được, những vết thương, vết đập vào người quá mạnh khiến tôi khó lòng đứng vững…Trong thời khắc tưởng chừng như mọi thứ đã chấm dứt thì âm giọng mạnh mẽ dứt khoát của 1 người đàn ông vang lên như xé tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi :

– Chuyện gì mà náo nhiệt quá vậy.

Tôi hướng ánh mắt về phía cửa, nhận ra người đứng trước mặt tôi lúc này là lão phú hộ Bá, còn người đứng bên cạnh là cái Thùy béo, con gái cưng của lão – cái đứa mà được tôi cứu sống cách đây 1 tháng trước…

Ps : Đố mn đoán dc tiếp tục sẽ là gì đó hehe 😍

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN