Lương Duyên Làng Vải
Phần 8
Thùy béo liếc nhìn tôi đang nằm rạp vật vã dưới nền đất lạnh bằng ánh mắt có chút cảm thông, nó đưa tay túm lấy tay áo lão phú hộ Bá rồi lắc lắc :
– Chị Lam kia là người cứu con đó cha.
Lão Phú Hộ Bá nghe vậy thì gật đầu, lão chống cây gậy dát vàng của mình vào bên trong nhà tôi, chậm rãi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh má tôi hỏi chuyện :
– Nhà này hôm nay biết tôi ghé thăm hay sao mà đóng kịch đạt thế, có chuyện gì kể cho tôi nghe với được không ?
Ở cái Làng Vải này có ai mà không biết tới ông Phú Hộ Bá, ông ta nổi tiếng với sự giàu có sung túc nhất làng, hơn thế nữa, tầm ảnh hưởng của ông cũng ngang ngửa 1 chín 1 mười với trưởng làng, bởi vậy, khi má tôi và người đàn ông trung niên kia vừa thấy sự xuất hiện bất thình lình của ông Phú Hộ, thì cả hai người thái độ đều ngay lắp tự thay đổi…Đặc biệt là má tôi, thở ra cũng thấy ngọt ngào :
– À, không có gì to tát đâu anh Bá ạ, chẳng qua là em với anh Tùng đang muốn mua bán căn nhà này ấy mà.
Phú Hộ Bá nghe vậy thì điềm tĩnh gật đầu, ông đưa mắt nhìn quanh căn nhà nhỏ xuống cấp của gia đình tôi, rồi dừng mắt ngay tôi, lơ đãng hỏi :
– Con bé này vừa bị đánh à ? Sao trông người ngợm nát thế kia…
Má tôi vừa nghe ông Bá hỏi vậy thì lật đật tiến tới đỡ tôi ngồi dậy, miệng mồm nhanh nhảu lấp liếm cho qua :
– Em với cháu nó có chút giằng co xô xát với nhau, do hai má con chưa hiểu ý nhau, còn bây giờ thì hết rồi.
Tôi tất nhiên không để sự việc này dừng lại được, nhân lúc ông Bá còn ngồi đây, tôi chắc chắn má tôi sẽ không dám làm gì tôi cả, chưa kể tới việc ngoài cổng nhà tôi còn xuất hiện đâu tầm chục thanh niên trai tráng, hiện đang là vệ sĩ riêng cho lão phú hộ, thế nên tôi nhanh chóng nắm bắt cơ hội phản đòn lại với má ngay :
– Ai bảo má là con và má đã hiểu nhau rồi ?
Nói dứt lời, tôi gỡ tay má ra khỏi người tôi, từ từ chống tay khập khiễng đứng dậy…Khi vừa đứng lên, tôi khẽ cúi đầu chào lão Phú Hộ thể hiện sự cung kính, rồi sau đó nhẹ nhàng trình bày rõ ràng với ông ta :
– Thưa ông Bá, hôm nay nhân ngày ông ghé nhà con chơi, con mong ông có thể bớt chút thời gian phân xử đúng sai hộ con với ạ, con biết là bản thân con thấp bé nhẹ cân, và có thể con có cố gắng thế nào cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề, nhưng hôm nay có ông ở đây rồi, con mong ông công tâm làm chủ hộ con. Ông là người anh minh, sáng suốt, và cũng là người có quyền lực trong làng Vải này, bởi vậy nếu được ông tham vấn, chứng giám phân tích đúng sai, thì còn gì hạnh phúc hơn..
Tôi nói xong liếc mắt nhìn Thùy Béo, con bé cũng lanh lợi phết, nó dường như hiểu và nhận được tín hiệu từ tôi nên nhanh nhau bước ra sau lưng cha nó xoa bóp vai, rồi cất cái giọng làm nũng nhão nhoẹt để năn nỉ cha nó :
– Cha đồng ý đi cha. Cha giỏi mà.
Lão phú hộ nghe con gái khen mình thì khẽ cười, vài giây sau ông gật đầu rồi bảo :
– Được rồi, có gì cứ nói, ta ở đây.
Tôi trình bày mọi chuyện tường tận cho lão Phú Hộ nghe, thậm chí không nể nang má đang ngồi trước mặt và nhìn tôi chằm chằm với biểu cảm đầy khó chịu, tôi nói ra tất cả những suy nghĩ và nhận định của mình 1 cách trung thực và rõ ràng nhất, sau khi xong xuôi đâu đấy, tôi chốt lại 1 câu cuối cùng :
– Cả cuộc đời của ba con cho đến tận khi ra đi vẫn còn phải chịu nhiều tổn thương vất vả, bàn thờ ông ấy còn chưa nhang khói được bao lâu, căn nhà này lại là kỉ vật duy nhất của ông còn sót lại, nên con mới cố gắng bằng mọi giá phải giữ được để chị em con thay nhau thờ cúng cho ba…
Sau khi nghe tôi trình bày xong, lão Phú Hộ quay sang nhìn má tôi, chưa kịp nói gì thì má tôi đã lanh lảu bảo chuyện :
– Tôi đồng ý với anh Bá là con bé nó chia sẻ cũng có cái lý của nó, còn cá nhân tôi dĩ nhiên cũng có cái lý của tôi. Nói trên phương diện Pháp luật, tôi hiện tại đang là chủ sở hữu căn nhà này, thế nên quyền mua hay bán đều do tôi cả, không 1 ai có thể can thiệp được. Trong giai đoạn này, tôi cần 1 số vốn để làm ăn, thế nên tôi mới quyết định bán nhà…Mong anh Bá nhìn nhận rõ ràng.
Má tôi xem chừng cũng ghê gớm lắm, trong phần chia sẻ của má với lão phú hộ, má còn khảng khái nhấn mạnh câu nói : “ Không 1 ai có thể can thiệp được”, chứng tỏ má muốn ngầm thông báo cho lão phú hộ rằng, có thể lão có sức ảnh hưởng, có thể lão giàu có hay uy quyền, nhưng chắc chắn lão không thể nào đụng vào những gì mà má muốn làm.
Lão Phú Hộ đưa điếu thuốc lên miệng, rít 1 hơi thật sâu rồi nhàn nhã nhả khói vào không gian, 1 chặp lão gật đầu rồi hỏi má tôi :
– Cô định giá căn nhà này bao nhiêu ?
– 200 triệu. Em đang chuẩn bị bán cho bên anh Tùng đây.
– Tôi trả cô 220 triệu, cô để lại đó cho tôi, cô đồng ý không ?
Câu nói của lão Phú Hộ vang lên, tuy nhẹ nhưng rõ ràng, mạch lạc. Lão nói xong, còn liếc nhìn ông Tùng, cười khẩy :
– Bên Tùng có muốn trả giá cao hơn không ? Để tôi tính toán..
Tùng nghe tới đó, lẳng lặng lắc đầu. Ông ta vội vàng lấy lại tờ giấy hợp đồng mà má tôi chưa kịp kí nhét vào vali, rồi quay sang má tôi thỏ thẻ :
– Nếu anh Bá đã trả giá cao như vậy, thì tôi nhường lại căn nhà này cho bên anh Bá, rất tiếc vì không hợp tác được với chị.
Nói tới đây, ông ta liếc nhìn đồng hồ rồi đứng thẳng người, cúi đầu chào ông Bá, liếc nhìn má tôi thêm lần nữa rồi rời đi.
Ông Tùng đi rồi, má tôi sáng mắt nhìn lão Phú Hộ, toe toét cười như vừa vớ phải mỏ vàng :
– Anh Bá đã muốn mua lại thì em cũng đồng ý, dù gì thì riêng khoản chi tiền của anh Bá lúc nào cũng khiến người khác phải nể phục.
Lão Bá nghe vậy thì bật cười, quay sang nheo mắt nhìn tôi rồi bảo :
– Đứng đó đợi ông làm việc xong, rồi có gì ta sẽ giải quyết sau.
Tôi gật đầu, chẳng hiểu sao trong lòng có cảm giác vững tin vào người đàn ông này nhiều lắm, tôi cảm nhận được ông phú hộ đang ra tay giúp tôi, còn tôi thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc đứng đó chờ đợi.
Khi má tôi và lão phú hộ đang đọc lại các điều khoản 1 lần nữa để kí tên giao dịch, thì chị Ba tôi từ ngoài ruộng trở về, chứng kiến nhà mình đông người ở đó, lại còn thấy má đang hí hoáy đọc giấy tờ, chị Ba tôi ngạc nhiên lắm…
Tôi sợ chị Ba hiểu lầm rồi làm những chuyện không hay, nên nhanh chóng kéo tay chị ra ngoài giải thích tường tận, chị Ba tôi nghe xong thì mắt tròn mắt dẹt, đôi đồng tử đỏ ngầu vì tức giận, hai tay chị nắm chặt thành quyền và cả người run lên..
– Chị Ba, bình tĩnh đã, ít ra mọi chuyện đỡ hơn lúc ban đâu rồi, may mà má chưa kịp kí giấy bán cho bên kia, nếu không thì khi chị Ba về tới nhà cũng là lúc chị Ba và em dọn đồ rời khỏi nhà đấy.
– Chị không tin được má lại quá đáng đến vậy luôn, chị quá thất vọng về má, má không xứng đáng để chị tôn trọng thêm nữa…
Chị Ba khẽ thở dài, tôi để ý thấy đuôi mắt chị lấp lánh đôi giọt nước mắt. Chị nhìn tôi 1 lượt, tay chạm vào những vết bầm trên người tôi, tông giọng lạc hẳn không khỏi xót xa :
– Má đánh Út giữ dội vậy luôn…thật là hết biết..
Sau khi kí kết giao dịch hoàn tất, ông Bá cho người mang tiền đến bàn giao cho má, má tôi ôm bao tải tiền trong người, nở nụ cười dòn tang đầy thỏa mãn :
– Em cảm ơn anh Bá đã chi tiền hào phóng, chúc anh sau này mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, công danh thăng tiến, gia đình hạnh phúc anh nhé.
Má tôi thì hồ hởi bao nhiêu, ấy vậy mà lão Phú Hộ nghe xong thì lãnh đạm bấy nhiêu, ông dường như chẳng thèm để tâm tới lời chúc của má, chỉ thờ ơ bảo lại đúng 1 câu :
– Nếu không còn việc gì nữa thì mời cô ra khỏi nhà tôi, từ nay về sau tôi cấm cô bén mảng tới cái nhà này, tôi mà thấy cô xuất hiện dù chỉ loanh quanh ở đây, thì tôi cũng sẽ cho người đập cho liệt mới thôi..
Má tôi nghe ông bá đe dọa thì xám ngoét mặt, lật đật ôm đống tiền đi ngay, thậm chí còn chẳng thèm quay lại nhìn chúng tôi lấy 1 lần..
Tôi và chị Ba đứng đó, bất lực trước má…1 lần vì tiền tôi và chị Ba đã bỏ qua cho má và không nói gì, còn lần thứ 2 má lại nhẫn tâm dành dựt mọi thứ thì thôi, chúng tôi thua…
– Hai đứa ra ghế ngồi ông bảo chuyện.
Tiếng ông Bá vang lên, kéo tôi và chị Ba về thực tại.
Cả hai chúng tôi kéo ghế ngồi đối diện ông, hai đứa lúc này người bỗng run lên cầm cập, riêng tôi, hồi hộp và run đến mức con Thùy béo thấy vậy liền tủm tỉm hét lên :
– Chị làm cái gì mà chị run như cầy sấy thế chị Lam, cha tôi có ăn thịt chị đâu mà chị sợ, chị còn không thấy cha tôi vừa giúp cho chị giữ được căn nhà này đấy à.
Thùy vừa dứt lời thì ông Bá đẩy giấy tờ nhà đất và hợp đồng giao dịch qua cho tôi, rồi bảo :
– Ông giao lại cho hai đứa tài sản này, để hai đứa gìn giữ và ra sức chăm sóc cho hương hồn của ông Bốn, tuy nhiên, ông là người làm ăn kinh doanh, không thể nào mà dễ dàng giúp đỡ cho gia đình hai đứa số tiền lớn như vậy, mặc dù tiền với ông là không thiếu, nhưng ông muốn một trong hai đứa phải học cách kiếm tiền, có động lực trả nợ lại cho ông.
Tôi với chị Ba nghe xong thì nhìn nhau, tỏ ý hiểu chuyện. Tôi biết chứ, ông Bá giúp gia đình tôi như vậy là tôi đã biết ơn lắm rồi, ít nhiều chị em tôi còn giữ được căn nhà, còn số tiền thiếu ông, chị em tôi nhất định phải cố gắng làm và trả.
Chúng tôi đồng loạt gật đầu, tỏ ý cảm ơn ông.
Ông Bá nhìn chúng tôi 1 lượt, quan sát cả hai đứa thêm 1 chút rồi bảo :
– Ông không bắt hai đứa phải trả liền, nhưng trả dần, là phải làm được. Thôi bây giờ thế này, cái Lam nhỏ người, ăn nói cũng tốt, phân tích lập luận chặt chẽ, đợt vừa rồi còn có công cứu con gái ông khỏi đuối nước, thế nên ông quyết định đón mày về nhà ông ở, ông đầu tư tiền cho tiếp tục đi học để mở rộng đầu óc, ngoài việc học ra thì ở lại nhà phụ ông bà làm sổ sách, cơm nước ông bao, tiền lương làm bao nhiêu ông trả, mày ráng tích lũy rồi gởi ông nợ từng tháng, mày thấy thế nào ?
Những gì ông Bá chia sẻ khiến cả tôi và chị Ba đều ngỡ ngàng…
Cơ hội tốt thế này, liệu chúng tôi phải nên làm gì đây ?
Ps : Hehe càng lúc càng gay cấn pk mn ? Mn đọc xong tương tác cho em vui nha, ai đọc mà lướt qua vài bữa nữa em lọc bạn bè tiếp là nó bay kết nối của chị em mình luôn ấy 🥰
Bật mí mn Nam chính đợt này ko gì ngoài đẹp zai lạnh lùng thông minh sắc sảo soái ca vạn người mê nhé ạ 🥰
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!